Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 32

"Ông chủ nhỏ, hôn nay có những món nào vậy?".

"Ông chủ nhỏ, có bán vịt kho không?".

"Thịt đầu heo kho vẫn có nhỉ?".

"Tôi muốn hai cái giò heo, lại cân cho tôi một cân đồ ăn chay kho!".

"Nhất định có trứng kho nhỉ?".

"...".

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư còn chưa dỡ hàng, nhóm khách hàng cũng đã chen lấn nhau đặt câu hỏi.

Bọn họ đều là khách hàng trung thành của quầy hàng nhỏ, tuy rằng giá của đồ ăn trên quầy hàng nhỏ đều hơi đắt, nhưng không chịu nổi mùi hương quá thơm, thỉnh thoảng ăn một lần vẫn gánh vác được. Huống hồ đồ ăn của người ta vừa ngon lại vừa ít, bọn họ muốn mua mỗi ngày cũng không nhất định tranh được!

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư nắm chặt thời gian bày thau vại ra quầy, vừa bận rộn vừa trả lời, "Có, đều có".

Đôi mắt của nhóm khách hàng gắt gao nhìn chằm chằm những cái thau cái vại kia, chóp mũi ngửi được mùi hương từ bên trong bay ra ngoài, nuốt nước miếng hỏi, "Bọn tôi đều có thể mua được nhỉ?".

Chuyện này cũng không chắc.

Ứng Vọng chỉ đành phải nói, "Hôm nay chuẩn bị thêm đồ ăn".

Khách hàng xếp phía trước nháy mắt nhẹ nhàng thở ra trong lòng, tuy rằng ông chủ nhỏ không trả lời rõ ràng câu hỏi của bọn họ, nhưng nếu chuẩn bị thêm đồ ăn, vậy người xếp phía trước như bọn họ dù thế nào cũng có thể mua được nhỉ?

Người xếp hàng tít phía sau thì rướn cổ xem thử, bọn họ hoàn toàn không nghe rõ đến cùng phía trước nói cái gì.

Chỉ là trong khoảnh khắc lo lắng chờ đợi, mùi hương nồng đậm lại quen thuộc nhảy vào xoang mũi, chuyện này làm bọn họ tức khắc hiểu được, nhóm ông chủ trẻ đã bắt đầu bán món kho!

Mà người xếp hàng ở phía trước đã trợn tròn mắt, vịt kho! Thật sự có vịt kho!

"Trước đó có không ít khách hàng đều nói muốn ăn vịt kho, vì cảm ơn sự ủng hộ của mọi người đến hôm nay, nhân ngày lễ Trung thu, bọn em lại làm một ít vịt kho, cũng chúc mọi người ngày lễ vui vẻ, vạn sự thuận lợi". Ứng Vọng nói xong mấy câu nghĩ sẵn trong đầu này, chính thức nói, "Một cân vịt kho ba đồng tiền, bán từ nửa con, hoan nghênh mọi người ghé mua".

Trong nhóm người đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo thì bộc phát ra tiếng hoan hô liên tục, mấy câu "Ông chủ nhỏ Trung thu vui vẻ nhé!" "Hai ông chủ trẻ Trung thu cũng phải ăn ngon uống tốt nhé!" "Chúc ông chủ trẻ kinh doanh phát đạt!" liên tiếp không ngừng.

Bầu không khí tại hiện trường sôi nổi, làm người ở gần đó giật mình liếc nhìn, nghĩ thầm chỗ này xảy ra chuyện náo nhiệt gì? Lẽ nào là bán món kho giá rẻ?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, dưới chân thuận thế rẽ một cái chạy nhanh lại đây, chỉ sợ có của hời lại không chiếm được.

Giống như hươu cao cổ rướn cổ đợi trong chốc lát, cuối cùng nhìn thấy có người xách đồ ăn đã mua lại đây, người nọ vui vẻ phấn khởi, cực kì giống dáng vẻ chiếm được của hời. Bởi vậy, hắn vội vàng tiến lên đón, mở miệng hỏi ngay, "Hôm nay đồ ăn bán giá rẻ hả?".

Người nọ sửng sốt một chút, "Cái gì?".

Người này chề môi hướng về phía quầy hàng nhỏ đang bận rộn, "Bên đó, món kho".

