Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 49

"Bọn tôi không tuyển người".

Trước xưởng dệt, Bao Xuân Diễm lại một lần nữa bị chặn ngoài cửa.

Đây đã là lần thứ mười bảy cô bị từ chối.

Bao Xuân Diễm không phải người địa phương, cô đến từ một nông thôn hẻo lánh, nơi đó giao thông bất tiện, trong huyện thị tuy rằng có vài công xưởng, nhưng tuyển công nhân lại yêu cầu tốt nghiệp trung học phổ thông, cộng thêm tin tức tuyển công nhân vừa xuất hiện thông thường đều là người quen cho biết trước, có đôi khi từ đầu đến cuối ngay cả ra bên ngoài tuyển cũng không làm đã tuyển đủ người. Nhất là cô còn là người có hộ khẩu nông thôn, trình độ học vấn lại thấp, so sánh ra thì cơ hội lại càng thêm mong manh. Nhưng cô không cam lòng, cô không muốn giống chị cả lấy chồng sớm, sau đó sinh con dưỡng cái cho người ta, hầu hạ cha mẹ chồng, chăm sóc chồng con, cả ngày chỉ quanh quẩn xung quanh gia đình kia, bởi vì một chút chuyện linh tinh vụn vặt mà ầm ĩ liên tục, nhìn sơ một cái là có thể nhìn được từ đầu đến cuối của cuộc sống.

Năm nay cô mười chín tuổi, trong nhà đã bắt đầu lo liệu chuyện mai mối, dựa theo quy luật nhất quán trong thôn, sau khi xem mắt vừa ý qua lại một năm thì sẽ kết hôn, sau đó cô cũng sẽ trải qua cuộc sống giống chị cả vậy.

Mẹ nói: Mọi người đều trải qua như thế.

Nhưng cô không muốn, cũng không bằng lòng!

Cô tốt nghiệp tiểu học, còn học một năm trung học cơ sở, cô biết chữ. Vào lúc cô đến huyện thành muốn tìm một công việc để làm ngẫu nhiên nghe được ngươi khác nói bên ngoài có rất nhiều công xưởng, vào xưởng làm công nhân một tháng có thể kiếm được hơn một trăm đồng, nhất là các loại xưởng dệt, xưởng may này còn chỉ tuyển nữ giới trẻ tuổi khéo tay, mà cô không phải là trẻ tuổi sao!

Cô cực kì động lòng, lấy hết can đảm tiến lên hỏi thăm với người lạ, lại tìm người hỏi thăm khắp nơi, đọc báo và nghe radio của người khác, các phương diện đều chứng thực sự thật bên ngoài có rất nhiều công xưởng này, từ từ xuất hiện ý nghĩ, cô muốn đi ra ngoài làm công.

Vì thế, cô trở về thương lượng với cha mẹ, vừa khóc vừa ầm ĩ vừa cầu xin, ầm ĩ hai tháng cuối cùng cũng làm cha mẹ nhượng bộ, đồng ý cho cô ra ngoài làm.

Cho nên, cô thuyết phục Vi Hương sắp bị cả nhà chú gả cho người góa vợ, sau đó hai người đi theo con đường của những người muốn ra ngoài làm công trong huyện, trải qua ngồi xe khách rồi chuyển qua xe lửa, vất vả ba ngày hai đêm mới đến thành phố Vĩnh An.

Trên đường đi nói không sợ hãi là giả, hai người cô và Vi Hương gần như không dám chợp mắt, nhưng lại suy nghĩ một chút cuộc sống sau này đã định trước sẽ gặp phải nếu tiếp tục ở lại trong thôn, cô cắn răng liều chết không quay trở về.

Chỉ là sau khi tới rồi mới biết được, nơi này có rất nhiều người bên ngoài giống như cô đều chạy tới đây tìm công việc, cho dù là thanh niên trai tráng hay là cô gái trẻ tuổi đều rất nhiều, ai cũng không kém hơn ai, bởi vậy muốn tìm một công việc cũng không hề đơn giản.

Cô và Vi Hương đến đây bảy ngày, chạy tìm công việc hết sáu ngày, nhưng không có tiến triển quá lớn.

Haizz.

Bao Xuân Diễm cười xã giao với người ta, sau đó xoay người rời đi.

Lần này cô ra ngoài vốn không mang nhiều tiền lắm, một đường này có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, ngay cả ở cũng là ở tạm bợ bên dưới vòm cầu, ăn thì càng không cần phải nói, tất cả đều là những thứ từ trong nhà mang đến.

