Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 33

Cả nhà bà nội Trương đã lên mâm, nồi trong bếp đương nhiên là không cần. Ứng Vọng đi vào rửa thêm lần nữa nồi bà nội Trương đã rửa trước đó, tiếp đó thêm nước luộc sơ đậu hủ đã cắt khối nhỏ một lần.

Sau đó vớt đậu hủ lên, không vội làm thành đồ ăn, mà là đổ dầu bắt đầu chiên cá khúc trước.

Cậu muốn làm một món cá cắt khúc kho.

Ban đầu cậu định làm cá kho, chỉ là nồi của bếp đất quá lớn lại không cách nào di chuyển, không có cách nào chiên cả con cá, cho nên cũng chỉ có thể lùi một bước, chọn cắt cá thành khúc.

Thịt cá chạm đến dầu đun nóng, trong nháy mắt mùi hương đã bị kích phát ra tới, thịt cá màu trắng dần dần biến thành màu vàng óng, ngay cả da cá cũng trở nên giòn rụm thơm lừng. Lúc chiên cá khúc phải dùng lửa nhỏ, bằng không dễ chiên khét, như vậy lúc ăn vào sẽ có một chút vị khét, bởi vậy chờ chiên xong toàn bộ cá khúc, thời gian đã qua một lúc lâu.

Nhân lúc trong nồi còn dầu, thêm gừng và tỏi nhuyễn, ớt khô khoanh, ớt ngâm tự làm và tương đậu vào xào thơm, tiếp theo đổ cá khúc vào xào chung một lượt, lúc sau thêm nước nấu vài phút, lại thả muối, nước tương, một chút giấm, bột ngọt và tiêu xay điều hòa mùi vị, cuối cùng dùng nước tinh bột làm sánh một chút là có thể ra nồi.

Rửa nồi sạch sẽ, lại đổ dầu vào cho thịt băm vào xào thơm, chờ xào khô lượng nước bên trong thịt thì thả hành, gừng, tỏi, hoa tiêu, tương ớt và mấy viên chao vào, chậm rãi xào ra dầu đỏ sau đó thêm nước, dùng các loại gia vị như muối, nước tương, đường nhuyễn, nấu sôi canh sau đó đổ đậu hủ khối đã luộc sơ vào, lại dùng nước tinh bột thêm vào trong canh nhiều lần mỗi lần một ít, cho đến khi nước canh bắt đầu trở nên đặc sệt thì ra nồi.

Đậu hủ Ma Bà làm không chậm, nhưng hương vị cay rát lại tràn đầy cả phòng bếp. Ngụy Vân Thư bị hương vị đậm đà này hấp dẫn, không nhịn được chui vào phòng bếp, "Đậu hủ Ma Bà? Thảo nào mùi lại hăng như vậy".

Ứng Vọng vừa bận việc vừa trả lời, "Món cay Tứ xuyên kinh điển, làm sao mùi vị có thể không hăng được?".

Ngụy Vân Thư tự giác đến trước bếp nhóm lửa, "Muốn xào rau tiến vua miếng à?".

Ứng Vọng ừ một tiếng, "Làm một món chay thanh đạm".

Rau tiến vua đã cắt miếng sẵn đặt một bên, nhưng Ứng Vọng cũng không phải xào không, mà là định dùng tóp mỡ đựng trong bình sau khi rán hết mỡ trước đó tới xào. Tóp mỡ xen lẫn trong mỡ heo trắng như tuyết, vừa chạm vào chảo nóng đã lập tức tan chảy, miếng da vàng óng dầu sôi xèo xèo.

Ứng Vọng chỉ thả một ít khoanh ớt đỏ tươi, sau đó lập tức đổ rau tiến vua cắt miếng vào trong nồi bắt đầu xào. Theo sức nóng liên tục, rau tiến vua miếng chậm rãi chín, dùng muối, một chút nước tương và bột ngọt điều vị là được.

Cuối cùng, là một món canh cải thìa thịt viên.

