Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 36

Chuyện quầy hàng nhỏ của Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư không mở nữa rất nhanh đã truyền ra ngoài, nhóm khách hàng nghe được tin tức kia phải nói là cực kì hoảng sợ.

Đang êm đẹp mà, làm sao đột nhiên lại nghỉ bán?!

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!!

Ngay lúc nhóm khách hàng tranh nhau hỏi thăm, muốn thăm dò kết quả, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đang ở trong sân vội vàng làm món kho phải bán buổi chiều, đây cũng là một lần cuối cùng bọn họ làm món kho ở thành phố Bạch Vân.

Ứng Vọng muốn nghiêm túc tạm biệt những khách hàng đã ủng hộ bọn họ kia, bởi vậy trên cơ sở thịt đầu heo kho, giò heo kho, trứng kho và đồ ăn chay kho của trước kia, còn bắc thêm một nồi làm vịt kho.

Đối với chuyện này, đương nhiên Ngụy Vân Thư đều đồng ý.

Hai người bận việc một cái chính là cả một buổi chiều, giữa lúc đó bà nội Trương còn dẫn theo Lưu Thanh và Lưu Phương đến hỗ trợ.

Đối với chuyện hai người phải rời đi Lưu Phương cực kì không nỡ, nói rất nhiều lần, "Anh Ứng, hai anh có thể đừng rời đi không ạ?".

Nói đến Ứng Vọng tưởng chừng cũng sắp không muốn đi rồi, nhưng lại nhớ lại cuộc sống ở nhà họ Ứng kiếp trước, cậu vẫn giữ vững quyết tâm, "Không được, đã quyết định rồi".

Vẻ mặt Lưu Phương buồn rười rượi.

Sắc mặt Lưu Thanh cũng khó coi.

Sau đó vẫn là bà nội Trương thấy biểu hiện của Ứng Vọng khi đối mặt với vấn dề này có chút khó chịu mới lên tiếng bảo hai anh em bọn nhóc đừng nói chuyện lung tung, lúc này mới làm Lưu Thanh và Lưu Phương ngừng hỏi.

Có điều, trong lòng bọn nhóc vẫn như cũ không quá vui vẻ.

Nhưng cũng không có biện pháp.

Đến thời gian mở quán, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đẩy xe đẩy tay đến cửa xưởng đồ hộp, giống như mỗi một lần mở quán trước đây. Nếu không phải nhóm khách hàng đã sớm nghe được tin tức, bọn họ nhìn cảnh tượng hai người đến đây đều sẽ cho rằng hôm nay và mỗi lần mở quán trước đây không có bất kì khác biệt gì.

Có người nửa tin nửa ngờ hỏi, "Ông chủ nhỏ, nghe nói hai cậu dạy bánh kẹp thịt cho người khác?".

Ứng Vọng đã làm tốt xây dựng tâm lí cười nói, "Đúng vậy, bánh kẹp thịt dạy cho bà nội Trương, về sau sẽ do bà bán, nếu mọi người muốn ăn bánh kẹp thịt có thể đến quầy hàng của bà nội Trương mua".

Người nọ thay đổi sắc mặt, "Thế quầy món kho này...".

Ứng Vọng trả lời, "Về sau sẽ nghỉ bán".

Người nọ: "!!!".

Ấy thế mà hắn còn cho rằng là những người đó nói bậy! Kết quả không nghĩ tới lại là sự thật!

Mọi người đã như ong vỡ tổ tranh nhau hỏi, "Vì sao chứ, đang êm đẹp vì sao lại nghỉ bán?".

"Đúng vậy, bọn tôi mỗi ngày nhiều người đến mua món kho như vậy, cũng không đến mức buôn bán không tốt không làm nổi nữa chứ".

"Ông chủ nhỏ, nếu các cậu có khó khăn gì cứ nói với bọn tôi, bọn tôi giúp cậu giải quyết một phen!".

"Đúng đúng đúng, có câu một cây làm chẳng nên non mà, bọn tôi nhiều người như vậy tụ chung với nhau, khó khăn của hai người nhất định có thể giải quyết".

"Ông chủ nhỏ, món kho này của hai người rất ngon, nếu hai người nghỉ bán, vậy sau này tôi muốn ăn cũng không tìm được chỗ nào bán đấy".

"...".

Nghe những lời này, cổ họng Ứng Vọng nghẹn lại không nói ra lời.

Ngụy Vân Thư tiếp lấy chủ đề câu chuyện, anh giơ tay ra phía trước ra hiệu mọi người yên lặng, sau đó mới nói, "Các vị, khoảng thời gian trước người thân trong nhà gửi thư đến thúc giục bọn tôi đi một chuyến, chẳng qua bởi vì luyến tiếc mọi người mới liên tục kéo dài, hai ngày trước phía người thân bên kia không kịp chờ nữa lại gửi một lá thư đến, quả thật hết cách, bọn tôi chỉ có thể sắp xếp cho xong bên này, tranh thủ thời gian lên đường".

