Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 51

Trong khi những người khác đang tẩy rửa Ứng Vọng gọi Vu Hổ đi ra ngoài một chuyến mua đồ ăn, trên đường còn trò chuyện mấy câu đơn giản với Vu Hổ.

"Kĩ thuật nấu nướng của cậu là học với ai?".

"Học với ba tôi, trước đây ông ấy là đầu bếp của một gia đình giàu có, sau đó giải phóng, ông ấy vươn mình tự làm chủ, bằng vào tay nghề đến làm trong một tiệm cơm quốc doanh trên huyện, chỉ là bây giờ hiệu quả và lợi ích của tiệm cơm không tốt, công việc kia của ba tôi cũng không làm nổi nữa, chỉ có thể trở về thôn trồng trọt".

"Không định tự mình mở tiệm cơm hả?".

"Nào có dễ như vậy chứ, tiệm cơm quốc doanh còn làm không nổi, ai có thể đảm bảo tự mình mở tiệm cơm sẽ không lỗ vốn".

"Vậy cậu còn tới chỗ này của tôi làm?". Không sợ tôi đây lỗ vốn thất nghiệp à.

Nghe được vấn đề này, trên mặt Vu Hổ có chút xấu hổ, "Chẳng phải là... Dù sao cũng phải kiếm miếng ăn mà, trồng trọt quanh năm suốt tháng quá khó khăn".

Trái lại Ứng Vọng không để ý, còn thấu hiểu gật đầu một cái, "Đúng là vậy thật. Tôi nhớ mấy năm trước, người có thể vào thành thị làm việc chính là đối tượng hâm mộ của mọi người".

Vu Hổ cảm thán, "Đúng vậy".

Lúc ba hắn còn làm đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh, thì có rất nhiều người đến tìm ba hắn móc nối quan hệ, xung quanh cũng không có ai không hâm mộ hắn có một người cha xuất sắc. Kết quả đến khi hiệu quả và lợi ích của tiệm cơm quốc doanh không tốt, sau khi ba hắn bị sa thải, sắc mặt của những người đó lại thay đổi, sau lưng còn buông lời châm chọc, nói ba hắn chắc chắn đã đắc tội người có tài nên bị sa thải vân vân, từng câu đều khiến người nghe tức giận.

Ba hắn tức giận đến đau cả tim gan, không nghĩ tới những hàng xóm trước kia mình nhiệt tình giúp đỡ lại là loại người này, dưới sự đả kích nặng nề mà trở về quê, cũng không quá muốn chạm vào nồi muôi nữa.

Ứng Vọng và Vu Hổ vừa đi vừa trò chuyện, đến chỗ mua đồ ăn rồi, Ứng Vọng nói, "Lúc phỏng vấn cậu nói bản lĩnh đứng bếp của cậu cũng không tệ lắm, buổi trưa thể hiện tài năng nhé?".

Vu Hổ biết đây là sếp nhỏ đang khảo nghiệm mình, lập tức đồng ý, "Được".

Ứng Vọng nói, "Cần mua thứ gì cứ chọn, tôi trả tiền".

Vu Hổ: "Được".

Đi được một vòng, hai người trao đổi mua không ít đồ ăn.

Trở lại trong tiệm, mọi người nhìn bọn họ xách bao lớn bao nhỏ đồ ăn, tức khắc biết buổi trưa hôm nay hẳn là có phụ trách cơm nước, tính tích cực khi làm việc cũng cao lên.

Nếu đã kinh doanh ăn uống, vậy hương vị chắc chắn sẽ không kém!

Ứng Vọng không biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, đặt một đống đồ kia xuống, sau đó cùng Vu Hổ dùng da heo khai nồi cho mấy cái nồi.

Khai nồi xong, cũng nên nấu cơm rồi.

Vu Hổ mua thịt heo, đậu hủ, gà sống, tôm sống, cà tím,... tất cả đều là một ít nguyên liệu nấu ăn thường thấy, tạm thời Ứng Vọng không đoán được hắn muốn nấu cái gì.

