Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 53

Ngày hai mươi tháng Mười.

Thích hợp dọn nhà, hợp hôn đính hôn, nạp tài, khai trương, kí kết, đặt giường, lắp cửa, treo biển hiệu, sửa chữa và chế tạo, nhận nuôi con.

Theo tiếng vang của dây pháo, Tiệm lẩu Vọng Thư ở số 6 phố Hoài Nhân khai trương.

"Tiệm lẩu Vọng Thư mở của kinh doanh, ba ngày đầu giảm 10%, hoan nghênh mọi người vào tiệm thưởng thức!".

"Tiệm lẩu Vọng Thư lần đầu kinh doanh, toàn quán đồng loạt chỉ bằng 90% giá gốc, ăn là lời!".

"Lẩu Tứ Xuyên chính tông, chỉ có ở Tiệm lẩu Vọng Thư!".

"...".

Tiếng rao của nam nữ trẻ tuổi liên tiếp nhau, người ban đầu bị tiếng pháo thu hút đến đây xem trò vui lập tức lên tiếng hỏi, "Lẩu? Có phải là món bát hà cung trước đây trong sách từng nói đến không?".

"Thoáng nhìn hình như là vậy".

Bạn gái hỏi chuyện chớp mắt, chỉ thấy trong tay người tiếp lời cầm một tờ giấy, bên trên còn vẽ hình vẽ đẹp mắt, chỉ nghe đối phương chỉ vào hình vẽ rực rỡ kia nói, "Thấy không, lẩu là thế này đây, trong nồi thêm nước lẩu, đặt trên bếp lò vừa nấu vừa ăn, chính là bát hà cung trước đây".

Bạn gái bị tranh vẽ thu hút ánh mắt sáng lên, "Đây là thực đơn hả?".

"Là tờ rơi". Người kia nói, "Bên trên còn có các loại thức ăn có thể chọn này, ba ngày đầu khai trương giảm 10% đấy, nhìn cũng rất ngon".

Người bạn gái này biết chữ, đã thấy được mấy món ăn bên trên, có ba chỉ bò cuộn, sách bò tươi, thịt dê cuộn, bò viên, cá viên, cá lát tươi, ba chỉ heo cuộn,... bên cạnh còn kèm hình ảnh, nhìn qua rất tươi mới ngon miệng. Mà giá cả xem như không rẻ, nhưng dòng chữ "bằng 90% giá gốc" được viết hoa tô đậm, chói lọi tuyên bố đến tiệm vào lúc này rất có lời.

Bát hà cung đấy, người triều Tống đáng yêu ăn, trong sách ghi lại không ít, có vẻ rất lịch sự tao nhã.

Tiệm lẩu Vọng Thư này thoạt nhìn không gian thoáng đãng, nhân viên phục vụ kia cũng mặt mày tươi cười, thân thiết nhiệt tình, đi vào ăn một bữa chắc chắn rất thoải mái.

Khụ khụ, quan trọng nhất chính là ba loại nước canh vẽ bên trên thoạt nhìn đều rất ngon miệng!

Trong đầu người bạn gái này nghĩ ngợi hết lần này đến lần khác, người yêu của cô thấy cô có hứng thú với lẩu bèn hỏi thăm đối phương, "Tờ rơi này từ đâu có được vậy?".

Đối phương nói, "... Cái này hả, mấy hôm trước có người phát cái này trên đường, nói là hôm nay bên này có tiệm lẩu khai trương, trong ngày còn có ưu đãi, nên tới hóng hớt một chút thôi".

Người bạn trai kia nói, "Nhưng tôi không gặp được".

Đối phương nói, "Nếu cậu thật sự cảm thấy hứng thú thì vào trong tiệm xem thử đi, bên trong chắc chắn cũng có".

Người bạn trai suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, nếu đã phát cho người khác, vậy không lí nào người trong tiệm lại không có. Nghĩ kĩ điều này, hắn hỏi ý kiến bạn gái, "Muốn đi vào xem thử không?".

Cô bạn gái này là thật sự muốn ăn, muốn đi vào xem thử bát hà cung trong truyền thuyết, "Đi!".

Vì thế, hai người đi vào trong tiệm.

Nhân viên phục vụ từ xa nhìn thấy hai người bọn họ tiến vào, vội vàng tiếp đón, "Mời hai vị vào bên trong".

