Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 48

Buổi sáng ăn xong bữa sáng ở chỗ quán nhỏ xung quanh, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư trước tiên đi tìm bên thi công nội thất.

Ngày hôm qua đã bàn bạc xong, vách tường trong tiệm phải quét sơn một chút, nếu không dùng để mở cửa hàng thức ăn sẽ nhìn hơi bẩn, không quá thoải mái. Ngoài quét sơn tường, cũng phải lắp đặt một vài tủ đặt đồ vật các loại, Ứng Vọng là muốn làm tủ gắn tường, như vậy có thể tiết kiệm một ít không gian.

Xung quanh chỉ có một nhà làm thi công nội thất, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đi hỏi thăm một chút, phát hiện bọn họ có thể quét sơn tường, nhưng loại tủ gắn tường này là lần đầu tiên nghe nói. Có điều thứ này không khó, chẳng qua là lắp đặt các loại tủ đứng riêng lẻ ngày xưa lên tường mà thôi, giải thích một chút đã hiểu được là chuyện như thế nào.

Trong quá trình này, Ứng Vọng phát hiện Ngụy Vân Thư hiểu rất rõ đối với những chuyện này, anh và những người làm thi công nội thất kia trò chuyện rất hợp.

Vì thế chờ sau khi thảo luận ổn thỏa, Ứng Vọng hỏi, "Vân Thư, anh còn biết những thứ này à?".

Ngụy Vân Thư nói, "Trước đây từng học một chút trên công trường".

Ứng Vọng nghi hoặc, "Trước đây không phải anh ở công trường chuyển gạch và gánh cát này kia sao?".

Ngụy Vân Thư ừ một tiếng, cũng không kiêng dè, "Lúc mới bắt đầu không hiểu gì hết, cho nên chỉ có thể làm một ít công việc không có yêu cầu kĩ thuật, nhưng sau đó chân lại bị thương... nên suy nghĩ biện pháp học thêm chuyện có yêu cầu kĩ thuật".

Ứng Vọng hiểu, chỉ cảm thấy đau lòng.

Thông thường, công việc không có yêu cầu kĩ thuật đều cần sức lực để làm. Giống như những công việc như gánh cát, chuyển gạch, chuyển đá, gánh vôi vữa,... không có một thân thể tốt thì không làm được. Không, cũng không thể nói là không làm được, chỉ là thời buổi này nhân lực giá rẻ, nhất là không cần kĩ thuật, ai cũng có thể làm loại công việc này, có rất nhiều người sẵn lòng đi làm, bởi vậy ông chủ công trường như người ta có rất nhiều lựa chọn, đương nhiên sẽ không cần một công nhân cắt chân, làm việc chậm chạp. Mà Ngụy Vân Thư không tìm được loại công việc này, cũng chỉ có thể nghĩ mọi cách nâng cao sức cạnh tranh của mình, sau đó đi học một ít kĩ thuật.

Ngụy Vân Thư nhìn thấy vẻ mặt này của Ứng Vọng, cười một tiếng, "Làm sao lại là cái bộ dáng này".

Ứng Vọng nói, "Anh sống không tốt".

Ngụy Vân Thư rất thản nhiên, "Bây giờ chúng ta sống rất tốt là được rồi".

Ứng Vọng bị anh ảnh hưởng, ra sức gật đầu một cái.

Công nhân thi công nội thất vào cuộc, Ngụy Vân Thư ở lại trong nhà làm giám công, sợ bọn họ làm bậy ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.

Ứng Vọng thì đi ra cửa mua đồ đạc.

Trong phòng bếp có ba bệ bếp, bên trên đều không có nồi, cho nên nồi lớn là cần thiết. Nồi nấu đặt trên mỗi bàn cũng cần đặt làm, nhất là nồi uyên ương, hiện tại không có bán loại nồi này. Cũng may bây giờ đã cải cách mở cửa, rất nhiều đồ vật không cần tiếp tục dùng phiếu mới có thể mua nữa, bằng không ba cái nồi lớn này cho dù Ứng Vọng chạy gãy chân cũng không mua được.

Ngoài ra còn cần bố trí mấy cái bếp lò nhỏ dùng để đun nước lẩu trước, chờ ở sau bếp đun sôi cả nồi nước lẩu lại bưng đến trên bàn, như vậy có thể làm thời gian chờ của khách hàng giảm xuống một ít.

