Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng không ngờ hôm nay sẽ buôn bán tốt như vậy, suy cho cùng bọn họ lúc này là cửa hàng mới, cũng không có thuê ai đến đây, theo lí thuyết nhóm khách hàng hẳn sẽ lựa chọn vây xem một chút, sau đó hỏi thăm với người đi vào thử độc trước có ngon hay không mới cân nhắc nên đi vào hay không.
Nhưng hoàn toàn không ngờ đến, thế nhưng có nhiều người tiến vào như vậy, bàn ở đại sảnh cũng sắp ngồi đầy!
Sao lại thế này?
"Sếp nhỏ, hết ba chỉ heo cuốn rồi!".
"Ngoài ra cũng sắp hết miến khoai ngâm sẵn!".
"...".
Lúc này đã mười hai giờ, Ứng Vọng bận đến sứt đầu mẻ trán, một tay cậu thêm nguyên liệu vào trong nồi, đồng thời xoay chuyển đầu óc giải quyết vấn đề, "Bây giờ lấy miến khô ra ngâm ngay đi, ngâm bằng nước nóng!".
"Hết ba chỉ heo cuốn thì nói với mấy người Ba Đào và Xuân Diễm, bảo bọn họ đừng lên món nữa!".
"Ờ ờ, được".
"...".
Bởi vì dự tính trước đó có chút sai, thế cho nên không chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, đến hiện tại không chỉ bán hết đồ ăn hạn chế số lượng mỗi ngày, mà ngay cả đồ ăn không hạn chế số lượng cũng bắt đầu bán hết. Nhất là thịt, tiêu hao rất nhanh!
Trong một khoảnh khắc Ứng Vọng cũng sắp cho rằng có phải giá tiền trên thực đơn ghi sai rồi không, nếu không thì vì sao lại có nhiều người gọi thịt như vậy.
Phải biết rằng, thịt đắt hơn đồ ăn chay rất nhiều!
Ứng Vọng nào có thể nghĩ đến, vốn dĩ nhóm khách hàng là ôm tâm lí đi vào xem thử, dù sao thì cái thứ gọi là "lẩu" này vẫn chưa từng xuất hiện ở thành phố Vĩnh An, chỉ có duy nhất cửa hàng này xuất hiện, thế nào cũng phải đi vào nếm thử một chút. Cho nên, lúc mới bắt đầu bọn họ không gọi nhiều đồ ăn lắm, nghĩ rằng không ngon thì coi như bỏ tiền ra mua một bài học đi. Nhưng không ngờ đấy, tiệm lẩu này là thật sự có chút thực lực, nước lẩu nồng đậm, cho dù là nguyên liệu gì nhúng vào một lát sau đó vớt lên ăn đều sẽ có mùi có vị, lại dùng nước chấm chấm một chút, như vậy sẽ trở nên vô cùng ngon miệng! Đồ ăn ngon, không dính cú lừa, thậm chí còn ăn đến nghiện luôn, nên không nhịn được gọi thêm một ít đồ ăn!
Hơn nữa hôm nay giảm 10%, tất cả đồ ăn trong tiệm đều giống nhau chỉ bằng 90% giá gốc, lúc này đương nhiên phải tóm đồ đắt tiền mà ăn, bằng không sau này hết giảm giá rồi phải tiêu nhiều tiền hơn!
Đương nhiên, cũng là vì nguyên nhân người dân trong những năm này tương đối thích ăn thịt, so với đồ ăn chay, thì thịt quá ngon.
Bởi vậy, dưới các loại nguyên nhân chồng chéo lên nhau này, đã dẫn đến thịt trong tiệm không đủ dùng.
Ngụy Vân Thư nghe Vi Hương ra đây nói lại tin tức này, nhìn khách trong tiệm gần như ngồi kín bàn, cũng không còn thời gian nghĩ chuyện khác, cầm tiền đi ngay đến sạp thịt.
Mấy thứ thịt bò thịt dê này kia không dễ kiếm, nhưng thịt heo có thể đến mấy sạp thịt gần đây tìm thử một chút. Hiện giờ mới giữa trưa, đến giờ cơm tối còn phải tiếp tục buôn bán đấy!
Ngụy Vân Thư người cao chân dài, một khi đã chạy thì rất nhanh, không quá mười lăm phút đã mang một tảng thịt lớn về.