Dáng vẻ nói khẽ cười duyên này, đôi trẻ nghe đến tâm trạng cực tốt, cảm thấy số tiền hôm nay mình phải tiêu này rất đáng giá.

Lúc này, trong tiệm lẩu đã ngồi một bàn khách, có nhân viên phục vụ nam đang giới thiệu cho bọn họ.

Bên này, Bao Xuân Diễm đón tiếp bọn họ ngồi xuống, sau đó lấy ra một quyển thực đơn, "Đây là thực đơn trong tiệm chúng tôi, hai vị có thể xem thử, nếu như muốn gọi đồ ăn thì nói với tôi là được".

Cô bạn gái kia trả lời một câu, "Chúng tôi xem thử trước đã".

Bao Xuân Diễm tự nhiên đáp được.

Đôi trẻ này bắt đầu nghiên cứu thực đơn. Thực đơn này và tờ rơi cũng không giống nhau, bên trên không có những quảng cáo hoa hòe lòe loẹt kia, chỉ có giới thiệu nguyên liệu ngắn gọn. Đương nhiên, vẫn như cũ có kèm theo một vài hình ảnh minh họa, thoạt nhìn rất vui tai vui mắt.

"Chỉ với quyển thực đơn này, là có thể biết chủ tiệm thật sự dụng tâm kinh doanh". Bạn gái nói với người yêu cô.

Người yêu cô bèn cười, "Tiệm cũng mở rồi, chắc chắn muốn kiếm được tiền".

Hai người trò chuyện đôi câu, sau đó thì hết sức chuyên chú xem thực đơn, gặp được vấn đề không hiểu sẽ đặt câu hỏi với phục vụ, "Cái lẩu uyên ương này là hai loại nước lẩu để chung một nồi sao?".

"Đúng là hai loại nước lẩu, nhưng nồi của chúng tôi là đặt làm riêng, nước lẩu cũng được đặt riêng, sẽ không trộn vào nhau, chuyện này quý khách có thể yên tâm".

"Nguyên liệu bên trong set ăn đề cử này có thể đổi không?".

"Xin lỗi, cái này không thể đổi".

"Nếu ở trong đó có đồ ăn tôi không thích thì sao?".

"Quý khách có thể cân nhắc đổi set ăn ạ, hoặc là trực tiếp gọi riêng đều được".

"Gọi riêng sẽ đắt hơn một chút".

"Vậy quý khách có thể đổi một set ăn nhỏ".

"...".

Lần đầu tiên ăn lẩu, chung quy sẽ có rất nhiều chỗ không rõ, không thể thiếu muốn hỏi thêm mấy câu với nhân viên phục vụ. Lúc này Bao Xuân Diễm và Ba Đào đều vô cùng vui mừng vì ngày hôm qua sếp đã giảng giải một ít với bọn họ nhân viên phục vụ này đến cùng phải làm sao để làm tốt, cũng như thử đưa ra một ít vấn đề có khả năng sẽ gặp được, bằng không hôm nay có thể đúng là không cách nào ứng phó thật!

Đương nhiên, dù như vậy, trả lời câu hỏi của từng bàn một cũng khiến hai người bọn họ miệng khô lưỡi khô.

Ngụy Vân Thư trông coi ở đại sảnh, thấy lại có khách tiến vào, mà Ba Đào và Bao Xuân Diễm còn đang giải thích cho khách hàng khác, vốn định tự mình bước lên, nhưng ánh mắt thoáng nhìn thấy Vương Thanh Thanh đang ngồi ở chỗ thu ngân ăn không ngồi rồi, bước chân đổi hướng, trực tiếp gọi người, "Vương Thanh Thanh, đi hỗ trợ đón khách".

Sếp lớn lên tiếng, vẻ mặt còn không cho phép thương lượng, Vương Thanh Thanh không dám làm trái, nhanh nhẹn đi qua.

Dáng vẻ cô nàng này thoạt nhìn tâm cao khí ngạo, trên thực tế quả thật cũng tâm cao khí ngạo, lúc đón khách rõ ràng không thân thiện bằng Bao Xuân Diễm. Cũng may lúc này nhóm khách hàng vô cùng tò mò với lẩu, nhờ vậy mới không so đo thái độ của cô nàng.

