Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 52

"Mọi người cảm thấy đầu cá hấp ớt và thịt luộc cay thế nào?".

"Vô cùng ngon!".

"Shss~ quả thật rất ngon!".

"Vừa tê vừa cay, miệng có chút không chịu nổi, nhưng lại không nhịn được muốn ăn thêm".

"Tôi cũng vậy, tôi cảm thấy miệng tôi gần như sắp bị cay đến sưng lên, nhưng đũa không nhịn được cứ hướng đến đồ ăn cay mà gắp, quả thật làm người ta nghiện".

"...".

Hôm nay là Ứng Vọng cố ý làm đồ ăn cay, chính là để xem thử mọi người có thể chấp nhận đồ ăn tê cay đến mức nào, như vậy lúc mình nấu nước lẩu mới dễ quyết định nên bỏ gia vị thế nào.

Mà hiện tại, cậu xem kết quả.

Quả nhiên, trên thế giới này hiếm khi có người có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của hoa tiêu và ớt, cho dù là người không biết ăn cay sau khi nếm thử hương vị của chúng nó rồi cũng khó thoát một kiếp. Ví dụ như Ba Đào, rõ ràng miệng bị cay tê đến hít hà không ngừng, nhưng tốc độ gắp đồ ăn lại không chậm chút nào, liên tục vươn đến bên trong mấy món ăn cay kia.

Ứng Vọng lại hỏi, "Mọi người có cảm thấy hơi cay quá hay không?".

Ba Đào nói, "Đúng là có chút cay, nhưng luôn cảm giác cay như vậy mới đủ vị, ăn vào mới đã miệng!".

Bao Xuân Diễm nói, "Tôi cảm thấy chịu được".

Vi Hương cũng nói, "Tôi cũng cảm thấy chịu được".

Vu Hổ nói, "Phải xem là người nào ăn, người ngày thường không ăn cay được nhất định sẽ cảm thấy quá cay, nhưng người ngày thường ăn cay được sẽ cảm thấy vẫn chịu được".

Ứng Vọng nhìn về phía Bao Xuân Diễm và Vi Hương, "Trong nhà hai người ăn cay tương đối lợi hại hả?".

Bao Xuân Diễm nói, "Ngày thường nấu ăn cũng sẽ thả ớt, nói một cách công bằng, thì ớt kia quả thật cũng rất cay".

Ứng Vọng: Đã hiểu, đây là gặp phải đồng hương của đầu cá hấp ớt và thịt luộc cay.

Ứng Vọng gật gật đầu, "Vậy tôi biết rồi".

Ba Đào tò mò hỏi, "Sếp nhỏ, trong tiệm muốn bán những món ăn này sao?".

"Không phải, tôi đang thử xem phải nấu nước lẩu thế nào". Ứng Vọng giải thích, "Lẩu cần phải có nước lẩu, phải xem mức độ chấp nhận của mọi người đối với vị cay".

Ba Đào không hiểu gì, nói một câu thì ra là thế để cho qua, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Trên bàn cơm có thể gọi là một mảnh ánh đao bóng kiếm, mỗi người đều hận không thể biến thành bạch tuộc, có thể cùng lúc gắp đồ ăn trong tám món ăn.

Cho dù là cay hay không cay, mùi vị của mấy món ăn này quả thật không còn lời nào để nói!

Tám món ăn, cộng thêm một nồi cơm lớn, nói thật số lượng thật sự không ít, kết quả bị bọn họ ăn hết sạch, ngoài thịt luộc cay bởi vì bên trong có quá nhiều hoa tiêu và ớt, nước canh vừa tê vừa cay cho nên không ai trộn cơm ăn ra, nói chung là ngay cả nước sốt đầu cá hầm ớt trước mặt cũng không còn dư lại, đều bị Ba Đào trộn chung với cơm ăn sạch.

Ứng Vọng cũng hoảng sợ luôn rồi, mấy người này có phải ăn khỏe quá rồi không?!

"Mọi người đừng ăn quá no đến hỏng bụng đấy". Ứng Vọng không yên tâm nói.

Kết quả mọi người rối rít tỏ vẻ không sao, cảm thấy giống như là nếu trên bàn vẫn còn thức ăn, bọn họ vẫn có thể ăn tiếp.

Ứng Vọng: "!".

Xét theo sức ăn này, sau này trong tiệm bao cơm thì có phải sẽ bị lỗ không?