Ngụy Vân Thư nói những lời này có lí lẽ lại có chứng cứ, mặt không đỏ tim không đập mạnh, người xung quanh nghe được đều tin rồi.

Mọi người bừng tỉnh, "Hóa ra là có chuyện như vậy".

"Một khi người thân đã thúc giục, sợ là có chuyện gấp gì đó, vậy quả thật nên tranh thủ thời gian đi một chuyến".

"Đúng vậy, ngộ nhỡ làm chậm trễ chuyện quan trọng gì, thế không phải hỏng chuyện sao".

"Quả thật tiếc cho món kho của hai cậu".

"...".

Ông Lý tiếc nuối rất nhiều lại cảm thấy may mắn, may mắn nhóm ông chủ trẻ đã dạy người khác làm bánh kẹp thịt, sáng nay đối phương cũng có bán thịt miếng, bằng không về sau Hạo Hạo cũng không có gì ăn, lại quay trở về bộ dáng trứng thịt đều không ăn kia. May mắn, quá may mắn mà!

...

Hiện tại, Ngụy Vân Thư nghe mọi người nói xong, mới cười cười nói, "Cảm ơn mọi người thông cảm, quả thật là người thân bên kia thúc giục quá gấp, nếu không bọn tôi cũng muốn ở lại lâu một chút, chỉ là không được...".

Ngừng một chút, Ngụy Vân Thư lại nói, "Thời gian này cảm ơn mọi người nể mặt ủng hộ quầy hàng nhỏ của bọn tôi, trước khi đi, bọn tôi làm một ít vịt kho, hôm nay phàm là mua đồ ăn trên quầy hàng nhỏ đều sẽ tặng mấy miếng vịt kho. Một chút quà mọn, chẳng đáng vào đâu, hi vọng mọi người không chê".

Lời này nói vô cùng êm tai, nhóm khách hàng nghe xong đều ngượng ngùng, liên tục nói:

"Ông chủ nhỏ khách sáo".

"Ôi chao, hôm nay còn có tặng thịt vịt kho à, tôi đây tới sớm không bằng tới đúng lúc nhỉ".

"Haizz, nếu có thể, tôi tình nguyện dùng thịt vịt kho đổi các cậu ở lại nơi này".

"Tôi cũng vậy".

"...".

Có của hời không chiếm là đồ ngốc, tuy rằng trong lòng mọi người đều rất không nỡ, nhưng hôm nay có tặng cái gì cũng có thể làm mọi người vui vẻ. Ôi chao, dù sao người ta muốn đi cũng không ngăn được, vậy cũng không bằng nhanh tay mua nhiều một chút, cầm thêm một ít về nhà ăn! Dù sao nói không chừng đây là một bữa cuối cùng!

Trong lúc nhất thời, nhóm người giống như đánh nhau, chen lấn mua món kho.

Mới vừa rồi Ứng Vọng còn bởi vì những lời nói đó của Ngụy Vân Thư mà sửng sốt, lúc này cũng không có thời gian cảm thán lời nói dối mà Ngụy Vân Thư nói, vội vàng giúp đỡ tiếp đón.

Không đến nửa giờ, đã bán hết đồ ăn.

Nhưng lần này nhóm khách hàng mua đồ xong cũng không sốt ruột rời đi, đều xách theo đồ ăn đứng một bên nói chuyện phiếm với bọn họ, có vài người lớn tuổi còn dặn dò rất nhiều lời như trên đường cẩn thận, thuận buồm xuôi gió, Ứng Vọng nghe mà ấm áp trong lòng.

Ứng Vọng nghĩ, không nhắc đến tiền kiếm được ở thành phố Bạch Vân, quen biết Đổng Chấn Trung sau đó sửa lại thông tin, chỉ riêng những khách hàng này, đây đều là tài nguyên cậu lấy được.

Mãi cho đến bầu trời nhá nhem tối, lúc này mọi người mới tản đi.

Về đến nhà, đèn điện ngày thường không mấy khi bật lúc này đã sáng lên, Ứng Vọng đang nghĩ ngợi buổi tối nấu mì trứng gà ăn tạm qua bữa thôi, thì nghe thấy bà nội Trương từ trong phòng bếp bước ra nói, "Về rồi à? Mau tới ăn cơm".

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư ngạc nhiên ngẩng đầu.

Lưu Phương chạy ra theo, "Anh Ứng, anh Ngụy, hai anh mau tới đây, tối nay bà nội em làm đồ ăn ngon, chỉ chờ hai anh thôi".

