"Thế bên nhà ngoại của anh đâu, chưa từng tìm bà ấy sao?".
Nhà khách, Ứng Vọng hỏi như vậy.
Sau khi cậu bị bắt cóc không được tìm về là bởi vì người trong nhà họ Ứng có thành kiến với cậu, bọn họ vẫn còn tư tưởng của xã hội cũ, ngu muội cho rằng song sinh không may mắn, đối với đứa sinh ra sau như cậu càng không thích, lúc trước chỉ tìm một chút mang tính tượng trưng rồi từ bỏ.
Nếu không phải sau đó thận của cái người gọi là anh trai kia có vấn đề, nhà họ Ứng lại không có con cái khác, nếu không phải như vậy kiếp trước bọn họ tuyệt đối sẽ không nhận cậu.
Nhưng tình huống nhà họ Vân thì khác.
Từ trong những câu chuyện Ngụy Vân Thư kể kia có thể nhìn ra được người nhà họ Vân rất yêu con gái bọn họ, ở những năm tháng đó dày công nuôi ra một sinh viên đại học, con cái mất tích sao có thể không tìm?
Bà ấy là bị bắt cóc ở trong ga xe lửa, tuy rằng lưu lượng người đông, tìm kiếm khó khăn gấp bội, nhưng nhà họ Vân không phải gia đình bình thường, dụng tâm đi tìm có thể sẽ có chút manh mối cũng không chừng.
Đối với nghi vấn này, ánh mắt Ngụy Vân Thư phức tạp, "Bỏ lỡ".
Ứng Vọng không hiểu, "Có ý gì?".
"Thời cuộc lúc ấy không tốt". Ngụy Vân Thư giải thích, "Tuy rằng người nhà họ Vân có tin tức nói sắp náo loạn, nhưng không nghĩ tới có thể náo loạn đến trường học, mà tốc độ còn nhanh như vậy. Đại học bị bắt đóng cửa, tất cả sinh viên bị buộc bỏ học giữa chừng, mẹ anh bị bắt trở về nhà, nhưng những chuyện này người nhà họ Vân lúc ấy vốn không biết. Chờ đến lúc bọn họ biết được mẹ anh đã mất tích một thời gian dài rồi. Quan trọng nhất chính là, nhà họ Vân khi đó cũng bị theo dõi, bọn họ vội vội vàng vàng chỉ kịp sắp xếp cho dì út của anh xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, mà bản thân bọn họ bị đưa đi cải tạo".
Khi đó thời cuộc hỗn loạn, nhà họ Vân ở thành phố Vĩnh An vốn chính là gia đình số một số hai, hơn nữa tổ tiên đã từng làm quan, lại từng đi nước ngoài du học, dưới sự công kích nhằm vào của người khác đương nhiên không trốn thoát.
Hai cụ nhà họ Vân thì chết.
Mà ba mẹ của Vân Hủy thì bị đưa đi cải tạo, mẹ của bà không đến một năm đã qua đời, ba của bà chịu đựng hơn hai năm, nhưng cuối cùng cũng rời đi vào một mùa đông.
Bọn họ đều không chịu đựng được đến lúc ánh sáng ban mai tiến đến.
Ứng Vọng nghe Ngụy Vân Thư nói xong những chuyện này, sau một lúc lâu cũng không biết nên nói gì.
Trách ai?
Ai cũng trách, nhưng ai cũng bất lực.
Lúc Vân Hủy chịu khổ, những người khác của nhà họ Vân cũng đang chịu khổ, bọn họ không phải không muốn đi tìm Vân Hủy, chỉ là bọn họ có lòng nhưng không có sức, bọn họ là Bồ Tát bùn qua sông bản thân cũng khó đảm bảo, hoàn toàn không làm được.
Ngụy Vân Thư nói xong những chuyện này thì không nói nữa, nhưng Ứng Vọng biết trong lòng anh cực kì không dễ chịu.
Cậu vươn tay cầm lấy tay anh, muốn cho anh sức mạnh, nói, "Vân Thư, đều qua rồi".
Ngụy Vân Thư trở tay nắm chặt, cho dù những chuyện này đã qua bao lâu, cho dù là cả đời, nhưng lúc nhắc tới anh vẫn cảm thấy tức giận và thương cảm.
