Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 42

Vân Thư nhìn mẹ không còn sức sống nằm trên giường, đôi mắt cũng khóc đến sưng lên, anh không cách nào hiểu tại sao những người đó có thể xuống tay nặng như vậy, nếu không phải Hứa Vọng (tên trước kia của Ứng Vọng) lén đi tìm anh trở về, mẹ anh có phải cũng sẽ giống với mấy người phụ nữ khác bị thẳng tay đánh chết hay không?

Trong mấy người phụ nữ bị đánh chết kia cũng có mấy đứa con, nhưng trớ trêu thay những đứa con đó cũng giống với những người khác trong thôn Tiểu Thụ cảm thấy bọn họ đều đáng đánh, sao có thể muốn rời khỏi thôn Tiểu Thụ đi báo công an chứ?

Thậm chí Vân Thư chính tai nghe được một thằng nhóc choai choai tuổi tác xấp xỉ anh nói, "Cũng không biết mẹ tao nghĩ kiểu gì, đã gả cho ba tao rồi, thế nhưng còn muốn đi báo công an tới bắt chúng ta. Thôn Tiểu Thụ có gì không tốt? Sau này làm thêm vài vụ bán lấy tiền, bả ăn mặc cái gì không có? Nếu như gặp được dáng dấp xinh đẹp, còn có thể trực tiếp giữ lại làm vợ cho tao, ngay cả tiền sính lễ bả cũng không cần tốn, mua bán có lời như vậy mà bả không biết tính!".

Vân Thư nghe không rét mà run.

Anh không dám tưởng tượng, nếu không có mẹ anh dạy anh đạo lí từ nhỏ, có phải anh cũng sẽ nước chảy bèo trôi trở thành như vậy hay không? Vào lúc mẹ ruột mình hài cốt chưa lạnh mắng bà không hiểu niềm vui và chỗ tốt của lừa bán nhân khẩu?

Tại một khắc này, Vân Thư đột nhiên hiểu rõ vì sao Vân Hủy lại trăm phương nghìn kế muốn chạy trốn khỏi thôn Tiểu Thụ, hiểu rõ vì sao bà lại mắng mọi người trong thôn Tiểu Thụ, hiểu rõ nguồn gốc thống khổ từ trước đến nay của bà là gì, càng hiểu rõ vì sao từ nhỏ đến lớn bà lại nói những lời đó với mình.

Cũng từ giờ khắc này trở đi, anh căm ghét tất cả mọi người trong thôn Tiểu Thụ, bao gồm cả người nhà họ Đoàn bên trong, anh chân chính hiểu được mẹ mình, anh bắt đầu nghĩ cách làm sao dẫn theo mẹ mình chạy khỏi thôn Tiểu Thụ.

Chỉ là thương thế của Vân Hủy quá nặng, nhà họ Đoàn không có khả năng sẽ tiêu tiền đưa bà đến trong huyện chữa bệnh, dưới sự cầu xin và làm ầm ĩ của Vân Thư bọn họ cũng chỉ đồng ý mời thầy thuốc chân đất trong thôn đến xem thử bà.

Kết quả rõ ràng, sẽ không có bất cứ tác dụng gì.

Vân Thư không cam lòng, anh bắt đầu nghĩ mọi cách kiếm tiền, sau đó dò hỏi triệu chứng của Vân Hủy rồi đến trong huyện mua thuốc cho bà. Có thuốc có chút tác dụng, có thuốc một chút tác dụng cũng không có, nhưng cho dù là thuốc có tác dụng thì hiệu quả cũng không lớn, nhiều lắm chỉ giảm bớt một chút đau đớn trên người bà, muốn khỏi hẳn là không có khả năng.

Như nấu dầu mà chịu đựng mấy năm, Vân Hủy bệnh nguy kịch.

Trong mấy năm này, Vân Hủy không còn gây ra bất cứ chuyện gì nữa, không còn làm bất cứ chuyện gì "khác người" nữa, mỗi ngày hoặc là nằm, hoặc là ngồi dựa nghiêng một bên, sau đó dạy Vân Thư một vài thứ, chuyện này theo nhà họ Đoàn thấy chính là Vân Hủy thật sự thành thật, bọn họ nghĩ thầm quả nhiên vẫn là phải đánh mới có thể trở nên thông mình.

