Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 5

"Bánh kẹp thịt?".

Ứng Vọng nhìn Ngụy Vân Thư có chút ngạc nhiên, giải thích, "Có thịt có bánh, đối với người có sức ăn nhỏ một chút, một cái bánh là đủ no rồi, chắc là cũng xem như một cách ăn thực dụng lại mới lạ".

Ngụy Vân Thư lập tức hiểu ra.

Những năm này mọi người bị đói quá mức, trong bụng thiếu chất béo, cho nên thịt rất được hoan nghênh, mà bánh bột còn là lương thực chính, là thứ thân thể con người không thể thiếu. Một cái bánh kẹp thịt, có lương thực lại có thịt, quả thật là thứ mọi người khá thích. Chỉ cần tay nghề tốt, làm ra không khó ăn, vậy chắc chắc sẽ có người mua. Thậm chí mọi người cũng sẽ không quá truy cứu khẩu vị, bởi vì đối với bọn họ mà nói thịt là thứ ăn rất ngon.

"Có thể làm". Ngụy Vân Thư tán thành.

Ứng Vọng lộ ra tươi cười, nhưng rất nhanh lại thu lại, "Có điều chúng ta phải xem thử thịt trước, cũng không biết thành phố Bạch Vân lúc này đã bỏ phiếu thịt chưa".

Ứng Vọng nhớ rõ năm 1993 chính thức hủy bỏ phiếu định mức, nhưng trước đó các nơi cũng đang lục tục hủy bỏ các loại phiếu lương thực, phiếu vải, phiếu thịt, chỉ là bởi vì chính sách các nơi không giống nhau, thời gian thực tế hủy bỏ phiếu định mức cũng khác nhau, cũng không biết thành phố Bạch Vân thế nào.

Ngụy Vân Thư bèn nói, "Cho dù chưa hủy bỏ phiếu định mức, sau khi mở cửa cũng có chỗ bán thịt heo không cần phiếu, chúng ta có thể tìm thử".

Ứng Vọng nghĩ cũng phải.

Hai người lên kế hoạch cho chuyện làm ăn sắp tới.

Bánh kẹp thịt có hai loại đồ chủ yếu, đầu tiên là bánh bột bên ngoài. Những năm này bột mì quá đắt, Ứng Vọng dò hỏi giá cả một phen thật sự không mua nổi bột mì thuần trắng, bởi vì như vậy phí tổn quá cao, mà trước mắt dân chúng theo đuổi là lợi ích thực tế, hơn nữa tiền vốn của cậu cũng không nhiều lắm, còn phải mua những thứ khác nữa. Cho nên cuối cùng Ứng Vọng chọn bột tam hợp gồm bột mì, bột ngô và bột kê pha trộn với nhau.

Loại thứ hai chính là thịt kẹp bên trong bánh bột. May mắn gần đây có chợ thực phẩm, hỏi thăm bên trong một vòng là có thể nghe được chỗ nào có bán thịt không cần phiếu, chỉ tiếc bọn họ đi chậm, thịt ba chỉ cần đã bán hết, chỉ còn lại một ít thịt vụn không ngon lắm. Nhưng cho dù là thịt vụn, giá cả cũng đắt, Ứng Vọng không nỡ mua cho mình ăn.

Xét đến cùng, vẫn là quá nghèo.

Ngoài những thứ này ra thì dầu, muối, tương, giấm, đường và hương liệu bên trong đều phải mua. Đồ vật vụn vặt như giấy dầu đựng bánh kẹp thịt, chén đũa hai người dùng ăn cơm, thau nhào bột, bột giặt, củi nhóm lửa, vân vân, cộng thêm trước đó mua bột, cuối cùng đã dùng gần tám đồng tiền.

Đến đây, tiền mặt trên người hai người chỉ còn mười lăm đồng.

Mà bọn họ lại còn thiếu rất nhiều thứ, khăn lông, dép lê, xà phòng, ly nước, bàn chải đánh răng và kem đánh răng này kia đều không có.

Ứng Vọng cổ vũ tinh thần cho bản thân, nhất định phải kiếm ra tiền!

Mua xong những thứ này, Ứng Vọng trưng cầu ý kiến của Ngụy Vân Thư, "Tối nay anh muốn ăn mì hay ăn cơm?".

