Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 31

Mặt trời vừa lên, gió mát hây hẩy.

Đón gió nhẹ buổi sáng phất vào mặt, sáng sớm Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã ra cửa mua đồ ăn.

Vịt sống, thịt heo, đầu heo và giò heo đã đặt trước, đậu hủ chiên phồng, đậu hủ khô mới làm sáng nay, củ sen mới hái, cá sống tung tăng nhảy nhót ở trong nước, còn có bánh Trung thu, kẹo, các loại đồ ăn kèm, vân vân, đồ vật nhiều đến nỗi suýt chút nữa hai người không xách được.

Về đến nhà, hai người lập tức bắt đầu bận việc. Bởi vì đồ ăn cần xử lí quá nhiều, nên ngay cả bà nội Trương cùng tới hỗ trợ.

Vốn dĩ Ứng Vọng muốn từ chối, nhưng bà nội Trương lại không thèm để ý nói, "Hôm nay đồ hai đứa bán nhiều, nội bèn phụ một chút, cũng không giúp được bao nhiêu".

"Sao có thể". Ứng Vọng nói, "Nội làm việc nhanh nhẹn, còn tốt hơn con nhiều".

Bà nội Trương biết cậu dỗ mình vui vẻ đây mà, không nhịn được cười ra tiếng, "Già rồi, không thể so với thanh niên trai tráng như hai đứa".

Hôm nay không chỉ có đầu heo, giò heo cần rửa sạch, mà còn có vịt sống cần làm và tẩy rửa, những chuyện này đều tương đối phí công sức, ngoài ra còn có rong biển, củ sen, đậu phộng, nấm mèo, nấm đông cô này kia cần phải rửa, hơn nữa số lượng hôm nay chuẩn bị nhiều hơn trước đây, đương nhiên lượng công việc cũng lớn hơn. Thịt thì do Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư xử lí, mà đồ ăn chay thì để bà nội Trương mang theo Lưu Thanh và Lưu Phương làm.

Nói ra thì chỉ tốn mấy câu, nhưng làm rồi lại là đủ loại rườm rà.

Buổi sáng không có thời gian làm chuyện khác, vừa lúc ngày hôm qua đã dựng bếp ở trong sân, lúc nãy Ngụy Vân Thư lại đặt nồi lên, bên trong đang đun nước rửa thịt. Ứng Vọng thả trứng gà vào nấu, lát nữa có thể dùng để lót bụng, còn dư lại thì sẽ dùng để kho.

Sau khi nấu chín trứng gà Ứng Vọng bèn gọi bọn họ đến ăn trước, Lưu Thanh và Lưu Phương lập tức bắt đầu nuốt nước miếng. Từ sau khi Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư thuê phòng của nhà nhóc, bữa cơm trong nhà tốt hơn trước kia một chút, thỉnh thoảng cũng có trứng gà ăn, nhưng số lần không phải rất nhiều, bởi vậy hai anh em nhìn thấy trứng gà cũng rất thèm.

Ứng Vọng thấy bọn họ như vậy trong lòng mềm nhũn, "Ăn đi, ăn xong rồi còn phải làm việc đấy".

Trên thực tế, từ sau khi hai anh em bắt đầu hỗ trợ làm việc Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư sẽ thường xuyên tặng đồ ăn cho bọn nhóc ăn, mà hai người bọn nhóc cũng có chút quen nếp. Lúc này, nhìn trứng gà trước mắt, Lưu Thanh và Lưu Phương cũng không từ chối, nói cảm ơn rồi thì nhận lấy trứng gà.

Nhìn đến đôi mắt sáng lấp lánh của hai anh em, lời nói đến cổ họng của bà nội Trương lại bị nuốt trở vào, trong lòng ghi tạc ý tốt của hai người Ứng Vọng.

Ăn xong trứng gà, lại tiếp tục bận rộn.

Đầu heo vào nồi, giò heo vào nồi, vịt vào nồi, trứng gà và các loại đồ ăn chay lần lượt vào nồi...

Các loại mùi hương bay đầy trong sân, lan đến các hộ gia đình ở gần đó đều ngửi được, thầm nói trong lòng cái này thơm ghê, so với đồ ăn bọn họ chuẩn bị đón lễ còn thơm hơn!