Ứng Vọng cũng không hỏi, cậu chỉ lựa chọn nguyên liệu nấu ăn khác với Vu Hổ, định làm bốn món ăn: đầu cá hấp ớt, thịt luộc cay, kiến leo cây và mướp hấp gạch cua, nhất là hai món đầu, dùng nhiều các loại gia vị chua cay, hoa tiêu và ớt, vừa chạm vào dầu mùi ớt cay trong nháy mắt đã xộc ra, sặc người đến mức phải hắt xì mấy cái.

Ba Đào sắp xếp ngay ngắn từng cái bàn đã lau sạch xong, không kìm chế được rướn cổ nhìn về phía phòng bếp, "Làm món gì vậy nhỉ? Chắc chắn dùng rất nhiều ớt".

Bao Xuân Diễm hắt xì một cái, nói, "Còn có mấy thứ hoa tiêu, củ tỏi".

Ba Đào suy nghĩ nói, "Không giống món ăn bản địa của chúng ta nhỉ".

Bao Xuân Diễm không phải người địa phương thành phố Vĩnh An, tạm thời không rõ ràng lắm khẩu vị của thành phố Vĩnh An là như thế nào, dù sao ở quê của cô cũng là ăn cay, loại cảm giác vừa cay lại vừa sặc này vẫn rất quen thuộc.

Mà Vương Thanh Thanh đang rửa chén trước vòi nước đã bị sặc ra nước mắt, cô vội vàng mở cửa sổ ra, cả người cũng nhào tới bên cạnh cửa sổ, sau khi hít thở mấy hơi không khí trong lành mới có cảm giác bản thân sống lại.

Đây là làm cái gì chứ!

Sao lại sặc người như vậy?!

Đã rửa chén cả buổi sáng, Vương Thanh Thanh lúc này hoàn toàn không còn tinh xảo nữa, chóp mũi và hốc mắt đều đỏ, cả người nào còn hăng hái khí thế như lúc mới vừa vào cửa. Chẳng qua cô chỉ muốn tìm một công việc làm tạm trước, sau này dễ dàng tiếp nhận công việc của mẹ cô thôi, sao lại khó khăn như vậy?!

Công việc này, nếu không thì vẫn là đừng làm nữa? Vương Thanh Thanh hối hận nghĩ.

Ngay khoảnh khắc Vương Thanh Thanh bởi vì công việc này mà sụp đổ do dự muốn rút lui, thì nghe Ứng Vọng ở bên ngoài gọi, "Đồ ăn đã gần xong, vài người đến đây giúp bưng lên đi".

Giọng nói phấn khởi của Ba Đào lập tức vang lên, "Sếp nhỏ, tôi đến ngay!".

Ngay sau đó là tiếng xuýt xoa liên tiếp, "Wow, sếp nhỏ, ăn phong phú như vậy à!". Đây vẫn là Ba Đào.

"Gà cá tôm cua, còn có thịt, sếp nhỏ, thế này có phải quá nhiều rồi không?". Đây là Bao Xuân Diễm.

Ngoài ra còn có một người khác hẳn là cái người tên là Vi Hương đó, "Thật sự rất nhiều".

Vương Thanh Thanh bị bọn họ nói đến bất chợt nổi lên lòng hiếu kì, đây là làm bao nhiêu món ăn, sao hết người này đến người kia giật mình hoảng hốt như thế? Hay là chưa thấy việc đời ăn nói lung tung nhỉ?

Vương Thanh Thanh ngứa ngáy trong lòng, cũng không rảnh lo lắng đến cùng có sặc hay không, cất bước đi ra bên ngoài, "Ăn cơm chưa?".

