Phạm vi gần đại học này là không có cơ hội, mục tiêu của Ứng Vọng chỉ có thể đặt ở khu vực xa hơn.
Vòng ngoài không cần bàn đến, dù sao đường xa dòng người nhất định không bằng vòng trong, nhưng chỗ tốt cũng rõ ràng. Đầu tiên chính là có nhà ở, tiếp theo chính là cùng một giá tiền thuê nhưng cửa hàng mặt tiền thuê được sẽ lớn hơn một chút.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đi mấy chuyến, sau đó tìm được ba chỗ nhà trống còn khá tốt.
Một chỗ ở phía sau trường tiểu học, một chỗ là ở cuối ngõ của trường trung học số 1, hai chỗ này rõ ràng là dựa vào lưu lượng học sinh, nhưng sẽ không quá lớn.
Còn một chỗ cuối cùng là ở trên đường đối diện đường cái. Đều cách các trường học một khoảng, không cách nào hưởng lưu lượng học sinh trên diện rộng, nhưng cũng chính bởi vì khoảng cách với các trường học đều tương đối đồng đều, nên thật ra thì học sinh mỗi trường học đều là khách hàng tiềm tàng, khoảng cách thuộc về loại học sinh vì ăn có thể khắc phục. Hơn nữa chỗ này sát đường, đi trên con đường này đều là khách hàng tiềm tàng.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là Ngụy Vân Thư nói, "Bên đó sau này sẽ còn xây một trung tâm thương mại tổng hợp dưới lòng đất".
Ứng Vọng vội hỏi, "Phố Hoài Nhân à?".
Ngụy Vân Thư gật đầu, "Đúng vậy, em thấy bên đó hiện tại tương đối hẻo lánh, cách các trường học đều xa một chút, nhưng chờ sau khi Đại học Y khoa xây xong thì sẽ xây ở đây một cái trung tâm thương mại tổng hợp lớn dưới lòng đất, sẽ tập trung lượng người rất lớn, cửa hàng xung quanh đều kiếm đầy bồn đầy bát".
Đôi mắt Ứng Vọng tỏa sáng, "Vậy triển vọng của khu vực này không tồi nhỉ!".
"Không sai". Ngụy Vân Thư nói, "Đến lúc đó kể cả vòng ngoài cũng sẽ được mở rộng ra, bên này dần dần cũng biến thành đoạn đường trung tâm".
Ứng Vọng trầm ngâm một lát, "Nếu là như thế, vậy chúng ta mua nhà trước chẳng phải là lợi nhuận tăng gấp bội sao?".
Đôi mắt Ngụy Vân Thư lóe lên một cái, "Đúng vậy".
Ứng Vọng không nhìn thấy.
Chẳng qua là cậu nhớ tới một cách nói, trở lại thập niên tám mươi chín mươi làm địa ốc, kiếm đầy bồn đầy bát.
Chỉ cần biết xu hướng, để dành một vài căn nhà là có thể trở thành đại gia.
Nhưng mà...
So với cái này, cậu vẫn thích buôn bán hơn.
Vứt hết mấy suy nghĩ lung tung rối loạn này, Ứng Vọng nói, "Chuyện mua nhà chờ nhà ở thương mại nổi lên rồi lại nói, bây giờ chắc chắn người ta không muốn bán nhà ở, cho nên vẫn là phải thuê thôi".
"Ít người bán nhà, nhưng cũng không phải không có". Ngụy Vân Thư nói, "Nhưng hết thảy chờ thu xếp ổn thỏa rồi nói sau".
"Được". Ứng Vọng đề nghị, "Bây giờ chúng ta đi tìm chủ nhà nói chuyện đi".
Ngụy Vân Thư nói, "Được".
Để so sánh ba nhà cho thuê, trước đó bọn họ đã trao đổi với chủ nhà cũng đã dò hỏi tiền thuê, chủ nhà nói giá một tháng ba mươi lăm đồng, là đắt thật.
Hai người nói chuyện cả buổi, cuối cùng nói thành ba mươi hai đồng tiền. So với thành phố Bạch Vân không chỉ đắt gấp đôi, nhưng hai người bọn họ vẫn thuê. Còn như Ứng Vọng thử thăm dò hỏi một câu có bán hay không, người ta trực tiếp trả lời rất dứt khoát nói không bán. Ứng Vọng chỉ có thể tiếc nuối thu hồi tâm tư.
