Hiệu suất làm việc của Đổng Chấn Trung rất cao, không qua mấy ngày đã làm xong chuyện.
Từ đây, hai người chính thức đổi tên thành "Ứng Vọng" và "Ngụy Vân Thư", quê quán đổi thành thành phố Bạch Vân, mà thông tin trong hồ sơ cũng không ghi lại quá trình sửa đổi.
Có thể nói, bây giờ đi điều tra thông tin của hai người bọn họ, chỉ có thể xem được mặt ngoài, và từ khi sinh ra đến bây giờ đều là thông tin này.
Đáy lòng Ứng Vọng trăm xoay nghìn chuyển, sau khi tiễn Đổng Chấn Trung đi, cố nhịn mãi vậy mà vẫn bật khóc.
Ngụy Vân Thư bất ngờ không kịp đề phòng bị dọa cho giật mình, sau khi kịp phản ứng lại thì luống cuống tay chân vội vàng an ủi, "Đừng khóc, từ hôm nay trở đi mọi chuyện sẽ tốt đẹp".
Anh nhỏ giọng khuyên nhủ, giọng nói dịu dàng không tưởng.
Ứng Vọng khóc đến hốc mắt đỏ bừng, tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng cậu kể từ lúc sống lại đã bị lấy đi, cuối cùng cũng để cho cậu từ nay về sau có thể yên tâm hít thở, cái loại cảm giác nhẹ nhàng lại tự tại này khiến cậu bật khóc nức nở.
Cậu thật sự, chạy thoát rồi!
Cái thôn giống như ác ma kia không còn là uy h**p, cái gia đình giống như bom hẹn giờ kia hoàn toàn không còn liên quan đến cậu, sau này cậu cũng chỉ là Ứng Vọng!
Cậu chỉ thuộc về chính cậu!
Gục trên bả vai Ngụy Vân Thư khóc một lúc lâu, tất cả cảm xúc trong lòng Ứng Vọng rốt cuộc có thể phóng thích ra hết, sau khi lí trí trở lại, cậu nhìn bả vai đã bị chính mình khóc ướt cảm giác ngượng ngùng đến muộn bắt đầu dâng lên.
Mới vừa rồi sao lại khóc thê thảm như vậy?
Thế này không giống cậu chút nào!
Nghe thấy Ứng Vọng không khóc nữa, Ngụy Vân Thư thoáng liếc mắt thì thấy mặt cậu đầy lúng túng, trong lòng hiểu rõ, cũng không cười nhạo, chỉ hỏi, "Trút hết ra rồi?".
Ứng Vọng có chút lúng túng nhích người ra một chút, "Tôi...".
Ê, giọng nói này có phải không đúng lắm không?
Cậu nghẹn lại, tiếp theo hắng giọng một cái, mới xấu hổ sờ sờ chóp mũi nói, "Lúc nãy có chút xúc động".
Ngụy Vân Thư cười một tiếng, "Không sao, chuyện lúng túng xấu hổ hơn của em có chuyện nào tôi chưa từng thấy, chuyện này chẳng đáng gì".
Ứng Vọng: "...".
Cậu tức giận lườm người.
Ngụy Vân Thư xoay người đi ra ngoài bưng thau nước tiến vào, quay đầu mặt mang ý cười mà hỏi, "Rửa mặt một chút không?".
Nước cũng đã bưng tới, mới vừa khóc một trận, đôi mắt và mặt quả thật không thoải mái, Ứng Vọng chỉ có thể...
"Rửa".
Sợ thật sự chọc người ta cáu, Ngụy Vân Thư cũng không tiếp tục trêu cậu nữa, mà là hỏi, "Cơm tối muốn ăn cái gì? Tôi đi làm".
Ứng Vọng nói, "Vẫn còn đậu hủ miếng, lát nữa chiên rồi nấu canh đi".
Ngụy Vân Thư lên tiếng đáp, "Được, tôi đi làm ngay".
Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.
Ứng Vọng nhúng ướt khăn lông, sau đó lau mặt, cuối cùng vắt khô khăn lông rồi treo lên.
Sau khi treo xong, cậu lại nhớ đến chuyện vừa rồi, không kiềm được che mặt lại.
Làm sao mà mỗi lần mất mặt đều là ở trước mặt Vân Thư chứ...
Lúc cơm tối, cảm xúc của Ứng Vọng đã khôi phục lại như thường, nếu không phải biết nội tình, cho dù là ai cũng không nhìn ra cậu từng khóc lóc ảo não.
