Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 55

Đến khi ăn cơm trưa xong, hai bàn khách trong tiệm kia cũng đã rời đi, mọi người cầm chén đũa thu dọn bàn ghế sạch sẽ, lúc này mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Có điều không phải là ngồi thảnh thơi không làm gì cả, dù sao thời điểm giờ cơm chiều còn phải buôn bán đây, đồ ăn chuẩn bị buổi sáng đến hiện tại cũng đều không còn nhiều lắm!

Ngụy Vân Thư thấy Ứng Vọng quá mệt mỏi, dứt khoát gọi Ba Đào đi ra ngoài với mình đến cửa hàng và trại chăn nuôi trước đó đã đặt trước lấy đồ ăn lấy thịt, còn về Ứng Vọng thì ở lại trong tiệm mang theo những người còn lại chuẩn bị những thứ khác.

Các loại đồ khô cần ngâm nước trước, rau xanh cần rửa sạch, khoai tây, bí đỏ, bí đao, các loại đồ ăn khác cũng là nên gọt vỏ thì gọt vỏ, nên cắt miếng thì cắt miếng, còn về nước chấm này kia đều không cần phải nói, tóm lại nên chuẩn bị thì không thiếu loại nào.

Cũng may những thứ này có thể ngồi trên ghế làm, có thể để chân thoải mái một chút.

Bọn họ vừa làm vừa trò chuyện đến lúc làm gần xong những việc này, Ngụy Vân Thư và Ba Đào xách theo rất nhiều đồ trở về.

Ứng Vọng tiến lên đón, hỏi, "Có những loại nào?".

Ngụy Vân Thư trả lời, "Dê bò heo cá đều có, dựa theo hợp đồng đã kí trước đó, bọn họ đã chuẩn bị đồ sẵn rồi".

Ứng Vọng lật xem một chút, phát hiện thịt đều không tệ, rất tươi, "Không lừa gạt chúng ta".

Ngụy Vân Thư nói, "Đoán chừng cũng là sợ chúng ta kiểm tra".

Ứng Vọng cây ngay không sợ chết đứng nói, "Chuyện này nhất định phải kiểm tra, đã bỏ tiền ra mua mà".

Những năm trước đây cả nước từ trên xuống dưới đều rất nghèo, chiến tranh cục bộ vẫn còn, quan hệ quốc tế cũng đang vào một loại trạng thái tế nhị bất lợi, cộng thêm còn đang nợ nước ngoài, nhân dân của nhà nước mới ra đời chỉ có thể thắt lưng buộc bụng mà sống, tất cả đồ ăn đều phải dựa vào phiếu mua sắm, lại có lúc có phiếu cũng không nhất định có thể mua được đồ, bởi vì số lượng cung ứng không đủ. Có lẽ bị kiềm chế nghiêm khắc, cho nên hiện tại chính sách hơi thoáng một chút mọi người lập tức tập trung vào ăn, mặc, ở, đi lại trước tiên, các loại trại chăn nuôi tranh nhau dựng lên, người buôn bán cũng nhiều hơn, chỉ vì ăn thêm một miếng thịt.

Dưới hình thái xã hội như vậy, chuyện kinh doanh của trại chăn nuôi vô cùng tốt, mỗi ngày đều có rất nhiều người bán thịt đến trại chăn nuôi đặt hàng, có khả năng buổi sáng giết một con heo, buổi chiều còn phải giết tiếp. Cho nên Ứng Vọng tình nguyện mỗi ngày vất vả một chút chạy hai chuyến, cũng muốn mua được thịt tươi mới nhất.

Lúc này thấy trại chăn nuôi không lừa gạt cậu, tươi cười trên mặt cũng nhiều hơn, sau đó gọi nhóm Vu Hổ tới hỗ trợ xử lí.

Đến khi nên cắt thì cắt, nên ướp thì ướp gần xong, trong tiệm có người tới.

"Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?".

Bàn khách thứ nhất mở màn, Tiệm lẩu Vọng Thư lại bắt đầu bận rộn.

Hơn nữa so với một trận buổi trưa kia buôn bán cũng rất tốt!

Cũng may trải qua trận buôn bán buổi trưa, cho dù là đại sảnh hay là sau bếp đôi bên đều đã thành lập một chút ăn ý, tuy mỗi người đều bận rộn nhưng mọi việc suôn sẻ hơn so với buổi trưa, nếu không cũng không biết sẽ rối loạn đến mức nào!

