Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 46

Tiếp theo hai người lại ăn thạch lạnh, cơm nắm, đậu khuôn chiên và các món ăn nhẹ, phân lượng của mỗi loại đều không phải quá nhiều, nhưng tất cả đều vào trong bụng thì lại no căng.

Ứng Vọng ăn đến vừa lòng thỏa ý, "Không ăn nổi nữa".

Ngụy Vân Thư hỏi, "No rồi?".

Ứng Vọng sờ sờ bụng, đã có chút phồng lên, "Có chút, bụng bia cũng xuất hiện rồi".

Ngụy Vân Thư không nhịn được cười, "Còn chưa đến lúc trung niên phát tướng đâu".

Ứng Vọng cũng cười, "Đùa với anh thôi, em gầy như vậy, thì tất nhiên không có khả năng có bụng bia".

Ngụy Vân Thư liên tục nói đúng.

Ứng Vọng lại s* s**ng bụng, cảm thán, "Đúng là ăn hơi nhiều thật".

Ngụy Vân Thư bất đắc dĩ, "Sao lại giống con nít vậy".

Ứng Vọng liếc nhìn anh một cái.

Ngụy Vân Thư nắm lấy cổ tay cậu, giọng ôn hòa nói, "Đi thôi, chậm rãi đi bộ về, thuận tiện tiêu hóa một chút".

Lúc này Ứng Vọng mới vui vẻ lên.

Đi dạo hết một vòng, dòng người của phố ẩm thực đã không đông bằng lúc vừa đến đây, suy cho cùng sắc trời cũng đã tối. Mà ra khỏi chợ đêm phố ẩm thực, người trên đường phố bên ngoài càng thưa thớt hơn một chút, phần lớn đều là sinh viên chậm rãi trở về trường học và người đi đường vội vàng trở về nhà.

Đèn đường dọc theo bên đường có một số đã tắt, các hộ gia đình gần như đã tắt đèn đi ngủ, chỉ có một số nhà còn sáng đèn.

Lúc này không có bao nhiêu khách, cửa hàng mặt tiền cũng đã lần lượt đóng cửa.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đối với tình huống này đã tìm hiểu trước, biết hầu như đến giờ này chính là giờ đi ngủ của mọi người, cho nên một ngày kinh doanh buôn bán đã có thể tan làm về nghỉ ngơi rồi.

"Tuy rằng nói là chợ đêm, nhưng thật ra giờ này cũng còn rất sớm". Ứng Vọng nhìn tình huống này thì nói.

"Mọi người đều thích xem náo nhiệt, người bên làng đại học nhiều, hẳn có thể làm một giờ kinh doanh riêng". Ngụy Vân Thư nói, "Nhưng bận rộn một ngày, đến lúc này cũng nên nghỉ ngơi".

Ứng Vọng suy nghĩ một chút, "Vậy cũng đúng, nghỉ ngơi dưỡng sức cũng rất cần thiết".

Nói đến đây, Ứng Vọng lại nghĩ đến chuyện buôn bán sắp tới của mình, tiệm lẩu buổi sáng chắc chắn không có bao nhiêu khách, ít nhất phải đến từ giữa trưa mới bắt đầu, sau đó mãi đến khi dòng người tan đi vào buổi tối, tính như vậy thời gian làm việc một ngày cũng xem như hợp lí.

Ứng Vọng bèn nói, "Ngày mai chúng ta đi tìm bên thi công nội thất ngay đi, em còn muốn quét sơn cửa hàng một chút, mấy thứ kệ, tủ, ghế này kia cần lắp đặt thì phải lắp đặt hết".

Ngụy Vân Thư hỏi, "Cụ thể làm thành kiểu gì trong lòng em đã có ý tưởng chưa?".

Ứng Vọng gật đầu, "Mặt tường hiện giờ là xi măng, nhìn không sạch sẽ lắm, em muốn sơn màu sắc của tường thành màu trắng hoặc là vàng nhạt ngả nâu, lại làm mấy cái tủ gắn tường, bên trong có thể đựng các loại đồ dùng ăn uống như đĩa chén ly đũa...".

Ứng Vọng nói cặn kẽ chi tiết, Ngụy Vân Thư cũng thảo luận với cậu, thỉnh thoảng đưa ra một chút ý kiến. Không biết lúc nào nói đến thích thú, Ứng Vọng còn dùng hai tay ra dấu, cổ tay đang được nắm của hai người cũng buông ra, nhưng không ảnh hưởng đến hứng thú của bọn họ chút nào. Chờ về đến nhà, Ứng Vọng lại có chút miệng khô lưỡi khô.