Vào lúc Ứng Vọng đang suy nghĩ linh tinh không đúng chỗ, Vương Thanh Thanh vuốt cái bụng đã no căng của mình, không nhịn được nghĩ thầm, cơm trong công xưởng của mẹ hình như chẳng ra gì, vậy sau này mình đến tiếp nhận công việc kế toán của bà thì có phải có chút thua thiệt hay không?

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư nào có thể ngờ, vốn dĩ Vương Thanh Thanh chỉ định làm lấy lệ một thời gian rồi chuồn đi thế nhưng bởi vì một bữa cơm mà dao động!

Ăn cơm xong, cầm chén đũa đi rửa sạch sẽ, lại tiếp tục làm công việc buổi sáng chưa làm xong.

Ban đầu Ứng Vọng cũng không chú ý tới thay đổi của Vương Thanh Thanh, nhưng Ngụy Vân Thư lại vỗ nhẹ bả vai cậu, Ứng Vọng khó hiểu quay đầu, Ngụy Vân Thư hất hất cằm ra hiệu cậu nhìn xem phía bên phải, sau đó Ứng Vọng lập tức nhìn thấy Vương Thanh Thanh vốn là một cô gái tinh xảo đang dùng tay xách thùng nước đầy hơn phân nửa đổ vào trong thau lớn để rửa chén, sau khi đổ xong cô nàng giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt, dáng vẻ kia còn có chút tùy ý thoải mái.

Ứng Vọng ngạc nhiên, cô nàng này đổi tính hả?

Ứng Vọng ngờ vực nhìn về phía Ngụy Vân Thư: Đã xảy ra chuyện gì?

Ngụy Vân Thư lắc đầu: Không biết.

Không biết chính xác là tại sao, Ứng Vọng quyết định trước tiên quan sát một chút. Sau đó cậu lập tức phát hiện Vương Thanh Thanh thật sự có chút thay đổi, lúc mới vừa đến giống như một thiên kim tiểu thư đi tuần, sau đó lại yêu kiều ẻo lả muốn làm công việc nhẹ nhàng, tóm lại làm ấn tượng của Ứng Vọng với cô nàng chẳng ra gì, thậm chí còn cân nhắc nếu cô nàng vẫn luôn như vậy thì trực tiếp loại người luôn, suy cho cùng cậu mở là quán ăn, tuyển chính là người làm việc. Nhưng bây giờ thì sao, thời gian còn chưa đến một ngày, cô nàng này đã gần như thay đổi thành người khác, thành thật làm việc không nói, bệnh công chúa dường như cũng trị hết rồi, tốc độ làm việc tuy rằng chậm hơn Bao Xuân Diễm và Vi Hương một chút, nhưng thật sự chịu khó làm việc.

Ứng Vọng: "???".

Cậu đã bỏ lỡ cái gì hả?

Ứng Vọng không hiểu, nhưng nhân viên trở nên chăm chỉ là một hiện tượng tốt, cậu vẫn rất vui mừng.

Cho nên buổi chiều sau khi kết thúc huấn luyện cho mọi người, Ứng Vọng bèn dựa theo dự tính trước đó của mình cùng với kết quả quan sát cả ngày hôm nay mà bố trí công việc:

Vu Hổ từng học bản lĩnh đứng bếp, cho nên hắn làm trợ thủ cho Ứng Vọng, những việc cơ bản vụn vặt như: cắt đồ ăn, phối thức ăn, bày biện khay,... đều là của hắn, lúc Ứng Vọng lo liệu không xuể quá nhiều việc còn phải giúp một tay chú ý trong nồi. Đương nhiên, sau khi khách hàng vào tiệm lẩu thật ra không có quá nhiều việc cần làm trong nồi, bởi vì nước lẩu là được nấu sẵn từ trước, không giống những quán thức ăn xào khác lúc nào cũng phải chờ khách hàng chọn món rồi mới xào ngay tức thì.

Vi Hương cũng ở phía sau bếp, cô chủ yếu phụ trách rửa chén và rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, tương đương với làm việc vặt. Có điều, mỗi ngày lúc chưa bắt đầu mở của mọi người đều sẽ đến sớm, sau đó hỗ trợ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cho nên cũng không cần lo một mình cô ấy chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy sẽ không lo liệu xuể quá nhiều việc.

