Thoáng chốc đã đến thứ hai.
Sáng sớm tinh mơ có chút lạnh lẽo, nhưng nhìn bầu trời lại là một ngày thời tiết đẹp, không nổi gió không có mưa, vạn dặm không mây.
Nhớ lại trước đó đã nói với người được tuyển vào hôm nay đi làm, bởi vậy Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cố ý dậy thật sớm, kết quả đến khi mặc quần áo rửa mặt xong đi ra ngoài, mở cửa ra đã thấy ba người đứng ở cửa.
Dẫn đầu chính là Bao Xuân Diễm và Vi Hương, cùng với Ba Đào đang mặt mày hớn hở nói gì đó với hai người.
Thấy tình hình này, Ứng Vọng sửng sốt, "Sao mọi người lại đến sớm như vậy?".
Ba Đào đang nói không ngớt miệng dừng lại, Bao Xuân Diễm đã trả lời, "Bọn tôi nghĩ hôm nay nhất định có không ít việc, cho nên bèn đến đây sớm một chút".
Thật ra là bởi vì hai người Ứng Vọng trước đó không nói đến cùng thứ hai là mấy giờ đến, chỉ đành nên sớm không nên muộn, bản thân thế nào cũng phải biểu hiện chuyên cần một chút, cho nên bèn tới sớm.
Ứng Vọng suy nghĩ lại một chút cũng nghĩ thông suốt, "Trách tôi, không báo trước với mọi người rõ ràng có mặt lúc mấy giờ, mọi người vào đây trước đi".
Ba Đào cười hì hì, "Đâu thể trách sếp chứ, bọn tôi đến làm việc sớm một chút, cầm tiền lương cũng không áy náy".
Miệng lưỡi của hắn Ứng Vọng đã từng chứng kiến rồi, hoàn toàn là một người dễ bắt chuyện, lúc phỏng vấn không có chút căng thẳng nào. Trái lại là Vi Hương, trước đó là Vân Thư phỏng vấn, nghe nói là một người nhát gan nhút nhát, hiện tại vừa thấy cũng đúng là vậy, vẫn luôn khép nép đi theo Bao Xuân Diễm, không nói một câu.
Ứng Vọng hỏi, "Mọi người ăn sáng chưa?".
Ba Đào nói, "Đã gặm bánh bao chay".
Hai người Bao Xuân Diễm không ăn, "Tôi và Vi Hương không có thói quen ăn sáng".
Ứng Vọng vừa thấy bộ dáng gầy còm kia của hai cô đã biết là chuyện thế nào. Cậu dứt khoát trao đổi với Ngụy Vân Thư, "Vân Thư, anh hướng dẫn bọn họ làm việc trước đi, em đi ra ngoài một chuyến".
Ngụy Vân Thư biết cậu muốn đi làm chuyện gì, đáp lại một tiếng, "Được".
Ứng Vọng lại nói một tiếng với ba người bọn họ, lúc này mới ra cửa.
Phố Hoài Nhân là một phố lớn gần đường quốc lộ, xung quanh có người mở quán bún miến, cửa hàng bữa sáng, cửa hàng trang phục, cửa hàng dụng cụ kim loại, cửa hàng tạp hóa nhỏ,... từ đầu phố bên này đến đầu phố bên kia, cái gì cũng có. Ứng Vọng muốn mua bữa sáng, suy nghĩ một chút đi thẳng đến hướng trường học bên kia, buổi sáng có rất nhiều hàng quán sẽ đến bên kia làm buôn bán.
Đi hết một vòng, Ứng Vọng mua bốn loại: bánh bao, cơm nắm, bánh táo đỏ và cháo hải sản, trong tay đã là một túi lớn. Chung quy còn phải làm việc cả buổi sáng, mãi đến giữa trưa mới có thể ăn cơm, không lấp đầy bụng là không được.
Xách đồ ăn về, Ứng Vọng phát hiện mọi người đã làm việc lưu loát, hơn nữa Vu Hổ mà Ứng Vọng định cho đến làm phụ bếp cũng tới rồi. Đến lúc này, cũng chỉ có Vương Thanh Thanh còn chưa tới.
Ứng Vọng lướt nhìn vài lần, thu vào trong mắt bộ dáng làm việc của mỗi người, sau đó gọi Bao Xuân Diễm đang lau tủ, "Xuân Diễm, đến lau bàn một chút, chúng ta ăn sáng trước đã".