Anh mang thịt ra sau bếp, cũng không gọi mấy người Vu Hổ còn đang bận rộn không thôi đến xử lí, tự mình cầm dao lạng lớp da xuống, sau đó rửa thịt sạch sẽ, lúc này mới gọi Vu Hổ đến cắt.
Ba chỉ heo cuộn phải cắt thật mỏng, cần một chút kĩ thuật dao, chuyện này có chút khó đối với Ngụy Vân Thư, vào lúc không có nhiều thời gian, chỗ nào cho phép anh lằng nhằng làm từng chút một.
Ứng Vọng bớt chút thời gian hỏi mấy câu với anh, "Mua về bao nhiêu thịt vậy?".
Ngụy Vân Thư nói, "Mười cân".
Ứng Vọng: "Tươi không?".
Ngụy Vân Thư: "Tươi".
Ứng Vọng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là được rồi".
Bọn họ là làm kinh doanh ăn uống, hơn nữa cậu còn muốn tiếp tục kinh doanh lâu dài, cho nên tương đối coi trọng danh tiếng, không muốn thật giả lẫn lộn dù chỉ một chút.
Tiệm mới khai trương, vấn đề liên tục xuất hiện, ngoài mấy vấn đề như: nhiều người không kịp tiếp đón, bán hết nguyên liệu nấu ăn, chưng thiếu cơm,... thậm chí còn có bởi vì cân nhắc chưa chu toàn, trước đó trong tiệm không chuẩn bị sẵn tạp dề mà dẫn đến có đứa nhỏ vô tình lật úp chén làm nước lẩu bắn tung tóe cả người, sự cố bất ngờ làm khách cả bàn đó suýt chút nữa ầm ĩ lên, tóm lại, chỉ thời gian một buổi trưa đã xuất hiện rất nhiều vấn đề, cần giải quyết và hoàn thiện ngay.
Một mực bận rộn đến hai giờ trưa, khách trong tiệm cuối cùng cũng rời đi gần hết, chỉ còn một bàn bốn người và một bàn tám người vẫn đang ăn, tạm thời không có khách mới tiến vào, mọi người cuối cùng cũng có thể thở lấy hơi.
"Thế này cũng quá bận rồi". Vương Thanh Thanh chặc lưỡi.
Bao Xuân Diễm chạy qua lại ở trong tiệm cả buổi sáng, lúc này đang vịn quầy thu ngân nghỉ ngơi một chút, "Chuyện buôn bán trong tiệm không tệ".
Vương Thanh Thanh nhớ lại doanh thu sáng nay một chút, lập tức tâm trạng rất phức tạp, "Là vô cùng tốt".
Thế thì tốt quá rồi!
Tuy rằng cô còn chưa tính tổng thu nhập là bao nhiêu, nhưng số tiền mỗi bàn thanh toán đều không ít, nhiều bàn như vậy cộng lại, tổng doanh thu nhất định sẽ không ít.
Công xưởng của mẹ cô có hiệu quả và lợi ích tốt như vậy không?
Trong đại sảnh tạm thời nhàn rỗi, mấy nhân viên của tiệm tụ vào một chỗ nói chuyện, Ngụy Vân Thư cũng không để ý bọn họ mà là đi thẳng đến sau bếp, hỏi Ứng Vọng đang đứng chung một chỗ không biết đang nói gi với Vu Hổ, "Cơm trưa sắp xếp thế nào?".
Cũng đã đến giờ này rồi, chắc chắn mọi người đều đã đói bụng từ lâu.
"Cơm trước đó bán hết rồi, đã chưng thêm lần nữa, hiện tại bên trong còn dư lại không ít. Cho nên em và Vu Hổ đã thương lượng, bây giờ trong tiệm không có khách mới tiến vào, mấy giờ tiếp theo cho dù có khách vào nhưng hẳn sẽ không quá nhiều, cho nên em bèn nghĩ chúng ta cũng đừng nấu đồ ăn khác, đã phiền phức lại còn lãng phí thời gian, dứt khoát dùng đồ ăn còn dư lại nấu lẩu ăn, cũng để mọi người tự mình nếm thử lẩu trong tiệm là mùi vị gì". Ứng Vọng nói xong, lại hỏi ý kiến của Ngụy Vân Thư, "Anh cảm thấy thế nào?".
Ngụy Vân Thư nói, "Rất được, buổi trưa hôm nay quá bận, vốn cũng đã bỏ lỡ giờ cơm, bây giờ tranh thủ thời gian lấp đầy bụng mới là quan trọng nhất".