Ăn vào một chén canh đậu hủ, Ứng Vọng bỗng nhiên hỏi, "Chuyện đến hiện tại đã kết thúc, vậy khi nào chúng ta rời đi?".
"Bất cứ lúc nào cũng có thể". Ngụy Vân Thư nhìn thẳng hai mắt cậu, "Nhưng em nỡ sao?".
Hơn nửa năm này, bọn họ đã quen thuộc với hàng xóm xung quanh, khách hàng mua đồ ăn, đương nhiên, quen thuộc nhất vẫn là cả nhà bà nội Trương. Nhất là Ứng Vọng, quan hệ giữa cậu và bọn họ vô cùng tốt, sẽ thường xuyên đưa cho nhà bà nội Trương một ít đồ ăn, đối phương cũng tinh tế và biết điều, cho nên hai bên sống chung rất vui vẻ. Bản thân Ngụy Vân Thư chỉ là chuyện nhỏ, chẳng qua anh cảm thấy có thể Ứng Vọng sẽ không nỡ.
Mà hiển nhiên, Ngụy Vân Thư quả thật hiểu rõ Ứng Vọng, lúc này Ứng Vọng nghe được Ngụy Vân Thư nói như vậy, im lặng một lúc lâu, mới nói, "Quả thật tôi luyến tiếc".
Ngụy Vân Thư gật đầu.
Ứng Vọng tiếp tục, "Nhưng luyến tiếc thì thế nào, tôi không có khả năng cả đời ở lại tỉnh này, vì một chút luyến tiếc này mà mạo hiểm lớn như vậy, tôi không muốn".
Ngụy Vân Thư đặt đũa xuống, nghiêm túc hỏi, "Suy nghĩ kĩ rồi?".
Ứng Vọng cũng đặt đũa xuống, ánh mắt nhìn thẳng Ngụy Vân Thư, "Đã nghĩ kĩ, vẫn là rời đi thôi, cứ đến thành phố Vĩnh An anh nói đi".
Ngụy Vân Thư bình tĩnh nhìn Ứng Vọng trong chốc lát, mới nói, "Được".
Nói thật, đưa ra quyết định này làm trong lòng Ứng Vọng có một khoảnh khắc cảm thấy rất trống trải, nhưng lại suy nghĩ một chút nếu tiếp tục ở lại nơi này sẽ nguy hiểm khi bị người nhà họ Ứng phát hiện, ngay lập tức cậu lại cảm giác một chút luyến tiếc này cũng không tính là gì.
Ứng Vọng nghĩ, hóa ra cậu cũng là một người ích kỉ lạnh lùng.
Có điều nếu đã hạ quyết tâm, vậy cũng nên lên lịch trình cho chuyện rời đi. Đồ đạc trong nhà đều dễ nói, có thể mang đi thì mang đi, không mang đi được thì đưa cho nhà bà nội Trương. Khó chia tay là người sống.
Một bà cụ như bà nội Trương dẫn theo hai đứa cháu, trong nhà nghèo đến mức cho đứa nhỏ đi học cũng không đưa nổi, theo cậu biết, chính là sau khi bà nội Trương cho bọn cậu thuê nhà cuộc sống của bọn họ mới hơi tốt lên một chút, nhưng dù vậy cũng chẳng được bao nhiêu.
Hiện giờ bọn họ muốn trả phòng rời đi, đồng nghĩa với thu nhập một tháng của nhà bà nội Trương ít đi mười lăm đồng tiền, sự đả kích này không thể nghi ngờ là rất lớn.
Đương nhiên, có thể phòng ở này rất nhanh sẽ có người thuê, nhưng đây là tình huống tốt nhất, không nhất định có thể thành sự thật.
Gửi gắm hi vọng ở trên người người khác thì vĩnh viễn mờ mịt, người khác có vĩnh viễn không chắc chắn và thực tế bằng chính mình có.
Cho nên Ứng Vọng nghĩ tới nghĩ lui, cân nhắc hết lần này đến lần khác hồi lâu, cuối cùng quyết định dạy bọn họ làm bánh kẹp thịt.