Một chút tiền còn thừa trên người này một xu cũng không nỡ dùng, chỉ sợ sau này có chuyện cần tới nhưng lại không lấy ra được.

Nhưng chỉ dựa vào tiết kiệm là không đủ, quan trọng nhất vẫn là phải có được một con đường kiếm tiền...

Bao Xuân Diễm phiền não chà xát tay, trong đầu không ngừng suy nghĩ ngày mai nên đi đâu thử vận may.

Đang suy nghĩ, thì thấy phía trước có náo nhiệt. Bao Xuân Diễm mệt mỏi cả ngày vốn dĩ không muốn dính vào, nhưng vừa nghĩ đến chuyện công việc còn chưa có tin tức bước chân lại rẽ một cái. Đã muốn nghe ngóng nhiều phương diện, vậy thì xem thử mấy chuyện náo nhiệt này một chút cũng tốt, ngộ nhỡ có thể nghe được một chút chuyện liên quan thì sao?

"Cái này viết cái gì vậy?".

"Nói là tuyển người á".

"Tuyển người? Công xưởng nào tuyển?".

"Không phải công xưởng, là cái tiệm lẩu nào đó sắp mở bên phố Hoài Nhân, tìm người đến hỗ trợ thôi".

"Còn tưởng rằng là trong công xưởng nào chứ...".

Không ít người thất vọng.

Tuy rằng hiện tại hiệu quả và lợi ích của công xưởng quốc doanh không tốt bằng trước kia, nhưng chung quy vẫn chưa đến làn sóng sa thải rầm rộ, mọi người vẫn còn mang bộ lọc rất lớn đối với thân phận "công nhân" này. Theo bọn họ thấy, công nhân là công việc danh giá nhất, vinh quang nhất trên thế giới này, có thể vào công xưởng làm việc thì tuyệt đối không bày hàng vỉa hè!

Cho nên người lúc nãy còn bừng bừng hứng thú hỏi thăm nghe được là tiệm lẩu tuyển người thì thất vọng ngậm miệng, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, chỉ có thưa thớt vài người vẫn còn đang xem thứ dán trên tường.

Bao Xuân Diễm chạy tới.

Mặc dù ban đầu cô đến đây là vì vào công xưởng làm việc, nhưng mấy ngày nay đã khiến cô hiểu rõ vào công xưởng cũng không phải một chuyện dễ dàng, nếu như cô không biết thay đổi, thì có thể sẽ luôn không tìm được công việc!

Còn không phải là đến cửa hàng thức ăn đón khách bưng chén rửa mâm sao, chuyện này cô làm được!

Còn về có phải công việc tốt hay không...

Tìm được công việc trước rồi nói sau!

Bao Xuân Diễm cẩn thận tỉ mỉ xem thông báo tuyển dụng ba lần, học thuộc lòng mỗi một tin tức mấu chốt, sau đó mới hỏi thăm với mọi người xung quanh phố Hoài Nhân phải đi thế nào.

Đến khi khó khăn lắm mới tìm được vị trí cụ thể, Bao Xuân Diễm lại phát hiện trước cửa của cửa hàng không có người nào, thậm chí bên trong còn đang thi công nội thất, ngay cả bảng hiệu vẫn chưa treo lên, khiến cô không nhịn được hoài nghi có phải bản thân tìm lầm chỗ hay không.

Nhìn ngó dáo dác một hồi, rốt cuộc làm người bên trong chú ý, lúc đối phương nhìn qua, Bao Xuân Diễm lập tức mở miệng, "Xin hỏi, nơi này đang tuyển người đúng chứ?".

"Đúng là đang tuyển người, cô đến ứng tuyển à?". Người này chính là Ứng Vọng.

Ứng Vọng trả lời thế này khiến cho Bao Xuân Diễm hiểu được vị này hẳn là ông chủ hoặc quản lí, lập tức gật đầu, "Đúng vậy, tôi đang tìm việc".

Ứng Vọng cẩn thận quan sát cô, chỉ thấy quần áo của cô tuy rằng có chỗ vá, nhưng giặt rất sạch sẽ, mái tóc dài tết thành hai bím tóc, trên mặt có chút tàn nhang do phơi nắng mà ra, đôi mắt lại rất sáng, là một người nhanh nhẹn.

Ấn tượng của Ứng Vọng đối với cô cũng không tệ lắm, nhìn công nhân bên trong còn đang lắp đặt tủ chén, dứt khoắt đi tới cửa, "Đã đọc thông báo tuyển dụng rồi?".

Bao Xuân Diễm gật đầu, "Đã thấy".

Ứng Vọng hỏi, "Có biết chữ không?".