"Vốn dĩ bên này phát triển nhanh, cộng thêm khu vực này cũng tốt hơn khu Nam thành phố Bạch Vân trước đây, hơn nữa nhà còn lớn hơn một chút, tính chung lại thì vẫn có thể chấp nhận được". Chờ sau khi chủ nhà rời khỏi, Ứng Vọng nhìn căn nhà này tự mình an ủi.
Căn nhà này vốn dĩ là cửa hàng mặt tiền, cửa chính mở về hướng đường phố, đại sảnh rất lớn, chỉ bày bàn thôi thì có thể bày ba hàng mỗi hàng năm cái. Đi vào bên tay trái là phòng bếp, bên trong có ba cái bệ bếp, chẳng qua không có nồi, nối liền bên trong còn có một gian phòng trống, có thể dùng để làm kho hàng này kia. Nối liền phía sau đại sảnh có một cái cửa, quẹo vào ngoài nhà vệ sinh ra còn có hai gian phòng trống, có thể để người ở.
Có điều chỉ có hai phòng...
Như vậy có phải cậu lại phải ở cùng một phòng với Vân Thư không?
Nghĩ đến đây, tim Ứng Vọng cũng đập nhanh hơn. Rõ ràng trước đây đều ngủ chung một giường, kết quả bây giờ trái lại...
Đang suy nghĩ, trên mặt lại bị mu bàn tay chạm vào, Ứng Vọng ngẩng đầu, chỉ thấy Ngụy Vân Thư đang nhìn cậu, "Suy nghĩ cái gì đó, mặt đỏ như vậy?".
Ứng Vọng hắng giọng một cái nói, "Khụ, không có nghĩ gì".
Ngụy Vân Thư có ý ám chỉ, "Thật không?".
Ứng Vọng cố làm ra vẻ vô tội, "Nếu không thì sao?".
Ngụy Vân Thư rút tay về, "Anh còn cho rằng em đang suy nghĩ đến lúc đó hai gian phòng này chúng ta phải ngủ thế nào đấy".
Ứng Vọng: "...".
Cậu gắng gượng làm ra vẻ trấn định, "Em suy nghĩ khi nào chúng ta có thể trang trí xong chỗ này khai trương kiếm tiền!".
Ngụy Vân Thư gật đầu, "Ừ, anh tin".
Ứng Vọng: Qua loa lấy lệ thế này cũng quá không có tâm rồi!
Thấy cậu tức giận, Ngụy Vân Thư bật cười, "Sao lại đáng yêu như vậy".
Ứng Vọng không nể tình, "Thôi đi".
Ngụy Vân Thư kéo người qua một chút, tiến sát đến bên tai cậu thấp giọng nói, "Đừng giận, anh cũng suy nghĩ vấn đề phải ngủ thế nào này".
Cũng không biết là do hai người quá gần hay là vấn đề giọng nói của Ngụy Vân Thư, hoặc cũng có thể là bản thân nội dung câu này, tóm lại Ứng Vọng nghe rồi tai cũng nóng lên, giống như né tránh quay đầu đi, đôi mắt lại không nhịn được nhìn về phía Ngụy Vân Thư.
Ngụy Vân Thư cũng đang nhìn cậu.
Ánh mắt hai người giao nhau, đôi bên đều không dời mắt, lần này ngay cả không khí xung quanh cũng nóng lên.
Trong ánh mắt giao nhau, Ứng Vọng thẹn thùng lại to gan nói, "Tổng cộng chỉ có hai gian phòng, một phòng là phòng khách, chắc chắn cũng chỉ dư lại một phòng làm phòng ngủ".
Lời này làm yết hầu Ngụy Vân Thư lăn mấy vòng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ứng Vọng, "Em bằng lòng?".
Tiếng tim đập dường như muốn xuyên qua màng nhĩ, ánh mắt Ứng Vọng né tránh, vừa tròn một giây sau lại bay trở về, có chút tức giận nói, "Cấm hỏi".
Cánh tay Ngụy Vân Thư vươn ra, trực tiếp kéo người vào trong lòng ngực, bàn tay chẳng kiêng dè xoa nhẹ trên lưng và eo sau của Ứng Vọng.