Ngụy Vân Thư trả lời, "Ăn mì đi, vừa lúc mua bột mì".

Ứng Vọng nói, "Vậy mua thêm một chút đồ ăn kèm, buổi tối ăn mì cán tay".

Ngụy Vân Thư: "Được".

Mua đồ ăn xong, hai người về đến nhà.

Ứng Vọng đang định đi nhào bột, Ngụy Vân Thư lại trước một bước lấy thau ra, "Cậu đi chuyển cái ghế đến, tôi nhào".

Ứng Vọng kinh ngạc, "Anh biết hả?".

Ngụy Vân Thư: "Biết".

Ứng Vọng nhớ lại một chút, mới nhớ ra từ sau khi người nhà họ Đoàn cả đám chết bất đắc kì tử, mẹ anh bị bệnh không mấy ngày cũng đi, mấy năm sau đó Ngụy Vân Thư đều là sống một thân một mình. Cái địa phương nhỏ như thôn Tiểu Thụ kia lại không có bán thực phẩm tiện lợi như mì sợi, muốn ăn thức ăn làm bằng bột mì đều phải tự mình nhào bột làm.

Cho nên Ngụy Vân Thư biết nhào bột, chuyện này ngược lại cũng bình thường.

Ứng Vọng chuyển ghế dài đến, không giành, "Vậy tôi đi rửa đồ ăn".

Ngụy Vân Thư đáp, "Được".

Ứng Vọng cầm đồ ăn quay người đi ra ngoài, trước khi tiến vào phòng bếp đi tìm bà nội Trương một chuyến trước, "Bà nội Trương, nội nấu cơm lúc này luôn ạ, bọn con muốn dùng phòng bếp một chút".

Bà nội Trương đẩy cửa bước ra, trên mặt lộ ra tươi cười, chỉ vào một gian phòng, "Bệ bếp ở phòng bên kia, hai đứa dùng đi".

Ứng Vọng không nhúc nhích, tiếp tục nói, "Bà nội Trương, bọn con vừa tới, có mấy thứ còn chưa mua đầy đủ, vừa mới mua thau dùng để nhào bột, cho nên định mượn thau trong phòng bếp của nội rửa đồ ăn được không ạ?".

"Được, con dùng đi". Bà nội Trương liếc nhìn gừng tỏi và rau xanh trong tay cậu, "Mua ở chợ thực phẩm?".

Ứng Vọng gật đầu, "Đúng ạ".

Bà nội Trương lập tức nói, "Sau này mua đồ ăn thì đi buổi sáng, tươi mới. Hoặc là nếu con không chê, sân này của nội cũng có trồng, con tùy ý cho một chút là được".

Ứng Vọng nhìn chằm chằm từng bụi rau thơm, cọng tỏi, hành lá, cải non màu xanh lục trong sân trong lòng khẽ động, "Đương nhiên không chê, chỉ sợ nhà bà nội Trương không đủ ăn thôi".

Mắt thấy lại có thể có một khoản thu nhập, bà nội Trương liên tục nói, "Đủ ăn, con muốn thì tự mình hái".

Ứng Vọng lập tức đồng ý, "Được ạ".

Có lẽ là bản thân bà nội Trương đã nhiệt tình, hoặc có lẽ là trông cậy vào Ứng Vọng lại cho nhà mình thêm một chút thu nhập, tóm lại sau đó bà nội Trương lại nói cho Ứng Vọng cái thau nào để rửa rau, cái thau nào có thể dùng để nhào bột, bếp làm sao mới dễ nhóm lửa, nước múc ở đâu,... Chỉ thiếu đưa tay giúp Ứng Vọng rửa sạch chút đồ ăn kia, còn lôi kéo Ứng Vọng nói không ít lời.

"... Bà nội Trương nhiệt tình ghê". Rửa đồ ăn xong, Ứng Vọng quay về gian phòng dùng làm phòng khách kia, nói với Ngụy Vân Thư đang nhào bột.

"Bình thường". Ngụy Vân Thư nói, "Hiện tại chúng ta chính là thần tài của bọn họ".

Ứng Vọng than nhẹ, trong tay bản thân họ cũng đang túng thiếu, chỗ nào là thần tài chứ.

