Đó là một tờ thông báo tìm người.
Đúng vậy, ở những năm TV chưa phổ biến, phương tiện truyền thông bằng giấy đang thịnh hành này, trên giấy báo đăng một mẫu thông báo tìm người.
Mà sở dĩ Ứng Vọng phản ứng lớn như vậy, là bởi vì ảnh chụp tờ báo kia đăng lên cậu đã từng gặp.
Đó là một trong những cô gái bị đám súc sinh trong thôn Tiểu Thụ lừa bán.
Ứng Vọng kiềm chế hô hấp, nhỏ giọng hỏi Ngụy Vân Thư, "Làm sao bây giờ?".
Ngụy Vân Thư cũng nhỏ giọng trả lời như vậy, "Chờ tôi một chút".
Nói rồi, anh đi về phía tiệm sách nhỏ kia, kế tiếp bỏ tiền mua tờ báo đó.
Hai người vội vàng rời đi, tìm chỗ không người mới xem kĩ càng.
Hiện tại kí ức của Ứng Vọng vẫn có chút hỗn loạn, chuyện kiếp trước và kí ức mười mấy năm trước của kiếp này trộn lẫn với nhau, có loại cảm giác như một cuộn chỉ rối. Cậu kéo từ trong góc ra một người phụ nữ mình từng tình cờ thoáng nhìn một lần, không chắc chắn nói, "Nếu tôi nhớ không lầm, chắc là cô ấy".
Ngụy Vân Thư trả lời chắc chắn, "Là cô ấy".
Ứng Vọng hỏi, "Không phải cô ấy vẫn luôn bị nhốt không cho phép ra ngoài sao? Anh từng gặp hả?".
"Ngày đó cô ấy vào thôn tôi nhìn thấy". Ngụy Vân Thư nhìn bốn phía xung quanh, bảo đảm không có người sau đó mới nheo mắt nói, "Hơn nữa kiếp trước là anh trai cô ấy diệt tận gốc đám súc sinh kia".
Ứng Vọng trợn to mắt, "Diệt tận gốc?".
Ngụy Vân Thư gật đầu, "Tên của cô ấy là Đổng Hiểu Yến, anh trai cô ấy khi đó là quân nhân giải ngũ, vào cục cảnh sát làm việc, sau đó vì tìm kiếm em gái mình, ẩn núp rất lâu mới một lưới bắt hết đám người này. Tôi nhớ rõ khi đó sau khi chuyện này tuôn ra ngoài đã ầm ĩ rất lớn, liên quan đến số lượng phụ nữ và trẻ em bị lừa bán rất nhiều".
Ứng Vọng nói, "Tôi từng nghe nói chuyện này, nhưng không biết người phá án chính là anh cô ấy".
Ngụy Vân Thư rủ mí mắt, "Bình thường". Nếu không phải anh có tham gia một chút, anh cũng không biết.
Ứng Vọng xem kĩ tờ báo này, phát hiện thế nhưng lại là bản in của thành phố cấp trên huyện, cũng khó trách có thể bán được đến thị trấn nhỏ này. Còn về gia đình đăng báo, chính là phó xưởng trưởng của một công xưởng sắt thép, ngay cả phương thức liên hệ cũng là viết xưởng sắt thép.
Hô hấp của Ứng Vọng dồn dập, trái tim đập loạn, cậu không nhịn được đề nghị, "Chúng ta đi tìm ông ấy đi".
Ứng Vọng nghĩ, mỗi một người bị lừa bán đều vô tội, kiếp trước cậu bị hạn chế đi ra ngoài không có cách nào làm chủ, thế bây giờ cậu chạy ra rồi, lại vừa lúc có cơ hội có thể giúp một phen, dù sao cũng phải dốc hết một phần sức lực nhỏ bé của mình.
Huống chi kiếp trước bọn họ vẫn luôn không từ bỏ tìm kiếm con gái/em gái của mình, cuối cùng còn phá vụ án cứu nhiều người như vậy, vậy nhất định có thể tin tưởng.
Ngụy Vân Thư đồng ý, "Đi".
Anh đã sớm nghĩ phải giải quyết đám súc sinh đó như thế nào, vốn là định chờ đến lúc ổn định rồi mới từ từ tìm người nhà họ Đổng, mượn gió bẻ măng. Không nghĩ tới hiện tại cơ hội lại trực tiếp đưa tới cửa, ngay cả địa chỉ nhà họ Đổng cũng ghi rõ. Nếu đã thế, vậy còn do dự cái gì?