Thịt băm là Ngụy Vân Thư băm thủ công, Ứng Vọng không thích cắn phải gừng tỏi nhuyễn trong thịt viên, cậu luôn cảm thấy rất ảnh hưởng vị giác, bởi vậy lúc làm thịt viên cậu lựa chọn trước tiên ngâm hành gừng tỏi ra nước, sau đó lúc ướp thịt băm trực tiếp dùng.

Trải qua quấy trộn liên tục thịt băm đã sánh lại, canh trong nồi đã đun sôi sau đó dùng tay nặn từng viên thịt viên cho vào nồi, chờ thịt viên được nấu chín tiếp theo thêm một chút cải thìa, như vậy canh cải thìa thịt viên cũng đã hoàn thành mĩ mãn.

Ngụy Vân Thư ngửi mùi pha trộn của các loại mùi thơm trong phòng bếp chỉ cảm thấy bụng đói ục ục, anh vội vàng bưng đồ ăn đến phòng khách.

Ứng Vọng thì đi rửa mặt, làm xong một bữa cơm, cậu đã chảy mồ hôi đầy mặt, phải rửa một cái mới thoải mái.

Cuối cùng, trên bàn cơm bày đầy một bàn.

Khâu nhục màu đỏ sẫm đã dùng chén lật mặt lại, miếng thịt dính liền với da đứng thẳng chỉnh tề trong chén; cá cắt khúc kho đựng trong một chén lớn, mỗi một khúc thịt cá đều có màu vàng óng; đậu hủ Ma Bà dùng hành thái điểm xuyết, đỏ xanh giao nhau nhìn qua cực kì đẹp mắt, mà đậu hủ khối mang theo nước canh đặc sệt không thể nghi ngờ cũng rất hấp dẫn người khác; rau tiến vua cắt miếng xào tóp mỡ thì trông có vẻ không hợp nhau, nhưng màu sắc xanh tươi lại cực kì thu hút ánh nhìn, mấy khoanh ớt đỏ cùng tóp mỡ vàng nâu cũng khiến món ăn tăng thêm sức hấp dẫn; đĩa đồ kho đủ món đã được chừa lại từ trước rất phong phú, thịt đầu heo kho, trứng kho đã cắt, các loại đồ ăn chay kho xen lẫn với nhau, làm người ta không biết nên gắp cái nào mới tốt; canh cải thìa thịt viên mùi vị thanh đạm, từng viên thịt viên trôi lơ lửng ở trong canh, xen lẫn vào nhau với cải thìa.

Sáu món ăn, có mặn có chay và có canh, còn có rau trộn, mang ý nghĩa thuận lợi suôn sẻ.

Ngoài ra, bánh Trung thu tự mình mua cũng bày ra bốn cái, xếp chồng lên nhau theo kiểu ba một, tinh xảo lại đẹp mắt; còn có bánh nhân đậu bà nội Trương đưa cũng dọn lên bàn.

Ban đầu Ứng Vọng không đoán được bà nội Trương sẽ đưa bánh nhân đậu cho bọn cậu, cho nên đã chuẩn bị trái cây, tổng cộng gom đủ tám loại, ngụ ý tốt cát tường như ý, nhưng nếu bà nội Trương đã tặng đồ ăn, vậy trái cây kia cũng không cần bày, đều như nhau.

Tám loại đồ ăn bày trên bàn vuông ở giữa quả thật rất xa hoa, mỗi người lại xới một chén cơm trắng, sau đó ngồi đối diện nhau, làm Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư trong phút chốc có loại cảm giác đời này đã viên mãn.

Bằng vào quan hệ của hai người, giữa đôi bên hoàn toàn không cần khách sáo, cầm đũa lên là ăn ngay.

Ứng Vọng dẫn đầu phát động tấn công về phía khâu nhục.

Miếng thịt cố ý cắt dày một chút được bột gạo xay mịn bao phủ, lúc dùng đũa gắp lên còn hơi run một chút, nhưng cũng không có bột gạo rào rạt rơi xuống, bởi vì dầu chưng ra đã kết dính chúng nó bám vào trên thịt. Đỏ sẫm, màu sắc cực kì hút mắt.