Ngực hai người sát nhau, cảm giác cả người đều nóng lên, nhưng cảm giác này cũng không tồi.
Ngụy Vân Thư mỉm cười trong giọng nói còn mang theo thỏa mãn, "Anh biết rồi, hỏi chính là bằng lòng".
Ứng Vọng không phủ nhận.
Hai người đều không phải cái loại giấy trắng chẳng hiểu biết gì, cho dù kiếp trước độc thân, nhưng dù sao cũng là từ thời đại tin tức bùng nổ quay lại đây, nên biết đều biết. Hiện tại nếu đã nói đến đề tài này, đối mặt còn là người mình thích, thân thể sức trẻ hừng hực không chịu được trêu chọc, nào có thể không xao động trong lòng? Chỉ là hiện tại cũng không phải thời cơ tốt, chỉ có thể lẳng lặng ôm nhau thật lâu chờ bình tĩnh lại.
...
Nhà đã thuê xong, nhưng bên trong trống rỗng không có gì cả, chuyện mở cửa hàng trước tiên không nói đến, ít nhất phải chuẩn bị sẵn đồ dùng cá nhân trước.
Đầu tiên hai người quét dọn vệ sinh đơn giản một lượt, sau đó đi tìm chỗ mua đồ dùng.
Giường, tủ quần áo, rương, bàn, ghế dựa, giá để đồ và mấy món khác nếu có sẵn thì lập tức có thể chuyển qua, bởi vì mua nhiều đồ, chủ của hàng không chỉ giảm giá còn bao vận chuyển, cái này làm Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư giảm bớt không ít chuyện.
Bởi vì phải đi mua những thứ khác, cho nên phải hẹn với chủ cửa hàng một giờ sau lại giao hàng, sau đó thanh toán tiền đặt cọc, để lại địa chỉ giao hàng.
Chốt xong, hai người lại nhanh chóng đi mua thau rửa mặt, thau rửa chân, thùng nước, giá áo, kệ giày, đệm chăn, ruột gối, khăn lông và một loạt thứ cần dùng nhất lúc này. Cũng may mấy ngày nay bọn họ đã làm quen với khu vực quanh đây rồi, lúc mua đồ không cần chạy loạn nơi nơi như ruồi mất đầu, làm tốc độ nhanh hơn không ít.
Mang theo một đống đồ trở về, mới vừa đặt xuống nghỉ ngơi chưa bao lâu, người của cửa hàng nội thất đã mang đồ đến.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư lập tức đứng dậy đi ra ngoài, nói sơ sơ mấy câu với đối phương rồi giúp đỡ dọn đồ đạc vào trong phòng.
Giường là một cái giường lớn hai mét, đầu giường kê sát tường, tủ quần áo có ngăn kéo thì đặt ở vị trí dựa tường phía cửa, cái rương dùng làm tủ đầu giường, chờ sau này lúc trang trí đại sảnh lại bảo thợ mộc làm mấy cái giá nhiều ngăn đặt ở đối diện, bên trên có thể đặt một ít sổ sách, giấy bút và các loại đồ dùng nho nhỏ linh tinh, cứ như vậy đồ vật trong phòng ngủ đã được sắp xếp rất không tồi.
Trong phòng khách tạm thời bày một cái bàn vuông, nguyên bộ có bốn ghế dựa, đây là dùng để ăn cơm hoặc là ghi sổ, giá để đồ đặt dựa vào tường ở chỗ ngoặc, thau rửa mặt và thau rửa chân mua về đều có thể đặt trên dưới. Sau đó bọn họ còn muốn đi mua sô pha, chung quy nơi này chính là chỗ ở của bọn họ trong một thời gian rất dài sau đó, đương nhiên phải bố trí thoải mái một chút.
Ông chủ Mộc của cửa hàng nội thất mang theo một người phụ việc trong cửa hàng đến giúp đỡ sắp xếp đồ vật, xong việc, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư nói cảm ơn, thanh toán nốt khoản tiền còn lại cho bọn họ.
Sau đó, Ứng Vọng hỏi, "Ông chủ Mộc, trong cửa hàng của mấy anh có thể đặt làm bàn theo yêu cầu không?".
Ông chủ Mộc nói, "Có thể chứ, cậu muốn làm bàn kiểu gì?".
Ứng Vọng nói, "Tôi muốn kiểu bàn ở giữa có thể đặt nồi...".
