Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 2

Để tránh bị người có ý đồ trong huyện nhìn thấy, trời chưa sáng hai người đã mang theo đồ đạc rời khỏi huyện thành.

Thời buổi này đừng nói đường nhựa, ngay cả đường xi măng cũng không phải rất nhiều. Mà nơi này của bọn họ là thâm sơn cùng cốc chính hiệu, cho dù là một con đường đất rộng rãi tử tế cũng không có, rất nhiều nơi chỉ có một một con đường nhỏ.

Hai người đang rời đi theo một con đường nhỏ như vậy.

Đây là đường đã từng đi một lần, kiếp trước bọn họ thuận lợi rời đi, vì đảm bảo đương nhiên lần này cũng đi giống như vậy.

Chẳng qua là đã được gặp qua muôn vàn phồn hoa, đi trên con đường nhỏ hẹp quanh co như vậy, Ứng Vọng lại có chút không thích ứng.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là vui vẻ.

Từ sau khi cậu bị cắt mất một quả thận, thân thể ngày càng sa sút, không chỉ có không thể trao đổi chất bình thường, nhịp tim thất thường, mà cuối cùng còn nghiêm trọng đến mức bị nhiễm trùng đường tiểu, hôn mê trên giường một thời gian. Trước đó vài năm vì đảm bảo có thể cung cấp cho người anh kia của cậu một quả thận khỏe mạnh, cậu bị người nhà họ Ứng nghiêm khắc khống chế ăn uống, khống chế thời gian giấc ngủ, khống chế hoạt động đi lại và hết thảy những chuyện có liên quan đến sức khỏe, mãi đến sau này, thân thể cậu kém rồi, bị nhiễm trùng đường tiểu, bác sĩ cũng đưa ra một đống đề nghị phải như thế này phải như thế kia với cậu, tóm lại, điều kiện đời sống vật chất của cậu tốt, nhưng cậu không có sức khỏe và tự do, càng đừng nói đến cơ hội bôn ba bên ngoài thế này.

Tuy rằng chạy khỏi thôn của bọn buôn người là chuyện khẩn cấp, nhưng mỗi khi Ứng Vọng nhớ đến kiếp trước, vẫn không ngăn được vui mừng nơi đáy lòng.

Bọn họ trèo qua từng ngọn núi, lội qua từng con sông, đói bụng thì ăn lương khô mang theo bên người, khát thì uống nước múc ở khúc sông sạch sẽ, ban đêm nếu không tìm được thành thị thì đốt đống lửa qua đêm trong núi, dù sao cũng sẽ không đi tìm hộ gia đình trong thôn xóm, bởi vì không ai biết được có thể đụng đến ổ buôn người thứ hai hay không.

Hai người một đường cẩn thận, giày rơm cũng mài hư một đôi, mới đến được một thành phố mới. Lúc này, lương khô trên người hai người còn thừa không bao nhiêu, bọn họ cần phải bổ sung lương khô mới, bằng không kế tiếp không cách nào tiếp tục lên đường.

Còn chưa ra khỏi tỉnh, hai người vẫn như cũ không dám ở nhà khách, chỉ dựa theo con đường ban đầu, đi tìm một cái gầm cầu không người để dừng chân.

Lúc sau, Ngụy Vân Thư lấy từ trong túi ra than củi có được do lúc trước nhóm lửa trong rừng để bôi đen mặt, để Ứng Vọng ở lại bên dưới gầm cầu trông chừng đồ đạc, sau đó một thân một mình đi mua vật tư.

Ứng Vọng dặn dò, "Cẩn thận một chút".

Ngụy Vân Thư đáp lại, "Yên tâm".

Rét tháng Ba vẫn chưa qua, gầm cầu lại ở ven sông, gió thổi một cái trong không khí cũng mang theo hơi lạnh, trán lại càng lạnh.

Ứng Vọng quấn kín quần áo trên người, nhặt một ít cành khô lá úa không biết là ai bỏ lại từ lúc nào trong bụi cỏ xung quanh, sau đó dùng que diêm đốt lửa lên.

Đặt nồi lên, đổ nước trong hai cái bình thủy tinh vào đun.

Nước lã có kí sinh trùng, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, Ứng Vọng vẫn muốn đun sôi nước sau đó mới uống. Giống như trước đó qua đêm trong rừng, thừa dịp lúc tối nhóm lửa sưởi ấm, cậu cũng sẽ tiện thể gác nồi đun nước.

Nước còn chưa bắt đầu đun, Ngụy Vân Thư đã mang theo một bao đồ trở về. Bên trong có mấy thứ đồ ăn sống như gạo, khoai lang, khoai tây, cũng có các loại đồ ăn chín như bánh quy, bánh bột thô, bánh bao chay.

