Nghe vậy, hô hấp của Ngụy Vân Thư cũng trở nên nặng nề.
Ngụy Vân Thư nghiến răng, "Em cố ý nói lời trêu chọc anh đúng không".
Ứng Vọng lẩm bẩm, "Ai cố ý trêu chọc anh chứ".
Ngụy Vân Thư ôm người sát vào lòng ngực siết chặt hơn, Ứng Vọng giãy giụa một chút, "Đừng ôm chặt như vậy, em khó chịu".
"Anh là muốn để em cảm nhận một chút". Ngụy Vân Thư cắn một cái trên vành tai của Ứng Vọng, nghiến răng nghiến lợi, "Để em cảm nhận một chút anh chịu đựng vất vả bao nhiêu".
Ứng Vọng cảm thấy bản thân rất oan uổng, "Em cũng không bảo anh chịu đựng mà".
Hô hấp của Ngụy Vân Thư có chút dồn dập, hàm răng ma sát trên vành tai của Ứng Vọng, sự ma sát làm Ứng Vọng thở gấp, cảm giác kia lại càng lúc càng không thể kiềm chế.
Ứng Vọng xin tha, "Vân Thư, đừng cắn...".
Giọng nói của cậu có chút dồn dập, Ngụy Vân Thư nghe đến nổi lửa trong lòng, "Anh không nên vì thương em còn nhỏ tuổi mà để em trêu chọc anh như vậy".
Bởi vì cắn lên vành tai, hai thân thể vốn đã áp sát không tránh khỏi cọ xát vào nhau, sự cọ xát này làm Ứng Vọng cảm thấy giống như dễ chịu hơn một chút, lại giống như càng khó chịu hơn, cảm giác nửa vời khiến Ứng Vọng tưởng chừng như muốn khóc, "Vân Thư...".
Thanh âm này, hoàn toàn chính là thêm dầu vào lửa.
Răng của Ngụy Vân Thư buông tha vành tai của Ứng Vọng, ghé sát đến trên cằm cậu, cũng không biết là đang l**m hay là đang cắn.
Phần eo kề sát với thứ vừa nóng vừa cộm người kia, cộng thêm động tác lung tung của Ngụy Vân Thư trên mặt, Ứng Vọng bị tra tấn đến sắp tan vỡ. Trong thân thể cậu giống như có một đám lửa thiêu đốt, không ép xuống được nhưng cũng chẳng thể trút ra, rối loạn giống như con ruồi mất đầu. Nhưng Ngụy Vân Thư lại không cho cậu thoải mái, cậu bực mình không thôi, mắng, "Anh muốn làm thì làm, không làm thì cút!".
Ngụy Vân Thư thấy đã chọc người cáu thật, cuối cùng cũng dừng động tác trên môi lại, gắt gao ôm người vào trong ngực, đầu đặt trên đỉnh đầu của Ứng Vọng, bàn tay siết chặt eo cậu, "Được được, anh không động nữa".
Ứng Vọng quả thật sắp bị trận lửa nóng trong lòng kia tra tấn đến điên rồi, bực bội hoàn toàn không tiêu tan được, mắng, "Đồ tồi, chỉ biết cố ý giày vò em!".
Ngụy Vân Thư bình tĩnh lại, trong lòng nghĩ không cãi lại, nhưng lại không nhịn được phản bác, "Nếu anh thật sự muốn giày vò em, vậy chúng ta đã không phải như bây giờ".
Đối với tình huống này, đây là một câu nói gợi dục, là triệt để thêm dầu vào lửa, Ứng Vọng tức giận đến mức giơ tay đấm anh, "Anh còn nói!".
Ngụy Vân Thư nhận sai, "Không nói không nói, đều là anh sai".
Ứng Vọng tiếp tục mắng, "Vốn dĩ chính là anh sai...".
Trên đầu Ứng Vọng đổ mồ hôi, nhớ tới một loạt động tác vừa rồi của Ngụy Vân Thư thì càng bực dọc nóng nảy, nên miệng không nhịn được mắng Ngụy Vân Thư.
Nhưng đây nào có phải mắng chứ, thực chất chính là v* v*n đánh yêu. Ngụy Vân Thư không chỉ có không tức giận, trái lại còn nghe đến lửa nóng vô hạn, cũng càng phấn chấn hơn. Nhất là còn có thể chạm đến Ứng Vọng, loại cảm giác này giống như hai đứa nhỏ nắm tay nhau, thân mật khắng khít, làm anh muốn phớt lờ cũng không phớt lờ được, chỉ cần nghĩ đến một chút thôi thì phấn khích không chịu được.
