Màn đêm buông xuống, nhưng làng đại học bên này lại tưng bừng náo nhiệt.
Cửa hàng mặt tiền xung quanh đương nhiên không cần phải nói, bên trong đèn đuốc sáng trưng, kiếm nốt lượt khách cuối cùng trong ngày hôm nay trước khi ngủ. Mà trong ngõ hẻm cũng đang tập trung đủ loại quán nhỏ, thức ăn chiếm đa số, hương thơm của đồ ăn từ bốn phương tám hướng truyền đến, làm người đi đến đầu ngõ không nhịn được nhấc chân bước vào.
Sinh viên là lực lượng tiêu phí chính của phố ẩm thực làng đại học, một số là học xong mấy tiết mệt mỏi đi ra tìm đồ ăn, một số là đặc biệt cầm tiền ra đây cải thiện bữa ăn, còn có rất nhiều người là dẫn theo đối tượng ra đây đi dạo bồi dưỡng tình cảm, để bày tỏ thân mật đương nhiên phải mua một ít đồ ăn.
Cách vài bước lại có đôi trẻ dính nhau như sam, anh em tốt kề vai sát cánh, hội chị em tay khoát lấy tay, còn có người không phải là sinh viên cố ý đến bên này đi dạo xem trò vui, từng lượt khách nối tiếp, phố ẩm thực đã thật sự nhộn nhịp.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư còn chưa đi vào đâu, xa xa đã nghe được đủ loại lời nói đan xen vào nhau, vô cùng náo nhiệt.
Theo dòng người đi đến cửa vào, Ứng Vọng rướn cổ nhìn xung quanh một phen, bừng bừng hứng thú đề nghị, "Đông người như vậy, em thấy chúng ta cũng đừng tìm cửa hàng ngồi ăn, cứ thẳng một đường ăn đến cuối nhé?".
Ngụy Vân Thư không có ý kiến, "Được, mấy ngày hôm trước lúc chúng ta tới chỉ là đi xem thử một chút, tuy cũng mua vài thứ, nhưng cũng không phải mỗi loại đều nếm, hôm nay cũng có thể tiếp tục thử".
Ứng Vọng cười hi hi không ngừng, "Em cũng nghĩ vậy".
Ngụy Vân Thư kéo cổ tay cậu, "Đi thôi, đừng để bị lạc".
Ánh mắt Ứng Vọng dừng trên cổ tay đang được Ngụy Vân Thư nắm của mình, trong lòng ngọt ngào, chủ động nép gần anh một chút.
Ngụy Vân Thư nhìn cậu.
Ứng Vọng mỉm cười rực rỡ.
Thời đại này không cho phép bọn họ chẳng kiêng nể gì dắt tay nhau, nhưng ở trước mắt bao người nép sát một chút, lại gần thân mật một chút cũng đủ để khiến bọn họ cảm thấy ngọt ngào.
Trong lòng hai người đều rất vui vẻ, ăn ý không nói thêm gì nữa, nhưng tay của ai cũng không buông ra.
Sau khi nhìn nhau cười, Ứng Vọng phấn khởi nói, "Đi đi đi, em đói bụng rồi!".
Ngụy Vân Thư đi theo cậu bước vào.
Đồ ăn trên phố ẩm thực rất nhiều, đầu tiên chính là một quán bán kẹo hồ lô, không chỉ có kẹo hồ lô sơn tra thường thấy nhất, còn có loại trái cây không thường thấy như quả nho và dâu tây, sau khi dùng tăm tre xâu lại thì áo lên một lớp nước đường ngọt ngào, lập tức có thể thu hút ánh mắt của đám nhóc.
Tiếp đến là quán nhỏ bán sủi cảo chiên, sủi cảo cán và gói ngay tại chỗ bỏ vào trong nồi đáy bằng, đậy vung lại chiên trước, sau đó thêm nước tinh bột tiếp tục nấu, cuối cùng một khắc mở vung kia hơi nóng mang theo mùi thơm xông vào mũi. Hai cái một cái đều bán, người mua cũng không ít.
Còn có đẩy xe đẩy nhỏ bán các loại đồ ăn vặt, b*n n**c có ga, bia, kem que, các loại đồ uống, bán bánh quẩy chiên, bán kẹo bông gòn...
Loại nào cũng có.
Ứng Vọng đứng yên trước một gian hàng bán cơm chiên.