Cửa hàng này Ứng Vọng muốn mở tiệm lẩu.
Lẩu, đó chính là một loại phương pháp ăn uống không thể thiếu của giới ẩm thực, cho dù là tụ họp bạn tốt hay là liên hoan gia đình, thậm chí là đôi trẻ hẹn hò đều rất thích hợp. Mà lẩu không phải thuộc về phương pháp ăn uống của tỉnh này, dù sao ở gần đây vẫn chưa mở tiệm lẩu, vậy thì đồng nghĩa với trước mắt cậu không có đối thủ cạnh tranh, có thể nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường xung quanh. Hơn nữa thành phố Vĩnh An gần phương Nam, thời gian thích hợp cho cây trồng sinh trưởng rất dài, cũng tương đương với rau cải bị ảnh hưởng sẽ không quá lớn, có thể cung ứng rau cải tươi mới, hơn nữa hải sản, thủy sản, các loại thịt, chế phẩm từ đậu, các món ăn đa dạng, phong phú hoàn toàn có thể thực hiện được.
Ăn lẩu, bếp điện từ có thể là có chút trở ngại, nhưng không quan trọng, có thể dùng than củi, đây chính là nhiên liệu tốt truyền thừa mấy nghìn năm, đến lúc đó đun sôi cả nồi nước trước, than củi chỉ cần dùng để duy trì sức nóng trong nồi là hoàn toàn khả thi.
Còn về cốt lẩu, bản thân Ứng Vọng từng ăn canh suông, cà chua, canh cá, canh gà, các loại thanh đạm không chua cay, nhưng cũng thấy thèm cay tê, canh chua, các loại đậm vị, có thể là bởi vì không ăn được, cho nên cậu càng thèm, sau đó không nhịn được tự mình đi nghiên cứu đi học, tuy rằng cuối cùng vẫn không thể ăn vào bụng, nhưng cậu lại biết được công thức, hơn nữa những người thử đồ ăn cho cậu đều bảo ngon.
... Đã có tay nghề, điều kiện cũng cho phép, nên Ứng Vọng bèn muốn mở một tiệm lẩu.
Mà hiện tại, sau khi ông chủ Mộc nghe Ứng Vọng miêu tả cũng cảm thấy cái bàn này không khó, trong của hàng hoàn toàn có thể làm, chỉ là cần chút thời gian để làm.
Ứng Vọng hiển nhiên vui vẻ, ngay lập tức đặt ba kiểu bàn: bàn hai người, bàn bốn người, bàn tám người cùng với ghế phối hợp tương ứng, ngoài ra còn đặt kệ hàng nhỏ, đến lúc đó có thể dùng để bày biện các loại thức ăn...
Nói đến cuối cùng, ông chủ Mộc vui đến mức hai mắt đều cười tít lên, đây là một đơn hàng lớn đấy!
"Chỗ các cậu sắp bán lẩu đúng không? Cái bàn này cũng khá đặc biệt, khai trương tôi nhất định phải đến nếm thử". Ông chủ Mộc nói như vậy.
Ứng Vọng đương nhiên nói, "Rất hoan nghênh".
Hai bên lại kí một tờ đơn đặt hàng, giao tiền đặt cọc, ông chủ Mộc mới dẫn người vui vẻ rời đi.
Bận rộn đến lúc này, đã hơn bốn giờ chiều, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng không dám trì hoãn, thừa dịp trời còn chưa tối trước tiên đến nhà khách trả phòng, dọn đồ đạc lại đây, chung quy không thể vẫn luôn ở lại nhà khách.
Sau đó lại quét tước vệ sinh, đồ vật nên lau thì lau nên sắp xếp thì sắp xếp, nếu không cứ vứt lung tung như vậy, hoàn toàn không ra thể thống gì.
Đến lúc bận rộn xong một lượt này, trời bên ngoài đã tối, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng đói đến mức ngực dán vào lưng, nhưng cửa hàng bên ngoài vào lúc này vốn đều chưa đóng cửa, nhất là bên trường học kia, chợ đêm đã bắt đầu hình thành.
Ngụy Vân Thư ném khăn ướt qua một bên, gọi Ứng Vọng, "Đi thôi, đi ăn cơm trước".
Ứng Vọng đứng thẳng lưng, "Đi".