"Thật sự là hai cậu".
Đối phương nói, trong mắt đầy phức tạp lướt qua người bà nội Trương nhìn Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng bị giật mình, bọn họ không nghĩ tới người gõ cửa tối nay thế nhưng lại là Đổng Hiểu Yến.
Có lẽ là cô đã về nhà rồi, đổi một bộ quần áo mới tinh, tuy rằng gương mặt gầy còm không có thịt, nhưng đôi mắt cũng xem như có hồn, hoàn toàn khác với vẫn đục vô hồn khi tình cờ nhìn thoáng qua ở thôn Tiểu Thụ kia.
Tới cùng Đổng Hiểu Yến còn có ba cô Đổng Chấn Trung, khí thế đầy người kia, nhìn giống như làm lãnh đạo.
Bà nội Trương hồ nghi theo tầm mắt của Đổng Hiểu Yến nhìn về phía Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư, hỏi, "Tìm hai đứa à?".
Ứng Vọng không lên tiếng.
Ngụy Vân Thư đáp lại, "Vâng, tìm bọn con, bà nội Trương nội về nghỉ ngơi đi".
Nói rồi, anh lại nói với cha con nhà họ Đổng, "Hai vị, mời vào".
Đổng Hiểu Yến còn chìm trong hoảng sợ đối phương thật sự là Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư, ngược lại là Đổng Chấn Trung đáp một tiếng, sau đó xách theo quà tặng kéo Đổng Hiểu Yến đi vào.
Đi thẳng đến phòng khách, Đổng Chấn Trung đặt bánh trung thu lên bàn.
Lúc này, rốt cuộc Ứng Vọng cũng lấy lại tinh thần, cậu hỏi, "Chuyên bên kia đã giải quyết rồi?".
Đổng Chấn Trung đã sớm biết quan hệ của Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư, không sợ trước đây bọn họ chưa từng gặp mặt. Ông đáp, "Đã giải quyết".
Ứng Vọng hỏi, "Vậy người trong thôn...".
Đổng Chấn Trung nói, "Nên thi hành án thì thi hành án, nên đưa về nhà thì đưa về nhà".
Ứng Vọng thoáng yên tâm, có điều...
"Còn có những người trước kia bị bán đến chỗ khác...".
"Có người đã tìm được, có người đang chạy tới, có người vẫn đang tìm". Đổng Chấn Trung thấy Ứng Vọng lo lắng, lại nói, "Cậu yên tâm, miệng của bọn họ đã bị cạy ra, lần dây tìm quả, tôi sẽ nhìn chằm chằm".
"Cảm ơn". Ứng Vọng thật tâm thật ý nói.
Cậu nghĩ thầm, người bị bắt ở lại thôn Tiểu Thụ đều được đưa về nhà, người bị bán đến địa phương khác có vài người đã tìm được rồi, kết quả này đã khá hơn nhiều so với tình huống hoàn toàn bị vùi lấp trong xoáy nước.
Đổng Chấn Trung lại nghiêm túc mà chân thành nói, "Là tôi nên cảm ơn các cậu, nếu không phải các cậu cung cấp manh mối, không biết phải đến lúc nào tôi mới có thể tìm được con gái tôi về, cũng không biết phải đến khi nào mới có thể để những nhóm phụ nữ và trẻ con vô tội đó trở lại bên cạnh gia đình của họ, là chúng tôi nên cảm ơn các cậu".
Nói xong, ông đứng lên, trịnh trọng cúi đầu một cái về phía Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư.
Hai người vội vàng tránh đi, liên tục nói không cần.
Lại ngồi xuống, không khí nhẹ nhàng hơn một chút so với vừa rồi, Ngụy Vân Thư mời bọn họ ăn trái cây.
Ánh đèn mờ nhạt, Đổng Hiểu Yến cảm thán, "Không nghĩ tới hai người các cậu thật sự trốn ra được".
Ứng Vọng do dự mà hỏi, "Nơi đó sau đó thế nào?".