"Không có". Với tư cách là người trong cuộc xếp hàng ở vị trí đầu tiên, chính tai nghe được ông chủ nhỏ giới thiệu giá cả, hắn rất có quyền lên tiếng, "Giống với trước kia thôi".

Người này mờ mịt, kinh ngạc hỏi, "Vậy lúc nãy mấy người ầm ĩ tưng bừng như vậy là đang nói cái gì chứ?".

Người nọ hiểu ra, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Ồ, ông nói chuyện này hả...".

...

Cách đó không xa, chuyện buôn bán của Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư vô cùng bận rộn. Với tư cách là món ăn được ưa chuộng chỉ từng lên quầy một lần sau đó cũng chưa từng xuất hiện nữa, có thể nói vịt kho được tất cả mọi người ca tụng và yêu thích. Cả người đều là thịt, còn là đồ ăn chín mua về là có thể trực tiếp bưng lên bàn, thậm chí hương vị cũng là đẳng cấp số một, giá cả còn hợp lí, thế này nào có thể không tranh giành?

Không chỉ vịt kho từng là phù dung sớm nở tối tàn, bên trong còn có thịt đầu heo kho, giò heo kho, trứng gà kho, kể cả đồ ăn chay kho, không có món nào là bọn họ không thích.

Hôm nay, cho dù ngày thường có thiếu tiền hay không đều bằng lòng mua một chút thịt kho về bày biện trên bàn. Người trong túi quả thật eo hẹp cũng bằng lòng tiêu tiền mua một cân hoặc nửa cân đồ ăn chay kho, sau đó da mặt dày muốn hai muôi nước kho, sau khi lấy về nhà thả một ít đậu hủ, nấm, rau xanh, giá đổ, miến, vân vân, nấu chung với nhau, một nồi to tràn đầy, mùi vị đó cũng không kém chút nào.

Tóm lại, cũng như đồ ăn kho, cách ăn có trăm kiểu.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư bận rộn đến chân không chạm đất, cộng thêm lúc này chính là lúc ánh nắng mặt trời gắt nhất trong ngày, trên trán là mồ hôi chảy dọc, phía sau lưng quần áo đều bị ướt, trong miệng bởi vì không ngừng hỏi đáp cũng là miệng khô lưỡi đắng.

Chờ đến cuối cùng bán hết đồ ăn, hai người đã mệt mỏi đến tê liệt. Lập tức thu dọn đồ đạc, trên đường thì một câu cũng không muốn nói thêm, cho đến khi kéo đồ đạc về đến nhà, lúc này mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Ứng Vọng uống vào một cốc nước lớn, trong miệng vẫn thở hổn hển, cậu không ngừng dùng tay nắm lấy cổ áo phe phẩy qua lại, muốn để gió thổi vào mát mẻ một chút.

Đáng tiếc lúc này ngay cả trong không khí đều mang theo hơi nóng, gió thổi vào tuy rằng có tác dụng nhưng cũng hữu hạn, trong lòng cậu tràn đầy bứt rứt, "Không được, tôi phải đi tắm rửa một cái trước đã".

Ngụy Vân Thư nói, "Đúng là nên tắm một cái trước".

"Đi, cả người đều là mồ hôi, gió lớn hơn nữa cũng vô dụng, hơn nữa mồ hôi dính nhớp cũng không thoải mái". Ứng Vọng nói xong câu đó thì xoay người đi xách nước.

Hai người chia nhau tắm rửa một chút, thay một bộ quần áo mới cảm thấy bản thân như sống lại. Đến tận lúc này, Ứng Vọng mới có tâm trạng đi quan tâm khâu nhục của mình thế nào rồi.

Lưu Phương nói, "Anh Ứng, lửa này bọn em chưa từng để tắt lần nào".

Đương nhiên Ứng Vọng đã nhìn ra. Nước trong nồi ít hơn nhiều so với lúc bọn họ ra cửa, vừa thấy là biết bị bốc hơi do đun sôi.

"Cảm ơn hai đứa nhé, buổi tối mời hai đứa món ngon".

Lưu Phương liên tục xua tay, "Không cần không cần, bọn em chỉ làm một chút chuyện nhỏ thôi".

"Hôm nay là tết Trung thu, không được từ chối". Ứng Vọng cười tủm tỉm nói, "Lẽ nào em không muốn ăn đồ ăn anh làm hả?".