Vào miệng rồi, thịt đã chưng mềm nhừ nhấp nhẹ một chút là tan ngay, miếng thịt thoạt nhìn rất dầu mỡ kia ăn vào lại không ngấy chút nào, chỉ còn lại thơm ngon không gì sánh kịp.

Khâu nhục thường chia thành vị mặn và vị ngọt, cả hai loại Ứng Vọng đều thích ăn, nhưng nếu nhất định phải lựa chọn, vậy có khả năng cậu sẽ nghiêng về vị mặn hơn một chút. Nguyên nhân rất đơn giản, vị mặn ăn với cơm không dễ ngán, mà vị ngọt bình thường Ứng Vọng ăn ba bốn miếng sẽ ngấy không muốn tiếp tục ăn nữa. Nhưng vị mặn cậu lại có thể ăn một mình hơn nửa chén. Kể cả bột gạo nhuyễn ở đáy chén, bị dầu ngâm béo ngậy, dùng để trộn cơm ăn rất đưa cơm.

Đương nhiên, trên bàn nhiều đồ ăn như vậy, không vội trộn cơm.

Món đầu tiên Ngụy Vân Thư gắp chính là cá khúc kho. Cá được cắt thành khúc đã được chiên vàng giòn bốn bề, da cá chỉ cần nhẹ nhàng xé một cái là có thể xé ra, cả miệng thơm giòn. Thịt cá ngoài giòn trong mềm, cảm giác cay nhè nhẹ làm cho mùi vị của các loại gia vị hòa trộn có vẻ càng thêm phong phú, lại ăn thêm một miếng cơm trắng, cảm giác đó rất tuyệt vời.

Đậu hủ Ma Bà lại là át chủ bài ăn kèm với cơm, trước tiên cẩn thận lấy hạt hoa tiêu ra, trộn thịt băm, đậu hủ, nước sốt đã hòa quyện vào nhau với cơm trắng, ăn một miếng hương vị cay tê đầy miệng. Nếu đầu lưỡi đụng tới khối đậu hủ, cái loại cảm giác trơn mềm này lại càng kinh ngạc thú vị.

Nếu như ngại những món trên đậm vị, vậy thì có thể gắp một đũa rau tiến vua miếng xào tóp mỡ hoặc là canh cải thìa thịt viên, hai món này đều là vị thanh đạm, thanh nhẹ lại không lộ vẻ nhạt nhẽo, dùng để thay đổi khẩu vị thanh lọc dạ dày thì không thể tốt hơn.

Nhất là canh cải thìa thịt viên kia, lấy riêng một chén để ăn, vị thanh mặn đầy cả miệng.

"Vân Thư, ăn canh, canh không tồi".

"Được".

"Bánh nhân đậu bà nội Trương gói cũng rất ngon, đậu đỏ đã hấp nhuyễn, thịt khô tuy có chút mặn, nhưng ăn vào rất thơm, ngay cả hành thái cũng quá ngon".

"Nhân có lẽ đã được xào trước".

"Đúng, nếu không sẽ không có dầu".

Bánh nhân đậu cũng không có bao nhiêu dầu, nhưng ăn vào cũng không hề khô, ngược lại rất thơm, có thể thấy được tay nghề của người xào nhân cũng rất tốt.

Một miếng bánh nhân đậu một miếng rau, Ứng Vọng ăn liên tiếp hai cái.

Mà đĩa đồ kho đủ món không cần nhiều lời, tối nay đã trở thành món ăn cực kì được hoan nghênh trên bàn cơm của không ít gia đình, mọi người gắp nhanh như bay.

"Món kho này cũng rất ngon".

"Tôi thích rong biển, ăn rất ngon".

"Nấm mèo cũng ngon lắm, cắn vào có chút giòn, nhưng lại có vị thịt".

"Nấm mới ngon nè, bên trong có nước sốt, cắn một miếng nước sốt bên trong sẽ b*n r*, vừa thơm vừa ngon!".

"Nước sốt kho này trộn cơm cũng ngon lắm!".

"Giữ nước sốt kho lại, ngày mai tôi mua miếng đậu hủ về nấu lên, đây là một món đồ ăn chay kho tự làm, đủ để ăn thêm một bữa".