Lời nói vừa dứt, Vương Thanh Thanh đã thấy được đồ ăn mấy người Bao Xuân Diễm bưng trên tay, trước tiên không nói đồ ăn thế nào, chỉ nhìn số lượng thì quả thật có chút khiến người ngạc nhiên. Trên tay Vi Hương hai đĩa to, trên tay Bao Xuân Diễm và Ba Đào mỗi người một phần lớn, đây là bốn món ăn, mà trong nồi, trong lồng hấp vẫn còn đấy! Lại nhìn kĩ, trong đó có vài món bản thân vẫn chưa từng thấy qua, một mảng đỏ rực, hoàn toàn không giống đồ ăn bản địa!

Hóa ra mấy người bọn họ không phải ếch ngồi đáy giếng la hét ầm ĩ, là thật sự chuẩn bị rất nhiều!

Vi Hương bị ánh mắt chăm chú của Vương Thanh Thanh nhìn đến cả người căng thẳng, giọng nói cũng lắp bắp, "Cô, cô muốn bưng cái đĩa này hả?".

Cô ấy nói chính là đĩa đồ ăn mà Vương Thanh Thanh bởi vì quá ngạc nhiên nên quên dời ánh nhìn đi kia.

Vương Thanh Thanh: "...".

Ai muốn bưng chứ!

Cô nàng bĩu môi, "Không cần, tôi bưng bên này".

Vi Hương chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, "Ồ, được".

Ba Đào hừ cười một tiếng rất nhẹ, cũng không biết đến cùng là đang cười ai, dù sao Vi Hương đã đỏ cả mặt, xấu hổ đến bấu chặt ngón chân xuống đất.

Bao Xuân Diễm biết cô ấy thế này là đang gán chuyện lên người mình, gọi một tiếng, "Đi thôi, bưng đồ ăn ra đi".

Vi Hương cảm kích nhìn cô một cái, "Ừ ừ".

Ba Đào nghiến chặt răng hàm trong, cũng đi ra ngoài theo.

Ứng Vọng nhìn toàn bộ quá trình: "...".

Bốn người này, quả đúng là một vở kịch lớn mà.

Vu Hổ mở lồng hấp ra, "Sếp nhỏ, mướp chưng gạch cua hình như được rồi".

Ứng Vọng hoàn hồn, nhìn thoáng qua, "Có thể ra nồi rồi".

Nói rồi, cậu vươn tay bưng đồ ăn ra.

Mọi người lục tục bưng thức ăn, xới cơm, đặt đũa. Ngụy Vân Thư cũng vào phòng bếp, thấy Ứng Vọng đang thêm sốt cho mướp chưng gạch cua bèn đợi một lát.

Sốt nhạt rất nhanh ra nồi, dùng muỗng rưới lên mặt trên mướp chưng gạch cua đã chín, trong đĩa giống như phủ một lớp ánh vàng, rất đẹp mắt.

Thấy món ăn cuối cùng ra nồi, Ngụy Vân Thư lại hỏi, "Còn thiếu gì không?".

Tầm mắt Ứng Vọng lướt nhanh một vòng, "Đủ rồi, em lấy thêm mấy cái đĩa".

Ngụy Vân Thư xuyên qua cửa phòng bếp nhìn về phía mấy người đang vây quanh bàn bên ngoài, nhướng mày, "Mấy nhân viên trong tiệm này của chúng ta cũng náo nhiệt quá nhỉ".

Ứng Vọng trừng anh một cái, "Nhức đầu thì có ấy, anh còn xem trò vui".

Ngụy Vân Thư không để ý nói, "Nhức đầu thật thì đổi người, chuyện gì cũng không cần nương tay".

Ứng Vọng cạn lời, "Thế này có chút quá tàn nhẫn".

Ngụy Vân Thư lại nói, "Đừng tìm phiền phức cho mình, chúng ta và bọn họ chỉ là quan hệ thuê mướn".

Ứng Vọng không nghiêng bên nào, "... Quan sát thêm một chút đi".