Nhưng Ứng Vọng còn nhỏ, cậu còn chưa đến mười tám tuổi, không cần biết tuổi tác tâm lí bao lớn, thân thể cậu vẫn còn chưa ph*t d*c đầy đủ, những chỗ kia chưa phát triển hoàn toàn. Ngụy Vân Thư t*nh tr*ng lên não không phải giả, nhưng không đánh mất lí trí, anh không nỡ làm đến cùng với Ứng Vọng vào ngay lúc này, anh không đành lòng thật sự làm cậu đau.
Cho nên, Ngụy Vân Thư nghiến răng, "Ứng Vọng, đừng nói nữa".
Nghe ra kiềm chế trong giọng nói của anh, lời oán trách của Ứng Vọng dừng lại.
Ngụy Vân Thư lại thấp giọng giải thích, "Em còn nhỏ, thân thể chưa phát triển hoàn toàn, cho dù có muốn anh cũng không thể làm loại chuyện đó với em vào ngay lúc này, cho nên nằm yên một lát, để hai bọn nó tự mình lắng xuống được không?".
Đây là giải thích đàng hoàng và thương lượng, giọng nói lại trầm thấp dịu dàng, làm lửa giận của Ứng Vọng tan đi một chút, cũng bằng lòng ngoan ngoãn nghe lời, "Vâng".
Ngoan như vậy, trong lòng Ngụy Vân Thư mềm nhũn, nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu Ứng Vọng một cái, cũng không nói nữa.
Hai người đều đang đợi trận lửa nóng kia lắng xuống, nhưng suy cho cùng Ứng Vọng không giỏi chịu đựng bằng Ngụy Vân Thư, cộng thêm lại được người mình thích gắt gao ôm vào trong ngực, giống như một cái lò sưởi lớn, lửa kia thực chất không cách nào tự nhiên lắng xuống.
"Vân Thư, em khó chịu...".
Ngụy Vân Thư hít sâu một cái, "Ráng nhịn một chút".
Ứng Vọng muốn khóc, "Không nhịn được...".
Ngụy Vân Thư dỗ cậu, "Một lát sẽ ổn".
Vốn dĩ Ứng Vọng đã gian nan nhẫn nhịn, hiện tại vừa nghe giọng điệu này của Ngụy Vân Thư, cả người lập tức giống như đốt cháy cả thùng dầu, ý thức quay cuồng, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc, "Thật sự không nhịn được...".
Giọng cậu vừa mềm mại lại vừa uất ức, lửa ban đầu còn chưa lắng xuống Ngụy Vân Thư nào chịu được trêu chọc như vậy, vào lúc Ứng Vọng tự mình động đậy lung tung, rót cuộc không nhịn được buông người ra một chút, tay cũng dời xuống.
Đầu Ứng Vọng "oàng" một tiếng, trực tiếp nổ tung.
"Vân Thư...".
Trên trán Ngụy Vân Thư đổ mồ hôi, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống, ánh mắt gắt gao khóa chặt trên vẻ mặt mê li của Ứng Vọng, thanh âm kiềm chế, "Anh giúp em".
Ứng Vọng không nhìn rõ mặt Ngụy Vân Thư, cậu chỉ cảm thấy mình sắp thoải mái đến ngất đi.
Khoảnh khắc l*n đ*nh, như rơi vào trong mây.
Điều chỉnh lại nhịp thở, Ứng Vọng tỉnh táo lại. Gương mặt cậu vẫn rất đỏ như cũ, mồ hôi che kín cả gương mặt, nhưng đôi mắt đã tập trung, lí trí cũng đã trở lại, muộn màng cảm thấy ngượng ngùng.
Ngụy Vân Thư thu hết những thay đổi vẻ mặt này của cậu vào trong mắt, thấp giọng cười, "Lúc nãy còn chủ động như vậy, bây giờ trái lại bắt đầu thẹn thùng".
Ứng Vọng chôn đầu trên người anh làm đà điểu, cãi bướng, "Ai chủ động".
Ngụy Vân Thư nâng mặt cậu lên, Ứng Vọng đã được thỏa mãn rất phối hợp, kết quả Ngụy Vân Thư lại dời tay qua, "Em nói xem ai chủ động".
Ứng Vọng xấu hổ mắng anh, "Đồ tồi, anh cố ý".