"Tôi muốn ăn!".

...

Phía Nam thành phố.

Bữa cơm bên này của Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã đến hồi kết, hai người đều là thanh niên trai tráng, sức ăn đương nhiên không phải nói. Không chỉ có sáu loại đồ ăn ban đầu bị quét sạch ăn còn thừa không bao nhiêu, thậm chí còn bưng ra thêm một chén khâu nhục, hiện tại chỉ còn lại một nửa.

Đến lúc này, hai người quả thật đã ăn đã miệng, cái thân thể đã bị đối xử tệ bạc mười mấy năm được thả lỏng, lười biếng dựa vào tường.

Ứng Vọng lại một lần nữa nghĩ thầm, đây mới gọi là cuộc sống chứ!

Một đống lộn xộn đang bày trên bàn quả thật quá khó coi, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát hai người bèn đứng dậy cầm chén đũa bắt đầu thu dọn, nồi trong phòng bếp và trong sân cũng phải rửa sạch sẽ, phá bỏ bếp xây tạm trong sân, quét sạch sẽ sân chỗ đó.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư chia ra làm việc, bận rộn hai mươi phút mới thu dọn xong.

Mận và táo mua buổi sáng, Ứng Vọng cầm đi dùng nước rửa sạch, lúc bưng trái cây ra tới thì thấy Ngụy Vân Thư bước vào sân, "Mang trả nồi rồi?".

Ngụy Vân Thư gật đầu, "Đã trả".

Nồi kia là thuê với người khác, đã hẹn là một ngày, hiện tại dùng xong rồi đương nhiên phải trả về.

Ứng Vọng nói, "Rửa tay đi, ăn chút trái cây tráng miệng".

Ngụy Vân Thư đáp một tiếng.

Có lẽ là liên quan đến ăn tết, phía Nam thành phố vốn đông người tối nay lại có vẻ càng náo nhiệt, cho dù cách một viện cũng có thể nghe được tiếng cười đùa của đám nhỏ.

Tâm trạng của Ứng Vọng cũng rất tốt.

Cậu cố ý kéo bàn đến trung tâm phòng khách, trên bàn bày bánh Trung thu chưa ăn cùng với đĩa trái cây mới vừa rửa sạch sẽ, cùng với một đĩa đậu phộng hạt dưa để giết thời gian.

Sau đó, lại đi mở cửa sổ.

Tết Trung thu ấy mà, đương nhiên là phải ngắm trăng.

Lúc này, ngoài cửa sổ ráng chiều tràn ngập, vầng sáng màu cam nhuộm sáng nửa bầu trời, ngay cả tầng mây cũng mang theo một lớp ánh sáng màu quýt.

Ngụy Vân Thư rửa tay xong từ bên ngoài bước vào phòng, chỉ thấy người ngẩng mặt đắm chìm trong hoàng hôn.

Anh đứng tại chỗ nhìn một lát.

"Tâm trạng tốt như vậy à?".

Ứng Vọng nghe tiếng quay đầu lại, ý cười trên mặt đầy ấm áp, "Cũng không tệ lắm".

Ngụy Vân Thư dựa vào cạnh cửa, "Bởi vì đón Trung thu?".

Ứng Vọng đáp, "Đúng nhưng cũng không đúng".

Ngụy Vân Thư: "Vậy là?".

Trong ánh mắt của Ứng Vọng có ánh sáng, "Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó tôi có thể bình thường yên tĩnh, tùy theo lòng mình đón một cái tết".

Nửa đời trước của kiếp này cậu không được lên bàn ăn nhà họ Hứa, lúc người khác ăn Tết cậu chỉ có thể cuộn tròn ở phòng chứa củi, hoặc là lén trốn ra ngoài tìm rau dại quả dại cỏ cây để qua cơn đói; kiếp trước sau khi trở về nhà họ Ứng, mỗi một ngày cả nhà đoàn viên tuy rằng cậu có thể lên bàn ăn cơm, nhưng không có lúc nào là không gặp phải công kích tinh thần. Đối với đôi vợ chồng nhà họ Ứng kia mà nói, anh trai kia của cậu mới là con ruột, mà cậu chỉ là một cái khay nuôi cấy mà thôi, tất cả hỏi han ân cần đều là của người khác, cậu chỉ có thể kéo theo thân thể bị tàn phá kéo dài hơi tàn.