"Đơn của bàn số 7".

"Đồ ăn của bàn 11 xong chưa? Khách đang hối".

"Còn sách bò không?".

"Cá viên sắp hết, nhanh chóng giết cá làm ngay đi".

"Bàn số 3, tính tiền!".

"Bàn số 14 muốn thêm nước trà".

"..."

Trong và ngoài, bận muốn bay lên!

Chờ đến khi trời bên ngoài tối đen, đèn cũng đã được bật sáng, Ứng Vọng bớt chút thời gian đến đại sảnh nhìn thử, bàn hai người đã ngồi đầy, bàn bốn người và bàn tám người chỉ còn một bàn trống, đủ loại khói bốc lên, cộng thêm tiếng nói chuyện trao đổi của khách hàng, toàn bộ đại sảnh có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Lại nhìn kĩ biểu cảm của bọn họ, thế nhưng thật ra có sự khác nhau, có người bị cay nhe răng trợn mắt, có người bởi vì lẩu ngon mà vui vẻ, có người đang vì cướp được một miếng thịt mà dạt dào đắc ý, còn có người không nói một câu vùi đầu ăn ngấu nghiến... Khói lửa mịt mù, bọn họ thoải mái ăn uống no say, đũa trong tay giống như đánh nhau, không ai nhường ai, chỉ vì ăn thêm một miếng.

Cảnh tượng náo nhiệt này, Ứng Vọng nhìn đến ngẩn người một lát, sau đó chậm rãi nở nụ cười.

Ứng Vọng lại chui vào trong bếp, sau đó nói với Vu Hổ, "Xem thử còn thừa nguyên liệu gì, có thể nấu lên hay không, chúng ta cũng nên ăn cơm".

Vu Hổ trả lời ngay, "Lúc xế chiều sếp lớn mua về một miếng thịt nạc vai, dùng ớt xào một món thịt sợi xào ớt xanh đi. Còn có rau diếp thơm đã rửa sạch, có thể xào với tỏi nhuyễn, lại dùng nước lẩu nấu canh đậu hủ là được".

Hình thức thức ăn nhanh trước đó Ứng Vọng đã từng nói với Vu Hổ, nói trắng ra chính là mỗi người ăn riêng. Vu Hổ nghĩ thay phiên ăn như vậy thì không thể làm quá phức tạp, hai món ăn một canh là đủ, đơn giản bớt việc cũng đủ no.

Ứng Vọng nghe vậy, ánh mắt quét một vòng sau bếp, cuối cùng nói, "Lại dùng cà chua xào với trứng gà đi, ba món ăn và một canh, hẳn là đủ rồi".

Vu Hổ đáp một tiếng.

Hắn nghĩ thầm sếp nhỏ quả là nhân hậu từ tâm, ba món ăn một canh này, thịt sợi xào ớt xanh và trứng xào cà chua không cần phải nói, đó đều thuộc về món ăn mặn, mà canh đậu hủ thoạt nhìn là chay, nhưng nước canh lại là dùng thịt và xương ninh ra, bổ dưỡng lắm đấy, xem như là món chay chân chính chỉ có món rau diếp thơm xào tỏi nhuyễn kia. Chỉ bữa ăn này, cũng không kém hơn nhà mình làm, không, có lẽ rất nhiều gia đình còn không bằng thế này đâu.

Nghĩ vậy, Vu Hổ có cái nhìn tốt hơn với Ứng Vọng, cảm thấy cậu đối với những người làm công như bọn họ đây quả thật là không chê được.

Ba món ăn một canh rất nhanh đã nấu xong, đồ ăn thì trực tiếp đựng trong thau mang ra, Ứng Vọng lo có người ăn chỉ ăn một món, dẫn tới lúc những người sau ăn thì món ăn đó đã hết, cho nên lại lấy bát lớn đến, dựa theo nhân số chia đều ba loại món xào cất đi, còn về canh thì tự mình cầm chén riêng múc trong nồi ra.

Sau bếp lúc này không bận, Ứng Vọng bèn gọi Vu Hổ và Vi Hương tranh thủ lúc rảnh rỗi ăn cơm trước, sau đó lại đi ra ngoài gọi mấy người ở đại sảnh.

Bởi vì cần chú ý đến khách hàng có thể có yêu cầu bất cứ lúc nào, đại sảnh cần có người ở lại, Ngụy Vân Thư chủ động nói, "Bao Xuân Diễm và Vương Thanh Thanh đi ăn trước đi, tôi và Ba Đào chờ một chút".