Ứng Vọng nói tiếp, "Vân Thư, chuyện cũ chúng ta chịu bó tay, chúng ta chỉ có thể sống tốt hiện tại, để sau này không tiếp tục lưu lại tiếc nuối".
Ngụy Vân Thư đầu tiên là ừ một tiếng.
Ngừng một chút, anh lại nói, "Nhiều năm như vậy, thật ra anh đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi".
Ứng Vọng gật đầu, "Em biết".
Em biết anh nghĩ thông suốt, chẳng qua là vẫn như cũ rất khổ sở, cũng không cách nào chấp nhận mà thôi.
Hai người tay cầm tay, lẳng lặng đợi một hồi lâu, lặng lẽ tiêu hóa những chuyện kia.
"Bây giờ anh định làm gì?". Ứng Vọng hỏi, "Lúc nãy anh nói dì út được đưa xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, hiện tại hẳn đã trở về thành phố rồi nhỉ?".
Nghe vậy, Ngụy Vân Thư quay đầu một chút, tầm mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía Bắc, "Hiện tại dì ấy đã ở lại trường".
Ứng Vọng theo tầm mắt của anh nhìn sang, "Đại học Vĩnh An?".
Ngụy Vân Thư: "Đại học Sư phạm Vĩnh An".
"Vậy cũng rất tốt". Ứng Vọng nói, "Thời kì hỗn loạn nhất đã qua, về sau cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt, giảng viên đại học cũng là một công việc thanh quý".
"Đúng vậy". Trên mặt Ngụy Vân Thư lộ ra chút ý cười, "Cả đời dì út yên ổn ở trường dạy học, cũng đạt được không ít thành tựu".
Nhìn vẻ mặt này của anh Ứng Vọng đã biết đời trước bọn họ ở chung hẳn là không tồi, bằng không hiện tại anh cũng sẽ không vui mừng cho dì út.
Ứng Vọng hỏi, "Vậy anh định khi nào đến gặp bọn họ?".
"Qua một thời gian nữa đi". Ngụy Vân Thư nói, "Chờ công việc của chúng ta vào quỹ đạo".
Ứng Vọng khó hiểu.
Ngụy Vân Thư nói, "Bây giờ anh sống khá tốt".
Ứng Vọng đã hiểu được, anh muốn làm ra một chút thành tích trước, dùng những chuyện này nói cho bọn họ anh sống khá tốt, không muốn để bọn họ lo lắng. Có lẽ... cũng là không muốn lấy lợi ích từ chỗ bọn họ.
Đối với quyết định của Ngụy Vân Thư, Ứng Vọng chỉ biết ủng hộ. Hơn nữa nói như thế nào nhỉ, Ngụy Vân Thư nhận người thân có khả năng sẽ về nhà họ Vân, nhưng cậu chung quy là người ngoài, Ngụy Vân Thư có thể về ở, nhưng cậu lại không chắc. Nói ích kỉ một chút, cậu không muốn tách ra với Ngụy Vân Thư. Cho nên Ngụy Vân Thư đưa ra quyết định này quả thật làm trong lòng cậu thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy hai ngày này chúng ta đi dạo xung quanh một chút xem thử phải kinh doanh gì trước, sau đó lại đi tìm nhà nhé". Ứng Vọng tràn trề hứng thú đề nghị.
Ngụy Vân Thư đồng ý, "Được".
Có điều trước đó Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư phải đi làm một chuyện trước, đó là mở tài khoản ngân hàng, sau đó gửi tiền tích cóp vào.
"Mang theo số tiền này bên người không tiện, đặt ở nhà khách lại không yên tâm, dứt khoát đi mở tài khoản, gửi tiền vào ngân hàng thì không cần lo lắng gì nữa". Ngụy Vân Thư nói như vậy.
Ứng Vọng suy nghĩ một chút cảm thấy vô cùng đúng, vì số tiền này trước đây cậu còn tháo ra rồi may lại không ít đồ, chỉ sợ mất tiền. Bây giờ nếu bọn họ đã tới thành phố Vĩnh An rồi, còn quyết định sau này sẽ ở lại thành phố Vĩnh An thường trú thậm chí định cư, vậy thì mở tài khoản ở chỗ này hoàn toàn có thể, an toàn lại còn bảo đảm.
"Đi, mở tài khoản thôi!".
