Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 4

Nếu đã quyết định tạm thời ở lại thành phố Bạch Vân, vậy việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm một chỗ dừng chân. Nhất là thời gian diệt tận gốc đám buôn người kia ít nhất cũng cả tháng.

Phải thuê nhà mới được.

Thật ra thì Đổng Chấn Trung muốn sắp xếp cho bọn họ, suy cho cùng bọn họ là nhân chứng mấu chốt. Nhưng Ngụy Vân Thư không muốn liên quan quá nhiều với chuyện này, chỉ sợ ngộ nhỡ chuyện này thất bại ngược lại làm bọn họ bại lộ ngay trước mắt đám người kia, vậy ngày tháng sau này sẽ khó sống.

Tin tức có thể từ từ chờ, nhưng bảo vệ tốt chính mình cũng rất cần thiết.

Cho nên chỗ ở này phải tự mình thuê.

Mà từ sau cải cách mở cửa, giá cả trong nước vẫn luôn đang không ngừng tăng lên, nhất là năm nay thao túng giá và lách luật vẫn còn đang rầm rộ, giá cả quả thuật tăng như bay. Hơn nữa thành phố Bạch Vân vẫn chưa xuất hiện nhà ở thương mại, thế hệ này sinh đẻ lại nhiều, phương diện nhà ở liền có vẻ túng thiếu, tìm một cái nhà để ở không chỉ khó khăn, mà giá cả cũng không thấp.

Hiện tại trên người Ngụy Vân Thư tổng cộng không đến bốn mươi đồng tiền, hai người hoàn toàn không ở nổi nhà tốt. Cuối cùng, tốn hơn một ngày, hai người thuê hai gian phòng ở phía Nam thành phố.

Nhà ở là nhà gỗ cũ kĩ, cũng không phải là nhà gạch xi măng. Vị trí cũng không tốt lắm, nằm ở khu vực xưa cũ nhất phía Nam thành phố, ở xung quanh hoặc là người địa phương không có tiền xây nhà mới nên chưa dọn đi, hoặc là khách thuê là người làm công đến từ vùng còn nghèo hơn. Tóm lại chỉ hai chữ: nghèo, loạn.

Đương nhiên, cũng không phải không có chỗ tốt. Đầu tiên chính là diện tích lớn, giống như bọn họ đây tiền thuê nhà mỗi tháng mười lăm đồng, nếu thuê nhà xi măng ở khu vực khác tốt hơn một chút cũng chỉ có thể thuê được phòng đơn chật chội, mà thuê ở đây lại có thể thuê hai phòng, cùng một giá nhưng khu vực hoạt động lại lớn hơn rất nhiều, cũng không cần mọi lúc mọi việc đều tiến hành trong phòng ngủ.

Vả lại "loạn" này chỉ là tương đối, dù sao hai người Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư là thanh niên trai tráng, ngược lại cũng không ai dám tùy tiện đến bắt nạt.

Chủ nhà là một bà cụ hơn năm mươi tuổi, con trai và con dâu của bà đều đã chết, chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau với cháu trai và cháu gái. Bởi vì cuộc sống túng thiếu, nghe nói có người muốn thuê nhà, lúc này mới ngăn ra một nửa phòng trong nhà cho bên ngoài thuê.

Bà cụ họ Trương, Ứng Vọng gọi bà là bà nội Trương. Còn cháu trai bà tên là Lưu Thanh, năm nay mười tuổi; cháu gái bà tên là Lưu Phương, năm nay bảy tuổi.

Theo Ứng Vọng thấy, hai đứa nhỏ đều rất hiểu chuyện, lúc bọn họ dọn vào, hai anh em mỗi người mang một cái ghế dài vào cho bọn họ.

Cả người Lưu Thanh gầy khô gầy đét, lộ ra một đôi mắt rất to, "Bà nội em nói trong phòng các anh không có ghế ngồi, hai cái ghế dài này cho hai anh dùng".

Trong phòng này chỉ có một chiếc giường và một cái tủ nhỏ, còn lại không có gì hết, hai cái ghế dài quả thật hữu dụng.

Ứng Vọng nhận lấy, cười nói, "Cảm ơn hai đứa".

Trong nháy mắt sắc mặt Lưu Thanh đỏ lên, khô cằn đáp một câu "Đừng khách sáo" rồi chạy ngay.

Lưu Phương cũng thẹn thùng đuổi theo.

Ứng Vọng bật cười, nhưng rất nhanh lại nhìn gian phòng nghèo rớt mồng tơi mà buồn phiền. Bây giờ tính tới tính lui, gia sản của hai người bọn họ cũng chỉ có hai mươi ba đồng tiền, một cây dao, một cái nồi nhỏ, mấy bộ đồ rách, nửa hộp diêm, bốn củ khoai lang và nửa cân gạo.

Giường cũng chỉ có một cái, thậm chí ngay cả chăn đệm cũng không có.

Ứng Vọng nói, "Đêm nay ngủ thế nào?".

Ngụy Vân Thư nói, "Chỉ có một cái giường, chúng ta ngủ chung, tôi lại đi hỏi bà nội Trương thử có cỏ tranh gì đó hay không lấy đến lót bên dưới, không có thì dùng quần áo rách lót tạm vậy đi, sau này mua chăn đệm là được".