Vương Thanh Thanh hận không thể lập tức đi qua.

Bao Xuân Diễm chần chừ, "Sếp lớn, nếu không thì anh đi trước đi, lát nữa tôi ăn".

Mắt thấy đã bắt đầu khách sáo, Ứng Vọng nhân cơ hội nói ngay, "Ai ăn trước đều như nhau, đồ ăn đều là đựng riêng ra, người sau sẽ không ăn phần dư lại".

Ngoài Ngụy Vân Thư, ba người khác đều có chút ngoài ý muốn, có điều nếu là như vậy, vậy thì thật quá tốt rồi.

Ngụy Vân Thư nói với Bao Xuân Diễm, "Hai người đi ăn trước đi".

Bao Xuân Diễm cũng bèn không thoái thác nữa, cùng nhau đến sau bếp với Vương Thanh Thanh.

Ứng Vọng nói một câu với Ngụy Vân Thư rồi cũng đi ăn cơm.

Lúc đang ăn cơm, lại có một bàn gọi món, Vu Hổ lập tức đặt đũa xuống, "Sếp nhỏ, tôi đi nấu nước lẩu, cậu ăn đi".

Ứng Vọng cũng không khách sáo, "Được".

Vi Hương ăn cơm rất nhanh, đồ ăn và cơm khuấy trộn một chút, sau đó hai ba miếng là có thể nuốt xuống bụng, dáng vẻ kia rất giống ma đói đầu thai.

Vương Thanh Thanh chướng mắt điệu bộ này của cô, "Cô ăn nhanh như vậy làm gì?".

Vi Hương ngỡ ngàng "hả" một tiếng.

Vương Thanh Thanh nói, "Nhai kĩ nuốt chậm chưa từng nghe à?".

Vi Hương gật đầu, "Từng nghe".

Vương Thanh Thanh trợn mắt, "Thế mà hiện tại cô còn ăn thành như vậy, làm như có người tranh với cô ấy".

Vi Hương hơi hé miệng, nhưng lại không nói ra lời.

Lúc ở quê, bởi vì trong nhà không giàu có, mỗi bữa cơm lương thực đều có số lượng quy định, trong chén mỗi người được múc bao nhiêu đồ ăn cũng đều được chia sẵn từ trước. Nhưng dù vậy, nếu cô ăn cơm chậm, đồ ăn trong chén sẽ bị em họ cướp đi, nếu cô không cho, thím sẽ lập tức mắng cô ma đói đầu thai, ngay cả chút xíu đồ ăn này cũng không muốn cho em trai, có phải muốn nó đói chết không, có biết cái gì gọi là "đùm bọc yêu thương" không, nói kháy cô một lúc lâu.

Cô ăn nói vụng về, cũng không biết phải phản bác thế nào, bởi vì sẽ không có ai đứng về phía cô.

Sau đó cô đã có kinh nghiệm, lương thực đến trong chén cũng không nhất định là của cô, cần phải ăn vào miệng nuốt xuống bụng mới là lương thực của cô.

Cho nên tốc độ ăn cơm của cô cũng nhanh hơn, đều là nhai vài cái rồi nuốt vào bụng ngay. Tuy rằng có chút vướng cổ họng, nghẹn đến khó chịu, nhưng so với đói bụng lại thoải mái hơn nhiều.

Mà Vương Thanh Thanh thì sao, cô là một cô nàng lớn lên ở thành phố, cha mẹ trong nhà đều là công nhân trong công xưởng, điều kiện gia đình có thể nói là sung túc, bản thân cô cũng được nuôi đến tâm cao khí ngạo, đương nhiên chướng mắt dáng vẻ vâng vâng dạ dạ này của Vi Hương. Lúc này vừa thấy dáng vẻ nhút nhát vùi đầu không đáp lời này của cô thì cảm thấy phiền, cũng không muốn nói thêm, bưng chén lên mắt không thấy tâm không phiền tự mình ăn.

Vi Hương cảm thấy có lẽ là cô nàng tức giận, nhất thời cực kì luống cuống, ánh mắt cầu xin giúp đỡ rơi vào trên người Bao Xuân Diễm, chỉ còn mấy chữ "Nên làm gì bây giờ" là chưa nói.