Hai người nói xong, lại không hẹn mà cùng lựa chọn ngồi xe.
Vốn là Ứng Vọng bằng lòng mạo hiểm ngồi xe có nguy cơ tiết lộ hành tung, nhưng một câu của Ngụy Vân Thư đã xua tan tất cả băn khoăn của cậu...
"Thân phận nhà họ Đổng không thấp, lần này nếu như bọn họ có thể diệt tận gốc đám súc sinh kia, vậy hành tung của chúng ta có bại lộ hay không cũng không sao cả".
Ứng Vọng suy nghĩ, quả thật là vậy.
Nhưng cậu lại nghĩ đến một chuyện, "Anh nói xem, nếu lúc đó ở trong huyện chúng ta trực tiếp ngồi xe đến thành phố tố cáo, có thể trực tiếp diệt tận gốc bọn chúng hay không?".
Ngụy Vân Thư ngẩn ra, ngay sau đó nói, "Không thể".
Ứng Vọng khó hiểu, "Vì sao?".
Ngụy Vân Thư nói, "Tôi đã từng viết thư tố cáo cho bọn họ, nhưng từ đầu đến cuối không có kết quả".
Ứng Vọng im lặng.
Cậu không muốn nghĩ, nước của nơi này đến cùng sâu bao nhiêu.
Hai người mang theo đồ đạc trực tiếp đi đến trước bến xe, đáng tiếc lúc này sắc trời đã tối, hôm nay đã không có xe, chỉ có thể chờ ngày mai. Bến xe cũng không phải nơi an toàn, ít nhất nếu tìm người nhất định sẽ không bỏ qua nơi này. Bởi vậy hai người đành phải rời đi, sau đó tìm một cái nhà đổ nát không người ở tạm một đêm.
Sáng hôm sau, hai người dùng thẻ căn cước mua vé, ngồi lên xe thẳng tiến về thành phố.
Thời này xe cộ đúng là tệ, đường cũng không tốt, một đường xóc nảy lắc lư, tới gần trưa mới đến bến xe thành phố.
Nhà cửa trong thành phố vẫn thấp bé như cũ, nhưng lại náo nhiệt hơn thị trấn nhiều, giống như trên tường mấy chung cư kiểu cũ còn có đủ loại vẽ bậy, bóng rợp đủ loại nhà tự xây cao thấp đan xen, cực kì giống một tấm ảnh xưa cũ.
Có điều chính sự trước mắt, hai người cũng không có tâm trạng thưởng thức, bọn họ trực tiếp đến địa chỉ trên báo.
Trải qua một đường này, Ứng Vọng đã biết kiếp trước Ngụy Vân Thư từng gặp Đổng Chấn Trung cha của Đổng Hiểu Yến, mặc dù đã qua mười mấy hai mươi năm, nhưng gặp lại gương mặt kia hẳn là cũng có thể nhận ra được. Cho nên hai người không trực tiếp vào xưởng tìm người, hơn nữa có bảo vệ giữ cổng cũng không vào được. Hai người bọn họ chọn một quán cơm chếch trước mặt xưởng sắt thép ngồi xuống, một bên chú ý người đi ra ngoài, một bên ăn một bữa cơm.
Theo người của quán cơm nói, giữa trưa xưởng sắt thép sẽ tan ca.
Quả nhiên, đợi đến vừa ăn xong bữa cơm, trong xưởng sắt thép lập tức có công nhân ra tới.
Rất nhanh, Ngụy Vân Thư đứng lên đi ra ngoài, chạy thẳng tới chỗ một người đàn ông trung niên trong đó.
Ứng Vọng chỉ có thể thấy Ngụy Vân Thư ngăn cản đối phương, sau đó đưa tờ báo cho người kia, không biết hai người nói gì đó, kế tiếp cùng nhau rời đi.
Trong lòng Ứng Vọng lo lắng, nhanh chóng xách đồ đuổi theo. Nhưng cậu không dám tiếp cận quá gần, mặc dù nắm chắc chín mươi phần trăm đây là người tốt, nhưng cũng không dám nói trăm phần trăm, cậu phải chừa lại đường lui cho hai người.