"Hey, tới ngay!". Bao Xuân Diễm đáp một tiếng nhanh chóng qua đây.
Ba Đào đặt một rương đồ trong lòng ngực xuống, ồ quao một tiếng, "Sếp nhỏ, mua nhiều như vậy à".
Ứng Vọng cười nói, "Nhiều người như vậy mà, mọi người cũng ăn nhiều một chút".
Ba Đào bật cười, "Vậy thì tốt quá".
Bao Xuân Diễm nhanh chóng lau khô một cái bàn tám người, Ứng Vọng đặt đồ trên tay xuống, "Cũng đừng đứng nữa, tôi mua bánh bao cơm nắm bánh táo đỏ cháo hải sản, muốn ăn gì thì tự mình lấy".
Ba Đào là người thứ nhất nhúc nhích, chẳng qua hắn vừa mới dời đồ, trên tay dính chút bụi, bèn đi đến trước thau nước sạch Vi Hương mới múc lại đây chuẩn bị giặt giẻ lau để rửa tay.
Ứng Vọng gọi một tiếng cũng không tiếp tục để ý đến mọi người nữa, ngày đầu đi làm ấy mà, nhất định trong lòng sẽ hồi hộp, thích ứng một chút là tốt rồi. Cậu bưng một phần cháo hải sản cho Ngụy Vân Thư, lại đưa cho anh một cái bánh bao, lúc này mới bưng phần cháo cho mình.
Những năm này trong cháo hải sản thì thật sự có hải sản, Ứng Vọng thấy rõ ràng, trong nồi lớn của chủ quán có ninh mấy con cua, ngoài cái này ra, bên trong phần cháo múc ra này còn có tôm bóc vỏ, sò trắng, sò điệp khô các loại hải sản khác, cộng thêm hành thái và rau thơm, làm cháo hải sản này có vẻ cực kì đẹp mắt, nếm thử một miếng thơm ngon vô cùng.
Ứng Vọng ăn liên tiếp nửa chén, hải sản tươi ngon mềm mại đầy cả miệng, thỏa mãn đến bất ngờ.
Bánh bao cũng rất ngon, nhân bên trong là tôm bóc vỏ và bắp non, tôm bóc vỏ không cần phải nói, xử lí rất sạch sẽ, bắp hạt rất mềm, nhẹ nhàng cắn một miếng đã vỡ lớp vỏ, mang theo vị ngọt tự nhiên nhè nhẹ, cộng thêm vỏ bánh bao mềm xốp và mỏng nhẹ, cắn một miếng nhân bánh đầy cả miệng, rất ngon.
Ứng Vọng rất hài lòng với bữa sáng này, chỉ thỉnh thoảng nhẹ giọng nói đôi câu với Ngụy Vân Thư, thời gian còn lại đều đang ăn.
Mà mấy người khác cũng rất hài lòng với bữa sáng này, bằng lòng đến làm trong một hộ kinh doanh cá thể như bọn họ đều là điều kiện gia đình tương đối khó khăn, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không nói đến Bao Xuân Diễm và Vi Hương ngày thường không ăn bữa sáng, ngay cả Ba Đào và Vu Hổ có đôi khi sẽ ăn một chút cũng là tùy tiện ăn tạm, một chén cháo ngũ cốc là đủ no, có đôi khi chính là bánh bao ngũ cốc lạnh tối hôm qua còn thừa.
Đời này Vi Hương chưa từng được ăn bánh hấp ngọt như vậy. Không, không thể nói là bánh hấp, lúc nãy sếp nhỏ nói cái này gọi là bánh táo đỏ. Loại đồ vật như táo đỏ này, lúc bọn họ còn ở trong thôn đây chính là thứ quý giá chỉ phụ nữ mang thai mới có thể ăn, mà ở nhà bọn họ, táo đỏ dùng để thăm người thân, cho dù không thăm người thân thì cũng chỉ anh em nhà chú thím có thể ăn, không đến lượt một kẻ ăn nhờ ở đậu như cô. Không chỉ có táo đỏ, kẹo cũng rất ít, cho dù là lúc còn nhỏ đi chúc tết may mắn được một viên cũng sẽ bị thím lừa gạt lấy đi đưa cho em họ, bằng không thím sẽ mắng cô không có lương tâm, ngay cả một viên kẹo cũng tranh giành với em trai, chờ đến lúc ăn cơm sẽ còn tìm lí do không cho cô ăn cơm, hoặc là chỉ cho một chút. Vài lần liên tiếp, cô cũng đã nhớ kĩ, có được kẹo sẽ chủ động nộp lên, để cầu lúc ăn cơm có thể no được bảy phần.