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư hoàn toàn không nghĩ tới một màn này, mơ mơ màng màng đi theo vào trong.

Nhà chính, trên bàn bát tiên bày lạp xưởng hấp, đậu que xào thịt sợi, ớt xanh xào trứng gà, đậu phụ khô thái sợi xào, mề gà xào cay, cùng với một bát lớn gà hầm nấm ở giữa. Bốn băng ghế dài được bày sẵn, bàn vuông còn bày chén đũa, bánh bao cuộn cũng đựng một rổ nhỏ.

Thức ăn phong phú như vậy trước kia sẽ không có khả năng xuất hiện trên bàn cơm nhà bà nội Trương, cho dù là ăn Tết cũng chưa từng ăn ngon như vậy. Nhưng hiện tại, để làm bữa cơm chia tay với Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư, bà nội Trương đã chuẩn bị một bàn thế này.

Chóp mũi Ứng Vọng ê ẩm vô cùng, cậu nghĩ, cậu có tài đức gì.

Bà nội Trương thấy hai người đứng không nhúc nhích, lại gọi một tiếng, "Đừng đứng nữa, mau ngồi xuống, lát nữa nguội rồi lại ăn không ngon".

Lưu Thanh và Lưu Phương đang l**m môi, tới tấp thúc giục bọn họ ngồi xuống.

Trong cổ họng Ứng Vọng như nghẹn lại cái gì, "Bà nội Trương, nội...".

Bà nội Trương cảm thán, "Không phải ngày mai hai đứa phải đi sao, nội nhận của hai đứa một công thức cũng không có gì có thể báo đáp, chỉ có thể mời hai đứa ăn bữa cơm, cũng mong hai đứa một đường thuận lợi".

Dù có trăm nghìn lời nói trong lòng, nhưng nhìn đôi mắt chân thành kia của bà nội Trương, cuối cùng hóa thành một câu, "Cảm ơn nội".

Tay nghề nấu ăn của bà nội Trương rất không tồi, mấy loại món ăn gia đình này cứ thế làm cho Ứng Vọng chưa từng cảm nhận được mùi vị "gia đình" nếm ra được "mùi vị gia đình". Lạp xưởng thơm mặn, thịt sợi không đủ mềm nhưng ngon miệng không ngờ, trứng xào mềm tươi, đậu hủ khô cắt sợi thêm chút dầu chiên giòn, mề gà cay tê lưỡi, gà hầm trơn mịn như tơ lụa... Cậu cảm thấy quả thật cực kì ngon miệng.

Sau cùng ăn một miếng bánh bao cuộn xuống bụng, lại thêm một chén canh gà, cảm giác đó quả thật không gì tuyệt hơn.

Ăn xong một bữa, lại ngồi nói chuyện phiếm, trong đó đương nhiên sẽ nhắc đến Lưu Thanh và Lưu Phương, vì thế Ứng Vọng do dự một lát vẫn là nói, "Bà nội Trương, sau này nếu có khả năng mà nói, vẫn là đưa A Thanh và Phương Phương đi học đi, cho dù không thi đậu đại học, nhưng có thể biết chữ cũng tốt".

Mặt mày bà nội Trương hiền từ, "Được, nếu có thể biết chút chữ, ít nhất bọn nó có thể sống tốt hơn nội".

Giống như trong công xưởng tuyển người, vậy thì điều kiện thứ nhất là phải biết chữ có bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, nếu A Thanh và Phương Phương có thể đi học, dù có thế nào cũng sẽ tốt hơn một người không biết một chữ như bà.

Ứng Vọng thật lòng thật dạ nói, "Bà nội Trương, nội là người sáng suốt, A Thanh và Phương Phương có nội dạy dỗ nhất định có thể tốt hơn nữa".

Lời hay ai cũng thích nghe, bà nội Trương cũng giống vậy, trên mặt đều là ý cười, "Có thể tốt hơn nội là được".

Thấy bản thân bà nội Trương biết chỗ tốt của đọc sách, chỉ là hiện tại điều kiện gia đình hạn chế Lưu Thanh và Lưu Phương, như vậy sau này có cơ hội, chắn chắn bà sẽ đưa đứa nhỏ đi học.

Một khi đã như vậy, thì Ứng Vọng cũng không có gì muốn nói thêm, bởi vì đối phương đều hiểu.

Lại ngồi trò chuyện một lát, mọi người mới tan.

