Hai ngày liên tiếp ăn món mới mẻ, trong lòng Ứng Vọng vui đến nổi bong bóng, buổi tối lúc đi ngủ khóe môi vẫn còn cười.
Cậu cảm thấy cộng cả hai kiếp kiếp trước và kiếp này, cuộc sống cũng chưa từng sung sướng như vậy. Có thể chạy có thể nhảy có thể ăn, trên người có tiền, còn có con đường kiếm tiền, sinh hoạt từ từ tốt lên, cậu cũng có được tự do.
Ứng Vọng nghĩ, không có thứ gì tốt hơn cuộc sống hiện tại!
Đáng tiếc, vui quá hóa buồn!
Buổi trưa hôm nay, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư như thường lệ kéo xe đẩy tay đến cổng nhà trẻ khu Nam và tiểu học khu Nam bán bánh kẹp thịt, kết quả còn chưa đến vị trí thường ngày, xa xa đã nghe được có người đang rao to, "Bánh kẹp thịt, bánh kẹp thịt mới ra lò đây, chỉ tám mao tiền thôi!".
Ứng Vọng: ?
Tiếng rao to kia vừa ra khỏi miệng không đến mấy giây, một tiếng nói khác cũng vang lên theo, "Bánh kẹp thịt bán rẻ đây! Tám mao tám mao! Chỉ cần tám mao thôi!".
Ứng Vọng: "...".
Trong lòng Ứng Vọng rất khó chịu.
Cũng không phải khó chịu người khác bán món ăn giống với cậu, chung quy người trên cõi đời này đều giống nhau, thấy người khác buôn bán phát đạt muốn chia một chén canh là chuyện hết sức bình thường, cậu cũng đã làm tốt chuẩn bị sẽ có người bán theo. Chỉ là hiện tại đối phương không chỉ bán theo xu hướng, mà còn cố ý ép giá, thế này cũng quá làm người chán ghét rồi!
Học theo bán bánh kẹp thịt kia cũng là hai người đàn ông, xem tuổi tác thì lớn hơn cậu và Ngụy Vân Thư. Lúc này hai người trông coi trước quầy thay phiên rao to, đã hấp dẫn không ít người vây xung quanh, trong đó không thiếu khách hàng trước đây của bọn cậu. Thậm chí, có người đã mua xong bánh kẹp thịt cầm trong tay.
Hiển nhiên, cho dù là cảm giác mới mẻ của bánh kẹp thịt mới xuất hiện hay là chuyện rẻ hơn hai mao tiền đều hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác, người nếm thử thức ăn mới không phải số ít.
"Bánh kẹp thịt bán rẻ đây! Tám mao tám mao! Chỉ cần tám mao!".
Ứng Vọng mím môi, đi theo Ngụy Vân Thư đẩy xe đẩy tay đến chỗ trống. Trên đường đi ngang qua hai người đàn ông kia, một người trong đó đối mắt với Ứng Vọng, lại xấu hổ trốn tránh dời đi, hiển nhiên bản thân hắn cũng rất chột dạ.
Ứng Vọng nghĩ, làm cũng làm rồi, còn chột dạ cái gì chứ?
Hai người bắt đầu bày hàng lên quầy, xung quanh có không ít người đều đang quan sát bọn họ, dù sao tình huống trước mắt này, người không mù đều biết đối phương là đến cạnh tranh công khai với hai thằng nhóc này, chuyện thế này mà không hóng hớt một chút à?
Có người hóng chuyện không chê chuyện lớn, chạy đến ngay mặt hai người hỏi, "Sao bên kia cũng có một quầy bán bánh kẹp thịt vậy, là anh em của hai người hả?".
Trước đây chỉ có bọn họ bán bánh kẹp thịt, mỗi ngày kéo quầy hàng đến đây là lập tức có người tới xếp hàng, hơn nữa còn xếp một hàng dài. Nhưng hôm nay có đối thủ cạnh tranh, lúc này trước quầy hàng chỉ có lẻ tẻ ba bốn người vây quanh, ngay cả hàng cũng không xếp.
Chênh lệch trước sau, không thể nói không lớn.
Ứng Vọng thở dài trong lòng, trên mặt lại không bày ra cảm xúc gì, chỉ nói, "Nói đùa rồi, hai bên không quen biết nhau".
Người kia "Ồ" một tiếng, diễn y như thật, "Tôi thấy bọn họ cũng đang bán bánh kẹp thịt như các cậu còn cho rằng mấy người là người một nhà chứ".