Mà hiện tại, đi theo Xuân Diễm ra ngoài làm công cho người ta, việc còn chưa làm bao nhiêu, sếp nhỏ đã mua cho bọn họ nhiều thứ ngon như vậy...
Nghĩ đến đây, hốc mắt Vi Hương đã đỏ, cắn miếng bánh táo đỏ vừa ngọt lại vừa mềm kia âm thầm hạ quyết tâm, cô nhất định phải làm việc nghiêm túc, làm đủ nửa tháng chuyển chính thức, sau đó một mực ở lại làm việc trong tiệm!
Bao Xuân Diễm thì lại nghĩ, trước đó lúc nhóm ông chủ phỏng vấn chỉ nói tiền lương, cũng không có nói có phụ trách chuyện cơm nước hay không, mà hiện tại sếp nhỏ còn cố tình đi mua bữa sáng về cho bọn họ ăn, vậy có phải chứng minh trong tiệm sẽ phụ trách cơm nước không?
Không, thật ra cũng không chắc chắn, cũng có khả năng là ông chủ thấy hôm nay bọn cô đến sớm, cộng thêm bản thân bọn họ cũng chưa ăn mới đi mua. Hơn nữa sau khi chuyển chính thức tiền lương đã rất cao, không phụ trách cơm nước thật ra cũng không sao.
Nghĩ kĩ chuyện này, Bao Xuân Diễm không rối rắm thêm nữa, nhanh chóng ăn cơm nắm vào bụng, dưới lời mời của sếp nhỏ lại đi lấy một cái bánh bao.
Bốn chàng trai trưởng thành thêm hai cô gái trẻ tuổi, đương nhiên bữa sáng không có dư lại, thậm chí cũng chưa no. Nhưng không sao, bữa sáng chỉ là lót bụng một chút mà thôi, không cần phải ăn no.
Ứng Vọng đặt muỗng xuống, "Ăn sáng xong, mọi người tiếp tục làm việc đi".
Bao Xuân Diễm vô cùng tinh ý thu dọn rác trên bàn.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư thương lượng sẽ khai trương vào ngày mai, cho nên hôm nay phải làm xong hết thảy công tác chuẩn bị. Bao gồm vệ sinh quét tước các loại đồ đạc như tủ bát, bàn, ghế,... treo thực đơn ở đại sảnh, trong phòng bếp cũng cần rửa sạch mấy cái nồi lớn sắp dùng, một loạt chén đĩa ly muỗng, lồng hấp,... còn phải vệ sinh sàn nhà, hoàn cảnh xung quanh,... Tóm lại là một đống việc.
Làm xong những việc này, còn cần tiến hành huấn luyện đối với mấy nhân viên. Nhất là ba người công tác ở đại sảnh, hiện tại cũng không giống với tiệm cơm quốc doanh những năm trước, cho dù hờ hững khách hàng cũng sẽ vào cửa, bây giờ hộ kinh doanh cá thể xuất hiện và phát triển nhanh như vậy, nếu bạn dám coi thường khách hàng, thì người ta cũng dám chơi lại bạn, cho nên thái độ phục vụ nhất định phải tốt. Mà nhân viên sau bếp cũng phải dạy, đương nhiên, những chuyện này có thể chờ ngày mai sau khi bắt đầu vừa làm vừa nhắc nhở. Ngoài những chuyện này ra còn có một ít công việc mọi người phải chú ý đến, ví dụ như nhất định phải chú ý vệ sinh, tóc dài không thể tóc tai bù xù, nhất định phải buộc gọn tóc, bằng không tóc rơi vào trong nồi và đồ ăn thì khó xử; lại ví dụ như giữa nhân viên với nhau phải hữu nghị ở chung, không ăn trộm đồ trong tiệm, không đến trễ về sớm, một loạt chuyện khác, dù sao mất lòng trước được lòng sau.