Đồ ăn đều đã đặt lên kho, cuối cùng người cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Bởi vì hai cái nồi đều đang nấu, Ứng Vọng bèn thương lượng với bà nội Trương, "Bà nội Trương, đồ ăn trong nồi còn phải tiếp tục nấu, chờ lát nữa con dùng nồi nhỏ làm một ít đồ ăn kèm, chúng ta nấu mì sợi ăn được không?".

Buổi trưa cần dùng nồi trong phòng bếp, chuyện này Ứng Vọng đã nói trước với bà nội Trương, bà nội Trương cũng đã đồng ý. Bởi vậy lúc này nghe Ứng Vọng sắp xếp như vậy, bà nội Trương cũng cười trả lời, "Được đấy, hôm nay nội có lộc ăn rồi".

"Con cũng chỉ tùy tiện làm một chút, nội đừng chê là được".

"Sao có thể chứ".

Chờ gần đến giờ cơm, Ứng Vọng bèn đi chuẩn bị đồ ăn cho bữa trưa. Bởi vì chỉ có một cái nồi nhỏ nấu mì, cậu cũng không làm được đồ ăn quá phức tạp, trực tiếp cắt một khối trên thịt mua buổi sáng rồi băm thành thịt băm, sau đó cắt đậu hủ thành khối nhỏ, chuẩn bị sẵn cà chua và hành gừng tỏi.

Lửa của nồi nhỏ đã được Ngụy Vân Thư nhóm lên, còn làm sẵn mấy cái trứng chiên. Sau khi Ứng Vọng tiếp nhận thì trước tiên đổ dầu vào xào thịt băm, sau khi múc ra lại cho đậu hủ vào chiên, để tránh đậu hủ bể nát, lúc này không thể liên tục dùng sạn lật trở, phải chờ nó chiên từ từ, cho đến khi mọi mặt đều vàng giòn thì múc đồ ăn ra khỏi nồi. Tiếp đó, cho hành gừng tỏi và ớt bột vào phi thơm, lại thêm cà chua vào xào ra nước, cuối cùng thêm nước. Sau khi canh sôi cho thịt băm xào sẵn và đậu hủ vào, thả muối, nước tương, bột ngọt, các loại gia vị, rải một nhúm hành thái, đồ ăn kèm mì đã hoàn thành.

Lại thêm nước vào nồi nấu sôi, cho mì sợi vào nấu chín, lại chần chút rau xanh, rưới đồ ăn kèm lên, chén mì có mặn có chay nháy mắt ra lò.

Hương vị của trứng chiên không cần nói nhiều, dù sao cũng thơm đến người ta rơi lệ. Thịt băm tự mang mùi đồ ăn mặn, đậu hủ được chiên ngoài giòn trong mềm, bởi vì liên quan đến cà chua còn có một chút vị chua trộn lẫn trong đó, cộng thêm hành gừng tỏi phi quá thơm, làm cho mỗi một sợi mì sau khi được trộn lên đều được bao phủ trong từng tầng mùi vị rõ ràng, lại thêm một đũa gỏi dưa chua ngon miệng giải ngấy, có thể chôn đầu vào chén ăn mà không ngẩng lên.

Xì xụp xì xụp~

Trong lúc nhất thời, trong viện toàn bộ đều là tiếng hút mì.

Tóm lại, chỉ hai chữ: thỏa mãn!

Thoải mái dễ chịu ăn xong một bữa, món kho bên này cũng chỉ cần nhìn xem một chút là được, cho nên Ứng Vọng trực tiếp nói với cảm ơn với nhà bà nội Trương, sau đó bảo bọn họ đi nghỉ ngơi.

Bà nội Trương thấy bọn họ quả thật xoay sở được, nên cũng không khách sáo, lập tức đi làm chuyện của mình.

Kế tiếp, Ứng Vọng lại rửa chén, mà Ngụy Vân Thư thì đi thui lông và rửa sạch thịt đã mua về.

Thịt này không phải để làm bán, mà là chuẩn bị cho bữa cơm buổi tối kia. Chung quy đón lễ mà, nào có thể không ăn ngon một bữa được.

Ứng Vọng muốn làm khâu nhục.

Chọn dùng thịt ba chỉ bảy phần mỡ ba phần nạc, rửa sạch sẽ sau đó cắt thành miếng có độ dày 0.5 cm, tiếp theo đổ bột gạo chuẩn bị sẵn vào, rồi thêm hồng khúc đã hòa với nước để tạo màu, thêm rượu gạo để khử mùi tanh, lại thêm các loại gia vị như muối, nước tương, bột ngọt, cuối cùng bắt đầu dùng tay trộn.