Ngụy Vân Thư đã nhìn ra, đi rót một ly nước trước đó đã đun sôi để nguội mang lại đây, "Khát nước rồi nhỉ, uống một chút nước đi".

"... Đúng thật". Ứng Vọng nhận lấy ly nước, ực ực uống hết.

Uống xong, cậu nghiêng đầu, "Nhìn em chằm chằm làm gì?".

Ngụy Vân Thư chỉ hỏi, "Giải khát rồi sao, có cần rót thêm một chút không?".

Ứng Vọng nói, "Đủ rồi".

Ngụy Vân Thư đưa tay lấy đi cái ly trong tay cậu.

Ứng Vọng hỏi, "Đi ra ngoài một chuyến như vậy, anh không khát hả?".

Ngụy Vân Thư nói, "Đúng là có chút khát".

Ứng Vọng bật cười, "Vậy anh còn không đi, chẳng lẽ là đang đợi em rót nước cho anh hả?".

Ngụy Vân Thư chuyển tay đặt cái ly lên bàn, nhìn Ứng Vọng nhướng mày cười, đáp một câu, "Không cần".

"Vậy anh... Ưm".

Ứng Vọng trừng lớn hai mắt.

Ngụy Vân Thư vươn tay che kín hai mắt cậu lại, môi vẫn không ngừng trêu đùa môi Ứng Vọng.

Ứng Vọng tuyệt đối không nghĩ tới Ngụy Vân Thư sẽ hôn qua đây, chuyện này quá đột ngột, khiến cậu không có chút chuẩn bị nào. Đây là lần đầu tiên cậu hôn môi với người khác, cậu hoàn toàn không biết, ngoài hoảng hốt luống cuống ra còn có chút run rẩy.

Bàn tay của Ngụy Vân Thư bắt đầu xoa nhẹ lên sau eo cậu, cũng không có di chuyển, sức lực cũng không lớn, nhưng chẳng qua là rất phỏng người, cậu cảm giác một chỗ sau eo của mình kia quả thật sắp bị thiêu cháy.

Bàn tay trên mí mắt vẫn còn ở đấy, đôi mắt cậu bị che lại không nhìn thấy gì cả, nhưng nghiền ép trên cánh môi cũng không dừng lại, cậu cảm thấy môi mình giống như một miếng thạch trái cây bị người ta m*t tới m*t lui vậy.

Đầu óc Ứng Vọng choáng váng, cả người run rẩy không có sức lực, trong cổ họng có lời muốn nói khó mà kiềm chế được, kết quả mới hé môi ra một chút, còn chưa kịp nói ra tiếng đã bị một đầu lưỡi tiến vào, môi lưỡi của đối phương quấn lấy cậu, không ngừng khuấy động mưa gió trong miệng cậu, làm cậu triệt để không còn cách nào duy trì tỉnh táo.

Ý thức quả thật giống như bị chuốc say, khiến người chóng mặt hoàn toàn không biết đêm nay là đêm nào. Cho đến khi một tiếng "ưm ư" mà cậu khó kìm nén được bật ra, ý thức của Ứng Vọng lúc này mới trở lại một ít.

Ngụy Vân Thư cũng dừng động tác lại, sau đó lại chậm rãi chạm nhẹ hai cái, lúc này mới lui ra ngoài, phút cuối cùng còn giống như trấn an mà nhẹ nhàng hôn nhẹ môi cậu.

Môi Ứng Vọng bị hôn đỏ thẫm, ánh lên độ bóng ẩm ướt, khóe môi còn có một ít vết nước rỉ ra lúc khuấy động. Mà hai mắt cậu thì là hơi nước mê mang, giống như vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong một hồi thân mật kia.

Ngụy Vân Thư nhìn dáng vẻ này của cậu trong lòng lại càng nóng lên, vươn tay nhẹ nhàng lau qua khóe môi cậu, chậm rãi nói, "Chảy ra...".

Mặt Ứng Vọng đều đỏ ửng, "Đừng nói nữa".

Hai mắt Ngụy Vân Thư sâu thẳm, giọng nói cũng rất trầm, "Anh hoàn toàn không chê nước miếng của em".