Bọn họ không hề có lòng cảnh giác với Vân Hủy, ngược lại càng cảnh giác Vân Thư hơn một chút, bởi vì từ sau sự kiện lần đó Vân Thư đã có thành kiến với bọn họ, còn thường xuyên chạy đến trong huyện, tuy rằng nói là mua thuốc, nhưng ngộ nhỡ anh muốn làm chuyện khác thì sao? Tóm lại, bọn họ bắt đầu canh chừng Vân Thư như canh chừng phạm nhân, mỗi lần Vân Thư đến trong huyện cũng sẽ phái người đi theo, không cho anh đi tìm công an hoặc là đến chỗ khác.

Vì thế, đãi ngộ khác biệt như vậy rốt cuộc làm Vân Hủy có cơ hội. Bà hòa thuốc trừ sâu vào trong canh rau dại, để người nhà họ Đoàn không hề hay biết ăn vào. Thân thể kém tử vong tại chỗ, thân thể tốt hơn một chút không chết ngay cũng bị Vân Hủy rót thuốc trừ sâu nguyên chất chuẩn bị từ trước mà chết. Lúc ấy bọn họ bị thuốc trừ sâu tra tấn bụng quặn đau, nằm liệt trên mặt đất như một đám bùn lầy, hoàn toàn không có sức lực phản kháng, bởi vậy cho dù Vân Hủy bệnh nguy kịch, nhưng đút thuốc trừ sâu cho bọn chúng cũng đơn giản giống như đút sữa cho trẻ sơ sinh.

Chờ đến khi những người khác trong thôn Tiểu Thụ biết, thi thể người nhà họ Đoàn đã lạnh ngắt.

Lúc Ngụy Vân Thư từ trong sông mò cá trở về thì nhìn thấy nhà họ Đoàn một đám người cãi cọ ồn ào, mà mẹ anh Vân Hủy thì bị hai người ép quỳ trên mặt đất giống như phạm nhân của xã hội cũ, một đám người bên cạnh chỉ trỏ thẳng mặt bà mắng bà là hung thủ giết người, muốn bà đền mạng thế này thế kia.

Cảnh tượng đó, dù cho tròng lồng heo của xã hội cũ cũng chỉ đến như vậy.

Những người đó thấy Vân Thư trở về, còn sinh động như thật nói với anh Vân Hủy tàn nhẫn độc ác như thế nào, vậy mà lại dùng thuốc trừ sâu độc chết hết ông nội bà nội ba và các chú của anh, lời nói mạnh mẽ, dùng từ tàn nhẫn, tóm lại chính là muốn khiến Vân Thư căm thù Vân Hủy, khiến anh báo thù cho ba mình, bằng không anh chính là không xứng làm con!

Ha!

Vân Thư nghe xong chỉ muốn cười, vì cha báo thù? Không xứng làm con?!

Những người độc ác lòng dạ rắn rết này, làm gì tính là người thân?!

Anh muốn nhào qua cứu Vân Hủy ra khỏi tay hai người kia, nhưng lúc này Vân Hủy đột nhiên ngẩng đầu lên.

Một con mắt của bà đã bị mù, con ngươi cũng mất, chỉ còn một hốc mắt trống trơn. Tóc bà tán loạn, đã thấy sợi bạc, sa sút như cỏ khô. Gương mặt vốn trắng nõn xinh đẹp của bà hiện giờ đã có nếp nhăn nhỏ và già nua, sẹo để lại từ vết thương cũ do bị người nhà họ Đoàn đánh, còn có một vài vết thương mới vừa rồi bị đánh ra, mới cũ đan xen, không nhìn ra chút xinh đẹp nào của người từng là hào môn khuê tú, cũng không thấy chút khí phách hăng hái nào của người từng là sinh viên.

Bà già rồi, cũng mệt mỏi.

Trong ánh mắt u ám chết lặng mấy năm mang theo vài phần vẩn đục, nhưng một khắc nhìn đến Vân Thư, gương mặt kia lại lộ ra ánh sáng nhè nhẹ, nhất là khi bà từ gương mặt của Vân Thư nhìn ra một chút bóng dáng của ba mẹ bà thì càng sáng trong kinh người, "Vân Thư...".