Lưu Phương bắt đầu nuốt nước miếng, anh Ứng nấu ăn ăn ngon nhất, tất cả đồ ăn ngon cô nhóc từng ăn đời này đều là anh Ứng làm. Mùi vị đó, chỉ suy nghĩ một chút thì giống như đang mơ vậy.

Ứng Vọng vừa thấy dáng vẻ này của cô nhóc thì biết nhóc muốn ăn, cũng không tiếp tục làm nhóc khó xử, "Được rồi, bây giờ bọn anh đã trở lại, lửa này để bọn anh canh cho, em đi chơi đi".

Lưu Phương hỏi, "Không có chuyện cần làm ạ?".

Ứng Vọng nói, "Không còn nữa, còn lại tự bọn anh làm được".

"Vậy được rồi". Lưu Phương nói, "Nếu có chuyện em làm được thì có thể gọi em".

Ứng Vọng đồng ý, "Được nè".

Lưu Phương xoay người đi về phòng, mà Ứng Vọng cũng bắt đầu bận rộn chuyện của mình.

Khâu nhục còn cần phải chưng tiếp, vậy tạm thời không động đến, cách một khoảng thời gian đến thêm chút củi là được.

Chuyện khác tạm thời không gấp, trước tiên cùng Ngụy Vân Thư rửa sạch sẽ các loại đồ vật bán món kho như thau vại dao kéo này kia, lại ngồi nghỉ ngơi một lát mới bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho cơm tối.

Bởi vì đồ ăn đếm nay phải dùng đến thịt băm, cho nên Ngụy Vân Thư tự giác đi xử lí thịt sạch sẽ, sau đó bắt đầu băm trên thớt. Băm thịt băm thủ công là việc tốn thể lực, lưỡi dao cạch cạch cạch đụng đến mặt trên thớt, lại có chút xả stress.

Ứng Vọng không để ý Ngụy Vân Thư thêm, cậu bưng thau đến trước vòi nước rửa một vài loại đồ ăn như cải thìa, ớt, hành, gừng, tỏi,...

Cá buổi sáng mua về còn để ở trong thùng, có lẽ là do đổi chỗ, cá đã có loại cảm giác hơi thở thoi thóp, nhưng vẫn chưa tắt thở, có thể giữ được độ tươi mới. Ngụy Vân Thư băm thịt băm xong sau đó lại tự giác cầm dao đi làm cá, tiếp theo dựa theo yêu cầu của Ứng Vọng cắt cá thành khúc, sau đó dùng hành khúc, gừng lát, rượu gia vị ướp khử tanh.

Còn có những thứ như hành, gừng, tỏi, ớt,... nên cắt thì cắt, nên băm thì băm.

Thời gian xẹt qua đầu ngón tay bận rộn, trong phòng bếp bà nội Trương đã đổ dầu xào đồ ăn, mà trong sân khâu nhục cũng đã loáng thoáng có mùi thơm bay ra.

Ứng Vọng mở vung gỗ ra, hơi nước dày đặc cuồn cuộn xông ra, chờ hơi nước tan đi một chút không còn cản trở người nhìn nữa cậu mới ghé sát vào nhìn một chút, cách màng nylon, đã có thể thấy được rõ ràng dầu do thịt bên trong chưng ra. Hiển nhiên khâu nhục này đã chưng đủ.

Có điều cậu chỉ bưng ra một chén thịt, sau đó lại bỏ thêm một tằng giá chưng để chưng cơm.

Lửa trong bếp cháy hừng hực.

Ớt đỏ xào thịt của bà nội Trương đã ra nồi, nhân lúc mỡ của thịt xào còn bà nhanh chóng đổ cải thìa cắt thành khúc vào, cái sạn liên tục lật trở, bỏ thêm gia vị muối và nước tương sau đó múc ra nồi.

Bà quay đầu nhìn ra ngoài gọi một tiếng, "A Thanh, Phương Phương, tới bưng thức ăn".

Lưu Thanh và Lưu Phương xuất hiện rất nhanh, thấy tối nay có thịt, đôi mắt cũng cười tít lên, bưng đồ ăn đi ngay đến nhà chính, hận không thể lập tức ngồi xuống ăn cơm.