Hai người Bao Xuân Diễm và Ba Đào phụ trách tiếp khách ở đại sảnh, nội dung công tác chủ yếu là đón khách, gọi món, lên món, khi khách hàng có yêu cầu gì phải kịp thời trợ giúp.

Vương Thanh Thanh thì phụ trách thu ngân.

Nói thật thì, trong năm người bọn họ thì Vương Thanh Thanh là người có trình độ học vấn cao nhất, thuộc về học sinh tốt nghiệp trung học phổ thông. Lúc phỏng vấn tuyển dụng Ứng Vọng nghe được trình độ học vấn của cô nàng đã bị ngạc nhiên, thời buổi này học sinh trung học phổ thông vẫn tương đối hiếm thấy, hơn nữa mẹ của Vương Thanh Thanh còn là kế toán trong công xưởng, cô nàng cũng từng học một ít cách thức ghi chép sổ sách với mẹ mình, cộng thêm lúc đó người đến ứng tuyển ít, cho nên Ứng Vọng tuyển người vào luôn, muốn để cô nàng đến làm thu ngân.

Tuy rằng biểu hiện buổi sáng hôm nay của Vương Thanh Thanh không được như mong muốn, nhưng biểu hiện buổi chiều lại tốt, cho nên Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư sau khi thương lượng vẫn quyết định trước tiên để cô nàng làm thu ngân thử xem, nếu sau này lại xảy ra một ít chuyện không tốt thì loại người cũng không muộn. Dù sao thì bọn họ đây chẳng phải trong biên chế, người này có thể làm tiếp hay không, còn không phải do người làm ông chủ như hai người quyết định sao.

Đối với bố trí công tác này mọi người xem như không quá bất ngờ. Thậm chí Vi Hương còn thở phào nhẹ nhõm, cô chính là không dám giao tiếp quá nhiều với người khác, hiện tại ông chủ để cô ở phía sau rửa chén rửa rau chuyện này quả thật là quá tốt!

Bao Xuân Diễm thì có chút tiếc nuối, cô muốn đến làm công việc thu ngân, nhưng không được.

Ba Đào thì nhìn Vương Thanh Thanh thêm vài lần, có chút ngoài ý muốn vậy mà sếp lại để cô nàng đến làm thu ngân. Chỉ với cái dáng vẻ kiêu căng lúc sáng của Vương Thanh Thanh kia, vậy mà sếp cũng chịu nổi?

Vu Hổ...

Hắn không có ý kiến gì, công việc trợ thủ lúc phỏng vấn sếp nhỏ đã uyển chuyển nhắc đến, hắn cũng nói không thành vấn đề, vậy hiện tại bố trí thế này hoàn toàn nằm trong dự kiến của bản thân, còn về những người khác không có bất kì quan hệ nào với hắn!

Tâm tư mọi người khác nhau, nhưng ai cũng không nói ra lời dị nghị, lúc Ứng Vọng dò hỏi tượng trưng một chút cũng rối rít trả lời không thành vấn đề.

Tiếp theo, Ứng Vọng lại sắp xếp một ít việc, lần này, cậu nói rõ sau này mỗi ngày buổi sáng tám giờ phải có mặt trong tiệm, sau đó hỗ trợ làm công tác chuẩn bị. Trong tiệm buổi sáng mười một giờ chính thức buôn bán, mãi cho đến mười giờ tối đều là thời gian đi làm. Đương nhiên, lúc không phải giờ ăn cơm thật ra người đến cửa hàng ăn gì đó cũng không phải rất nhiều, lúc không bận mọi người đều có thể nghỉ một chút, chuyện này cũng không có gì. Bởi vậy, nghiêm túc mà nói cũng chỉ có đoạn thời gian giờ cơm buổi trưa và buổi tối sẽ tương đối bận rộn, thời gian khác đều khá ổn.

Còn về vấn đề cơm nước, mỗi ngày trong tiệm sẽ phụ trách hai bữa cơm, buổi trưa và buổi tối mỗi buổi một bữa, đồ ăn là xào riêng vài món ăn, sau đó làm thành hình thức đồ ăn nhanh, mọi người thay phiên nhau ăn, đây chủ yếu là nhằm vào ba người ở đại sảnh, bởi vì bên đó không thể không có người.

Thời gian thử việc tiền lương kết toán theo ngày, sau khi chuyển chính thức thì kết toán theo tháng, lấy hình thức phát tiền mặt.