Trước đó hai người đã thỏa thuận sổ sách chia năm năm, bây giờ lấy tiền từ trong giày và quần áo ra, sau đó tách ra, lấy thẻ căn cước đến ngân hàng mỗi người mở một tài khoản gửi tiền.
Ứng Vọng nhìn tiền tiết kiệm một nghìn năm trăm đồng trên tài khoản, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thành tựu.
Đây là tiền cậu dựa vào đôi tay mình kiếm được!
Đây là công sức của cậu!
Mà sau này, tiền bên trong nhất định sẽ càng ngày càng nhiều hơn!
Tự bơm máu gà cho mình, Ứng Vọng cất số tiền giữ lại sẵn để sau này thuê nhà, làm ăn, lại cất cẩn thận sổ tiết kiệm và thẻ căn cước, ngẩng đầu thấy Ngụy Vân Thư đang nhìn mình, trên mặt tức khắc nở một nụ cười.
Ngụy Vân Thư cũng cười lên, "Đi thôi, đi dạo một chút".
Ứng Vọng: "Đi!".
Không thể không nói, Ngụy Vân Thư quả thật biết chọn chỗ. Trường học xung quanh đây cái này sát bên cái kia, khoảng cách giữa hai bên hoàn toàn không xa, ngay lúc học sinh tan học có không ít người từ bên trong ra tới, thoáng nhìn một cái tất cả đều là người. Bởi vì lưu lượng người như vậy, xung quanh đương nhiên có tiểu thương làm buôn bán, mở cửa hàng, bày quán, vô cùng náo nhiệt.
Mà những học sinh này cũng xem như có tiền, ví dụ như có vài học sinh tiểu học trong nhà không rảnh đưa con cái đi học, cũng không rảnh làm bữa sáng thì sẽ cho đứa nhỏ mấy mao tiền để bọn nhóc mua chút đồ ăn bên ngoài ăn, buôn bán mấy món ăn như trứng gà, cơm nắm, bánh gạo, sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh bao,... đều không tồi, đừng thấy một cái bán không đắt, có câu nói rằng lời ít bán nhiều, số lượng nhiều như vậy cộng lại thu nhập cũng rất khả quan.
Lại ví dụ như sinh viên bên trong Đại học Vĩnh An và Đại học Sư phạm Vĩnh An, thời kì này sinh viên đại học rất có giá trị, gia đình có thể có được một sinh viên đại học tám chín phần mười đều không tồi, huống hồ học đại học còn có trợ cấp mỗi tháng, cho nên rất nhiều sinh viên thật ra trong tay rất dư dả, cũng không tiếc mua ăn mua mặc.
Từ sáng đến tối, chuyện buôn bán của sạp nhỏ và cửa hàng nhỏ ở khu vực gần trường học đều rất không tồi, nhất là khoảng thời gian không đi học, buôn bán lúc đó lại càng đắt khách.
Ứng Vọng cẩn thận quan sát hai ngày, cùng nhau ăn uống không ít với Ngụy Vân Thư, sau đó gần như đã thăm dò rõ ràng giá thị trường, đối với việc kinh doanh tiếp theo mình muốn làm là gì cũng đã có chút ý tưởng.
"Chuyện làm ăn của hai con phố này là tốt nhất, bởi vì sát bên Đại học Vĩnh An và Đại học Sư phạm Vĩnh An, sinh viên hai bên đều có thể ủng hộ. Chuyện làm ăn của mấy con phố bên ngoài xa hơn một chút cũng không kém, sinh viên và học sinh tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông gần đó là khách hàng tiềm tàng, lại mở rộng ra khu vực bên ngoài chuyện làm ăn sẽ kém hơn một chút, cũng có nhiều chuyện buôn bán khác hơn, nhưng cũng có dòng người...". Ứng Vọng nêu tình huống khu vực một lần, cuối cùng tổng kết, "Cho nên có thể thuê được nhà ở mấy con phố phía trước là tốt nhất, không thuê được chỗ đó thì lùi ra phía sau một chút cũng được, dù sao kinh doanh lâu dài cứ tiếp tục làm, em không tin không có người tới".