Đổng Hiểu Yến nói, "Theo tôi biết được, có lẽ là vào ban đêm bọn họ phát hiện không thấy các cậu, vừa mới bắt đầu còn cho rằng là vào núi tìm đồ ăn, nhưng nửa đêm cũng không thấy các cậu trở về, thì biết có thể là có chuyện xấu rồi. Vì thế, vào lúc ban đêm trong thôn lập tức ầm ĩ cả lên, đèn đuốc sáng trưng, mấy người bọn tôi cũng bị trông coi nghiêm ngặt hơn, không ít người dường như suốt đêm đi đến trong huyện, muốn đi bắt các cậu trở về".
Nói đến đây, Đổng Hiểu Yến cười một cái, "Chỉ là bọn họ cũng không được như ý muốn, trong thôn náo loạn ầm ĩ gần một tháng, nhưng trước sau như một không thấy được bóng dáng các cậu".
Thôn Tiểu Thụ, có trực tiếp tham gia bắt người, có theo dõi canh gác, có mua người, có bán người, tất cả người trong thôn đều tham dự, hoàn toàn là một thôn buôn người, người trong thôn đều biết bọn họ đang làm chuyện gì. Cô đã từng rất nhiều lần thử chạy trốn khỏi thôn Tiểu Thụ, tự cho là kế hoạch không chút sơ hở, nhưng không nghĩ tới mới hành động không bao lâu đã bị phát hiện. Mà phát hiện cô không phải chó trong thôn, chính là người vốn nhìn qua không chút đặc biệt nào, hoặc là người trước đó nhìn qua hiền lành, tóm lại, không có một người tốt nào. Một khi bị người phát hiện động tĩnh, vậy cả thôn đều sẽ tới bắt, hoàn toàn không thể chạy thoát.
Cả thôn đều là cơ sở ngầm, trên người người bị bắt cũng bị vơ vét không còn gì, đừng nói là thuốc độc hoặc là thuốc mê có thể dùng để bỏ thuốc, chỉ là một sợi tóc vô tình bám trên người cũng không thấy. Song quyền khó địch bốn tay, muốn chạy trốn ra ngoài gần như không có khả năng.
Sau khi Đổng Hiểu Yến nhận thấy được điểm này đã thành thật rất nhiều, đương nhiên, cũng không phải cô nhận mệnh, mà là định ngủ đông chờ đợi thời cơ.
Một lần chờ này, thì chờ được tin tức Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư chạy trốn.
Có điều, cô của lúc đó, thậm chí người của cả thôn Tiểu Thụ thật ra đều không thể chắc chắn trăm phần trăm hai người bọn họ đến cùng là chạy trốn hay là đến trên núi bị mấy thứ như sói, hổ, lợn rừng ăn thịt. Chỉ là vẫn luôn không có chứng cứ thực tế, chuyện này cũng thành án treo.
Tận đến lúc cô được cứu ra, mọi chuyện gần như đã kết thúc, lúc nghe được ba cô nói với cô hai cái tên Hứa Vọng và Đoàn Vân Thư này cô mới xác định. Đối phương không chỉ thật sự chạy trốn khỏi thôn Tiểu Thụ, mà còn truyền lại tin tức cho ba cô, từ đó cứu cô, cứu những người khác.
Bởi vì không có tận mắt nhìn thấy người, cho nên Đổng Hiểu Yến vẫn luôn không quá tin tưởng, nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại cho cô phân tích nguyên nhân hai người có thể thành công.
Thư nhất, thôn Tiểu thụ đối với người mới vừa bắt đến trông coi vô cùng nghiêm ngặt, có một chút biến động nhỏ cũng sẽ ra tay đánh, sau đó nhốt người vào phòng tối, vốn không trốn được; nhưng hai người bọn họ thì khác, bọn họ một người là bị bắt tới khi còn nhỏ, một người chính là huyết thống của dân bản xứ, bọn họ là hoàn toàn lớn lên ở thôn Tiểu Thụ, người lớn luôn sẽ có suy nghĩ "trẻ con thì biết cái gì", cho nên đương nhiên sẽ thả lỏng cảnh giác đối với hai người bọn họ.
Thứ hai, từ sau khi người nhà họ Đoàn cả nhà chết bất đắc kỳ tử thì Đoàn Vân Thư vẫn luôn sống một mình, bởi vì liên quan đến tính cách lạnh nhạt từ nhỏ anh vẫn luôn không cách nào giao tiếp với người trong thôn Tiểu Thụ, qua mười mấy năm, người của thôn Tiểu Thụ cũng đã quen không làm sao tìm được anh, cho dù cả ngày không nhìn thấy người mọi người cũng sẽ hoàn toàn không nhớ tới anh.