Thật ra nếu không đun bằng gas đặt trên bàn không tiện, Ứng Vọng cũng muốn trực tiếp dùng gas mà không phải than củi.

Ngoài những thứ này, còn cần một loạt đồ dùng phòng bếp. Mấy thứ nồi chén gáo chậu là cơ sở nhất, còn có thớt gỗ, dao kéo, lồng hấp, chày cán bột, các loại dầu muối tương giấm đường, nói chung là linh tinh lặt vặt vô cùng nhiều. Chỉ với mấy thứ này Ứng Vọng đã chạy tới lui mấy ngày, suy cho cùng vừa muốn nhìn chất lượng vừa muốn giảm giá tiền, tóm lại phải chọn loại có lợi ích thực tế nhất, sao có thể không tiêu tốn công sức?

Than củi là người bán dùng xe ba gác đưa tới, gas dùng để nấu nồi lớn trong phòng bếp cũng chuyển qua trước sắp xếp ổn thỏa, kể cả cái kìm nhỏ dùng để thêm than cho lẩu cũng không thể bỏ sót.

Gạo và mì vận chuyển đến trước đặt ở đấy, đây là thứ tuyệt đối không thể thiếu.

Các nguyên liệu nấu ăn khác Ứng Vọng đều vẫn chưa đi tìm, nhưng đến lúc này tiền trong túi đã như nước chảy hoa trôi mà đi ra ngoài, trong sổ tiết kiệm cũng lấy một ít, mỗi lần tính toán sơ sơ sẽ làm cho trái tim Ứng Vọng co thắt một chút.

"Chỉ là giai đoạn đầu thôi, không có gì cả, chắc chắn phải bỏ tiền vào". Ngụy Vân Thư an ủi cậu.

Ứng Vọng hít một hơi, "Đột nhiên em có chút hối hận mới bắt đầu đã mở một tiệm lẩu rồi, nếu như đi từng bước một nhất định không cần nhiều tiền vốn như vậy".

Ngụy Vân Thư cười, "Cho dù bán món ăn nào thì đều cần mấy thứ nồi chén gáo chậu này, đây là không có cách nào tiết kiệm".

Ứng Vọng cũng hiểu đạo lí này, chỉ có thể nhanh chóng vứt hết chi phí đã tiêu hết trong đầu ra ngoài, đặt sổ sách qua một bên, sau đó hỏi Ngụy Vân Thư, "Bên ngoài khi nào có thể trang trí xong?".

"Còn cần mấy ngày". Ngụy Vân Thư hỏi, "Làm sao vậy?".

Ứng Vọng nói, "Nếu như muốn mở tiệm lẩu, vậy chỉ hai người chúng ta thì chắc chắc lo liệu không xuể, cho nên em suy nghĩ khi nào tuyển người".

Ngụy Vân Thư hỏi, "Em đã nghĩ xong phải tuyển bao nhiêu người chưa?".

Ứng Vọng nói, "Muốn tuyển hai người ở đại sảnh, giúp đỡ những việc như gọi thức ăn, lên món, thu chén, lau bàn; hai người ở sau bếp, trong đó một người làm trợ thủ cho em, một người khác làm việc vặt, chủ yếu phụ trách rửa rau, rửa chén, chuẩn bị khay những việc không cần quá nhiều kĩ năng, cộng thêm hai chúng ta, hẳn là có thể xoay sở được, cho nên muốn tuyển ít nhất bốn người".

Ngụy Vân Thư nghe xong lại nói, "Tuyển thêm một người đi".

Ứng Vọng khó hiểu, "Dạ?".

Ngụy Vân Thư nói, "Tuyển thêm một người làm thu ngân".

Ứng Vọng khó hiểu, "Vậy còn anh? Vốn dĩ em nghĩ em phụ trách sau bếp, anh phụ trách đại sảnh kiêm chức thu ngân, như vậy là vừa vặn".

Ngụy Vân Thư giải thích, "Có khả năng đôi khi anh phải đi ra ngoài một chuyến, không cách nào vẫn luôn ở lại trong tiệm, cho nên tốt nhất là tuyển thêm một người nữa vào giúp đỡ thu ngân, đến lúc đó thỉnh thoảng anh kiểm tra sổ sách một chút là được. Hơn nữa vị trí thu ngân này tương đối nhẹ nhàng, người đó còn có thể chạy việc ở đại sảnh giúp đỡ một tay, đôi khi ở sau bếp của em lo liệu không xuể quá nhiều việc cũng có thể tạm thời điều một người phục vụ đến phía sau hỗ trợ, như vậy lúc dùng người cũng linh hoạt hơn".