Mà hiện tại, về đến năm 1988, ở trong ngôi nhà chẳng hoa lệ này, cậu lại có thể tùy theo lòng mình cùng Ngụy Vân Thư đón Trung thu, nấu nướng món ăn mình thích, ăn hương vị mình muốn ăn.

Cũng rất tốt.

Ngụy Vân Thư hiểu rõ ẩn ý cậu còn chưa nói hết trong đó, trong lòng vừa đau xót vừa đắng chát, anh đã tự hỏi mình không biết bao nhiêu lần: Vì sao trước kia lại cho rằng sau khi cậu trở lại bên cạnh ba mẹ ruột sẽ sống rất hạnh phúc chứ?

"Vân Thư, anh làm sao vậy?".

Lấy lại tinh thần, Ngụy Vân Thư đã nhìn thấy Ứng Vọng đi tới trước mặt mình, mở to đôi mắt tò mò nhìn anh.

Ngụy Vân Thư nhẹ rủ mi mắt xuống, "Sao thế?".

Ứng Vọng hỏi, "Anh làm sao vậy?".

Ứng Vọng cảm thấy trong một khoảnh khắc vừa rồi kia tâm trạng của Ngụy Vân Thư không tốt lắm, cho nên cậu mới sang đây hỏi.

Ngụy Vân Thư bình tĩnh nhìn Ứng Vọng trong chốc lát, đột nhiên nói, "Sau khi giải quyết xong những chuyện này chúng ta đến thành phố Vĩnh An đi".

Ứng Vọng sửng sốt, "Sao đột nhiên lại nói chuyện này?".

Ngụy Vân Thư nói, "Không phải em không thích cái tỉnh này sao? Vậy chúng ta lập tức đổi địa phương khác".

"Ý của tôi là...". Ứng Vọng ngừng một chút, mới chậm rãi nói, "Trước đây chúng ta đã thảo luận chuyện này rồi, nhưng sao đột nhiên anh lại nhắc đến vào lúc này?".

Ngụy Vân Thư hiểu cậu có ý gì, nhưng chỉ nói, "Trước đây dường như vẫn chưa từng ngồi xuống thảnh thơi trò chuyện như hôm nay vậy, cộng thêm khi đó cách thời gian rời đi cũng không còn bao lâu nữa, nên không nhắc đến".

Ứng Vọng không biết anh nói là thật hay giả, nhưng cũng không nói thêm nữa.

"Ngồi xuống chờ ngắm trăng không?".

"Được".

Hai người ngồi đối diện, nghiêng người đều có thể nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa sổ. Lúc này ánh chiều tà vẫn còn đấy, nhưng ánh trăng đã lộ ra một góc, tin rằng không cần bao lâu là có thể nhìn thấy toàn bộ hình dáng.

Hai người cắn hạt dưa lột đậu phộng, cảm thấy khô miệng thì ăn trái cây.

Muốn nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, lúc không muốn nói chuyện phiếm cũng sẽ không cảm thấy khó chịu, không khí rất thoải mái.

Đèn điện trong phòng được kéo sáng, một vầng trăng tròn treo ngoài cửa sổ, tản ra ánh sáng óng ánh mềm mại, lúc này lại ăn một cái bánh trung thu thì rất hợp với tình hình.

Giọng Ngụy Vân Thư lười biếng nói, "Rất giống một chiếc đĩa ngọc trắng".

Ứng Vọng vừa định trả lời một câu, lại nghe được cửa viện bị gõ vang, hai người đứng dậy ra khỏi phòng, thấy bà nội Trương cũng từ trong phòng bước ra định đi mở cửa, nhưng bọn họ cũng không vội đi vào, muốn xem thử tình huống.

Kết quả, cửa vừa mở ra, đã thấy hai người bọn họ hoàn toàn không lường được đứng bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment