Ăn xong mì cán tay vừa nóng hổi vừa dai mềm hết cỡ, lại dùng bột giặt giặt sạch quần áo bẩn, hôm nay cũng đã sập tối rồi.
Không có di động và TV, cũng không có gì giải trí, mới ngồi một chút đã thấy buồn ngủ.
Nhưng mà... Không ngủ được.
Ứng Vọng giống như bánh nướng áp chảo, nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Thứ nhất là bởi vì giường này dùng rơm rạ lót bên dưới, bên trên trải quần áo, thực tế cũng không quá dễ ngủ; thứ hai là bởi vì người.
Ngủ chung giường với người khác, quả thật cậu chưa từng thể nghiệm. Ở thôn Tiểu Thụ là bởi vì không ai trong nhà họ Hứa ngủ phòng chứa củi với cậu, còn sau này thì là do nhà họ Ứng không thiếu phòng, cũng không cần phải chen chúc nhau ngủ. Tuy rằng điều kiện hoàn toàn trái ngược, nhưng quả thật chưa từng ngủ chung giường với người khác. Hiện tại bên cạnh đột ngột nhiều thêm một người, thật sự có chút không quen.
"Không ngủ được?". Trong bóng đêm, giọng Ngụy Vân Thư đột ngột vang lên.
Động tác xoay người của Ứng Vọng cứng đờ, "Có chút".
Ngụy Vân Thư hỏi, "Muốn đổi tên không?".
Ứng Vọng thoáng sững người một chút mới xoay người nằm yên, cậu mở to mắt nhìn không khí đen như mực, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói, "Đổi chứ".
Ngụy Vân Thư hỏi, "Muốn đổi thành gì?".
Ứng Vọng đáp, "Ứng Vọng".
"Hả?". Ngụy Vân Thư có chút ngạc nhiên.
"Ứng Vọng". Giọng nói của Ứng Vọng kiên định hơn một chút, "Muốn đổi Hứa thành Ứng, là Ứng Vọng".
"Cậu...". Trong bóng đêm, chân mày Ngụy Vân Thư cau lại, "Không phải cậu không muốn liên quan đến bọn họ nữa, ngay cả cái tỉnh này cũng không muốn ở lại sao? Sao còn muốn đổi thành họ Ứng?".
Trong đầu Ứng Vọng hiện lên câu nói kiếp trước Ngụy Vân Thư nói lúc bọn họ gặp lại "Ứng Vọng? Tên rất hay", sau đó chớp chớp mắt gạt giọng nói kia qua một bên, miệng thì trả lời, "Tôi muốn nhắc nhở bản thân, đừng thiếu cảnh giác, chớ giẫm lên vết xe đổ. Cuộc sống của Ứng Vọng, là bài học tôi luôn luôn nhớ kĩ".
Yết hầu Ngụy Vân Thư hơi nghẹn, nhất thời nói không nên lời.
Gió đêm làm khua cửa sổ, ánh trăng lành lạnh.
"Anh thì sao?". Ứng Vọng hỏi, "Muốn đổi không?".
"Đổi". Ngụy Vân Thư nói.
Ứng Vọng: "Tên gì vậy?".
Ngụy Vân Thư: "Họ Ngụy".
Ứng Vọng tò mò, thử thăm dò hỏi, "Tôi vẫn luôn chưa kịp hỏi anh, sau này vì sao anh lại đổi thành họ này, có phải bên mẹ anh hay không...".
"Mẹ tôi họ Vân, tên là Vân Hủy". Ngụy Vân Thư ngừng một lát, mới tiếp tục nói, "Còn về họ Ngụy, thì có chút liên quan đến tổ tiên".
Ứng Vọng không hiểu chuyện này có thể có quan hệ thế nào, nhưng cậu không tiếp tục hỏi thêm.
Sau khi trò chuyện một lúc lâu, một chút không tự nhiên ban đầu của Ứng Vọng cũng biến mất không chút dấu vết, từ từ ngủ thiếp đi.
Ngụy Vân Thư nghiêng đầu, tuy đôi mắt không nhìn rõ lắm, nhưng có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của cậu, một lúc lâu sau cũng nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, tinh thần Ứng Vọng thoải mái dễ chịu rời giường, rửa mặt xong thì ra ngoài mua thịt.
Những năm này trong bụng mọi người thiếu chất béo, thịt nạc không được hoan nghênh, mọi người chỉ thích thịt mỡ ứa ra váng dầu, thậm chí giá của thịt toàn mỡ cũng đắt hơn một chút.
Ứng Vọng mua thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, hai đồng rưỡi một cân, cậu mua hai cân, năm đồng tiền lập tức bay đi.
Dùng toàn thịt phí tổn quá cao, đến lúc đó không hạ giá nổi, Ứng Vọng thấy trong chợ thực phẩm có bán ớt xanh, dứt khoát mua một ít, còn về hành gừng tỏi ngày hôm qua còn dư, không cần mua.
Mua xong tất cả những thứ cần thiết về đến nhà, Ngụy Vân Thư đã đang rửa mặt.
Ứng Vọng tranh thủ thời gian lưu loát rửa sạch rồi cắt thịt thành từng khối, Ngụy Vân Thư giúp đỡ nhóm lửa, Ứng Vọng lo liệu trong nồi.
Đổ một chút dầu cải làm trơn nồi, sau đó cho thịt vào xào sơ, xào ra mỡ thì múc ra. Tiếp theo thắng nước màu, lại tiếp tục cho thịt ba chỉ vào xào trộn tiếp, đồng thời đổ nước tương vào điều hòa màu sắc, chờ một lúc lại thêm nước, rồi thêm gừng, tỏi và hương liệu từ từ hầm.
Đậy vung gỗ lại, nhưng mùi thơm của thịt bay ra liên tiếp không ngừng.
Lưu Thanh và Lưu Phương còn ở trong phòng ngủ ngửi được mùi thịt, trực tiếp bị thèm tỉnh, nghĩ thầm hôm nay bà nội mua thịt sao? Suy nghĩ này nổi lên, buồn ngủ lập tức chạy hết sạch, lật người một cái lập tức rời giường, lê giày chạy ra bên ngoài, hai anh em mắt đối mắt.
Hai mắt Lưu Phương tỏa ánh sáng, "Anh, có thịt".
Lưu Thanh l**m l**m miệng, "Còn sớm như vậy, cũng không biết vì sao bà nội lại đang hầm thịt...".
Câu nói còn chưa nói hết, Lưu Thanh đã thấy Ngụy Vân Thư bước ra từ trong bếp, lời chưa nói xong trực tiếp nghẹn ở cổ họng.
Lưu Phương khó hiểu, "Anh, anh làm sao không...".
Lưu Thanh che miệng Lưu Phương một phen, nhắc nhở một câu "Đừng nói nữa", sau đó mới chào hỏi với Ngụy Vân Thư, "Anh Vân Thư".
Ngụy Vân Thư nhìn đầu tóc giống như ổ gà của bọn nhóc, chỉ nói, "Dậy rồi?".
Lưu Thanh gãi gãi tóc, "Dậy rồi ạ".
Ngụy Vân Thư cũng không nói gì thêm, gật đầu một cái đi bận việc của mình.
Hai đứa nhỏ ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Lưu Phương đẩy tay Lưu Thanh đang che miệng mình ra, sau khi phản ứng lại mới nói, "Anh, có phải chúng ta không có thịt ăn rồi không?".
Là anh trai kia bước ra từ phòng bếp, vậy chắc chắn không phải bà nội đang nấu thịt.
"Đúng vậy". Hai mắt Lưu Thanh nhìn phòng bếp đang lan tỏa mùi thịt, trong miệng không ngừng nuốt nước miếng, "Nhà của chúng ta không có tiền, chắc chắn bà nội sẽ không mua".
Hi vọng tan vỡ, hai đứa nhỏ ủ rũ cúi đầu.
Bà nội Trương không ở nhà, hai nhóc trở lại trong phòng, Lưu Thanh đang định đóng cửa, Lưu Phương lại kéo cậu nhóc một phen, "Anh, đừng đóng, không ăn được thịt, ngửi mùi một chút vậy". Nói rồi, cô nhóc không nhịn được lại hít mùi thịt thơm trong không khí một hơi, chỉ cảm thấy càng đói càng thèm.
Lưu Thanh cũng lập tức buông tay, chậm rãi hít vào với Lưu Phương, ngửi từng trận hương thơm của thịt.
Mắt Lưu Phương có khát vọng, "Anh, thịt này cũng quá thơm rồi".
Lưu Thanh nói, "Thịt nào không thơm chứ".
Lưu Phương cảm thấy lời này rất đúng, càng tiếc nuối, "Nhưng chúng ta không ăn được".
Hai anh em nhìn nhau thở dài, sâu thèm ăn trong bụng cuồn cuộn.