Ứng Vọng sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng lại Ngụy Vân Thư đang nói chuyện lúc nãy trên phố ẩm thực ở chợ đêm. Lúc ấy bọn họ chia nhau ăn đùi gà, cậu còn hỏi Ngụy Vân Thư có chê nước miếng của cậu không, mà hiện tại, Ngụy Vân Thư cho cậu đáp án.

Nghĩ thông suốt chuyện này, ngượng ngùng của Ứng Vọng ít đi một chút, chủ động vươn tay ôm lấy Ngụy Vân Thư, cậu nói, "Em biết rồi".

Bàn tay đặt trên eo sau Ứng Vọng vẫn một mực chưa lấy ra của Ngụy Vân Thư ôm người thật chặt, trong lòng vô cùng thỏa mãn, "Đây là lần đầu tiên anh hôn người khác".

Ứng Vọng cố ý hỏi, "Thật hay giả đấy, sao em chẳng tin nhỉ?".

Ngụy Vân Thư vuốt đầu cậu, giọng nói dịu dàng, "Đương nhiên là thật, hai kiếp cộng lại, em vẫn là đối tượng thân mật đầu tiên của anh".

Cuối cũng Ứng Vọng cũng không khống chế được cười tít mắt, "Em cũng vậy".

Ban đêm rất yên tĩnh, hai người ôm nhau trò chuyện một hồi thì buông nhau ra, sau đó dính nhau như sam đi rửa mặt.

Lúc ban ngày Ứng Vọng còn đang thẹn thùng chuyện hai người chung chăn chung gối sau khi quan hệ thay đổi, kết quả vừa mới hôn xong, có chuyện thân mật gắn bó, lúc này đối với chuyện ngủ chung một giường trái lại không mâu thuẫn không thẹn thùng nữa, chỉ còn ngọt ngào đầy cõi lòng.

Ứng Vọng lên giường trước, đắp chăn mới mua, gối đầu lên gối mềm phồng mới tinh, trong lòng chan chứa căng đầy đều là Ngụy Vân Thư. Trong đầu cậu không nhịn được nhớ tới hai người mới vừa hôn nhau, cậu có chút thẹn thùng, nhưng cũng thích thú.

Chờ đến khi Ngụy Vân Thư tắt đèn bên ngoài tiến vào, liếc mắt một cái là thấy người gương mặt đỏ bừng đang nằm trong ổ chăn. Đây vẫn là một thiếu niên, nhưng cũng là người con trai anh yêu sâu đậm, là người duy nhất anh nhớ thương cả đời cũng không cách nào quên đi.

Ứng Vọng nhìn thấy anh tiến vào, ánh mắt hai người giao nhau, bầu không khí trong nháy mắt đã khác lạ.

Ngụy Vân Thư đến gần.

Ứng Vọng nhích vào trong một chút.

Ngụy Vân Thư vén chăn lên giường.

Thật ra số lần hai người ngủ chung thật sự không ít, theo lí thuyết nên rất quen thuộc mới đúng, mà một khắc khi Ngụy Vân Thư nằm lên giường kia, Ứng Vọng vẫn không thể ngăn được trái tim đập nhanh hơn rất nhiều, trong đầu cũng phút chốc có chút trống rỗng, không biết kế tiếp nên làm cái gì.

Đang suy nghĩ lộn xộn, tay cậu đã bị người nắm. Không phải nắm cổ tay như lúc ở bên ngoài tối nay, cái loại nắm có chừng mực cách một chút kia, mà là trực tiếp siết lấy từng ngón.

Cậu cảm nhận được Ngụy Vân Thư đang dùng lòng bàn tay v**t v* mu bàn tay của cậu, làm cho làn da cậu ngứa ngáy, ngón tay của Ngụy Vân Thư nhẹ nhàng qua lại cào nhẹ ngón út của cậu, giống như đo lường tỉ mỉ lại giống như trêu đùa trong nhàn nhã.

Ứng Vọng không nhịn được cử động ngón tay một chút, sau đó đã bị Ngụy Vân Thư bắt được.

Ngón tay anh chen vào trong kẽ ngón tay của cậu.

Mười ngón tay của bọn họ đan vào nhau.

Ứng Vọng nghiêng đầu qua, giây tiếp theo thì trực tiếp chạm phải ánh nhìn của đối phương.