Thân thể bà nội Trương còn khỏe mạnh, hơn nữa cũng là một người thích sạch sẽ, bà gánh vác chuyện kinh doanh một quầy bánh kẹp thịt hoàn toàn không thành vấn đề. Huống chi còn có Lưu Thanh và Lưu Phương, hai đứa tuy rằng tuổi không lớn, nhưng cũng có thể giúp đỡ làm rất nhiều việc, bà cháu ba người mỗi ngày thoải mái một chút có thể mở quán bán bánh kẹp thịt một lần, vất vả một chút mở quán hai lần cũng không có vấn đề gì. Đến lúc đó cuộc sống của bọn họ có thể được cải thiện rất nhiều, nói không chừng sau khi thật sự tích cóp được chút tiền bà nội Trương còn bằng lòng đưa Lưu Thanh và Lưu Phương đi học, cho dù không thi đậu đại học, có thể nhận biết một chút chữ cũng tốt lắm, tương lai thất học chỉ có thể làm công việc khổ cực, người biết chữ lại có cơ hội tìm công việc nhẹ nhàng một chút.
Suy nghĩ như vậy, Ứng Vọng cũng bàn bạc với Ngụy Vân Thư. Đối với chuyện này, đương nhiên Ngụy Vân Thư không phản đối, không nói đến mấy câu sáo rỗng làm như vậy có thể giúp đỡ người khác, hoặc là thay đổi số phận người khác,... chi riêng bánh kẹp thịt là Ứng Vọng đề nghị trước, cũng tự cậu nắm giữ kĩ thuật, muốn dạy cho ai đó là quyền tự do của cậu, chuyện này Ngụy Vân Thư cũng sẽ không có bất kì sự phản đối nào.
Bàn bạc xong, Ứng Vọng lập tức đi nói với bà cháu bà nội Trương ngay. Nhưng hoàn toàn không ngờ tới, không bị phản đối ở chỗ Ngụy Vân Thư, lại gặp trở ngại ở chỗ bà nội Trương.
"Bánh kẹp thịt là tay nghề của bản thân hai đứa, hai đứa còn phải dùng để kiếm tiền đấy, dạy cho nhà nội không ổn đâu". Bà nội Trương nói như vậy.
Ứng Vọng nói, "Bà nội Trương, nhà nội làm buôn bán ở thành phố Bạch Vân không ảnh đến bọn con".
Bà nội Trương khó hiểu, "Sao có thể không ảnh hưởng đến? Không phải hai đứa cũng buôn bán ở thành phố Bạch Vân sao?".
Ứng Vọng im lặng một lát, cuối cùng cũng nói ra câu nói kia, "Mấy ngày nữa con và Vân Thư sẽ phải rời khỏi thành phố Bạch Vân".
Bà nội Trương giật mình, "Hai đứa muốn rời đi?".
Luyến tiếc trong lòng Ứng Vọng lại lần nữa bị gợi lên, cảm giác bản thân chỉ nói chuyện cũng trở nên gian nan.
Ngụy Vân Thư cùng theo đến đây đáp một câu, "Đúng ạ, bọn con phải rời đi".
Bà nội Trương nói, "Sao lại đột ngột như vậy?".
Ngụy Vân Thư nói, "Không đột ngột, đã định xong từ lâu".
Bà nội Trương hỏi, "Hai đứa muốn đi đâu?".
Ngụy Vân Thư cười nói, "Vẫn chưa xác định được, có lẽ đi đến đâu tính đến đó, bọn con rất muốn đi xem non sông gấm vóc của tổ quốc".
Bà nội Trương: "...".
Ban đầu bà nội Trương còn muốn khuyên bọn họ phải ổn định vững chắc mà sống, nhưng lời nói đến cổ họng lại đột nhiên nhớ tới, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư vẫn luôn rất thực tế, là hai đứa nhỏ an phận, cho nên đối phương nói như vậy thật ra là không muốn để lộ tin tức.
Suy nghĩ cẩn thận điều này, bà nội Trương lại nuốt lời muốn nói trở về, ngược lại nói, "Nếu đã như vậy, thì nội chỉ có thể chúc hai đứa một đường bình an".
Ngụy Vân Thư thành tâm thành ý, "Cảm ơn nội".
Chóp mũi Ứng Vọng ê ẩm, "Bà nội Trương, trong khoảng thời gian này nhờ có nội quan tâm, hiện tại bọn con phải đi, cũng không có gì có thể báo đáp, cách làm bánh kẹp thịt này không tính khó, nội cũng có thể tự do phát huy, cho nên nội đừng từ chối".
Một công thức như thế, đương nhiên bà nội Trương động lòng, chỉ là trước đó cảm thấy bà không thể đoạt chuyện làm ăn của bọn họ cho nên từ chối. Nhưng hiện tại Ứng Vọng cũng đã nói đến mức này rồi, lại từ chối nữa chính là làm ra vẻ ta đây.