Mà trong phòng bếp, bà nội Trương mở lồng hấp ra, trong nháy mắt lộ ra hình dáng bánh nhân đậu còn hừng hực bốc lên hơi nóng. Bánh nhân đậu một cái chỉ lớn bằng nắm tay nữ giới, gói bên trong chính là nhân đậu đỏ, thịt khô xắt hạt lựu cùng hành xào thơm, bởi vì phải đón tết Trung thu, cho nên lúc này bà nội Trương cũng khẽ cắn môi cho thêm một ít bột, bánh nhân đậu được gói chắc tay, mắt thường hoàn toàn không nhìn được nhân bên trong.

Da mỏng nhân nhiều, ở đời sau là ca ngợi, nhưng ở thời kì này có ý là nhà nghèo không có lương thực, rốt cuộc thì lương thực có thể lấp đầy bụng mới là thứ quý nhất.

Bà nội Trương đang lót một lớp lá cải đã rửa sạch lên đĩa trúc nhỏ xinh, sau đó nhanh chóng lấy sáu cái bánh nhân đậu ra, bà định đưa qua cho Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư.

Bưng bánh nhân đậu ra cửa, kết quả lại đụng mặt Ứng Vọng đang bưng một chén khâu nhục.

"Tiểu Ứng...".

"Bà nội Trương...".

Hai người nhìn đồ ăn đối phương đang bưng trong tay, nhất thời hai mặt nhìn nhau.

Cuối cùng, vẫn là Ứng Vọng phản ứng lại trước, cười nói, "Bà nội Trương, hôm nay cảm ơn nội cùng A Thanh và Phương Phương hỗ trợ, đây là khâu nhục con tự làm, cũng mời mọi người nếm thử mùi vị".

Bà nội Trương vội từ chối, "Tiểu Ứng, ý tốt của hai đứa nội nhận, nhưng thịt này con vẫn là bưng về đi, hai đứa giữ lại tự mình ăn".

Tuy rằng Ứng Vọng đang dùng khăn ướt bọc lấy đế chén, nhưng chén mới ra nồi vô cùng nóng, khăn hút nhiệt cũng bắt đầu nóng lên. Cậu không muốn lát nữa thật sự bưng không nổi, dứt khoát bưng khâu nhục đi vào nhà chính, miệng thì nói, "Bọn con vẫn còn ạ, đủ ăn".

Cho dù có màng nylon đậy lại, nhưng cũng có thể nhìn thấy bên trong là thịt tràn đầy một chén lớn, hơn nữa còn là thịt ngon béo mập chảy mỡ. Đồ ăn quý giá như vậy, bà nội Trương thật sự không có mặt mũi nhận lấy, "Hai thanh niên trai tráng tụi con, sức ăn lớn, một chén thịt này cũng ăn hết được thôi".

"Bọn con còn những bốn chén, cho dù một bữa ăn hai chén cũng phải ăn hai bữa, thời tiết nóng như vậy, để hỏng rồi rất đáng tiếc". Nói xong, Ứng Vọng lại nhìn về phía Lưu Thanh và Lưu Phương đã dọn chén đũa xong chuẩn bị ăn cơm, hai đứa nhỏ phỏng chừng chưa từng ăn khâu nhục, lúc này nhìn chén khâu nhục trên bàn trong mắt vừa tò mò vừa khát vọng, "Cũng để A Thanh và Phương Phương nếm thử mùi vị".

Lưu Thanh và Lưu Phương là điểm yếu của bà nội Trương, nghe thế mắt bà lộ ra đấu tranh.

Ứng Vọng tiếp tục nói, "Bà nội Trương, mau nhận lấy đi, không thì nội muốn con thật sự để hỏng thịt này hả?".

Bà nội Trương bị Ứng Vọng thuyết phục, trong lòng bà cảm thán một tiếng, sau đó đưa bánh nhân đậu trong tay mình ra, "Đây là bánh nhân đậu hôm nay nội hấp, con và Tiểu Ngụy cũng nếm thử tay nghề của nội đi".

Ứng Vọng nhìn đĩa bánh được cố ý bày biện, lập tức hiểu rõ chuyện này cũng không phải là ý định nhất thời của bà nội Trương, tươi cười trên mặt càng sâu hơn. Cậu cũng không từ chối, dứt khoát nhận lấy, "Cảm ơn bà nội Trương, vậy con cũng không khách sáo nhé".

Bình Luận (0)
Comment