Ngụy Vân Thư nghe theo cậu, "Được, không thoái mái thì trực tiếp xử lí".

"Biết rồi ạ". Đáp một tiếng, Ứng Vọng cất bước đi ra ngoài, "Được rồi, còn không đi ra nữa bọn họ sẽ phải vào đây gọi".

"Ừ, đi ra thôi".

Lúc hai người nói chuyện theo bản năng hạ giọng tương đối thấp, bởi vậy mấy người bên ngoài cũng chưa nghe thấy gì. Lúc này thấy hai người bọn họ ra tới, lập tức thu hồi dáng vẻ thèm ăn kia, chỉ chờ bọn họ ngồi vào.

"Ngồi hết đi, đứng làm gì". Ứng Vọng nói.

Ba Đào cười nói, "Hai sếp, mời hai sếp trước".

Ở trong tiệm của mình, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng đều không khách sáo, sau khi đặt món ăn trong tay xuống thì trực tiếp ngồi lên ghế, sau đó gọi mọi người ngồi xuống.

Hai người Vu Hổ và Vi Hương cùng nhau chia nước chấm cay vào trong đĩa.

Bao Xuân Diễm xới cơm cho mọi người.

Vương Thanh Thanh ngồi một bên nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, dường như đang đợi ăn cơm.

Ba Đào thì khuấy động bầu không khí.

Mà lúc này Ứng Vọng cũng đã thấy rõ thức ăn trên bàn. Ngoài bốn món bản thân cậu làm ra, Vu Hổ cũng làm bốn món, theo thứ tự là: gà luộc chặt miếng, tôm luộc, đậu hủ nhồi thịt và cà tím om. Chỉ nhìn vẻ ngoài món ăn quả thật không tồi, thậm chí còn bày ra đĩa hơi đơn giản một chút, trông rất ngon miệng.

Lúc nãy khi Vu Hổ nấu ăn Ứng Vọng cũng phân tâm quan sát một chút, gà sống và tôm sống Vu Hổ xử lí vô cùng quen tay, kĩ thuật dao cũng khá tốt, còn về thành phẩm nấu ra thế nào...

Gà luộc chặt miếng nhìn bằng mắt thường da gà sáng bóng, láng ẩm trong suốt, thịt lại vừa trơn vừa mềm, không cần nước chấm cũng rất thấm vị. Phối hợp với nước chấm, bên trong thơm nồng kia lại mang theo một chút cay mặn, ăn vào có loại cảm giác muốn ngừng mà không được.

Tôm luộc không có gì để nói, bởi vì là tôm sống, cho nên rất tươi ngon, chỗ khó của món này là ở chỗ pha nước chấm, nước chấm Vu Hổ pha này lấy ớt cựa gà làm chủ, bên trong thêm hành, gừng, tỏi nhuyễn, sau đó thêm nước tương, giấm gạo, rượu gia vị, muối, đường, lại dùng dầu nóng xối lên, khuấy đều là có được nước chấm. Không biết là đường ngọt hay là gì khác Ứng Vọng không nếm ra, tóm lại nước chấm này ăn vào trong vị cay hơi mang theo một chút ngọt và thơm, mùi vị độc đáo.

Chỉ phần nước chấm này Ứng Vọng đã biết Vu Hổ hẳn là đã học được mấy phần bản lĩnh thật sự của người cha có thể vào tiệm cơm quốc doanh làm đầu bếp kia của hắn.