Chủ gian hàng chính là một đôi mẹ con, người mẹ phụ tách việc vặt lấy chén đũa thu tiền cho khách, còn con gái thì phụ trách đứng bếp, động tác của cô rất nhanh nhẹn, đâu vào đấy, nhìn ra được thường xuyên nấu ăn.
Phía trước Ứng Vọng còn có mấy người đang xếp hàng chờ cơm chiên, sở dĩ Ứng Vọng sẽ tới đây một là vì những người xếp hàng này, hai là vì cơm chiên nhà này khác với cơm chiên nhà khác, bên trong nó còn bỏ thêm rất nhiều nguyên liệu, có các loại đồ ăn như trứng gà, tôm bóc vỏ, chân giò hun khói cắt hạt lựu, nấm và dưa leo cắt hạt lựu, cải thìa băm nhỏ, bắp hạt, ngửi rất thơm.
Nhiều nguyên liệu như vậy, cơm chiên ngày thường trong nhà nào chịu chiên như vậy! Cho nên chuyện buôn bán thoạt nhìn rất tốt.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư kề tai nói nhỏ, "Thoạt nhìn giống cơm chiên Dương Châu".
Ngụy Vân Thư nói, "Nguyên liệu rất nhiều".
"Đúng vậy". Ứng Vọng nói, "Cơm chiên Dương Châu thoạt nhìn bình thường không có gì đặc sắc, nhưng nhìn kĩ là có thể phát hiện bên trong bỏ rất nhiều nguyên liệu, là món ăn đầu bếp dày công nấu nướng, ăn vào cũng vô cùng ngon miệng".
Ngụy Vân Thư nói, "Đã thấy được là em muốn ăn".
"Đói bụng đương nhiên muốn ăn". Ứng Vọng trả lời một câu, lại nói tiếp, "Tuy rằng không biết nguyên liệu cơm chiên quán này dùng có giống cơm chiên Dương Châu chính tông hay không, nhưng gọi là cơm chiên thập cẩm thì hoàn toàn không quá đáng".
Ngụy Vân Thư cười, "Rốt cuộc có phải hay không, lát nữa em sẽ biết ngay".
Ứng Vọng lại nói, "Em chỉ để ý rốt cuộc nó có ngon hay không".
Chờ một lát, cuối cùng cũng đến lượt hai người bọn họ. Cơm chiên của quán chia chén lớn và chén nhỏ, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư hôm nay đã quyết định muốn ăn từ đầu phố đến cuối phố, đương nhiên không có khả năng mới bắt đầu đã lấp đầy bụng, cho nên hai người đều chỉ mua suất chén nhỏ.
Trả tiền xong, bưng chén đến bàn bên cạnh ngồi ăn.
Dưới ánh đèn của đường phố, cơm chiên dùng mỡ heo chiên tản ra ánh sáng trơn bóng óng ánh, các loại màu sắc đỏ vàng trắng xanh nâu lộ ra xinh đẹp nhưng lại thanh mát dễ chịu, ăn một miếng dầu mà không ngấy, các nguyên liệu cắt hạt lựu như tôm bóc vỏ, trứng gà, chân giò hun khói, bắp, nấm, cải thìa,... chạm vào đầu lưỡi, mùi vị của từng loại trong chúng nó trải qua sự trung hòa của cơm trắng đã rất hài hòa, cộng thêm muối và nước tương phối hợp, ăn vào một miếng đó là tươi ngon đầy miệng.
Hai mắt Ứng Vọng đều sáng lên, "Cũng không tệ lắm nha!".
Ngụy Vân Thư là thật sự đói bụng, lúc này từng miếng từng miếng múc cơm, nhai một chút là nuốt xuống ngay, có thể thấy được là cũng khá thích. Nghe được lời này của Ứng Vọng, anh bớt chút thời gian đáp một câu, "Đúng là khá ngon".
Ứng Vọng thấy anh như vậy, dở khóc dở cười, "Cần gọi cho anh thêm một chén không?".
Ngụy Vân Thư nói, "Không phải định vừa đi vừa ăn đến cuối phố sao?".
Ứng Vọng: "Chẳng phải anh đói bụng còn gì?".
"Không sao, chờ chén cơm này xuống bụng, dằn bụng một chút là được rồi". Ngụy Vân Thư nói, "Lát nữa lại ăn thêm món khác".
"Cũng được". Ứng Vọng nói, "Phố lớn như vậy, không sợ ăn không đủ no".