"Không phải". Ứng Vọng không thích nghe những lời này, cũng không muốn tiếp tục trò chuyện về cái chủ đề này, chỉ hỏi, "Hôm nay có bánh kẹp thịt, trứng gà kho và thịt miếng chín, muốn mua gì ạ?".
Vẻ mặt người kia khó xử, sau đó cười gượng, "Tôi suy nghĩ một chút trước".
Ứng Vọng không làm hắn khó xử, "Vậy anh cứ suy nghĩ trước đi".
Tiếp theo, cậu nhìn về phía người bên cạnh, "Anh muốn mua gì ạ?".
Người này mới vừa xem một tuồng kịch, hiện tại trong lòng đã có tính toán, cũng không cố ý nói mấy câu làm người phản cảm, chỉ hỏi, "Bánh kẹp thịt hôm nay bán một cái bao nhiêu tiền?".
Ứng Vọng hiểu hắn có ý gì, "Một cái một đồng tiền".
Người này ngạc nhiên trong phút chốc, "Vẫn một đồng?".
Ứng Vọng nói, "Vẫn luôn là cái giá này, không lừa già dối trẻ".
Ứng Vọng có một khuôn mặt baby, còn Ngụy Vân Thư thì khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cho nên nhìn bằng mắt thường Ứng Vọng trẻ hơn Ngụy Vân Thư vài tuổi. Làm em trai, chung quy phải nghe lời anh trai, cho nên người này có lẽ là cảm thấy lời của Ứng Vọng không tính, nên chuyển ánh mắt đến trên người Ngụy Vân Thư, "Bán một đồng thật hả?".
Giọng điệu của Ngụy Vân Thư bình tĩnh, "Đúng vậy, là một đồng".
Người này: "...".
Vậy mà không giảm thật.
Ngụy Vân Thư hỏi, "Mua không?".
Người này nhìn ngang nhìn dọc, thấy bọn họ thật sự không có ý định giảm giá thì rơi vào rối rắm.
Từ sau khi Hạo Hạo ăn được đồ ăn trên quầy hàng của bọn họ, thỉnh thoảng ông Lý sẽ tới mua thịt miếng chín, sau đó con gái và con rể ông lại đến nhà ông lấy. Hơn nữa đồ ăn khó mua, cho nên mỗi lần ông Lý đều đến trước giờ. Giống hôm nay vậy, ông sớm đã thấy được một đôi anh em khác đến đây dựng quầy bán bánh kẹp thịt, tuy rằng giá rẻ làm ông rất động lòng, nhưng ông vẫn không tiến lên. Nói trắng ra là, bên kia không có bán thịt miếng chín, vẫn là phải ưu tiên bên này.
Lúc này đây, ông Lý đứng ngay bên cạnh, thấy người này ấp úng trong miệng cả buổi, không nhịn được bèn nói, "Cậu mua hay không, không mua thì tôi mua".
Có lẽ là bị ông Lý khích một cái như vậy, người này lập tức nói, "Ai nói tôi không mua?". Dứt lời, hắn quay đầu nói ngay với Ứng Vọng, "Làm phiền, cân cho tôi nửa cân thịt miếng chín, lại thêm một cái trứng gà".
Ứng Vọng nhanh nhẹn động tay bao túi nylon cân đồ ăn, Ngụy Vân Thư thì tiếp đón phía sau.
Mọi người vừa thấy, không giảm giá thật à?
"Bánh kẹp thịt bán rẻ! Tám mao tám mao! Chỉ cần tám mao!".
Bánh kẹp thịt kế bên rầm rầm rộ rộ bán tám mao, bên này lại kiên trì bán một đồng tiền, không ít người đã nổi lên ý nghĩ lui bước.
Tuy rằng nhà bọn họ đều có công nhân, tiền lương cũng cao, nếu như trước đây chỉ có một chỗ bán một đồng kia thì mua chỗ đó thôi, nhưng bây giờ lại xuất hiện một chỗ bán bánh kẹp thịt tám mao tiền, vậy chắc chắn phải đến chỗ rẻ hơn mua. Tiết kiệm được hai mao tiền, buổi chiều lại đến quầy hàng này mua đồ ăn chay kho còn có thể mua hơn hai lạng đấy.
Trong lòng tính toán một lượt, rất nhiều người chuyển bước đi đến quầy hàng kế bên.