Hơn nữa có công thức này, bà cũng có thể nuôi lớn A Thanh và Phương Phương một cách đàng hoàng, không cần tiếp tục thắt lưng buộc bụng ngay cả một miếng thịt cũng không nỡ mua.
Nghĩ đến đây, bà nội Trương cảm kích nói không ra lời, chỉ có thể nắm lấy tay Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư không ngừng nói cảm ơn.
Đôi mắt kia, còn hàm chứa nước mắt.
Bỗng nhiên Ứng Vọng cảm thấy như vậy cũng tốt, bọn họ đều có thể có tương lai tươi sáng của mình.
Nếu chuyện đã quyết định, vậy ngày hôm sau Ứng Vọng bắt đầu dạy bà nội Trương làm bánh kẹp thịt ngay, lúc hầm thịt heo bên trong phải thêm hương liệu gì, trứng gà phải đặt trong thịt nấu như thế nào đều nói rất rõ ràng.
Hương liệu hầm thịt và hương liệu thịt kho có chút khác nhau, cho nên Ứng Vọng không sợ truyền ra ngoài. Nhưng dù vậy, bà nội Trương vẫn có vẻ mặt đã chiếm món hời lớn.
Ngày đầu tiên nói cách bọn họ làm bánh kẹp thịt với bà nội Trương, ngày hôm sau thì bảo bà nội Trương tự mình ra tay, mà Ứng Vọng thì ở bên ngoài hướng dẫn.
Bà nội Trương quả thật không hổ là người nấu cơm cả đời, sau khi Ứng Vọng nói rõ điểm mấu chốt với bà thì bà đã có thể làm được, thậm chí còn làm bánh bột ngon hơn so với bọn cậu làm!
Bởi vì nguyên liệu hôm nay là bà nội Trương chuẩn bị, vì lẽ đó hiển nhiên cũng nên là bà nội Trương mở quán, Ứng Vọng đi cùng, đi theo còn có Lưu Thanh.
Đến chỗ bán, nhóm khách hàng nhìn thấy người đi chung với Ứng Vọng đã đổi thành người khác còn có chút tò mò, sôi nổi hỏi thăm Ngụy Vân Thư sao lại không đến.
Ứng Vọng lập tức giải thích, "Kĩ thuật làm bánh kẹp thịt em đã dạy cho bà nội Trương, về sau em sẽ không bán bánh kẹp thịt nữa, nếu mọi người muốn ăn có thể tới chỗ bà nội Trương mua, hương vị cũng không khác biệt".
Nhóm khách hàng: "!!!".
Giống như sấm sét giữa trời quang, làm nhóm khách hàng bị đánh đến choáng váng.
Rất lâu sau, mới có khách hàng sốt ruột rít lên một tiếng hỏi, "Ông chủ nhỏ, lời này của cậu là có ý gì hả, hai cậu nghỉ bán bánh kẹp thịt?".
Ứng Vọng nói, "Đúng vậy, nghỉ bán".
Khách hàng vội hỏi, "Là tạm thời nghỉ bán hay là sau này cũng không bán?".
Ứng Vọng: "Sau này cũng không bán".
Mọi người k** r*n, tuy rằng bánh kẹp thịt của bà nội Trương là do mấy người ông chủ trẻ dạy, nhưng ai biết có thật sự giống nhau hay không chứ!
Có khách hàng nhớ tới cái gì, vội vàng nói, "Bánh kẹp thịt buổi trưa nghỉ bán, vậy món kho buổi chiều còn bán không?".
Chính người này cũng không biết lúc bản thân mình hỏi đôi mắt kia tràn ngập mong đợi.
Một nhóm người vốn không nghĩ tới chuyện này nghe vậy cũng tới tấp nhìn chăm chú.
Ứng Vọng nhìn ánh mắt của bọn họ, thậm chí đã có chút không dám nói ra câu trả lời kia.
Nhưng chung quy là phải nói.
"Cũng nghỉ bán".
Mọi người: "!!!".
Có người dè dặt hỏi, "Bản thân các cậu nghỉ bán, vậy sẽ dạy cho người khác bán à?".
Nếu đã dạy bánh kẹp thịt cho người khác bán, vậy có lẽ món kho cũng có thể nhỉ? Cứ như vậy, tuy rằng đổi người bán món kho, nhưng dù sao bọn họ vẫn có thể ăn được.
Ứng Vọng lại nói, "Sẽ không".
Mọi người: "!!!!!".
Đây là tin dữ động trời gì??!!!