Theo động tác không ngừng trộn đều, thịt ban đầu vẫn là màu trắng đã bắt đầu đỏ lên, cuối cùng thịt cuốn theo bột gạo bị phủ kín đã biến thành màu đỏ. Trong quá trình này, còn phải chấm một chút nếm thử vị, vị không thể tệ được.

Pha xong gia vị phủ xong bột, tay trái mở ra, sau đó dùng tay phải đặt phần da của miếng thịt xuống dưới, lần lượt xếp gọn thịt trong lòng bàn tay trái, đến khi nhìn đã đủ đựng trong một chén thì cho vào trong chén đã chuẩn bị sẵn.

Bởi vì thời tiết nóng, trong nhà lại không có tủ lạnh, cho nên Ứng Vọng chỉ chuẩn bị năm chén. Năm chén đều được xếp chỉnh tề, trong thau còn dư lại một ít thịt vụn và bột gạo, thịt vụn thì nhét vào hai bên nơi không được thịt miếng lấp đầy, bột gạo đã thành màu đỏ cũng chia ra đổ vào mỗi chén một chút.

Làm xong những chuyện này, Ứng Vọng ra rửa tay, Ngụy Vân Thư thì dùng màng giữ tươi bằng nylon để đậy kín từng chén thịt, như vậy một lát nữa lúc chưng thịt hơi nước sẽ không rơi vào.

Bận rộn đến bây giờ, Ứng Vọng quả thật có chút mệt mỏi,  mấy chuyện rửa sạch còn lại cũng mặc kệ, toàn bộ để Ngụy Vân Thư làm.

Ngụy Vân Thư rửa sạch sẽ đồ vật, sau đó lại rửa sạch hai chùm nho bưng lại đây, nói với Ứng Vọng, "Ăn một chút đi".

Ứng Vọng vốn đang dựa vào trên tường, vừa nghe lời này lập tức ngồi ngay ngắn, ngắt một quả nho nhỏ cho vào miệng, trong nháy mắt hương vị chua chua ngọt ngọt đánh úp đến, làm cậu không tự giác chép chép miệng, "Nho này cũng khá ngon".

Ngụy Vân Thư ngồi xuống bên cạnh cậu, dùng bàn tay ở bên phía gần Ứng Vọng để giữ chùm nho, tiện cho cậu lấy nho ăn, nói, "Nếu không ngon người ta cũng sẽ không lấy ra bán".

Động tác ăn nho của Ứng Vọng không ngừng, "Cũng đúng".

Những năm này người làm ăn đều thành thật, nhất là bán loại sản phẩm nông sản này, nếu hương vị không được sẽ không có bao nhiêu người mua. Hơn nữa đây là nho bản địa, cũng không dùng chất k*ch th*ch sinh trưởng, ăn một quả chính là hương vị thuần túy của nho, vị vô cùng ngon.

Hai người câu được câu không trò chuyện, sau đó ăn sạch hai chùm nho.

Thịt kho trong nồi lúc này đã không cần tiếp tục thêm củi, chờ chúng nó ngâm nước sốt ngấm vị là được. Thừa dịp trong khoảng thời gian chờ này, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư nửa bận nửa nghỉ chuẩn bị trước đồ ăn muốn làm tối nay.

Nhìn thời gian gần đến giờ, lúc này mới thu xếp đồ đạc đi mở quán.

Trước khi ra cửa, đương nhiên phải rửa sạch sẽ nồi chậu gáo thau. Nồi to trong phòng bếp không di chuyển, để tránh bà nội Trương cần dùng. Ngụy Vân Thư trực tiếp thêm nước vào nồi đặt ở trong sân lại thêm giá chưng lên, sau đó bưng từng chén khâu nhục bỏ vào, cuối cùng mới nhóm lửa lên.

Khâu nhục phải được hấp chín chưng ra dầu, nên cần thời gian chưng không ngắn, nếu chờ bán xong món kho trở về mới chưng thì bữa cơm tối nay phải kéo dài đến trời tối đen.

Đã có nồi, vậy thì chưng trước sớm một chút.

Nhưng món kho hôm nay nhiều, hai người bọn họ đều phải đến mở quán mới yên tâm, bởi vậy Ứng Vọng bèn nhờ Lưu Thanh và Lưu Phương hỗ trợ canh lửa, củi đã đặt bên cạnh, chuyện canh lửa này anh em bọn nhóc có thể làm được.