Đậu hủ nhồi thịt cũng khá ngon, nhân thịt bên trong là được nêm nếm trước, nguyên liệu chính là thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, nấm đông cô ngâm nở và hành trắng, băm toàn bộ sau đó dùng muối, bột ngọt, nước tương và tinh bột phối hợp đánh đến khi dẻo lại, như vậy là có thể nhồi vào trong đậu hủ đã dùng muỗng khoét lỗ sẵn. Trải qua chiên ngập dầu, nhân thịt và đậu hủ dính vào nhau, lúc gần xong cho thêm nước canh nấu thấm vị, lại cho thêm muối, bột ngọt, nước tương, tinh bột và bột tiêu pha thành hỗn hợp nấu cho sánh lại là hoàn thành. Món này cảm giác trơn mềm ngon miệng, cắn một miếng mùi vị vô cùng phong phú, ngay cả đậu nành lót bên dưới cũng có hương vị khác biệt. Duy nhất không được hoàn mĩ chính là thời gian ngắn, thời gian nấu nước canh không đủ, mùi vị thiếu một chút.

Cà tím om là một món ăn ăn với cơm kinh điển, nấu mềm mại thấm vị, nó vừa có sự tươi ngon của bản thân cà tím, lại có gia vị và thịt mang tới mùi vị phong phú, tổng thể tươi ngon nồng đậm, hương vị phân tầng rõ ràng, khiến người thèm nhỏ dãi.

Vu Hổ thấy Ứng Vọng không ngừng nếm thử mỗi một món ăn hắn làm trong lòng tức khắc rất căng thẳng, vẫn luôn rất nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Ứng Vọng, nhưng bất đắc dĩ không nhìn ra được cảm xúc gì trên mặt đối phương.

Cuối cùng Vu Hổ thật sự không nhịn được, lên tiếng hỏi, "Sếp nhỏ, cậu cảm thấy đồ ăn tôi nấu thế nào?".

Ứng Vọng ăn ngay nói thật, "Ăn khá ngon".

Tức khắc Vu Hổ thở phào nhẹ nhõm, "Cảm thấy ngon là được".

Ứng Vọng cười nói một câu đừng căng thẳng, lại nói, "Cậu cũng nếm thử tay nghề của tôi đi, nhận xét một chút".

Vu Hổ lại nói, "Không dám, nói ra không sợ sếp chê cười, đầu cá hầm ớt, thịt luộc cay và kiến leo cây này trước đây tôi chưa từng thấy qua".

Ứng Vọng im lặng.

Nhất thời quên mất, thời buổi này không thể so với đời sau, rất nhiều cách làm món ăn vẫn chưa được truyền ra ngoài, chỉ có thể ăn ở bản địa, mà đồ ăn bản địa của thành phố Vĩnh An thì không có mấy món cay này, huống hồ mấy năm trước điều kiện khó khăn, muốn ăn thịt cũng tương đối khó.

"Không sao, nếm thử món mướp chưng gạch cua này đi". Ứng Vọng nói, "Đây hẳn là món ăn bản địa".

Vu Hổ nói, "Quả thật từng may mắn nếm thử".

Nói xong, hắn vươn đũa gắp một miếng, sau khi nhai kĩ nói, "Gạch cua thơm ngon, mướp ngọt thanh, lượng muối vừa phải, vô cùng ngon miệng".

Nhận được đánh giá của người chuyên nghiệp, Ứng Vọng rất vừa lòng.

Quay đầu, thấy mọi người xung quanh đều nhìn bọn họ không động đũa, Ứng Vọng không khỏi nói, "Đều nhìn bọn tôi làm gì, ăn đi".

Ngụy Vân Thư cười một tiếng, "Nhìn hai người thử độc".

Ứng Vọng trừng mắt liếc nhìn anh một cái, "Tay nghề kia đương nhiên là không thể chê".

Mấy người xung quanh thấy hai người bọn họ nói giỡn như vậy, nghĩ thầm quan hệ giữa sếp lớn và sếp nhỏ cũng tốt ghê!

Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong giây lát, nhìn một bàn đồ ăn đầy đủ sắc hương vị như vậy, lại được sếp nhỏ gọi, nào còn có tâm tình suy nghĩ cái khác, lập tức cầm lấy đũa, bắt đầu tiến công mãnh liệt nhất vào món ăn mình nhìn chằm chằm cả buổi kia.

Bình Luận (0)
Comment