Tuổi tâm lí của hai người bọn họ tuy rằng rất lớn, nhưng tuổi sinh lí thực tế vẫn còn chưa đến hai mươi tuổi. Năm nay Ngụy Vân Thư mười tám, dựa theo cách nói của đời sau mà nói thì cũng chỉ mới vừa trưởng thành, cho nên khuôn mặt của Ngụy Vân Thư còn đang ở thời kì quá độ từ thiếu niên dậy thì thành thanh niên. Đường nét trên khuôn mặt anh nảy nở, không còn quá non nớt, có thể bởi vì những năm tháng chịu khổ ấy cùng với phong cách chín chắn nên có vẻ lớn hơn một chút. Nhất là đôi mắt kia của anh, ngày thường thoáng nhìn đã cảm thấy đây chắc là một người rất đáng tin trưởng thành.

Hiện tại, cái người bề ngoài luôn rất chững chạc này trong mắt hàm chứa ý cười, hiển nhiên tâm trạng cực tốt.

Tâm trạng Ứng Vọng cũng tốt, cậu nở một nụ cười rực rỡ với Ngụy Vân Thư.

Ngụy Vân Thư nhìn cậu cười tít mắt, dùng sức trên tay một chút kéo người qua, Ứng Vọng bất ngờ kêu lên một tiếng, miệng lẩm bẩm, "Sao đột nhiên lại kéo em?".

Ngụy Vân Thư mỉm cười nói, "Vì muốn".

Ứng Vọng trừng anh, "Cũng không nói trước một tiếng".

Ngụy Vân Thư cúi đầu hôn cậu, "Anh sai".

Ứng Vọng né một cái, nhưng Ngụy Vân Thư lại dùng tay nắm lấy bờ vai của cậu, không để cậu nhúc nhích.

Mười ngón tay đan vào nhau lúc nãy hiện giờ vẫn nắm như cũ, hai người đều không nỡ buông ra.

Ứng Vọng vùi trong ổ chăn, Ngụy Vân Thư nửa ghé vào trên người cậu, một tay đang nắm lấy nhau, một tay từ bả vai dời đến trên mặt Ứng Vọng, vốn dĩ chỉ là nụ hôn lướt qua lặp tức dừng lại nhưng dần dần lại trở nên sâu hơn, tiếng hôn m*t đan xen vào nhau. Trong những động tác liên tiếp làm cho áo ngủ của hai người đều có chút rối loạn, nhưng vẫn còn hoàn chỉnh mặc trên người, không ai đưa tay chạm đến.

Qua một lúc lâu, Ngụy Vân Thư mới buông Ứng Vọng ra, hai người ôm lấy nhau thở hổn hển, đôi bên đều không lên tiếng.

Hơi thở thở ra là hơi nóng, da thịt có thể chạm tới cũng nóng bỏng.

Ứng Vọng bị hôn đến đầu óc choáng váng ý thức quá tải, lúc cậu mở mắt nhìn bức tường đôi mắt vẫn còn có chút nhòa, chờ đến khi mắt nhìn rõ rồi, nhận ra được sức nặng trên người, ánh mắt lập tức dời đến trên người Ngụy Vân Thư. Mặt Ngụy Vân Thư đang chôn trong hõm cổ cậu, cậu chỉ có thể nhìn được một bên gò má của anh, tay đặt trên bả vai cậu, ngón tay áp sát vào gáy của cậu.

Trái tim của bọn họ đều đang đập thịch thịch thịch rất nhanh, Ngụy Vân Thư có nghe được hay không Ứng Vọng không biết, nhưng bản thân là thật sự nghe được, âm thanh đó cực kì vang dội.

Hòa hoãn trong chốc lát, Ngụy Vân Thư mới khẽ nhích thân thể đang đè trên người Ứng Vọng của mình ra, trở mình, một lần nữa nằm ngay ngắn, sau đó kéo Ứng Vọng vào trong lòng ngực ôm chặt.

Hai người rất sát nhau, Ứng Vọng có thể cảm nhận được thứ ở bên eo. Hoặc là nói, không chỉ riêng Ngụy Vân Thư, chính cậu cũng có chút phản ứng.

Ứng Vọng không mấy thoải mái nhúc nhích một chút.

Ngụy Vân Thư trầm giọng hỏi, "Làm sao vậy?".

Giọng của Ứng Vọng cũng trầm, hơi có chút xấu hổ mà nói, "... Có chút cộm".

Ngụy Vân Thư im lặng.

Ứng Vọng kìm nén một hồi, thấy Ngụy Vân Thư không có hành động cũng không nói lời nào, không nhịn nổi, "Không làm hả?".

Bình Luận (0)
Comment