Ứng Vọng suy nghĩ cẩn thận một lát, "Như vậy phương diện nhân viên quả thật không quá túng thiếu, nhưng...".

Ứng Vọng nhìn chằm chằm Ngụy Vân Thư, "Anh định đi làm gì?".

Ngụy Vân Thư cười lên, "Anh cũng không thể cứ mãi sống dựa vào em nhỉ? Anh phải làm chút chuyện khác".

Mặt Ứng Vọng đỏ lên một chút, "Nói linh tinh gì đó, tiệm lẩu này là của hai chúng ta!".

"Anh đã nói không phải đâu". Ngụy Vân Thư nói, "Nhưng kĩ thuật đều là em đưa ra, anh chỉ có thể làm một chút việc vặt thế này, có vẻ anh có chút kém cỏi ấy".

Ứng Vọng bị giọng điệu này của anh chọc cười, "Em cũng không chê anh".

Ngụy Vân Thư: "Anh khá ghét bỏ chính mình".

Ứng Vọng không còn lời gì để nói.

"Được rồi, không đùa nữa". Ngụy Vân Thư nghiêm mặt, "Bây giờ chính là một thời đại tốt, anh muốn kiếm thêm một ít tiền, tích lũy thêm một ít vốn, như vậy sau này chúng ta cũng không cần lo lắng chuyện tiền bạc, muốn làm gì đều được".

Ứng Vọng nhớ lại lời nói người giàu đời đầu trước đây Ngụy Vân Thư từng nói với cậu, lẩm bẩm, "Hóa ra anh đã sớm suy nghĩ xong rồi à".

Ngụy Vân Thư nói, "Dù sao cũng phải để lại đường lui cho bản thân".

Ứng Vọng hỏi, "Vậy anh định làm gì?".

Ngụy Vân Thư nói, "Vốn dĩ trước đây định buôn bán vật tư, nhưng sau đó suy nghĩ thêm một chút, nếu buôn bán vật tư anh phải chạy khắp nơi, có khả năng chúng ta mươi ngày nửa tháng cũng không gặp được một lần, nhất là bây giờ còn không giống sau này có thể video call, cho nên anh đã từ bỏ quyết định này, định làm một ít các loại đầu tư trước".

Ứng Vọng hỏi, "Đầu tư gì?".

Ngụy Vân Thư nói, "Tạm thời không nói rõ được, trước tiên cứ đi một bước nhìn một bước, gặp được thì tham gia vào".

"Được rồi". Ứng Vọng cũng không nhất định phải bắt Ngụy Vân Thư mở cửa hàng với mình, sau đó mỗi ngày đi theo mình một tấc cũng không rời. Hiện tại biết rõ ràng ý tưởng của anh, đương nhiên cũng tôn trọng, "Vậy tuyển năm người, anh có thời gian đến giúp là được".

Ngụy Vân Thư: "Được".

Ứng Vọng lại nói, "Không giúp cũng được, chờ lấy hoa hồng thôi".

Ngụy Vân Thư bèn cười, "Giúp thì nhất định phải giúp rồi, sao có thể trơ mắt nhìn em bận việc còn anh ngồi không được".

Trong lòng Ứng Vọng ngọt như mật.

Sân bãi hạn chế, chuyện tuyển người phải đợi mấy ngày, có điều trước đó Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng còn không ít chuyện để làm. Chẳng hạn như phải đặt làm bảng hiệu.

Tên tiệm không cần tranh luận, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư chỉ thảo luận năm phút lập tức định ra.

Ngoài ra còn phải đi ra ngoài dán tờ rơi thông báo tuyển người, bằng không người đang đi tìm việc làm cũng không biết chỗ này của bọn họ muốn tuyển người.

Lúc thiết kế tờ rơi thông báo tuyển người, Ngụy Vân Thư đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, "Có phải tiệm lẩu cũng cần tuyên truyền một chút hay không?".

Vẻ mặt của Ứng Vọng trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, "Quả thật cần".

Mấy ngày nay bận đến đầu óc choáng váng, cậu cũng quên luôn chuyện quan trọng thế này!

Nhưng những năm này thật ra tuyên truyền cũng đơn giản, internet vẫn chưa phát triển, không có nhiều chiêu trò như vậy, phát tờ rơi tuyên truyền chính là đơn giản, tiện lợi nhất mà hiệu suất cao.