Ứng Vọng nhìn đến đây, chân mày nhíu lại, nhưng cũng không muốn giảm giá. Giảm giá là thủ đoạn cấp thấp nhất, nếu như mỗi lần xuất hiện người cạnh tranh đều bị bọn họ nắm mũi dẫn đi mà giảm giá, vậy chuyện buôn bán này còn làm thế nào nữa?
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đều không muốn.
Nhưng không thể phủ nhận, cạnh tranh giá cả quả thật làm cho chuyện buôn bán của bọn họ hôm nay chịu ảnh hưởng rất lớn. Ngoài thịt miếng chín và trứng gà kho bởi vì kế bên không có bán cho nên không chịu ảnh hưởng ra, tốc độ bán bánh kẹp thịt đã chậm hơn trước đây rất nhiều. Đến khi bán xong thịt miếng chín và trứng kho, bánh kẹp thịt mới bán được bốn cái, trong đó có hai cái là người mua thịt miếng thuận tiện mua luôn, hai cái khác lại là bỏ thêm trứng kho, Ứng Vọng nghi ngờ hai cái này đều là vì quầy hàng kế bên không có bán trứng kho cắt nhỏ kẹp bên trong cho nên mới tới mua chỗ bọn họ.
Tóm lại, buôn bán hôm nay bị ảnh hưởng nghiêm trọng, dù cho đã sớm có chuẩn bị, nhưng lúc Ứng Vọng nghe được bên kia liên tục rao to không ngừng vẫn rất bực bội khó chịu.
Mà Vương Thiên Thành và Vương Thiên Hạnh kế bên thì đang kích động không thôi, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện buôn bán của bọn họ hôm nay lại đắc như vậy! Một cái bánh bán tám mao tiền, đến hiện tại bọn họ đã bán mười bốn cái, đó chính là mười một đồng hai. Ớt, rau thơm này kia là trồng trong đất nhà bọn họ không tốn tiền, cũng chỉ mua bốn cân thịt tốn mười đồng tiền, hiện tại đã hồi được vốn! Thịt thì đã băm thành vụn sẵn ở nhà, dùng tiết kiệm có thể làm ra thêm không ít bánh, những cái này đều là lợi nhuận!
Giàu rồi, giàu rồi!
Tính xong khoản sổ sách này, trên mặt hai anh em có thể nói là được thời đắc ý, giọng rao hàng cũng lớn hơn không ít, ngay cả Vương Thiên Hạnh trước đó lúc chạm mắt với Ứng Vọng còn chột dạ cũng kích động đỏ cả mặt, nào còn nhớ đến chuyện khác.
Khách hàng mua bánh kẹp thịt ở chỗ bọn họ cũng đang lén hỏi, "Bánh kẹp thịt chỗ này thế nào, ăn ngon không?".
"Không đặc sắc". Khách hàng đã ăn nói, "Thịt làm không thơm như bên ông chủ trẻ, ớt xanh cũng nhiều".
"Thịt không đủ thơm, để cũng ít, tôi nghi ngờ là giảm bớt thịt cho nhiều ớt, cho nên thoạt nhìn không khác mấy với bên ông chủ trẻ, nhưng bên trong thì không so được".
Không chỉ một hai người nói như vậy. Mọi người của thời kì này đều từng trải qua cuộc sống tính toán chi li, đồ ăn bên trong có ít hơn hay không ước lượng một chút là biết, huống hồ còn liên quan đến thịt.
"Tuy rằng ít thịt, nhưng giá cũng rẻ, tính kĩ thì cũng không khác lắm". Có người nói như vậy.
Nhưng có người lại không vui, "Chuyện này không phải là đang cạnh tranh công khai với bên ông chủ trẻ à, bên ngoài đưa giá thấp, hấp dẫn mọi người đều đến mua, còn cho rằng có thể mua được đồ ăn rẻ, ai mà ngờ được trong đây còn lắm trò như vậy, xem chúng ta như đồ ngốc mà gạt chứ".
Lời này vừa nói ra, mọi người cẩn thận suy nghĩ một chút cảm thấy quả đúng là có chuyện như vậy. Trước tiên dùng giá rẻ hấp dẫn bọn họ đến đây mua đồ ăn, sau khi đồ ăn đến tay rồi mới phát hiện thứ bên trong thiếu mất một ít, treo đầu dê bán thịt chó, chính là dùng để nói chuyện này!
Có người hỏi ngay trước mặt anh em Vương Thiên Thành, "Sao tôi lại thấy thịt bên này của các anh ít hơn bên cạnh vậy?".