Ngụy Vân Thư giải thích nói, "Nếu như qua đêm ở bên ngoài, lúc nhóm lửa chúng ta có thể tự mình nấu chút cháo, nướng khoai lang khoai tây ăn, không có điều kiện nhóm lửa thì ăn những thứ bánh quy này".

Nói rồi, anh lấy từ trong túi ra mấy cái bánh bao nóng hầm hập đưa cho Ứng Vọng.

Đây hẳn là bánh bao mới ra nồi, để sát vào còn có thể ngửi được mùi thịt, đừng nói là cái cơ thể đã bị giày vò mười mấy năm này, cho dù không bị giày vò, gặm lương khô một thời gian dài như vậy, cậu ngửi được mùi của bánh bao nóng cũng thèm.

Có điều Ứng Vọng có chút tiếc tiền, "Hiện tại chúng ta vốn dĩ đã không có bao nhiêu tiền, mua bánh bao chay ngũ cốc thô là được rồi".

Ngụy Vân Thư đặt đồ xuống, bẻ bánh bao ra, mùi thơm của bánh bao thịt càng tăng thêm, "Một đường bôn ba, dù sao cũng phải ăn một ít thứ ngon bồi bổ thân thể, ăn nhanh đi".

Mua cũng mua rồi, đương nhiên phải ăn.

Bánh bao thịt tươi mới ra nồi, Ứng Vọng mười mấy năm chưa từng ăn qua món ngon quả thật không cưỡng lại được cám dỗ này, ăn như thể hổ đói.

Chính cậu cũng cảm thấy mất mặt.

"Thịt heo nhà nuôi bây giờ ngon hơn heo nuôi bằng thức ăn chăn nuôi sau này nhiều". Ứng Vọng nói.

Ngụy Vân Thư gật đầu, "Đúng vậy".

Hai người vây quanh lửa vừa ăn vừa nói chuyện, cho dù điều kiện kém một chút, nhưng lại tốt hơn lúc ở trong thôn rất nhiều.

Buổi tối lúc dựa vào cầu ngủ, nhìn Ngụy Vân Thư cũng dựa vào bên cạnh nhắm mắt lại, Ứng Vọng không khỏi nghĩ, nếu như không phải anh bằng lòng dẫn mình chạy trốn khỏi thôn Tiểu Thụ, vậy có lẽ mình phải ở lại nơi ma quỷ đó cả đời nhỉ? Có phải đến cuối cùng dù chết cũng phải chết ở cái nơi dơ bẩn kia hay không?

Nghĩ như vậy, cậu từ từ ngủ thiếp đi.

Ngày kế, hai người rời khỏi thành phố này, tiếp tục lên đường đi đến tỉnh bên cạnh.

Không biết bao nhiêu lần mặt trăng lên mặt trời lặn, hai người lại bổ sung lương khô vài lần, ngay cả tóc cũng dài ra rất nhiều, quần áo trên người cũng rách đến không còn hình dạng, rốt cuộc hai người mới phong trần mệt mỏi bước vào khu vực của tỉnh bên cạnh.

Một đường này, nguy hiểm nhất chính là lúc bọn họ qua đêm trong rừng vào buổi tối gặp phải thú hoang, nếu không phải mang theo dao bên người, vậy lúc đó bọn họ thật sự phải bỏ mạng ở nơi đó.

Nhưng dù vậy, Ứng Vọng vẫn bị trầy da, cũng may mắn không nghiêm trọng, hơn nữa thời tiết không nóng mới không dẫn tới nhiễm trùng.

Còn có một lần, bọn họ từng gặp phải không biết có phải là xe vận tải hay không, lúc ấy hai người vốn đang ngồi nghỉ chân trên một tảng đá, nhìn thấy xe chạy tới từ xa xa thì vội vàng trốn vào trong bụi cỏ, chiếc xe không ngừng lại, có lẽ người trong xe cũng không nhìn thấy bọn họ.

Lại ví dụ như lúc múc nước trong sông gặp phải rắn nước bơi qua, lúc đi ngang qua vùng phụ cận thôn xóm suýt chút nữa chạm mặt người khác, còn có tình huống vụn vặt như hết nước uống chịu khát một ngày thì không cần nhắc lại, tóm lại nếu không phải hai người một đường cẩn thận lại dè dặt, bọn họ cũng không thể đi đến bây giờ.

Ứng Vọng lê đôi chân đã mài ra mụn nước, nhìn tấm bia ranh giới tỉnh kia, cậu quả thật rưng rưng nước mắt.

Hơn một tháng đấy, có thể xem như đã rời khỏi cái tỉnh kia rồi!