Phòng bếp bên cạnh.
Ứng Vọng cũng không biết hai đứa nhỏ của chủ nhà đã đỏ mắt thèm bữa thịt này của mình, nhưng trên thực tế, chính cậu cũng thèm. Thịt đó, thịt thơm ngào ngạt, thân thể hiện tại này thiếu lắm đấy!
Vừa ở trong lòng an ủi bản thân sắp được ăn rồi, Ứng Vọng vừa canh lửa trong bếp. Chờ bột trên bệ bếp nở xong, cậu còn phải nhào bột cán bánh. Còn Ngụy Vân Thư, chạng vạng ngày hôm qua anh đi ra ngoài một chuyến, tiêu năm mao tiền mua được một chiếc xe đẩy nhỏ kiểu cũ bằng cây, bây giờ đi quét lại lần nữa lớp bụi rơi xuống đêm qua, nhân tiện chuẩn bị mấy thứ giấy dầu, rơm rạ, đợi một lát đẩy đồ ra ngoài đi bán.
Thịt phải hầm mềm nhừ thấm vị mới đậm đà, lửa trong bếp không được lớn, đậy vun hầm.
Chờ trong nồi rút nước, Ứng Vọng dùng thau múc thịt lên, đặt trên bệ bếp giữ ấm. Tiếp theo rửa nồi, thả ớt xanh vào xào, chờ đến khi xào chín có thể kết hợp với thịt cắt nhỏ làm nhân, như vậy lúc ăn cũng sẽ không có mùi ớt sống, Ứng Vọng cảm thấy ăn ngon hơn một chút.
Ớt xào chín, bánh bột cũng cán xong, sau đó không bỏ dầu bắt đầu nướng. Bột ủ tốt, rất nhanh sẽ giãn nở ra một chút, chờ đến khi mặt ngoài bánh đổi màu, bánh bột cũng đã chín.
Nồi lớn, một lần có thể nướng vài cái bánh. Cuối cùng mười ba cái bánh ngăn nắp trật tự xếp ở trong giỏ mới mua, phủ vải bố sạch lên, nhìn cũng thuận mắt.
"Làm xong rồi?". Ngụy Vân Thư hỏi.
"Xong hết rồi". Ứng Vọng đến trước vòi nước rửa sạch mồ hôi trên mặt một phen, thấy Ngụy Vân Thư qua lại phòng bếp bận rộn chuẩn bị xe, không khỏi hỏi, "Mấy thứ dao, nồi, giấy dầu đều bỏ vào rồi hả? Cũng đừng thiếu đấy".
Ngụy Vân Thư nói, "Bỏ vào rồi, yên tâm đi".
Ứng Vọng nhìn thấy một bó củi nhỏ, lúc này mới yên tâm.
Tất cả đồ vật chuẩn bị xong, ngày đã không còn sớm. Bởi vì muốn kịp giờ tan học của học sinh nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam, hai người không dám trì hoãn thêm. Ngụy Vân Thư kéo xe đẩy tay, Ứng Vọng ở phía sau đỡ đồ cùng lúc đẩy phụ, không ngừng đẩy nhanh tốc độ đi ra ngoài.
Lưu Phương ghé vào bên cửa sổ, thấy hai người đi xa, không khỏi nói, "Hai anh ấy kéo thịt đi ra ngoài".
Lưu Thanh chạy tới xem, nhưng chỉ thấy một bóng lưng chuyển sang hướng khác, nói thầm trong miệng, "Bọn họ muốn làm gì nhỉ?".
Bà nội Trương thấy dáng vẻ này của hai nhóc, nhíu mày dạy bảo một câu, "Chuyện của người khác, không được hỏi nhiều".
Lưu Thanh mạnh miệng, "Không hỏi ạ".
Lưu Phương nhỏ giọng nói, "Nội, thịt của bọn họ thơm quá".
Dáng vẻ mắt trông mong ch** n**c miếng kia, bà nội Trương nhìn mà đau xót trong lòng, lời khiển trách cũng mất hết, chỉ nói, "Phải nấu cơm rồi, Phương Phương con tới nhóm lửa cho bà nội, hôm nay chúng ta nấu cháo ăn".
Lưu Phương lên tiếng đáp, "Ò".
Hai bà cháu đến phòng bếp, Lưu Thanh lại đang suy nghĩ hai người dọn vào kia rốt cuộc đang làm cái gì, còn có thịt cơ đấy.