Nghe vậy, Ngụy Vân Thư liền nói, "Có thể nội trú bên trong đại học, cho nên khu vực gần đây này tuy rằng là nhà trong khu trường học, nhưng thật sự thuê để ở sẽ không quá nhiều, ngược lại làm buôn bán càng nhiều hơn một chút. Chúng ta thử xem có thể tìm được nhà ở không trước đã, không được lại nghĩ cách".
Ứng Vọng cũng nghĩ như vậy, "Trong đầu em có mấy ý tưởng, cho nên chỗ lớn một chút hay nhỏ một chút đều không sao cả, mấu chốt là phải có nhà trống".
Ngụy Vân Thư nói, "Được".
Sau đó hai người lập tức đi tìm người gần đây hỏi thăm, kết quả đều không như mong muốn.
"Cậu thử nhìn người tới lui là biết xung quanh có bao nhiêu náo nhiệt, không cần biết là vốn đã ở quanh đây hay là từ nơi khác đến, ai cũng muốn buôn bán gì đó để sống qua ngày, nếu như có nhà ở, vậy cũng đã bị người khác nhìn trúng thuê lại từ lâu rồi, nào còn có nhà cho các cậu thuê".
"Một phòng cũng không thừa sao?".
"Dù sao tôi cũng không biết chỗ nào có nhà trống". Người nọ chỉ tay vào một gian cửa hàng bữa sáng, "Thấy không, chính cái tiệm bánh bao kia, bọn họ cũng không phải người ở đây, nhưng nhìn trúng ở đây đông người dễ làm buôn bán, sau đó thì đẩy xe bán bánh bao và bánh bao chay, làm một khoảng thời gian thì thuê cái nhà kia. Cậu đừng nhìn nhà dưới không lớn, nhưng bán mấy thứ bánh bao, bánh bao chay, sủi cảo, hoành thánh này kia cũng đủ rồi, trên lầu bọn họ để ở, con cái còn có thể đưa đi học ở trường học cách đây không xa, thuận tiện lắm. Hiện tại rất nhiều người đều suy nghĩ giống bọn họ vậy, chỗ có thể chiếm đều bị chiếm rồi".
"Tiền thuê nhà này hẳn không rẻ nhỉ? Mọi người cũng chịu?".
"Cậu nói câu này, thế làm sao cậu còn tới hỏi thăm tôi muốn thuê nhà? Không phải cũng vì cảm thấy có lời sao".
Ứng Vọng không cách nào phản bác.
Đúng vậy, mở quán nhỏ dù cho không cần tiền thuê nhà, nhưng vấn đề là bố trí quầy hàng nhỏ rất phiền phức, cộng thêm quầy hàng nhỏ như vậy đã định trước chuyện buôn bán không làm lớn được, tiền kiếm được mỗi ngày cũng tương đối hữu hạn. Nhưng có một cái cửa hàng mặt tiền thì khác, có mái hiên che chắn, các loại đồ vật đều có thể đặt bên trong, thiếu đồ ăn thì bất cứ lúc nào cũng có thể làm thêm, không cần phải đặc biệt chạy về một chuyến để bổ sung thêm. Huống hồ ở trong cửa hàng cũng không cần lo lắng ảnh hưởng của thời tiết, cho dù mưa to gió lớn tuyết rơi cũng đều có thể mở cửa buôn bán, nếu như muốn còn có thể mở cửa hàng hai mươi bốn giờ một ngày, chắc chắn kiếm được nhiều hơn bày quầy hàng. Cho dù trừ tiền thuê nhà, vậy cũng không ít, còn không cần lo lắng dãi nắng dầm mưa.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư nhìn nhau, cả hai đều có chút thất vọng.
Tuy rằng đã sớm biết dòng người khu vực gần đây lớn muốn thuê một cái cửa hàng mặt tiền sẽ không dễ dàng, nhưng cũng không ngờ sẽ không tìm được chỗ nào hết.
Hai người nói cảm ơn với người ta, sau đó rời đi.
Ứng Vọng thở dài, "Tuy rằng lúc đến thành phố Vĩnh An em đã phát hiện nơi này phát triển kinh tế tương đối nhanh, nhưng cũng không nghĩ tới mọi người tích cực với chuyện buôn bán như vậy".
Ngụy Vân Thư nói, "Có thể kiếm tiền đương nhiên tích cực".
Ứng Vọng cũng biết đây là tình hình thực tế, chỉ là hiện tại phải làm sao bây giờ?