Ngụy Vân Thư lần tìm mấy tờ giấy từ bên cạnh, qua loa lau lòng bàn tay rồi ném sang một bên, sau đó lại lấy mấy tờ giấy sạch sẽ muốn giúp Ứng Vọng lau chùi.
Hiện tại đầu óc Ứng Vọng tỉnh táo, nào chịu để Ngụy Vân Thư giúp mình làm loại chuyện này, trở mình ngăn cản, sau đó nhanh chóng đưa tay cướp lấy, "Tự em làm".
Ngụy Vân Thư thấy cậu như vậy, khàn giọng nói, "Chín mươi chín bước trước đó cũng hầu hạ xong rồi, thế nào cũng phải đi nốt bước thứ một trăm còn lại".
Nói xong, một tay giữ chặt tay Ứng Vọng không cho cậu cướp, một tay cầm giấy giúp cậu lau chùi.
Hô hấp của Ngụy Vân Thư có chút gấp, lỗ tay của Ứng Vọng không điếc, đương nhiên nghe được rõ ràng. Trong đêm tối, mỗi một tiếng động nhỏ đều rõ ràng như vậy, mỗi một một động tác đều cảm nhận sâu sắc, làm người ta muốn tránh cũng không tránh khỏi.
Mãi mới lau sạch lấy tay ra, Ứng Vọng đã chôn đầu thật sâu trong lòng ngực Ngụy Vân Thư không dám gặp người.
Ngụy Vân Thư thấy tai cậu đã đỏ bừng, cũng không tiếp tục cố ý chọc cậu, chủ yếu là bản thân anh còn chưa phát tiết ra ngoài đây, lại tiếp tục chọc chịu tội chính là bản thân mình. Cho nên anh chỉ vươn tay giúp Ứng Vọng mặc áo ngủ và quần áo đàng hoàng, không để da thịt lộ ra dù chỉ một chút, sau đó cúi đầu hôn nhẹ tai của Ứng Vọng, nói, "Anh đi vứt rác".
Ứng Vọng nâng đầu lên, đôi mắt liếc nhìn mấy cục giấy ném lung tung trên mặt đất, cả gương mặt đều nóng lên, nhưng nghĩ đến bản thân vừa mới thoải mái, cũng muốn cho Ngụy Vân Thư thoải mái, nên hỏi với giọng òm òm, "Cần em giúp anh không?".
Yết hầu Ngụy Vân Thư lăn một cái, nhưng vẫn từ chối, "Không cần".
Ánh mắt Ứng Vọng nhìn về phía anh, "Của anh vẫn chưa lắng xuống".
Đôi mắt Ứng Vọng vẫn còn ngân ngấn nước, lúc này chỉ một ánh mắt đã khiến hô hấp của Ngụy Vân Thư lại nặng hơn một chút, không nhịn được hôn một cái thật mạnh lên mặt cậu, "Không sao, anh đi tắm một chút là được".
Nói xong, sợ Ứng Vọng lại nói ra lời nói dẫn lửa gì, Ngụy Vân Thư buông Ứng Vọng ra, sau đó đứng dậy khom người nhặt mấy cục giấy trên mặt đất, cất bước đi ra ngoài.
Ứng Vọng vùi mặt vào trong chăn, trong đầu không ngừng lóe lên chuyện vừa xảy ra, vứt cũng không vứt được, khiến mặt cậu cũng sắp bốc khói.
Ngón tay Vân Thư rất dài, cũng rất có sức lực, còn mang theo vết chai, lúc sờ đến không phải k*ch th*ch bình thường. Giọng của anh cũng rất gợi cảm, mang theo hơi thở gấp trong đêm yên tĩnh, giống như một loại mê hương, chuyên dùng để k*ch th*ch cậu.
Loại cảm giác này...
Thật sự rất thoải mái.
Ứng Vọng nghĩ, mặt hồng hồng.
Làm đà điểu một lúc lâu, Ứng Vọng xem như đã khá hơn một chút, cậu trở mình nằm đàng hoàng, đôi mắt không nhịn được nhìn về phía cửa, nghĩ thầm sao Vân Thư còn chưa trở lại.
Lại nhớ đến cảnh tượng lúc nãy khi anh đi ra ngoài...
Ứng Vọng giơ tay lên che đôi mắt lại, thầm nghĩ chẳng lẽ là đi làm cái gì kia.
Nhưng thời gian này có phải là có chút dài không...