Ngụy Vân Thư ừ một tiếng, "Ăn nhanh đi, nhất định em cũng đói bụng rồi".
Đương nhiên Ứng Vọng đói bụng, cậu cũng không nói thêm nữa, vùi đầu ăn ngấu nghiến.
Mỗi người ăn vào một chén cơm, cảm giác đói khát của dạ dày cuối cùng cũng giảm xuống, nhưng một chút đồ ăn này với hai thanh niên trai tráng hiển nhiên là không đủ ăn, còn kém xa lắm.
Tiếp tục đi về phía trước, đi ngang qua gian hàng bán dưa hấu, bán hạt dưa đậu phộng rang, bán bún miến, sau đó hai người nhìn thấy có người đang bán đùi gà nướng.
Chủ quán dùng tole làm một giá nướng chuyên biệt dài hẹp, than củi bên trong đốt đỏ rực, đùi gà thì xuyên trên que, sau đó gác lên vị trí thích hợp trên giá nướng, bắt đầu nướng. Đùi gà được ướp sẵn bị nóng thì bắt đầu đổi màu, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, theo thời gian nướng càng lúc càng dài, cái loại mùi thịt nướng này cũng sẽ càng lúc càng nồng đậm, nhất là lúc chủ quán dùng bàn chải quét dầu cho đùi gà, dầu nhỏ giọt rơi vào lửa than, lửa bỗng chốc bùng lên một chút, dọa người giật mình đồng thời mùi thơm dường như càng nồng đậm hơn.
Đùi gà nướng xong đã trở nên vàng óng, nhưng tay nghề của chủ quán rất giỏi, da gà không bị nướng cháy chút nào, trái lại còn tươm mỡ tí tách, khiến người ta vừa thấy là biết hương vị sẽ không tệ.
Cho vào miệng, cũng quả đúng như thế.
Da gà vàng óng đã trở nên thơm giòn, nhưng sẽ không giòn rụm, hương vị có chút mặn, nhưng sẽ không làm người ta cảm thấy khó ăn, ngược lại càng tăng thêm hương vị. Sau khi da bong ra, thịt bốc hơi nóng bên trong lộ ra ngoài, hơi nóng miệng một chút, nhưng thịt vô cùng mềm, cộng thêm đã ướp các loại gia vị ngon miệng, thịt không nhạt nhẽo chút nào, càng ăn càng ngon.
Cầm đùi gà mới lấy từ giá nướng, lúc Ứng Vọng ăn là ăn một miếng thổi một cái, hoàn toàn không kịp chờ nó nguội. Huống hồ loại đồ ăn như thịt này, thì phải ăn ngay khi còn nóng, chờ sau khi nguội thì ăn không ngon nữa!
Ứng Vọng không có thời gian nhiều lời, trước tiên ăn xong một cái đùi gà, sau đó l**m môi chưa đã thèm nói với Ngụy Vân Thư, "Chủ quán này dùng gia vị rất khéo".
Ngụy Vân Thư cũng chưa đã thèm, đề nghị, "Mua thêm một cái nhé?".
"Em không cần nữa". Ứng Vọng nói, "Tất cả đều là thịt, ăn thêm một cái em sẽ ngán, như bây giờ vừa khéo, làm em muốn đến ăn lần nữa".
Ngụy Vân Thư bèn nói, "Xem ra chủ quán này rất am hiểu mánh khóe làm ăn, làm khách hàng ăn xong bữa này đã nghĩ đến lần tới".
Ứng Vọng cười không ngừng được.
Náo loạn trong chốc lát, Ứng Vọng mới nói, "Anh muốn ăn nữa không? Muốn ăn thì đi mua".
Ngụy Vân Thư suy nghĩ một chút, "Vậy mua thêm một cái đi".
Ứng Vọng: "Được".
Ngụy Vân Thư đi qua lại trả tiền mua một cái, ai ngờ sau khi quay lại anh lại đưa đồ ăn cho Ứng Vọng.
Ứng Vọng ngơ ngác.
Ngụy Vân Thư nói, "Không phải chưa đã thèm sao? Ăn thêm một chút".
Ứng Vọng hơi hiểu ra rồi, nhưng ngoài miệng lại cố tình nói, "Thế em ăn không hết thì làm sao giờ?".
Ngụy Vân Thư trả lời, "Ăn không hết thì anh ăn".