Vân Thư muốn chạy qua, lại bị người bên cạnh gắt gao túm chặt, bọn họ cho rằng Vân Thư sắp nổi điên, muốn đi cứu Vân Hủy.

Vân Thư giãy giụa, nhưng sức lực một mình anh nào so được với đối phương có mấy người, hoàn toàn không tránh thoát.

"Vân Thư...". Vân Hủy lại gọi một tiếng.

Vân Thư không nhúc nhích, hai mắt anh gắt gao nhìn bà, "Mẹ, con ở đây, ở đây...".

Bà bị ép quỳ xuống đất, lúc nhìn Vân Thư phải ngẩng đầu, cần cổ mảnh khảnh lại yếu ớt, cả người gầy yếu giống như một đóa hoa lan khô héo. Hốc mắt bà ướt át, trong mắt lại mang theo tình yêu nồng nhiệt và trông đợi, "Vân Thư, con phải sống thật tốt".

"Mẹ...!".

Vân Hủy chết.

Chết vào mùa xuân vốn nên là mùa gieo hạt, vạn vật sinh sôi.

Vân Hủy để lại cho Vân Thư một lá thư, trên thư ghi lại cuộc sống từ nhỏ đến lớn của bà, tự thuật thù hận của bà đối với người nhà họ Đoàn và thôn Tiểu Thụ, cùng với chuyển biến tình cảm đối với Vân Thư, từ vô cùng hận đến yêu hận đan xen, đến sau cùng là yêu, bà nói:

"... Vân Thư, bà ngoại con đã từng nói với mẹ không có một người mẹ nào sẽ không yêu đứa con của mình, lúc mới vừa mang thai con mẹ không tin, lúc mới vừa sinh con ra mẹ cũng không tin, nhưng theo thời gian trôi qua mẹ tin, đứa con là miếng thịt rơi xuống từ trên người người mẹ, là bộ phận vĩnh viễn không thể vứt bỏ, làm sao có thể không yêu?

Trước đây mẹ không nhận ra, sau khi nhận ra mẹ không thể tin được. Mẹ căm ghét loại tình yêu đang nảy sinh trong lòng mẹ này, con là cháu nội của bà già giả vờ đáng thương lừa bắt mẹ, là con trai của tên cặn bã làm nhục mẹ, lúc mang thai mẹ không thể làm chủ không g**t ch*t được con, vậy thì mẹ làm sao còn có thể không giữ được lòng mình mà yêu con? Sau đó, mẹ hiểu được, mẹ yêu con là bản năng, mẹ cũng không chạy thoát cái định luật này...

Chuyện trước kia mẹ làm, con yêu mẹ cũng tốt, hận mẹ cũng được, mẹ đều có thể tiếp thu, cũng sẽ không trách con.

Nhưng mà Vân Thư, con nhất định phải nhớ, con chỉ là con, đời này của con có thể không có chí lớn, tầm thường không có chí tiến thủ, nhưng con tuyệt đối không thể vi phạm pháp lệnh, trở thành một đao phủ không chuyện ác nào không làm! Nhớ lấy! Nhớ lấy...".

Bên trong thư, Vân Hủy nói rất rõ ràng cho Vân Thư người nhà họ Đoàn là do bà giết, "... Bọn chúng là một đám ác quỷ bò ra từ địa ngục, đã có rất nhiều người vô tội bởi vì bọn chúng mà hủy hoại cả đời, hiện tại, chẳng qua là mẹ đưa bọn chúng về nơi bọn chúng nên đến. Cuộc đời này của mẹ tuy là ánh sáng đom đóm, nhưng cũng muốn một lần làm trăng sáng".

Viết đến cuối lá thư này, Vân Hủy còn bổ sung địa chỉ gia đình của bà, bảo Vân Thư nếu có cơ hội nhất định phải đi một chuyến, thay bà đi xem thử ba mẹ và người thân của bà có khỏe mạnh hay không.

Chữ viết của bà đẹp đẽ ngay ngắn, mặc dù lúc viết thư đã là kéo dài thân thể tàn tạ, trên tay không có bao nhiêu sức lực, nhưng giữa những hàng chữ vẫn như cũ có thể nhìn ra được giáo dưỡng và tao nhã đã từng.

Bà than: Mẹ sinh ra ở nơi phú quý, chết ở trong bùn lắng, còn như chỗ về, cứ chọn con sông kia đi.

...