Lúc nãy cậu có lâu như vậy đâu?
Nghi hoặc lại rối rắm suy nghĩ trong chốc lát, mắt thấy Ngụy Vân Thư còn chưa trở về, rốt cuộc Ứng Vọng không nhịn được, vén chăn lên đi tới cửa, lập tức nghe được bên ngoài có tiếng nước.
Đây là, đang tắm?
Ứng Vọng đứng ở cửa, do dự trong chốc lát vẫn là không dám mở cửa đi ra ngoài, chung quy tắm rửa gì đó chính là phải c** q**n áo, dựa vào dáng người kia của Vân Thư...
Ứng Vọng nuốt nước miếng một cái, cảm thấy vừa ngượng vừa ngứa ngáy trong lòng, xoay người bò lên trên giường, một lần nữa vùi đầu vào gối.
Thân thể đã qua một trận sung sướng, trong ổ chăn lại quá thoải mái, cộng thêm kiềm chế không nghĩ đến mấy chuyện lung tung lộn xộn đó trong đầu, cả người bắt đầu thư giản, cơn buồn ngủ cũng từ từ dâng lên.
Đến khi Ngụy Vân Thư ở bên ngoài phát tiết xong lại tắm rửa sạch sẽ vào phòng, thì nhìn thấy Ứng Vọng đã nằm trong ổ chăn ngủ rồi.
Trải qua thời gian hơn nửa năm này, cả ngày ăn ngon uống tốt không bị ngược đãi, trên mặt Ứng Vọng cuối cùng đã sinh ra một ít thịt, không giống dáng vẻ da bọc xương trước kia. Một bên mặt cậu dựa nghiêng trên gối đầu màu xanh, trên người đắp chăn cùng màu, dưới ánh đèn mờ nhạt hiện ra làn da trắng ấm, màu môi hồng nhuận, khóe môi còn khẽ cong một nụ cười nhẹ.
Cậu yên ổn ngủ trong chăn của bọn họ, làm trong lòng người dâng lên vô vàn tình cảm dịu dàng.
Ánh mắt Ngụy Vân Thư thoáng cái trở nên êm dịu, một chút d*c v*ng còn đọng lại ban đầu cũng tan đi rất nhiều, bước chân nhẹ nhàng từ từ đi qua, cẩn thận không làm người thức giấc.
Lên giường, động tác gây ra tiếng sột soạt, lại giơ tay tắt đèn, Ứng Vọng giống như có chút bị đánh thức, giọng nói mơ hồ, "Vân Thư?".
Ngụy Vân Thư ngừng một lát, tiếp theo nằm xuống nghiêng người kéo người vào trong lòng ngực, dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, giọng điệu giống như đang dỗ dành, "Là anh, ngủ đi".
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ứng Vọng thật sự buồn ngủ mơ mơ màng màng lên tiếng, lúc này mới yên tâm ngủ.
Ngụy Vân Thư nhìn vẻ mặt đang ngủ trầm tĩnh và ngoan ngoãn của cậu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái ở mi mắt của cậu, lúc này mới ôm người vừa lòng thỏa ý đi ngủ.
Ngủ một giấc đến tự tỉnh, đã là sáng sớm hôm sau.
Ứng Vọng mở mắt ra, vừa mới cử động một chút đã cảm giác được cánh tay vòng ở trên người, ý thức của cậu thong thả trở về, trong đầu chậm rãi chiếu lại hết thảy chuyện đã xảy ra tối hôm qua, gương mặt không kiềm chế được mà đỏ lên.
Bên cạnh đầu là một lồng ngực, tiếng tim đập của đối phương cứ vang lên bên tai cậu.
Là Vân Thư.
Ứng Vọng không muốn đánh thức anh, bèn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, sau đó dùng tay dời tay Ngụy Vân Thư ra, lại cẩn thận từng li từng tí dịch chuyển thân thể để đầu mình ngang hàng với Ngụy Vân Thư, muốn quan sát gương mặt lúc ngủ của anh.
Kết quả mới thay đổi vị trí xong, trên eo sau lập tức có một đôi tay quấn lên, cậu bị ôm qua, trong nháy mắt hai người ngực dán sát ngực, đùi kề sát đùi.
Nhưng Ứng Vọng không để ý những thứ này, sau khi Ngụy Vân Thư mở hai mắt, cậu tươi cười rực rỡ, giành trước một bước, "Buổi sáng tốt lành~".