Ứng Vọng cười nói, "Vậy cứ quyết định thế nhé".
Nói rồi, cậu trực tiếp thu xếp, "Vu Hổ, cậu chuẩn bị một nồi uyên ương, cứ chọn lẩu thanh và lẩu tê cay đi, lát nữa chúng ta ăn ở bàn tám người. Vi Hương, cô đi xem đồ ăn nào còn dư lại, chuẩn bị một phần mang ra bên ngoài, chúng ta chuẩn bị ăn cơm".
Hai người đáp một tiếng được rồi đi làm việc.
Ứng Vọng không động vào, hiện tại cậu nóng đến cả người đều là mồ hôi, dính nhớp rất không thoải mái. Dứt khoát cất bước đi vào bên trong, đến dưới vòi nước rửa mặt.
Ngụy Vân Thư cũng theo vào, thấy cậu trực tiếp rửa mặt bằng nước chảy ra từ vòi, không nhịn được nhíu mày một cái, "Hay là em pha thêm chút nước nóng đi? Hiện tại trời bắt đầu lạnh, đừng để bị cảm".
Ứng Vọng lắc đầu, "Không sao, bây giờ em rất nóng, rửa mặt một chút mà thôi, sẽ không có chuyện gì".
Lau mặt bằng khăn ướt, cậu thoải mái nói một tiếng, "Mát ghê".
Đã như vậy, Ngụy Vân Thư cũng không nhắc lại việc này nữa, mà là nói, "Buổi trưa hôm nay ăn cơm hơi muộn".
"Đúng là có chút muộn". Ứng Vọng vừa lau mặt và cổ vừa nói, "Hôm nay quá đông khách, sau bếp bận ngập đầu, bên đại sảnh mấy người các anh cũng bận đến chân không chạm đất, cho dù nấu cơm cũng không có thời gian ăn".
Ngụy Vân Thư nhớ lại tình hình bận rộn lúc nãy một chút, khẽ thở dài, "Đúng là bận, hơn nữa còn có không ít vấn đề...".
Ứng Vọng thuận thế trò chuyện một ít vấn đề kinh doanh xuất hiện hôm nay với Ngụy Vân Thư, lại thương lượng biện pháp giải quyết một lúc, sau đó Ba Đào ló đầu vào gọi bọn họ ra ăn cơm.
Bàn lớn tám người, mỗi hướng ngồi hai người. Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư ngồi vào chỗ đầu bàn mà bọn họ chừa ra. Bao Xuân Diễm và Vi Hương ngồi một bên, Vu Hổ và Ba Đào ngồi một băng ghế dài, Vương Thanh Thanh thì ngồi một mình.
Giữa bàn lớn là nồi uyên ương dùng than đốt liên tục sôi ùng ục, bốn phía còn lại là đồ ăn.
Bởi vì là người một nhà, cho nên cũng không chú trọng bày trí khay gì đó, rau dưa là đủ loại xen lẫn trực tiếp đựng trong một rổ; những món như: đậu hủ, đậu hủ chiên phồng, tàu hủ ky, đậu hủ khô,... đặt chung trong chậu nhỏ; các loại nấm khô ngâm nở đặt trong một bát lớn; các loại miến đựng trong bát lớn; khoai tây lát ắt không thể thiếu, thịt thì chính là cá viên, cá phi lê và ba chỉ heo cuộn, còn về ba chỉ bò cuộn, thịt dê cuộn, sách bò, ruột vịt, thịt khô, lạp xưởng,... tất cả đều đã bán hết, phải chờ bổ sung sau.
Bận rộn cả buổi sáng, cho dù Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã ăn bữa sáng cũng đã đói bụng từ lâu, càng không cần nói đến nhóm người Bao Xuân Diễm không ăn bữa sáng, nếu không phải là ý chí mạnh mẽ đang gồng gánh, đoán chừng bọn họ đã đói đến ngất ở trong tiệm.
Lúc này Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư ngồi xuống ghế, trong một câu "Ăn đi" của Ứng Vọng, mọi người cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm, lời gì khác đều không muốn nói.
Đến khi ăn vào một chén cơm lót bụng một chút, lúc này bọn họ mới có tâm trạng để thưởng thức mùi vị của lẩu.
Khỏi phải bàn, chính là vô cùng ngon!