Mặc dù người trong thôn Tiểu Thụ không tận mắt thấy Vân Hủy giết người, nhưng hiện trường chỉ có một mình bà, hơn nữa cả nhà họ Đoàn trừ mẹ con bọn họ không có một người may mắn sống sót, cho nên người thôn Tiểu Thụ nhận định là do Vân Hủy ra tay, là Vân Hủy khiến người nhà họ Đoàn chết bất đắc kì tử tập thể. Bởi vậy sau khi bà chết không ai chịu tới hỗ trợ, thậm chí bọn họ còn muốn ném thi thể của bà vào trong núi làm đồ ăn cho sói, nếu không phải Vân Thư cương quyết cộng thêm uy h**p, bọn họ quả thật làm được.

Thật ra Vân Thư cũng không muốn người thôn Tiểu Thụ đến hỗ trợ, anh biết mẹ anh cũng không muốn, anh và mẹ ngại bẩn. Tự bản thân anh xử lí đám tang của Vân Hủy, nửa đường chỉ có một mình Hứa Vọng lén đến tế bái, Vân Thư cũng không ngăn cản.

Thôn Tiểu Thụ khổng lồ lại nhỏ bé, hiện giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tro cốt của bà được Vân Thư rải vào trong sông, mong nước sông sạch sẽ có thể như bà từng tưởng tượng mang theo bà cùng nhau uốn lượn trôi đi, mang theo bà nhìn ngắm khắp cả muôn sông nghìn núi, hoa thắm liễu xanh của tổ quốc, mang theo bà đi ngang qua quê hương từng có, đặt chân lên quê cũ đấu tranh cả nửa đời lại khó về.

Vân Thư đứng bên bờ sông, cỏ sông xanh mượt, nước sông sạch sẽ, nước sông trong suốt sớm đã mang tro cốt của bà đi xa. Anh đứng lặng im hồi lâu, mới đột nhiên lên tiếng hỏi, "Hứa Vọng, cậu muốn rời khỏi thôn Tiểu Thụ không?".

Hứa Vọng mặc bộ quần áo đã giặt đến mức sắp tả tơi, trên mặt khô quắt gầy yếu chỉ còn lại xương cốt, cậu nói, "Đương nhiên muốn".

Vân Thư nói, "Mẹ tôi cũng muốn".

Hứa Vọng thật cẩn thận liếc nhìn Vân Thư một cái, sợ anh đau lòng, thanh âm cũng nhẹ, "Tôi biết".

Vân Thư nói, "Tôi cũng muốn".

Hứa vọng không nói chuyện.

Vân Thư quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hứa Vọng, "Từ sau khi bà ấy bị bệnh tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu lúc ấy tôi có thể dẫn bà ấy chạy đi, tìm được ba mẹ của bà ấy, vậy có phải bà ấy sẽ có tiền có thể chữa bệnh, có thể sống sót hay không".

Hứa Vọng luống cuống nói, "Chuyện này không phải anh sai, anh cũng không muốn".

"Ừ, tôi biết, chuyện này không phải tôi sai, sai chính là thôn Tiểu Thụ, là bọn buôn người đó". Thiếu niên Vân Thư thân mình gầy yếu, nhưng đôi mắt cũng đã không hề đơn thuần, "Vậy còn cậu? Cậu cũng là bị bắt tới, không phải con ruột nhà họ Hứa, bây giờ bọn họ có con ruột của mình đối với cậu cũng không tốt, cậu có muốn chạy khỏi nơi này không?".

"Đương nhiên muốn". Hứa Vọng nghiêm túc nói, "Lúc nãy tôi đã trả lời anh, Vân Thư, tôi muốn rời khỏi nơi này".

"Vậy được thôi". Vân Thư đưa tay ra, "Chúng ta cùng nhau nghĩ cách chạy trốn khỏi nơi này".

Hứa Vọng đặt tay mình lên, ra sức gật đầu, "Ừm!".

Bọn họ muốn cùng nhau chạy khỏi nơi này!

Hai thiếu niên gầy yếu tại bờ sông này bày tỏ tâm tư chân thật và nguyện vọng, bọn họ nắm chặt tay nhau, bắt đầu lên kế hoạch và nỗ lực trốn thoát khỏi thôn của bọn buôn người.

Bình Luận (0)
Comment