Ngụy Vân Thư trực tiếp giao nhiệm vụ cho mọi người, nói rõ ràng ai làm cái này ai làm cái kia.
Trong quá trình bọn họ làm việc, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng đang quan sát bọn họ, xem bọn họ làm việc có tỉ mỉ hay không, tính cách mỗi người như thế nào,... Đến lúc đó mới dễ phân công bọn họ đi làm cái gì.
Đang làm việc khí thế, có tiếng nói vang lên ở cửa, "Mọi người đều đến sớm như vậy hả".
Mọi người đang làm việc ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cô gái mặc đầm hoa nhí đứng ở cửa, trên người cô thoang thoảng mùi hương không biết là do thứ gì, trên gương mặt thanh tú xinh đẹp còn mang theo một vẻ ngạc nhiên.
Đây chính là người thứ năm tuyển vào tiệm, tên là Vương Thanh Thanh.
Ứng Vọng gọi cô nàng tiến vào, sau đó lại giới thiệu mọi người với nhau một chút, để bọn họ làm quen nhau.
Tầm mắt Vương Thanh Thanh nhìn xung quanh một vòng, nói một câu "Chào mọi người", sau đó khó hiểu hỏi, "Sếp, cửa hàng còn chưa khai trương sao?".
Ứng Vọng nói, "Ngày mai khai trương, hôm nay làm công tác chuẩn bị trước".
Vương Thanh Thanh gật đầu, "Như vậy à".
Ứng Vọng ừ một tiếng, lại giao việc, "Trong phòng bếp có giẻ lau, phía sau có nước, cô đi giúp đỡ Xuân Diễm và Vi Hương lau khô hết mấy cái tủ chén và bàn ghế này kia đi".
Vương Thanh Thanh nhìn thau nước đục ngầu, trong ánh mắt có chút ghét bỏ, cô vậy mà phải làm chuyện bẩn như vậy!
Cô không muốn làm, trên mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào, "Sếp, mấy cô ấy đã có hai người, nếu không thì tôi đi làm việc khác nhé, như vậy cũng có thể nhanh hơn một chút".
Ứng Vọng nhìn cô thêm vài lần, dưới ánh mắt hơi có chút van xin lấy lòng của đối phương nói, "Nếu đã như vậy, vậy cô đi rửa sạch mấy thứ chén khay ly đĩa kia đi".
Vương Thanh Thanh nghĩ thầm mấy thứ chén đũa nhất định sạch hơn bàn ghế, tươi cười cũng xán lạn, "Được".
Ứng Vọng chỉ vào phòng bếp phía sau, "Đi vào phòng bếp, bên trong có nước có thau".
Vương Thanh Thanh gật đầu trả lời, hân hoan cất bước tiến vào. Kết quả đi vào không bao lâu cô đã trợn tròn mắt, bởi vì chén đĩa đều là mới mua về, bên trên bám vào một chút bụi, chạm tay vào một cái là để lại dấu vết, mà tay cô cũng trực tiếp bị bẩn. Lại bởi vì là chuẩn bị mở tiệm lẩu, số lượng chén khay ly đĩa cần dùng rất nhiều, từng rương một chồng ở đó rất đồ sộ.
Vương Thanh Thanh: "!!!".
Sao lại nhiều như vậy?!
Một mình cô phải rửa đến khi nào đây!
Tươi cười trên mặt Vương Thanh Thanh biến mất, hiện tại cô rất muốn xoay người đi ra ngoài.
Biết trước có nhiều chén khay bẩn như vậy, cô thà ở bên ngoài giúp đỡ lau bàn lau tủ!
Đang cân nhắc làm sao đi ra ngoài thương lượng lại với sếp nói mình muốn làm việc khác, thì nghe giọng sếp lớn vang lên, "Được rồi, đều nhanh chóng làm việc đi, những việc này hôm nay không làm xong sẽ không kết thúc, mọi người ai làm bao nhiêu trong lòng bọn tôi đều hiểu rõ, ngày đầu tiên, hi vọng mọi người đùng nghĩ làm sao lười biếng".
Mọi người bên ngoài đồng thanh đáp, "Rõ!".
Trong phòng bếp sắc mặt Vương Thanh Thanh gượng gạo, như nhà có tang.