Ứng Vọng hỏi, "Không chê hả?".
Ngụy Vân Thư nhướng mày, "Chê cái gì? Nước miếng của em?".
Ứng Vọng bình tĩnh, "Nếu không thì sao?".
Ngụy Vân Thư lập tức cười lên, cười đến lúc Ứng Vọng cũng có chút ngượng ngừng anh mới nói, "Chúng ta cũng không phải chưa từng chia nhau ăn, chuyện này chẳng tính là gì".
Ứng Vọng: "... Có lí".
Nói xong câu này, Ứng Vọng giơ cái đùi gà kia lên cắn ngay, thịt thơm vào miệng, trong mắt cậu cũng chứa ý cười.
Đùi gà này cũng không phải chỉ là một cái bắp chân lẻ loi, thật ra bên trên còn có một đoạn thịt đùi, thoạt nhìn cũng không nhỏ. Và quả nhiên không ngoài dự đoán, lúc Ứng Vọng gặm được một phần ba thì cảm thấy có chút ngán, cũng không còn rất muốn ăn nữa.
Ngụy Vân Thư đã nhìn ra, chủ động hỏi, "Ngán rồi?".
Ứng Vọng gật đầu, "Có chút".
Ngụy Vân Thư đưa tay, "Đưa anh đi, anh ăn".
Lúc này, trái lại Ứng Vọng có chút ngượng ngùng để Ngụy Vân Thư ăn đồ mình ăn dư lại. Trước kia hai người chia nhau ăn đó là bởi vì nghèo, bởi vì thiếu đồ ăn, cho nên mới chia nhau từng thứ một, mà hiện tại bọn họ đã không thiếu tiền, lúc này lại đưa đồ ăn không ăn hết cho Ngụy Vân Thư ăn, Ứng Vọng chỉ cảm thấy có chút chột dạ.
Ngụy Vân Thư thấy cậu không nhúc nhích, cố ý trêu chọc cậu, "Sao vậy, tiếc của hả?".
Ứng Vọng trừng mắt liếc anh một cái, "Lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú, rõ ràng là em đang cân nhắc có cần mua một cái mới cho anh hay không".
Ngụy Vân Thư nói, "Vậy thì không cần, anh cũng không chê em".
Ứng Vọng dứt khoát đưa đồ qua luôn, hừ một tiếng, "Anh dám".
Ngụy Vân Thư cười, "Không dám không dám".
Nói xong, anh há miệng cắn ngay.
Ứng Vọng nhìn vị trí anh cắn trùng khớp với vị trí mình mới cắn lúc nãy, lại nhìn đôi môi của Ngụy Vân Thư đang cử dộng, mặt lặng lẽ đỏ lên.
Bọn họ thế này xem như hôn môi gián tiếp nhỉ?
Ngụy Vân Thư phát hiện cậu khác thường, nhưng không vạch trần, chỉ nhanh chóng nhai nuốt đồ ăn, vứt rác trong tay, sau đó mới nắm lấy cổ tay Ứng Vọng, "Đi thôi, nhìn xem tiếp theo đến ăn quán nào".
Ứng Vọng đang suy nhĩ chuyện khác bị anh kéo đi, đầu óc cuối cùng cũng trở lại bình thường, miệng đáp một câu, "Ò".
Ngụy Vân Thư bị dáng vẻ này của cậu trêu chọc ngứa ngáy trong lòng, nếu như nơi này chẳng phải đường phố người đến người đi, nếu như xung quanh không có người khác, vào lúc Ứng Vọng nhìn chằm chằm môi anh kia có lẽ anh đã muốn hôn cậu ngay trước mặt mọi người.
Nhưng hiện tại trước mắt bao người hiển nhiên là không được, giữa khác giới không được, giữa cùng giới lại càng phải kiêng dè.
Ngụy Vân Thư tiếc nuối, nhưng cũng rất nhanh thu hồi tâm tư về, chỉ nói với Ứng Vọng, "Bên kia có bán thạch lạnh, đi xem một chút?".
Ứng Vọng vốn dĩ không biết Ngụy Vân Thư đã phát hiện động tác nhỏ của mình, cũng hoàn toàn không biết trong lòng anh đã suy nghĩ cái gì, lúc này tinh thần đã trở lại, nghe Ngụy Vân Thư nói thì cảm thấy rất hứng thú, "Anh nhắc như vậy quả thật em có chút muốn ăn".