Bao Xuân Diễm lại gật đầu, "Biết".

Ứng Vọng: "Trình độ học vấn thế nào?".

"Tốt nghiệp tiểu học". Mỗi lần tìm việc đều sẽ bị người ta hỏi trình độ học vấn, nhưng trình độ học vấn của cô thật sự không đủ nhìn, cho nên hiện tại Bao Xuân Diễm vừa nghe đã bắt đầu căng thẳng, nhưng không quên tranh thủ cho bản thân, "Còn từng học một năm trung học cơ sở, đọc viết thường ngày đều không thành vấn đề".

Ứng Vọng gật đầu tỏ vẻ đã biết, "Trong tiệm tuyển năm người, một nhân viên thu ngân, hai nhân viên ở đại sảnh phụ trách tiếp đón khách hàng, hai nhân viên phía sau bếp, cô cảm thấy cô có thể làm gì?".

Đương nhiên Bao Xuân Diễm muốn làm thu ngân, đặt ở thời đại cũ, đây là tiên sinh phòng thu chi, địa vị cũng chỉ thấp hơn chưởng quỹ một ít. Dĩ nhiên, những chuyện này thật ra cũng không quá quan trọng, quan trọng là tiền lương của thu ngân có thể sẽ cao hơn một ít, hơn nữa nhẹ nhàng hơn!

Chỉ là... trình độ học vấn của cô, sợ là không đạt được yêu cầu.

Bao Xuân Diễm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không tranh thủ một chút vẫn là không cam lòng!

Vì thế, cô nói, "Tôi biết tính sổ".

Ứng Vọng thu hết vào mắt dáng vẻ rõ ràng lo lắng không yên nhưng lại cứng cỏi giả vờ bình tĩnh của cô, tiếp theo lại hỏi thêm mấy vấn đề, cuối cùng cười cười, nói, "Có thể làm thu ngân hay không vẫn phải quan sát thêm một chút, nhưng cũng có thể làm người phục vụ, nếu cô bằng lòng thì sáng thứ hai đến đây, sau đó thử việc trước nửa tháng, qua được thì chuyển chính thức".

Nghe vậy, Bao Xuân Diễm ngược lại cũng không cảm thấy thất vọng, lập tức đồng ý. Đối với cô mà nói, có thể có công việc để làm đã rất không tồi rồi.

Nhưng...

"Có thể hỏi một chút tiền lương là bao nhiêu không?". Cô hỏi.

Ứng Vọng trả lời, "Thời gian thử việc mỗi ngày ba đồng, sau khi chuyển chính thức mỗi tháng một trăm bốn mươi đồng".

Bao Xuân Diễm tính toán rất nhanh, một tháng cứ tính ba mươi ngày, một trăm bốn mươi đồng thì mỗi ngày bốn đồng sáu hào bảy xu, mà ở quê ra đồng làm việc một năm thu nhập cũng ít hơn một tháng này! Lại giống như chú thím của Vi Hương, chỉ vì năm trăm đồng tiền sính lễ mà đồng ý gả Vi Hương cho một người góa vợ có con trai con gái lại còn lớn hơn cô ấy mười mấy tuổi, tính ra thì chỉ hơn ba tháng tiền lương một chút, bọn họ đã vui vẻ đẩy cháu gái vào hố lửa!

Nghĩ như vậy, tiền lương này không thể nói không cao!

Cho dù chỉ là thời gian thử việc cũng không kém!

Nghĩ đến đây, phấn khởi và kích động trên mặt Bao Xuân Diễm tức thì không kiềm chế được mà lộ ra một chút, ngay cả tiếc nuối nhàn nhạt lúc nãy bị Ứng Vọng nói không nhất định có thể làm thu ngân đều biến mất, chỉ liên tục trả lời, "Được, tôi nhất định tới!".

Ứng Vọng gật đầu đáp một tiếng được.

Bao Xuân Diễm phấn khởi nhưng không quên bạn tốt của mình, lại nói, "Tôi còn một người bạn, cô ấy làm việc cũng rất giỏi, cô ấy có thể đến đây làm việc không?".

Ứng Vọng không nói chắc chắn, "Ngày mai dẫn cô ấy đến đây xem thử rồi nói sau".

Bao Xuân Diễm bèn đáp một tiếng được, "Sáng mai tôi dẫn cô ấy đến đây".

Ứng Vọng nói, "Sáng mai tôi không chắc có ở trong tiệm không, đến lúc đó có thể là một người khác phỏng vấn, anh ấy sẽ cho các cô câu trả lời".