Vì thế, chờ Vương Thanh Thanh tiếp đón xong bàn khách này, Ngụy Vân Thư mới nhắc nhở, "Lần sau đối đãi với khách hàng phải mặt mày vui vẻ, trả lời câu hỏi phải kiên nhẫn một chút".

Vương Thanh Thanh nhíu mày, "Tôi không có không kiên nhẫn mà".

Ngụy Vân Thư nói, "Mặt mày vui vẻ".

Vương Thanh Thanh ngẫm lại thái độ lúc nãy của mình, hít sâu một hơi, "... Được".

Nhắc nhở xong, Ngụy Vân Thư cũng không dông dài thêm với cô nàng, tiếp tục mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, kịp thời mang đến cho khách hàng phục vụ đúng lúc.

Mà sau bếp lúc này đã bận như con quay, mấy cái bếp gas mở hết, lửa bên dưới nồi đặt làm đã cháy, căn cứ theo yêu cầu nước lẩu khác nhau của khách hàng mà bắt đầu múc từ nồi lớn ra.

Nước lẩu này đương nhiên là được nấu trước, trải qua mấy giờ liên tiếp ninh trên lửa, mùi hương của các loại nguyên liệu nấu ăn cũng được ninh ra, trở nên thơm ngát.

Mà một nồi nước lẩu này, là lẩu thanh cơ bản nhất.

Sau đó sẽ căn cứ theo yêu cầu của khách hàng, lại thêm vào những nguyên liệu khác nhau dựa theo lẩu thanh, lẩu chua và lẩu tê cay, thì sẽ trở nên đa dạng.

"Lẩu thanh thêm nấm, nấm kia đều đã được ngâm nở và rửa sạch sẽ; lẩu chua thì nhớ thêm cốt lẩu chua đã ninh sẵn, ớt cũng phải nhớ thêm vào; còn về lẩu tê cay, nồi nhỏ gần nửa muỗng, nồi vừa nửa muỗng, nồi lớn một muỗng, đừng nhớ nhầm...".

Ứng Vọng vừa bận việc vừa dặn dò Vu Hổ, chỉ sợ hắn bận quá mà nhớ nhầm cái gì đó.

"Vi Hương, kiểm tra lại đồ ăn đã chuẩn bị xong và đơn đặt hàng một lần, nhất định không thể thiếu đồ ăn, bằng không khách hàng sẽ cho rằng chúng ta kinh doanh không trung thực. Còn có số của mỗi bàn cũng phải để chính xác, đừng xuất hiện chuyện dở khóc dở cười như bưng nhầm bàn...".

Vi Hương liên tục trả lời, lại nhanh chóng kiểm tra lại đồ ăn một lần.

"Bàn số 2 xong chưa?". Ba Đào từ bên ngoài ló đầu vào thăm dò, "Nhìn thấy bàn số 1 bắt đầu ăn, trông dáng vẻ của bọn họ đã không kịp chờ".

"Cốt lẩu vẫn chưa tan, còn phải đợi một lát". Ứng Vọng dùng muỗng múc một muỗng cốt lẩu tê cay cậu đã ninh trước cho vào trong nồi, bớt chút thời gian hỏi, "Mấy thứ chén đũa nước trà này kia đã đưa lên chưa?".

Ba Đào nói, "Đã xong rồi".

"Chờ một lát đi, trong nồi bên này tan là có thể bưng qua". Ứng Vọng lại gọi Vu Hổ và Vi Hương, "Hai người nhanh chóng chuẩn bị sẵn đồ ăn của bàn kia đi, sau đó để bọn họ bưng lên trước".

Vu Hổ nói, "Còn thiếu cá viên cuối cùng, chuẩn bị xong là có thể mang lên".

Vi Hương cũng đang nhanh chóng vớt ra.

"Đơn của bàn số 13!".

"Ồ, bàn lớn tám người à!"

"Ba Đào, đừng ồ nữa, bưng đồ ăn lên bàn đi!". Vu Hổ dùng khăn lông lau mồ hôi trên đầu một chút, chuyển khay đồ ăn đã chuẩn bị xong đến bên bàn dài, "Hai cái khay này đều là bàn số 2, đừng lên thiếu!".

Ba Đào lên tiếng trả lời, "Biết rồi biết rồi". Sau đó nhanh chóng làm việc.