Lẩu thanh rất tươi ngon, rau xanh bình thường vốn không có gì đặc biệt thả vào nấu chín gắp ra ăn lập tức trở nên vô cùng ngon miệng, ngon đến đầu lưỡi cũng sắp nuốt xuống, nếu như chấm một chút nước chấm ớt, thì sẽ bọc lên một lớp vị cay, đây lại là một hương vị hoàn toàn khác biệt.
Mặt trên lẩu tê cay nổi lo lửng một lớp dầu đỏ, cái nồi này cũng không phụ cái tên của nó, thật sự là vừa tê lại vừa cay. Nấu rau xanh trong nồi này chính là chịu tội, tê cay gấp bội, miệng cũng sắp cay đến sưng lên. Cho nên sếp còn đặc biệt nhắc nhở nói rau xanh thả vào nấu trong lẩu thanh, nếu không sẽ không chịu nổi. Nhưng nấu những thứ khác trong nồi lẩu tê cay rất tuyệt, nhất là nấu thịt lát, một miếng hơi mỏng thả vào không bao lâu đã trở nên uốn cong, vớt lên ăn vô cùng thơm ngon, dù sao thì ở nhà chắc chắn là không làm ra được cái hương vị này!
Cốt lẩu tê cay là Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cùng nhau nấu, sau khi nấu xong thì cất vào vại, sau đó lúc cần thì trực tiếp thêm vào trong nồi, không để Vu Hổ hỗ trợ.
Bởi vậy, lúc Vu Hổ ăn đồ ăn trong nồi tê cay khó tránh khỏi sẽ đụng phải bệnh nghề nghiệp, hắn sẽ không nhịn được suy nghĩ xem bên trong cái nồi này rốt cuộc bỏ thêm những thứ gì, làm sao lại có thể biến thành loại hương vị này. Ớt và hoa tiêu không cần phải nói, hai thứ này chắc chắn có, hơn nữa dầu này là dầu gì hắn không suy nghĩ ra, giống mỡ heo nhưng lại có chút giống dầu cải, nhưng dường như cũng không được đầy đủ...
Vu Hổ nhíu mày, quá phức tạp.
Nồi nước lẩu thanh kia là buổi sáng hắn cùng ninh với sếp nhỏ, cho thứ gì vào bên trong sếp nhỏ cũng không tránh hắn, hiện tại hắn đã hiểu. Chỉ nước lẩu thanh kia cũng đã dùng nhiều nguyên liệu như vậy, hiện tại còn pha trộn thêm gia vị tê cay sếp nhỏ tự mình trộn theo công thức riêng, thế này thì cho dù là cái lưỡi nhạy bén trong truyền thuyết cũng rất khó học theo. Huống hồ chuyện nấu ăn này, còn có các nhân tố sức lửa, thời gian vân vân đang quấy phá...
Ừ, nước lẩu này trong thời gian ngắn không sợ có người học theo, bởi vì muốn nắm giữ công thức rất khó.
Xét theo buôn bán sáng nay của tiệm lẩu, có lẽ hắn cũng không cần sợ tiệm lẩu sẽ đóng cửa dẹp tiệm rồi.
Vào lúc Vu Hổ đang suy nghĩ, Vương Thanh Thanh thì lại đang vùi đầu ăn ngấu nghiến, hơn nữa còn là kiểu càng ăn càng nhiều này.
Từ trước đến nay cô không hề biết, chỉ thả đồ ăn vào trong nước canh nấu một chút, vô cùng đơn giản như vậy lại có thể thơm ngon thế này!
Hơn nữa cho dù là nguyên liệu gì thả vào nấu đều ngon!
Khó trách hôm nay nhiều người ăn cũng không ngẩng đầu lên như vậy, mỗi một bàn đều hết lần này đến lần khác thêm đồ ăn, hóa ra là thật sự rất ngon!
Trong miệng nuốt một bữa lẩu này, trong đầu lại nhớ đến mấy món ăn trong tiệm ngày hôm qua, Vương Thanh Thanh lại một lần nữa động lòng dữ dội, đi làm trong tiệm lẩu này hình như thật sự rất tốt ấy.
Không nói phát tiền lương không thua gì các công xưởng khác, mấu chốt là một ngày còn phụ trách hai bữa cơm, chẳng những có thể tiết kiệm thức ăn trong nhà, mà nhất là cơm này còn đủ tầm để lấy ra mở tiệm kinh doanh, chuyện này thấy thế nào cũng là cô được lợi hết!