Hôm nay Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã đến nhà ga mua vé xe lửa chuyến hơn mười một giờ trưa mai, tuy sáng mai còn có chút thời gian để bọn họ thu dọn, nhưng nên thu dọn trước thì vẫn phải ưu tiên thu dọn xong. Sáng mai phải chuẩn bị đồ ăn để ăn trên xe lửa, dù sao xe lửa ở những năm này không giống với tàu cao tốc ở đời sau, ví dụ như chuyến tàu ngày mai của bọn họ kia, phải ngồi hơn năm mươi giờ, còn phải chịu đựng một thời gian dài.

Sau khi bọn họ đến thành phố Bạch Vân đã thêm vào không ít đồ vật, quần áo từ trong ra ngoài mỗi người thêm ba bốn bộ mới, trước đó mang đến từ thôn Tiểu Thụ ở trên đường đều đã bị mài rách gần hết, sau khi mua quần áo mới thì dùng để nhồi vào gối.

Thu dọn quần áo xong, giày cũng thu thập thỏa đáng, sau đó chính là tiền.

Bày quầy nhỏ hơn nửa năm, trừ đi chi phí tiêu dùng, bọn họ còn có hơn ba nghìn đồng tiền, hai người chia đôi mỗi người cũng có gần hai nghìn đồng. Bởi vì ngay từ đầu đã không định ở lại thành phố Bạch Vân lâu, cho nên bọn họ cũng không đến ngân hàng mở tài khoản, bởi vậy số tiền mặt này phải cất giữ cẩn thận.

Ứng Vọng chia số tiền này thành mấy phần, sau đó may một chút lên quần áo bản thân và Ngụy Vân Thư muốn mặc ngày mai, trong mấy nộ quần áo không mặc khác cũng muốn giấu một ít, bao gồm cả giày, các loại bao bố, chia ra giấu kĩ trong từng cái một. Như vậy cho dù thật sự bị trộm, bọn họ cũng không đến mức trên người không có đồng nào.

Ngoài những đồ dùng cá nhân như quần áo, giày, kem đánh răng và bàn chải đánh răng, khăn lông, xà phòng, vân vân, thì những thứ như khăn trải giường mới mua, vỏ chăn, vỏ gối, khăn gối này kia cũng cần phải xếp gọn, còn như những thứ giống như chăn đệm thế này thật sự quá lớn, gửi bưu điện thì lại không có địa chỉ có thể cung cấp để kí nhận đồ cũng chỉ có thể đưa cho nhà bà nội Trương.

Còn có những đồ vật thêm vào trong phòng bếp kia, nồi nhỏ, dao làm bếp, thau nhỏ, hương liệu, ớt, đồ khô,... những thứ này thể tích tương đối nhỏ bọn họ cũng đều thu thập lại, còn như những loại dùng chai thủy tinh chứa dễ đổ bễ như dầu, nước tương, giấm,... thì để lại, kể cả thớt, thau lớn, vại lớn,... cũng không mang đi.

Còn cái bàn trong phòng khách, xe đẩy tay dùng để mở quán, một ít đồ vật linh tinh vụn vặt cũng để lại hết cho nhà bà nội Trương, bọn họ cần dùng cứ dùng, không cần thì bỏ cũng được. Đương nhiên, Ứng Vọng biết bọn họ nhất định sẽ dùng, những năm này không có đồ hỏng bỏ đi, thứ gì cũng đều dùng được hết. Hơn nữa mấy thứ này đều là mới mua gần nửa năm, đồ đạc đều còn mới tám phần, bỏ cũng đáng tiếc.

Lẻ tẻ lặt vặt, linh tinh lung tung, cuối cùng thu thập được hai bao lớn.

Nhưng ngày hôm sau lúc nói với bà nội Trương đưa mấy thứ này cho bà, bà nhất quyết không chịu nhận, kiên trì phải dùng tiền mua, cuối cùng đẩy đưa một trận, Ứng Vọng thu năm đồng tiền.

Bà nội Trương quay đầu lại đưa cho bọn cậu bốn cái bánh kẹp thịt, bảy tám cái trứng gà nấu chín cùng với sáu cái bánh bao cuộn.

Được rồi, lần này hoàn toàn không cần Ứng Vọng tự mình chuẩn bị đồ ăn để ăn trên xe lửa.

Xe lửa hơn mười một giờ xuất phát, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư nhất định phải đi qua đấy trước giờ, hơn nữa nên sớm không nên muộn, hai người gần chín giờ thì mang theo đồ đạc rời đi, trong ánh mắt lưu luyến của ba bà cháu bà nội Trương, chậm rãi biến mất ở cuối ngõ nhỏ.

Lúc dọc đường đi ra ngoài, còn chạm mặt không ít người quen, cho dù trước đây quan hệ thế nào, giờ phút này mọi người đều tới tấp mở miệng chúc phúc bọn họ thuận buồm xuôi gió, dặn dò rảnh rỗi lại trở về thăm một chút.

Bình Luận (0)
Comment