Sau bếp khí thế ngất trời một trận, mùi hương của các loại nước lẩu không ngừng bốc lên trong không khí, hơn nữa bận rộn liên tiếp, người nóng đến mức cả người đều là mồ hôi. Cộng thêm hôm nay là ngày đầu tiên kinh doanh, mọi người đều còn chưa quá quen thuộc với nghiệp vụ, giữa các bên cũng không có gì gọi là ăn ý, cho nên nhìn có vẻ trong bận rộn còn có chút lộn xộn, trong từng tiếng báo cáo liên tiếp nhau của đại sảnh đầu óc cũng đã ù ù.

Đừng nói là Vu Hổ và Vi Hương, ngay cả Ứng Vọng cũng có chút bận đến đầu óc choáng váng.

Trước kia chưa từng trải qua công việc thế này, hiện tại có vẻ rất thiếu kinh nghiệm.

"Sếp nhỏ, sách bò đã hết rồi".

"Ba chỉ bò cuộn chỉ còn một ít, đại khái còn đủ chuẩn bị cho hai bàn".

"Ruột vịt đã thấy đáy".

"...".

"Nói với bên ngoài một tiếng, đồ ăn cung ứng số lượng hạn chế mỗi ngày hết thì ngừng". Ứng Vọng bình tĩnh trả lời.

Hiện tại thịt bò không dễ mua như đời sau, mấy phần thịt bò trong tiệm đều là Ứng Vọng chạy mấy trại chăn nuôi mới mua về được; còn như ruột vịt, tuy rằng vịt dễ mua, nhưng bên trong một con vịt cũng chỉ có một chút ruột như vậy, cộng thêm thời buổi này bán vịt vốn dĩ đều là bán vịt sống, vịt làm sẵn rất ít bán, ruột vịt đương nhiên cũng sẽ ít đi. Cho nên lúc chuẩn bị thực đơn đã ghi rõ trước mấy thứ này số lượng hạn chế, mỗi ngày bán hết thì sẽ ngừng.

"Nói rõ ràng với mấy người Xuân Diễm và Ba Đào, lúc khách hàng gọi đồ ăn đừng gợi ý nữa, đồ ăn đã hết rồi".

"Được, tôi đi ngay!".

Người ở đại sảnh nhận được tin tức rất nhanh, khách hàng đang gọi đồ ăn đương nhiên cũng sẽ biết, trái lại không có tức giận, mà là ngạc nhiên nhiều hơn, "Không phải mọi người mới khai trương à? Làm sao lại bán hết rồi?".

Nhân viên phục vụ giải thích, "Những thứ này vốn ít ỏi, trong tiệm chúng tôi tổng cộng cũng không có bao nhiêu, khách hàng trước đó đều thích, cho nên bây giờ đã bán hết rồi".

Khách hàng quay đầu lướt nhanh một vòng quanh đại sảnh, quả thật không ít người, rất nhiều người lúc này đã bắt đầu ăn, hơi nóng từ trong nồi kia bốc lên, nước lẩu cũng đang sôi sục, thoạt trông khá ngon miệng.

Không phải là đều giống như mình thấy cửa hàng mới đang khai trương, nhân dịp ba ngày đầu giảm 10% nên đến nếm thử đấy chứ?

Nghĩ vậy, khách hàng không yên tâm hỏi lại lần nữa, "Hôm nay chắc chắn giảm 10% hả?".

Nhân viên phục vụ: "Quả thật giảm 10%".

"Vậy được". Khách hàng nói, "Lấy cho tôi cái lẩu uyên ương nhỏ này, sau đó lại thêm set ăn này".

"Trong tiệm có ba loại nước lẩu là lẩu thanh, lẩu chua và lẩu tê cay, quý khách muốn hai loại nào?".

"Muốn lẩu thanh và lẩu tê cay".

"Lẩu tê cay có thể sẽ cay hơn một chút".

"Không sao, không phải tôi còn chọn thêm một cái lẩu thanh à, nhất định cái này không cay, nếu như không ăn tê cay được chúng tôi ăn lẩu thanh". Nói rồi, người kia lại hỏi ý kiến của bạn mình, "Chọn như vậy được không?".

"Được, trái lại tôi muốn xem thử cái lẩu tê cay này đến cùng là cay bao nhiêu".

Giọng điệu này, còn rất xem thường, kết quả chờ sau khi lên đồ ăn...

!!!

Sao lại cay như vậy?!

Vừa tê vừa cay! Miệng sắp mất cảm giác rồi!

Bình Luận (0)
Comment