Cứ một đường lo lắng như vậy, vào lúc Ứng Vọng chờ đến nóng lòng sốt ruột, người đàn ông trung niên kia cuối cùng cũng một thân một mình rời đi.
Ứng Vọng đứng không nhúc nhích ở đầu ngõ.
Ngụy Vân Thư xoay người quay trở về, Ứng Vọng lập tức hỏi với giọng sốt ruột, "Thế nào?".
"Ông ấy là Đổng Chấn Trung". Ngụy Vân Thư nói, "Tôi đã cho ông ấy địa chỉ, ông ấy sẽ sắp xếp người đi".
Ứng Vọng hỏi, "Ông ấy lại tin anh dễ dàng như vậy?".
Ngụy Vân Thư: "Tôi cho ông ấy xem thẻ căn cước của tôi, còn nói tường tận tình huống trong thôn".
Ứng Vọng: "Thảo nào".
Thế này thì dễ hiểu. Địa chỉ trên thẻ căn cước của Ngụy Vân Thư chính là thôn Tiểu Thụ, hiện tại anh tương đương với thực danh tố cáo, hơn nữa anh cầm thông báo tìm người tìm tới cửa, không cần tiền cũng không cần quyền, Đổng Chấn Trung không có lí do gì không tin.
Song, Ứng Vọng vẫn lo lắng, "Anh nói xem, ông ấy có đủ thế lực lớn như vậy để hoàn thành chuyện này không?".
Ngụy Vân Thư thấy Ứng Vọng thật sự đang lo lắng, im lặng một lát, cuối cùng vẫn tiết lộ chút tin tức, "Đổng Chấn Trung là quân nhân chuyển chức, con ông ấy hiện giờ cũng đang phục vụ trong quân đội, cho dù là mạng giao thiệp trong quân đội hay là mạng giao thiệp xưởng sắt thép, thế lực của ông ấy đều tuyệt đối không nhỏ. Hơn nữa tôi nói với ông ấy bên kia có khả năng tồn tại cấu kết, dựa theo sự cẩn thận của ông ấy nói không chừng còn có thể tìm hiểu nguồn gốc, bắt được một đám người ẩn núp trong đó".
Đến đây, Ứng Vọng mới thở phào một hơi, sau khi thả lỏng, mới nhận thấy chân mình đã đứng đến tê rần.
Ngụy Vân Thư đỡ cậu một cái, "Cậu chờ ở quán cơm là được rồi".
"Tôi không yên tâm". Ứng Vọng lại nghĩ tới một chuyện, "Có lẽ ông ấy cần một khoảng thời gian đi xử lí chuyện này nhỉ? Vậy trong khoảng thời gian này chúng ta...".
Ngụy Vân Thư đã tính toán xong từ lâu, "Tìm một chỗ đặt chân ở nơi này, chờ tình hình tiếp theo".
Ứng Vọng mấp máy môi, "Chờ có kết quả rồi, còn đi không?".
Trước đây bọn họ vẫn chưa thảo luận xong đích đến sau khi chạy trốn là nơi nào, chỉ nghĩ trước tiên chạy thật nhanh, chạy càng xa càng tốt. Nhưng nếu Đổng Chấn Trung có thể xử lí đám buôn người kia một cách hoàn mĩ, uy h**p tìm ẩn trong thân phận bọn họ sẽ không còn, vậy nơi này có phải là đích đến hay không?
Ngụy Vân Thư nghe ra ý khác trong lời nói của cậu, "Cậu không muốn ở lại nơi này?".
Ứng Vọng đón lấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh, im lặng một lát, mới nói, "Nơi này cách thành phố kia quá gần".
Ngụy Vân Thư lập tức hiểu ra.
Nhà họ Ứng là ở trong tỉnh này, mà trước đây bọn họ xa nhau chính là ở thành phố bên cạnh, tuy rằng không phải là thành phố hiện tại này, nhưng lại thuộc cùng một tỉnh, hơn nữa nhà họ Ứng còn có chút thân phận, vậy thì không ai có thể đảm bảo bọn họ có thể tìm được thành phố này hay không, sau đó cưỡng chế đưa Ứng Vọng đi.
"Sẽ không ở lại quá lâu". Rất lâu sau, Ngụy Vân Thư nói, "Tôi sẽ không để cậu bị bọn họ đưa đi lần nữa".