Ở thôn Tiểu Thụ, cuộc sống của Ngụy Vân Thư tốt hơn Ứng Vọng rất nhiều, chung quy theo người nhà họ Đoàn thấy, đây chính là con trai ruột của mình, sau này phải nối dõi tông đường cho nhà họ Đoàn bọn họ, cũng không thể giày vò ngược đãi. Mà Ứng Vọng thì sao? Cậu chỉ là một đứa bị bắt tới, không phải con ruột nhà họ Hứa, bọn họ có con ruột, làm gì còn để ý người ngoài như Ứng Vọng? Phòng chứa củi và chuồng heo đó mới là chốn về của cậu!

Bởi vậy, ngủ phản cứng thì Ứng Vọng không sợ, ít nhất điều kiện đã tốt hơn bên ngoài thôn Tiểu Thụ. Sở dĩ cậu sẽ hỏi một câu thế nào này, vẫn là bởi vì chỉ có một chiếc giường.

Nhưng hiện tại xem ra, Ngụy Vân Thư cũng không ngại hai người bọn họ ngủ chung.

Ứng Vọng cũng đồng ý, không nói gì nữa.

Ngụy Vân Thư đặt hai cái ghế dài dựa vào tường, mới nói, "Bây giờ tôi lập tức đi hỏi thử".

Ứng Vọng đáp một tiếng.

Sau khi Ngụy Vân Thư rời khỏi đây, Ứng Vọng thu dọn quần áo sạch sẽ bỏ vào trong ngăn tủ, quần áo bẩn thì tạm thời dùng túi đựng, định sau đó sẽ giặt một chút. Những thứ như khoai lang, gạo, dao, nồi thì đặt qua một bên, lúc muộn một chút lại đi dùng phòng bếp của bà nội Trương nấu cơm.

Lúc thuê nhà đã bàn xong, một ngày hai bữa của bọn họ có thể mượn phòng bếp của bà. Đương nhiên, mấy thứ dầu, muối, tương, giấm, đường, củi đốt phải tự chuẩn bị.

Nghĩ đến đây, Ứng Vọng lại lần nữa cảm thán đồ bọn họ thiếu quả thật rất nhiều.

Nghĩ đến muốn bổ sung hết thảy những đồ còn thiếu này, đầu tiên phải có tiền, mà tiền từ đâu tới đây?

Hai mươi ba đồng tiền dư lại kia, đã là của cải cuối cùng.

Phải nghĩ một ít biện pháp, không thể tiếp tục miệng ăn núi lở.

Lúc Ứng Vọng đang suy nghĩ bản thân có thể làm chút gì đó để kiếm tiền, Ngụy Vân Thư đã ôm một bó rơm khô tiến vào, Ứng Vọng lập tức hoàn hồn, "Có thật hả?".

Ngụy Vân Thư trả lời, "Trước đây bà nội Trương tích trữ".

Ứng Vọng tiến lên hỗ trợ, "Cái này được, ít nhất buổi tối sẽ không cấn đến cả người khó chịu".

Ngụy Vân Thư đáp một tiếng.

Vừa trải rơm rạ, Ứng Vọng vừa thương lượng với Ngụy Vân Thư, "Hiện tại đồ chúng ta thiếu quá nhiều, lát nữa tôi định ra ngoài đi dạo, xem có thể tìm được con đường kiếm tiền hay không".

Ngụy Vân Thư không phản đối, "Đi chung".

Ứng Vọng: "Được".

Hai người nhanh chóng lót xong giường, sau đó móc khóa đi ra ngoài.

Kiếp trước Ứng Vọng chưa từng đến thành phố Bạch Vân, trước đó lại vội vàng thuê nhà, quả thật cũng không có tâm trạng thưởng thức. Hiện giờ thu xếp xong, cậu cẩn thận đánh giá xung quanh mới phát hiện người của thành phố Bạch Vân không xem như ít, dọc đường từ ngõ hẻm đi ra bên ngoài đều là hộ gia đình, vô cùng náo nhiệt.

Lại đi ra bên ngoài còn có chợ tự phát, có thôn dân ở gần đây gánh rau cải đến bán, cũng có trường hợp giống với nhà bà nội Trương, sân lớn tự mình trồng rau, ăn không hết mang đến bán phụ giúp chi phí trong nhà, rau theo mùa, rau dại, trứng gà, thủy sản, sọt đan, dây thừng, đế giày, vân vân, chủng loại không ít, nhưng thức ăn chiếm phần lớn.

Ngoài ra xung quanh còn có những chỗ như quầy bán quà vặt, cửa hàng hợp tác xã nhà nước, trạm y tế, quốc doanh tư doanh lộn xộn, mà loại hiện tượng này còn phải duy trì mấy năm.

Tiếp tục đi về phía trung tâm thành phố, thì có một công xưởng đồ hộp, bên cạnh chính là nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam. Nhà trẻ và tiểu học này vốn là vì giải quyết vấn đề đi học của con cái công nhân xưởng đồ hộp mà xây dựng, nhưng theo sự phát triển của mấy năm nay, đi học ở nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam cũng không chỉ là con cái của công nhân xưởng đồ hộp.

Lại cách mấy con phố với xưởng đồ hộp chính là cao đẳng sư phạm Bạch Vân. Đừng nhìn nó chỉ là một trường sư phạm sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở là có thể đi học, nhưng trên thực tế điểm trúng tuyển của nó còn cao hơn trường trung học phổ thông chính thức, đặt vào thời đại trước mắt này, tốt nghiệp từ cao đẳng sư phạm ra là được phân công công việc ngay, sau này chính làm nắm công ăn việc làm ổn định, được ưa chuộng số một số hai.

Đều nói thập niên tám mươi chín mươi bảo vật khắp nơi, Ứng Vọng nhìn lượng người khu vực quanh đây xem như không tồi, trong đầu dần dần có một ý tưởng...

Bình Luận (0)
Comment