Bao Xuân Diễm lại đáp được nói lời cảm ơn, tạm biệt rồi rời đi không mấy bước, tiếp đó cất bước chạy về phía nơi đặt chân bên dưới vòm cầu.

Ông chủ đã nói chỉ tuyển năm người, mà hiện tại cô đã chiếm một danh ngạch, cho nên cô phải nhanh chóng nói chuyện này cho Vi Hương, sau đó bảo Vi Hương nhân lúc còn sớm lại đây phỏng vấn, bằng không chờ người ta tuyển đủ người rồi thì không còn cơ hội!

Tìm một công việc không dễ dàng, có cơ hội nhất định phải nắm lấy!

Nghĩ như vậy, Bao Xuân Diễm chạy nhanh hơn.

Mà bên này, Ứng Vọng đã xoay người vào nhà.

Hiện tại trong tiệm mặt tường đã quét sơn xong, công nhân thi công nội thất đang lắp đặt tủ chén, nhìn tiến độ hôm nay là có thể hoàn thành. Sau đó chính là vận chuyển mấy thứ bàn ghế từ chỗ ông chủ Mộc qua sắp xếp lại, lại treo thực đơn lên, làm một ít trang trí ở đại sảnh là có thể kết thúc.

Còn về phòng bếp, hiện tại tủ chén đã làm xong, nồi lớn cũng đã lắp xong, đồ vật còn lại thì dọn dẹp một chút là gần được.

Mấy ngày nay lại tuyển người một chút, đồ vật nên bổ sung thì bổ sung, lại bớt chút thời gian đến xung quanh phát một ít tờ rơi cũng đã gần xong hết.

Tổng thể mà nói, tiến độ đã đẩy nhanh hơn phân nửa, thứ hai gọi nhân viên cửa hàng đến đi làm là được.

Nghĩ đến đây, Ứng Vọng đẩy cửa ra tiến vào phòng khách, chỉ thấy Ngụy Vân Thư đang tính sổ trước bàn, nội dung cụ thể chính là chi tiêu trong khoảng thời gian này. Làm buôn bán ấy mà, dù sao cũng phải có sổ sách riêng, nếu không lơ mơ hồ đồ, cũng không biết chuyện buôn bán này của mình là kiếm lời hay là bù lỗ.

Ứng Vọng đi tới, "Tính xong rồi?".

Ngụy Vân Thư cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời, "Còn thiếu mấy mục".

Ứng Vọng gật đầu một cái, không nói thêm nữa, nói chuyện Bao Xuân Diễm vừa mới đến ứng tuyển, "... Buổi sáng ngày mai cô ấy còn muốn dẫn một người bạn tới đây phỏng vấn, anh nhớ nhìn xem thế nào".

Ngụy Vân Thư đáp một tiếng, lại nói, "Cộng thêm hai người bọn họ chính là ba nhười nhỉ".

Ứng Vọng gật đầu, "Đúng vậy".

Ngụy Vân Thư hỏi, "Cô ấy có thể làm việc gì?".

"Tốt nghiệp tiểu học, tính sổ đơn giản và thu tiền không thành vấn đề, có thể làm sổ sách toàn bộ của hàng hay không vẫn chưa biết". Ứng Vọng nói, "Hai ngày này lại xem thử một chút đi, nếu không có ai thích hợp hơn cô ấy thì để cô ấy làm thu ngân, nếu có thì để cô ấy làm nhân viên phục vụ, cô gái này nhìn rất hướng ngoại, hẳn có thể làm nhân viên phục vụ".

"Vậy xem thử trước, dù sao có thời gian thử việc, không được lại tuyển người lần nữa". Ngụy Vân Thư không nói gì thêm.

Ứng Vọng cũng nghĩ như vậy.

"Sắp đến giờ cơm, lát nữa anh muốn ăn gì?".

"Anh gì cũng được, em thì sao?".

Ứng Vọng suy nghĩ một chút, "Em có chút muốn ăn hoành thánh tôm bóc vỏ của quán ở chếch đối diện kia, còn rất tươi ngon".

Bởi vì bên ngoài đang thi công nội thất, cho nên mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn không nổi lửa, đều là đi ra bên ngoài mua ăn. Nói thật, một ngày ba bữa bọn họ đều đến các cửa hàng không trùng nhau, có gặp được hương vị rất tốt, cũng có đạp mìn, tóm lại nếm không món ngon.

Lúc này, Ngụy Vân Thư nghe xong thì nói, "Muốn ăn thì đi".

Ứng Vọng cười, "Được nha".

Bình Luận (0)
Comment