"Nói cho cùng, vẫn là do trong nhà người già trẻ nhỏ bọn họ không có trụ cột, cho nên có cơ hội kiếm tiền dù nhỏ xíu cũng không muốn buông tha". Nói rồi, Ứng Vọng lại thở dài, "Cũng giống như chúng ta bây giờ vậy".

Trên tay Ngụy Vân Thư dùng sức, ném cục bột vào trong thau, rồi sau đó dùng miếng vải sạch sẽ mới mua đậy kín, "Sau này chúng ta sẽ tốt".

"Khó khăn nhất cũng đã đi qua, tôi không tin sau này sẽ kém hơn". Tâm tính Ứng Vọng lạc quan, nhìn Ngụy Vân Thư bưng thau đến dưới ánh mặt trời, lại nói, "Đúng rồi, chuyện buôn bán nhỏ chúng ta làm này, về sau anh chiếm bảy phần, tôi lấy ba phần, được chứ?".

Động tác của Ngụy Vân Thư dừng một chút, "Sao lại chia như vậy?".

Ứng Vọng giải thích, "Tiền vốn là của anh, nhào bột nướng bánh này kia anh cũng biết, thịt băm cũng không có gì khó, nói đến cùng, có thể tôi chỉ ra một ý tưởng thôi".

Thấy Ngụy Vân Thư bắt đầu nhíu mày, giọng nói của Ứng Vọng ngừng một chút, nói tiếp, "... Hoặc là, tôi lấy hai phần cũng được".

Đây là ý nghĩ thật sự của Ứng Vọng, Ngụy Vân Thư không sợ phiền phức dẫn theo cậu chạy trốn khỏi thôn Tiểu Thụ, một loạt ăn uống trên đường này kia đều do Ngụy Vân Thư cung cấp, bây giờ làm buôn bán cũng đều là anh bỏ vốn toàn bộ, mà bánh kẹp thịt đối với người sống lại từ đời sau như bọn họ mà nói thuộc về phương pháp kiếm tiền công khai minh bạch, cho nên Ứng Vọng cảm thấy mình lấy hai phần đã là da mặt dày.

Nhưng Ngụy Vân Thư không nghĩ như vậy, "Không cần phải phiền phức như vậy".

Ứng Vọng mím môi, lại đưa ra một kiến nghị, "Vậy anh phát tiền lương cho tôi?".

Cậu nói chuyện rất cẩn thận, quả thật làm Ngụy Vân Thư tức cũng không tức nổi, "Ý của tôi là, tiền này chúng ta chia đều là được, không cần phải làm phiền phức như vậy".

"Không được". Lúc này đổi thành Ứng Vọng nhíu mày, "Anh bỏ vốn toàn bộ, còn có kỹ thuật, tôi làm sao cũng không thể chia một nửa, thế này đối với anh không công bằng".

Ngụy Vân Thư nói, "Tôi không cảm thấy chịu thiệt".

Ứng Vọng: "Nhưng...".

"Ứng Vọng". Ngụy Vân Thư ngắt lời cậu, nói, "Đây là thập niên tám mươi, kinh tế phát triển nhanh, cơ hội làm ăn khắp nơi, tôi hoàn toàn có thể trở thành người giàu đời đầu".

Nhất thời Ứng Vọng chưa kịp xoay chuyển đầu óc.

Ngụy Vân Thư đến gần, thấp giọng nói, "Thời đại này, kiếm tiền nhanh nhất cũng không phải bày quán ăn vặt, tôi cũng sẽ không tham gia ngành sản xuất này lâu dài".

Ứng Vọng hoàn toàn dại ra.

Giọng nói của Ngụy Vân Thư mang theo ý cười, "Cho nên, chuyện kinh doanh ăn uống này, về sau lực lượng chính vẫn là cậu, mà dùng một nửa cổ phần cột lại đối tác đến từ hơn ba mươi năm sau, tôi cảm thấy rất đáng giá".

Ứng Vọng không nhịn được cười, chút nghiêm túc và ngạc nhiên cũng mất ráo, "Anh quả thật là...".

"Thông minh lanh lợi nhìn xa trông rộng". Ngụy Vân Thư không muốn dây dưa quá nhiều trên cái đề tài này, duỗi tay đẩy nhẹ cậu, "Đi thôi, đến phòng bếp cán mì sợi".

Bình Luận (0)
Comment