Bao Xuân Diễm chỉ nói, "Ăn cơm đi, ăn xong rồi còn có việc để làm đấy".

Công việc một lần nữa chiếm cứ trong đầu, Vi Hương cũng không có tinh thần và sức lực tiếp tục suy nghĩ chút chuyện xấu hổ và luống cuống này, vùi đầu ăn nhanh hơn.

Chút chuyện nhỏ này Ứng Vọng thấy rất rõ ràng, nhưng cậu không muốn để ý đến, đều là người trưởng thành cả rồi, phải tự mình đi giải quyết mâu thuẫn.

Canh đậu hủ tối nay vô cùng ngon miệng, đậu hủ hút no nước canh, cắn một miếng vừa mềm vừa trơn, thanh ngọt tràn đầy. Nếu chấm chút ớt, hương vị kia lại khác biệt, nhưng cũng vô cùng ngon.

Còn về nước canh kia, cậu đã ăn liền hai chén, tươi ngon đầy miệng.

"Làm sao chỉ ăn canh không ăn thức ăn?". Đang vui sướng nhớ lại mùi vị, bên tai truyền đến giọng nói của Ngụy Vân Thư.

Ứng Vọng ngẩng đầu, chỉ thấy anh một tay cầm đũa bưng cơm, một tay khác bưng đồ ăn đựng trong bát lớn, sau đó ngồi xuống đối diện cậu.

Ứng Vọng giơ chén nói, "Canh này không tồi".

Ngụy Vân Thư hiểu rõ, "Dùng nước lẩu nấu nhỉ?".

Ứng Vọng gật đầu, "Như vậy tốc độ nhanh, không tốn công".

Ngụy Vân Thư: "Đoán được".

Lúc này, Vu Hổ, Vi Hương và Bao Xuân Diễm đều cơm nước xong nhanh chóng rời đi, Vương Thanh Thanh đặt chén xuống muốn đi ra ngoài gọi Ba Đào vào ăn. Cả phòng chứa đồ, chỉ còn hai người bọn họ.

Vì thế, Ứng Vọng bèn nói, "Đồ ăn của anh có đủ ăn không?".

Ngụy Vân Thư biết rõ cậu có ý gì, "Ăn không hết?".

Ứng Vọng cười một cái, "Hiện tại em đã no rồi".

Ngụy Vân Thư cũng không nói gì, cầm lấy những đồ ăn cậu ăn dư lại kia đổ ngay vào trong chén, "Anh ăn".

Ứng Vọng cười hì hì.

"Sếp nhỏ vui như vậy hả". Ba Đào bưng chén tiến vào.

Ứng Vọng: "!!!".

Cả người cậu cứng đờ, có lẽ Ba Đào không nhìn thấy Vân Thư ăn đồ ăn thừa của cậu nhỉ?

Ngụy Vân Thư trấn an nhìn cậu một cái, tiếp lời, "Trong tiệm buôn bán tốt, em ấy phấn khích".

Thần sắc Ba Đào tự nhiên, "Đúng là đáng phấn khích, đông khách như vậy, nhất định có thể kiếm không ít!".

Nhìn dáng vẻ là không phát hiện, trong lòng Ứng Vọng thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Mượn lời hay của cậu. Hai người ăn trước đi, tôi đi ra ngoài xem thử".

Ba Đào: "Được được, sếp nhỏ cứ làm việc đi".

Ứng Vọng cầm chén đũa bỏ vào trong thau rửa chén, sau đó chuồn mất.

Sau bếp, lúc này Vu Hổ đang bày biện trên khay thức ăn, Ứng Vọng bình ổn nhịp tim, cầm lấy đơn hàng nhìn một chút, rồi bắt đầu giúp đỡ cùng nhau chuẩn bị.

"Bên ngoài còn mấy bàn khách?".

"Lúc nãy có một bàn tính tiền, Vi Hương đang ở bên ngoài hỗ trợ thu dọn".

Đang nói chuyện, Vi Hương và Bao Xuân Diễm bưng một đống chén đĩa bước vào, chờ sau khi các cô bỏ đồ vật vào chỗ rửa chén Ứng Vọng mới hỏi, "Bên ngoài không có khách xếp hàng chứ?".

Bao Xuân Diễm trả lời, "Không có, hiện tại có ba bàn trống".

Ứng Vọng gật đầu, tỏ vẻ đã biết, "Đều tiếp tục làm việc đi".

Bình Luận (0)
Comment