Ngụy Vân Thư nhìn chữ phía trên tâm trạng cũng rất phức tạp.

Nhưng mà đi đến nơi này, bước chân của bọn họ cũng không thể ngừng. Hai người không có quá nhiều thời gian cảm khái thế sự, thương xuân bi thu, đối với bọn họ mà nói, đây vẫn chưa phải là nơi an toàn nhất.

Hai người tiếp tục bước lên đường đi.

Chạng vạng cùng ngày, bọn họ đặt chân ở một thị trấn.

Quá trình bổ sung lương khô một đường này, cùng với mua thuốc men, hiện tại trên người Ngụy Vân Thư chỉ còn lại không đến năm mươi đồng tiền, còn chưa biết tình cảnh sau này là thế nào, một chút tiền cũng không dám dùng bừa bãi. Bởi vậy dù hiện tại đã tới tỉnh bên rồi, hai người cũng không muốn tìm một nhà khách hay khách sạn gì đó để ở, mà định chờ sau khi trời tối lại tìm một chỗ ngõ hẻm vắng lặng để đặt chân, miễn cưỡng chịu đựng một đêm.

Trước lúc đó, hai người đi ăn cơm.

Cũng may mà điều kiện những năm tám mươi vốn cũng không quá tốt, cộng thêm đây là một thị trấn, địa ốc vẫn chưa bắt đầu phát triển, nhà cửa đâu đâu cũng thấp bé xập xệ, cho dù có không ít người ăn mặc quần áo tươi sáng, nhưng cũng có khá nhiều người nghèo ở nông thôn đi ra ngoài, tuy Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư mặc rách một chút, nhưng cũng không xem như quá bắt mắt. Hơn nữa tóc dài đã che khuất mặt mũi, nếu không cẩn thận nhìn thật kĩ thì cũng không nhìn ra đến cùng bọn họ trông như thế nào.

Tìm một quán nhỏ ít người, lại cố tình chọn một góc có thể che khuất người rồi ngồi xuống, mỗi người gọi một bát mì nóng hổi.

Thịt heo làm ăn kèm, có thể vùng này ăn tương đối đậm vị, nuốt xuống một miếng vừa cay vừa tê, đối với người bị khống chế ăn uống thời gian dài như Ứng Vọng mà nói đây quả thật là k*ch th*ch độc đáo, bị cay đến mức liên tục uống nước.

Ngụy Vân Thư nhìn Ứng Vọng hít hà, hỏi, "Cay như vậy à?".

Ứng Vọng giải thích, "Trước đây tôi không được ăn những thứ chua cay k*ch th*ch".

Ngụy Vân Thư nhớ đến kiếp trước lúc bọn họ gặp lại thân thể Ứng Vọng không tốt, cùng với quán ăn Quảng Đông hai người ăn lúc ấy, khi đó đối phương quả thật không ăn món ăn đậm vị.

Nghĩ vậy, Ngụy Vân Thư bèn nói, "Ăn được không? Không ăn được thì gọi một bát khác không thêm ớt cay, đừng ăn cái này nữa".

"Ăn được". Cách lớp hơi nóng bốc lên trong bát mì, trong ánh mắt của Ứng Vọng mang theo ánh sáng, "Tôi đã muốn ăn thứ này từ lâu, bây giờ có cơ hội, đương nhiên phải ăn".

Ngụy Vân Thư chợt cảm thấy cổ họng khô khốc, chỉ đành nói, "Thích thì ăn nhiều một chút".

Trên mặt Ứng Vọng lộ ra tươi cười, ừ ừ đáp lời.

Ăn mì, lại tìm chủ quán xin một ít nước rót vào bình, hai người mới xách đồ lên nhanh chóng rời đi.

Dựa theo lộ trình kiếp trước, tiếp theo bọn họ sẽ đi thành phố kế bên, bọn họ nghỉ ngơi ở nơi đó, sau đó cậu ngoài ý muốn bị ba mẹ tìm được...

Mà hiện tại, Ứng Vọng không muốn đến cái thành phố kia, cậu không muốn bị ba mẹ tìm được, cho dù chỉ là đặt chân cũng không muốn đặt chân.

Ứng Vọng đang cân nhắc nên làm thế nào thương lượng chuyện đổi đường đi với Ngụy Vân Thư, kết quả giây tiếp theo cánh tay đã bị người túm chặt, tiếp đó giọng nói của Ngụy Vân Thư vang lên, "Ứng Vọng, cậu nhìn bên kia".

Ứng Vọng quay đầu, chờ sau khi thuận theo đường nhìn của Ngụy Vân Thư nhìn rõ nội dung, hai mắt cậu đột nhiên trợn to.

Bình Luận (0)
Comment