Nhưng...

"Chúng ta dứt khoát vẽ hình ra đây đi". Ứng Vọng đề nghị, "Ban đầu em còn nghĩ trên thực đơn chỉ có mấy hàng chữ khô cằn quá đơn giản, trông có vẻ không có sức hấp dẫn gì, nếu có thể tăng thêm một ít tranh ảnh trực quan thì vừa vặn".

Ngụy Vân Thư nói, "Nguyên liệu của lẩu cũng không ít, vẽ hết ra vậy chính là một hạng mục công trình không nhỏ".

"Không nhất định phải vẽ hết". Ứng Vọng suy nghĩ một chút, "Trước mắt em quyết định sẽ chuẩn bị ba loại nước lẩu: lẩu thanh, lẩu chua và cay tê, lúc vẽ thì có thể trực tiếp vẽ ra ba loại nước lẩu này, sau đó lại vẽ lên vài loại nguyên liệu mang tính tượng trưng là được".

Ngụy Vân Thư vừa nghe đã nhận ra cách chuẩn bị nước lẩu này rất khéo léo. Lẩu thanh thích hợp với người hoàn toàn không thể ăn cay, lẩu chua thích hợp với người có thể ăn cay nhưng lại không ăn được quá cay, còn về cay tê thì thích hợp người có thể ăn cực kì cay... Mà những thứ này đã cơ bản bao quát hết tất cả mọi người, sẽ không làm khách hàng bởi vì vấn đề nước lẩu mà rút lui.

Ngụy Vân Thư lại hỏi, "Nguyên liệu thì sao, xác định xong chưa?".

"Vẫn chưa". Ứng Vọng nói, "Chủ yếu là bây giờ rau trong nhà kính vẫn chưa hoàn thiện, cho nên rau dưa mỗi mùa bị nhiệt độ ảnh hưởng khá lớn, có vài nguyên liệu phải liên tục điều chỉnh. Ngoài ra thì những thứ như sách bò, cuống tim này có lẽ sẽ tương đối khó tìm, cuống tim còn dễ một chút, heo cũng được, nhưng sách bò thì tương đối khó, suy cho cùng thì bò bây giờ không thể so với đời sau, phần lớn vẫn là bò cày, công nghiệp thịt bò không phát triển thịt bò cũng sẽ hiếm hơn một chút, càng không cần nói đến sách bò".

Ngụy Vân Thư gật đầu đã hiểu, đề nghị, "Giao những chuyện vụn vặt khác cho anh, em trực tiếp đến chợ điều tra nghiên cứu nguyên liệu đi".

Ứng Vọng suy nghĩ một chút, năng lực của Ngụy Vân Thư rất đáng tin, mà cậu làm đầu bếp chính, nguyên liệu quả thật là trách nhiệm không thể thoái thác của cậu, "Vậy được, trang trí, tuyên truyền, tranh ảnh minh họa những thứ này đều giao cho anh, hiện tại chuyện quan trọng của em là đi khảo sát nguyên liệu, chúng ta tiến hành hai tuyến cùng lúc, nói không chừng chờ trang trí xong là có thể khai trương".

Ngụy Vân Thư gật đầu, "Được".

Kế tiếp, Ứng Vọng dứt khoát giao mấy việc vụn vặt trên tay cho Ngụy Vân Thư, ngày hôm sau lập tức bắt đầu đến các loại chợ thực phẩm, trại chăn nuôi và nông trường xung quanh, thấy có thứ nào không tệ thì bày tỏ ý định đặt mua của mình. Đương nhiên, cậu cũng không nóng vội kí kết hợp đồng. Chung quy tiệm lẩu này vẫn còn chưa mở đâu, cũng không biết đến cùng kinh doanh thế nào, lượng người mỗi ngày bao nhiêu, phải dùng bao nhiêu đồ ăn vân vân, bởi vì vẫn chưa rõ ràng điều gì cả, cho nên hợp đồng cũng hoàn toàn không có cách nào kí.

Song, một số thứ có thể để lâu được cậu đã mua xong, ví dụ như ớt, hoa tiêu, các loại hương liệu cần dùng đến, các loại nấm phơi khô, miến khô,... đây đều không phải mua theo cân, mà là theo bao!

Mở cửa hàng ấy mà, không thể không phóng khoáng!

Bình Luận (0)
Comment