Ở chung hài hòa, cấm cãi nhau gì đó thì không cần phải nói, nói lại một lần tám vinh tám nhục, còn có một ít điều khoản cũng nói một chút, nếu ai vi phạm mắc lỗi sẽ nhìn mức độ nghiêm trọng của tình huống mà xử phạt.

...

Lải nhải một tràng dài, đến bốn giờ chiều, Ứng Vọng kết toán tiền lương thời gian thử việc hôm nay cho mọi người, sau đó tan làm.

Hôm nay tan làm sớm, cho nên không phụ trách cơm nước.

Cho dù ban đầu trong lòng suy nghĩ cái gì, một khắc nhận được tiền lương kia cũng chỉ còn lại vui vẻ.

Dựa vào bản lĩnh của bản thân kiếm tiền, cảm giác đó đương nhiên khác biệt!

Nhất là Bao Xuân Diễm và Vi Hương, hai người suýt chút nữa khóc ngay tại chỗ, có trời mới biết sau khi bọn họ thuê một phòng đơn để ở trong túi cũng chỉ còn dư lại một chút tiền, mà hiện tại ông chủ giữ lời kết toán tiền lương cho các cô, cũng tương đương với các cô không còn nỗi lo về sau, có thể thật sự yên tâm rồi.

Không, cũng không thể nói là thật sự yên tâm, mong muốn bây giờ của hai cô chính là nhất định phải qua thời gian thử việc, nhất định phải chuyển chính thức, như vậy tiền lương mỗi tháng sẽ có thể lãnh một trăm bốn mươi đồng tiền!

"Nhất định phải làm việc nghiêm túc, nhất định phải chuyển chính thức". Bao Xuân Diễm nói như vậy.

Vi Hương ra sức gật đầu, "Mấy người ông chủ rất tốt, cho tiền lương cũng không thấp, mỗi ngày còn phụ trách hai bữa cơm, tôi cảm thấy mỗi tháng chúng ta tích cóp một trăm ba mươi đồng cũng không thành vấn đề".

"Đúng vậy". Bao Xuân Diễm suy nghĩ một chút, "Đồ ăn trong tiệm tốt, vừa no bụng lại còn ngon miệng, vốn dĩ mỗi ngày chúng ta chỉ ăn hai bữa, cứ như vậy chúng ta cũng không cần mua mấy thứ để nấu cơm như nồi chén gáo chậu này kia, gian phòng thuê này một tháng mười đồng tiền thuê nhà, chúng ta mỗi người năm đồng, dư lại năm đồng dùng để chi tiêu trong một tháng hẳn là đủ rồi".

Vi Hương lẩm bẩm, "Đúng vậy, một tháng một trăm ba mươi đồng, không đến bốn tháng là có thể tích cóp đủ năm trăm đồng tiền".

Bao Xuân Diễm biết cô thế này là đang nhớ tới chuyện chú thím vì năm trăm đồng sính lễ mà bán cô, bèn an ủi, "Đùng nghĩ nữa, bây giờ bà cũng không ở trong thôn, sau này tự mình kiếm tiền nuối sống bản thân, chỉ cần không quay về, thì không có quan hệ gì với bọn họ, bọn họ cũng không có khả năng chạy xa như vậy tới đây bắt bà về gả chồng".

Vi Hương ra sức gật đầu, lòng bàn tay siết chặt túi tiền lúc nãy mới được Ứng Vọng phát ba đồng tiền, cảm thấy có lòng tin, bàng hoàng và sợ hãi trong lòng cũng biến mất rất nhiều.

Xuân Diễm nói đúng, bây giờ bản thân cô có thể kiếm tiền, mỗi ngày đều có thu nhập, cũng có chỗ ở, không cần tiếp tục nhìn sắc mặt chú thím, sợ hãi một ngày nào đó chọc bọn họ không vui sau đó bị đuổi ra khỏi nhà lưu lạc đầu đường xó chợ ăn đói mặc rách, thậm chí còn không cần lo lắng bọn họ vì tiền sính lễ mà bán mình cho một người góa vợ làm vợ mới.

Có tiền, cô có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, cũng có tư cách đi phản kháng rất nhiều chuyện!

Cho nên, cô nhất định phải chuyển chính thức, nhất định phải lấy tiền lương mỗi tháng, sau đó tích cóp cho mình nhiều tiền hơn!

Bình Luận (0)
Comment