"Không ít hơn đâu". Vương Thiên Thành không thừa nhận, "Huống hồ bánh kẹp thịt này của chúng tôi còn rẻ hơn của bọn họ hai mao tiền đấy, so ra thì đáng tiền hơn nhiều!".
Khách hàng kia suy nghĩ một hòi, đồ ăn ít hơn một chút, nhưng quả thật không xem như lỗ.
Không ít người có suy nghĩ giống người kia.
"Haizz, thật ra cũng bình thường. Tuy rằng thịt bên trong ít hơn một chút, nhưng suy nghĩ kĩ thì đồ ăn bán cũng rẻ mà, tính cẩn thận cũng không kém bao nhiêu".
Người cảm thấy đã bị lừa gạt không vui, "Nếu hắn dùng nhiều thịt giống bên kia bán với cái giá này tôi còn coi trọng bọn hắn một chút, hiện tại dùng mánh khóe làm ăn gian dối cướp chuyện làm ăn của người khác còn giảm nguyên liệu, tôi chính là chẳng ưa nổi!".
"Ông nói lời này quá khó nghe, làm buôn bán mà, không có chút thủ đoạn làm sao được, người ta cũng chỉ muốn kiếm thêm một chút". Người hiểu lí lẽ bèn nói, "Huống chi không phải ông cũng giống như vậy sao, chỉ vì hai mao tiền rẻ hơn này mà đến bên đây mua bánh kẹp thịt đó thôi".
Người nọ bị nói trúng tim đen, tức khắc nổi cáu, "Tôi thích mua đồ ăn ở đâu thì mua ở đó, ông quản được tôi chắc!".
"Ê, cái ngữ như ông còn làm căng lên nữa à, là ông nói lời khó nghe trước, bây giờ quay sang trách ngược lại tôi!".
"Chuyện của tôi cần ông lải nhải chắc!".
"Cái ngữ như ông đúng là ngang ngược!".
Hắn thầm nghĩ, xì! Bản thân ham rẻ tới mua bánh kẹp thịt tám mao tiền, bây giờ phát hiện không chiếm được của hời thành thẹn quá hóa giận, đầu óc có bệnh hả!
Hai người ngay tại chỗ cãi nhau ầm ĩ, quần chúng vây xem nhìn đến ngây người.
Bọn họ nghĩ thầm: Bánh kẹp thịt này ghê gớm như vậy hả!
Người xung quanh không muốn trở thành cá trong chậu bị vạ lây, cố ý đứng xa một chút tránh né. Có điều cũng tụm năm tụm ba ở chung một chỗ âm thầm nói không ít lời.
"Chuyện này quả thật là ông nói ông có lí bà nói bà có lí".
"Đúng đấy, không ngờ tới người ta bán đồ ăn vẫn chưa cãi nhau, trái lại người mua đồ ăn đã cãi nhau trước rồi".
"Chuyện này có ai nghĩ đến chứ. Ông nhìn kĩ đi, cho dù là bên mới tới hay là bên ông chủ trẻ đều không nói gì thêm, cứ giống như không nhìn thấy đối phương vậy. Dáng vẻ không thèm để ý như vậy, nói rõ không để trong lòng".
"Tôi thấy chưa chắc đâu. Hai cái người mới đến này ấy, là do ông không thấy đó thôi, lúc nãy còn thỉnh thoảng nhìn lén mấy người ông chủ trẻ đấy, rõ ràng trong lòng bản thân họ cũng biết là học theo chuyện buôn bán của người ta, còn về mấy người ông chủ trẻ, tôi đoán chính là tu dưỡng tốt không biểu hiện trên mặt, nhưng trong lòng chắc chắn có oán thầm".
"Ông cũng quan sát kĩ ghê". Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, càng nghĩ càng cảm thấy có lí, "Nếu đổi thành tôi, vậy chắc chắn trong lòng tôi cũng có chút ý kiến".
"...".
Người tỉnh táo nhìn thấy cảnh tượng này, ai mà không có suy nghĩ trong lòng?
Mà nhìn hai người bởi vì chút chuyện nhỏ này đã cãi nhau ầm ĩ, nhóm người ở đây chỉ cảm thấy hai người bọn họ đều nói rất có lí, bán đắt dùng nguyên liệu tốt, bán rẻ ăn bớt ăn xén nguyên liệu. Nói trắng ra là, chuyện cũng chỉ có như vậy.