Mà Hứa Vọng thì lại là vì người nhà họ Hứa không thích cậu, có đôi khi cậu sẽ trốn đến trong núi cả ngày, vừa mới bắt đầu người thôn Tiểu Thụ vẫn sẽ chim sợ cành cong, cho rằng đối phương chạy trốn, kết quả nhiều lần đều tìm được người ở trong núi, vừa hỏi thì chính là cậu đói không chịu nổi, cho nên đến trên núi tìm đồ ăn. Nhiều lần, người của thôn Tiểu Thụ cũng đã quen, bởi vậy cho dù bọn họ thật sự chạy trốn thì ngày hôm đó nhà họ Hứa cả ngày không thấy được Hứa Vọng, cũng chỉ cho rằng có lẽ cũng giống như trước kia chạy lên trên núi tìm đồ ăn.
Đối với chuyện này, Đổng Hiểu Yến nghi ngờ trước đây nhiều lần cả ngày chạy đến trên núi tìm đồ ăn như vậy chính là chuyện cậu cố ý làm ra, mục đích là vì làm người thôn Tiểu Thụ mất cảnh giác.
Không thể không nói, Đổng Hiểu Yến đã tìm được chân tướng. Có điều biện pháp này không phải Ứng Vọng nghĩ ra, mà là Ngụy Vân Thư đưa ra. Vào lúc trước khi quyết định rời khỏi thôn Tiểu Thụ, bọn họ đã làm thí nghiệm rất nhiều lần, đầu tiên là xác định cả ngày không thấy bóng dáng Ứng Vọng người nhà họ Hứa sẽ không đi tìm người; sau đó xác định cả ngày cùng lúc không thấy bóng dáng hai người bọn họ đến chạng vạng cũng chưa ai phát hiện... Sau đó, bọn họ mới mang đồ đạc theo thật sự chạy trốn.
Nói trở lại, còn có thứ ba, đó chính là Đoàn Vân Thư có tiền có lương thực, bọn họ có thể bảo đảm bản thân không bị chết đói.
... Những nguyên nhân này chồng chất đan xen vào nhau, mới để Hứa Vọng và Đoàn Vân Thư thành công chạy trốn khỏi thôn Tiểu Thụ, mà chuyện này người khác hoàn toàn không có cách khắc phục.
Suy nghĩ rõ ràng những chuyện này, Đổng Hiểu Yến rất vui mừng, may mà có người đi thực hiện trước một bước, cuối cùng mở đường máu cứu cô ra ngoài.
...
Trước mắt, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư nghe xong Đổng Hiểu Yến kể lại chuyện sau đó, biểu cảm trên mặt đương nhiên là vô cùng phức tạp, có điều may mắn chính là, kết quả cuối cùng là tốt.
Kế tiếp, Đổng Chấn Trung cũng nói một ít quá trình tìm cách cứu viện, đương nhiên, có một vài chuyện không thể nói ông vẫn chưa nói, chung quy một án lớn như vậy, có một vài chi tiết là không thể để lộ ra ngoài, cho dù Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư là người gián tiếp tham dự cũng không được.
Chẳng qua Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng không quá hứng thú với chuyện này mà thôi.
Ứng Vọng chỉ quan tâm, "Chú Đổng, mọi người chưa nói chuyện của cháu và Vân Thư cho người khác chứ?".
Chú Đổng, cái xưng hô này là Đổng Chấn Trung tự mình nói, đối phương là ân nhân của gia đình mình, ông không muốn đối xử lạnh lùng.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng đành thuận thế đồng ý.
"Ngoài Hiểu Yến ra, chú chưa từng nói với ai". Đổng Chấn Trung nói, "Trước đó Vân Thư đã dặn dò chú, đương nhiên chú phải giữ lời, cũng không thể để hai đứa rơi vào nguy hiểm".
Ứng Vọng yên tâm, "Cảm ơn chú Đổng".
Đổng Chấn Trung hỏi, "Kế tiếp hai đứa định làm gì? Chú có thể giúp gì cho hai đứa không, nếu có, dù sao cũng đừng khách sáo".
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư nhìn nhau, người sau nói, "Quả thật có".