Lưu Thanh và Lưu Phương đáp một tiếng, bảo đảm sẽ canh đàng hoàng. Có điều Lưu Thanh còn cẩn thận hỏi một câu, "Cần nấu liên tục ạ?".

Bọn họ mở quán nhiều nhất hai giờ, bởi vậy Ứng Vọng không chần chừ nói, "Đúng vậy, nấu liên tục, chờ anh trở lại".

Lưu Thanh gật đầu, "Được".

Bà nội Trương đã biết chưng trong lồng hấp chính là thịt, cho nên bà cũng biết phải tốn chút công sức, "Tiểu Ứng, hai đứa yên tâm đi đi, lửa nội canh cho, sẽ không có việc gì".

Ứng Vọng cười nói, "Vậy làm phiền mọi người rồi".

Bà nội Trương xua xua tay, "Chuyện nhỏ".

Dặn dò xong hết thảy, Ứng Vọng lập tức cùng Ngụy Vân Thư đi mở quán.

...

Cổng xưởng đồ hộp.

Bên dưới bóng cây lúc này đã có không ít người đứng hoặc ngồi, bọn họ đều là khách hàng được cho biết trước đại khái hôm nay quầy hàng món kho sẽ mở quán ở đâu và khi nào. Đấy, thấy cũng chỉ còn hai mươi phút, bọn họ đã đến đây chờ trước.

"Ê, tới sớm vậy hả".

"Ông cũng tới không muộn ha".

"Lúc này nào dám muộn chứ, nhìn đi, mấy người ông chủ trẻ còn chưa đến đâu, thế mà đã có nhiều người chờ như vậy rồi".

"Ha ha ha mọi ngời đều biết đồ ăn của mấy người ông chủ trẻ không dễ mua, nếu đến muộn có thể sẽ không còn luôn!".

"Nghe nói hôm nay có vịt kho?".

"Thật hay giả? Tin tức chính xác không?".

"Chuyện này làm sao tôi biết được? Còn không phải là do trước đó tôi nghe nhiều người đều nói muốn món này với mấy người ông chủ trẻ sao, lúc này mới không biết có thể thành sự thật hay không sao!".

"Vậy cũng không chắc, nhóm ông chủ trẻ đã nói rất nhiều lần, chỗ ở hiện tại của bọn họ hẹp, nồi cũng nhỏ, đồ ăn nhiều không có chỗ làm, cho nên tôi thấy chuyện này là suy nghĩ vô căn cứ".

"Haizz, theo ý tôi ấy, nhóm ông chủ trẻ nên dọn đến một chỗ ở lớn hơn, lại bắc thêm mấy cái nồi, như vậy muốn làm bao nhiêu đồ ăn mà không được".

"Bà coi chừng người ta dọn đi chỗ khác thật đấy".

"Phỉ phui! Nói bậy cái gì đó, tôi không mua được không phải bà cũng không mua được à!".

"...".

Mọi người vốn là cư dân ở khu vực gần đây, lại đều là người mua đồ ăn trên quầy hàng của Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư, tới mua nhiều lần rồi nên thậm chí trở nên quen mặt, thời gian lâu dài lại còn quen biết lẫn nhau, tốp năm tốp ba tụ lại với nhau nói chuyện rất náo nhiệt.

Cuối cùng, bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, có người tinh mắt phản ứng nhanh lập tức chạy qua phía bọn họ, ý đồ muốn xếp ở vị trí đầu hàng.

Người vừa rồi còn trò chuyện cùng hắn sửng sốt một chút, sau đó trong miệng thốt ra một câu "Đáng chết", tiếp theo lo lắng không yên vội vàng chạy theo.

Quá trời gian xảo rồi! Vậy mà còn không gọi hắn!

Trong lòng không ít người đều đang mắng như vậy, lấy đó để lên án "bạn trò chuyện" lén lúc chạy lên phía trước là chẳng ra gì.

Vì thế, giữa trưa, cổng xưởng đồ hộp đã xảy ra một cảnh tượng kì lạ một đám người chạy theo phía sau một chiếc xe đẩy tay.

Hình ảnh này làm Ứng Vọng cũng bị dọa sợ.

Đừng kích động như vậy chứ!

Bình Luận (0)
Comment