Đổng Chấn Trung nói, "Là chuyện gì? Chỉ cần chú có thể làm được, nhất định chú sẽ giúp hai đứa đạt được".
Ngụy Vân Thư mở lời, "Bọn cháu muốn sửa lại thông tin trên thẻ căn cước một chút".
Đổng Chấn Trung tựa như hiểu ra, "Đổi tên?".
Đương nhiên ông biết, hiện tại hai người bọn họ đối với bên ngoài đều xưng họ Ứng và họ Ngụy, hoàn toàn khác với thông tin trên thẻ căn cước. Ông biết đây là một hành động mê hoặc người khác tự bảo vệ mình, phòng ngừa thật sự có người tìm tới nơi này, sau đó lúc nói tên lại không khớp, dùng cách này cứu bản thân một mạng.
Mà hiện tại, rõ ràng hai người là muốn chứng thực chuyện này.
Ứng Vọng quả thật muốn đổi tên.
Nhưng Ngụy Vân Thư lại nói, "Không chỉ có vậy, nếu có thể bọn cháu muốn cũng sửa lại cả quê quán, tốt nhất có thể để bọn cháu và thôn Tiểu Thụ không chút liên quan gì với nhau".
Ứng Vọng nghĩ đến điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ngụy Vân Thư, người sau chỉ cho cậu một nụ cười trấn an.
Trái tim của Ứng Vọng đập loạn.
Đổng Chấn Trung phát hiện kích động giữa hai người, tuy rằng ông không biết nội tình, nhưng nghĩ kĩ lại đối phương đã giúp đỡ gia đình mình, cuối cùng là đồng ý, coi như là bọn họ chỉ muốn xóa hết mọi dấu vết của thôn Tiểu Thụ kia đi.
Ăn qua bánh Trung thu, lại ngồi trò chuyện một lát, lúc này Đổng Chấn Trung và Đổng Hiểu Yến mới đứng dậy nói lời tạm biệt.
Sau khi tiễn hai người ra cửa viện, Ứng Vọng nương theo ánh sáng hắt ra của đèn điện trong phòng từng bước một đi vào bên trong.
Tâm trạng của cậu rất không bình tĩnh.
Mấy lời muốn nói dâng lên rồi lại nghẹn ở cổ họng, nhìn Ngụy Vân Thư đi đến dưới đèn điện, bước chân cậu cũng càng lúc càng chậm.
Ngụy Vân Thư xoay người, có chút bất đắc dĩ hỏi, "Sao không tiến vào?".
"Anh nói cái yêu cầu đó...". Giọng của Ứng Vọng không lớn, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, "Là vì...".
Ngụy Vân Thư cười nói tiếp, "Vì em".
Chóp mũi Ứng Vọng ê ẩm.
Ngụy Vân Thư thấy cậu đứng yên, lại đi vòng lại kéo người vào phòng, thuận thế đóng cửa lại, sau đó nghiêm túc nói, "Đừng sợ, tôi đều biết cả".
Lo lắng, sợ hãi của em, tôi đều biết cả.
Ứng Vọng nghe giọng nói được anh làm mềm xuống đến mức dịu dàng, nhìn hai mắt chứa đầy ý cười và kiên định của anh, trái tim trước đó vẫn luôn đập loạn lúc này càng đập không bình thường.
Từ sau khi người anh trai kia của cậu bị bệnh nhà họ Ứng vẫn luôn đang tìm cậu, một khi chuyện của thôn Tiểu Thụ tuôn ra ngoài vậy chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ chú ý, đến lúc đó đối phương điều tra một chút là có thể phát hiện manh mối, sau đó tập hợp những người năm đó bị bắt đến thôn Tiểu Thụ, lập danh sách phù hợp điều kiện, thì rất có khả năng sẽ phát hiện cậu.
Mà hiện tại, Ngụy Vân Thư nhắc với Đổng Chấn Trung không để thông tin thân phận của bọn họ có liên quan đến thôn Tiểu Thụ, nếu Đổng Chấn Trung thật sự làm được, vậy hệ số an toàn của cậu sẽ tăng thêm rất nhiều.
Cậu lại cẩn thận một chút, thì hoàn toàn không có khả năng bị phát hiện.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Ứng Vọng đong đầy các loại cảm xúc, đầy ắp căng tràn dồn hết vào người trước mắt.