Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 56

Tiễn đi một đợt khách cuối cùng buổi tối, lại thu dọn sạch sẽ đồ đạc trong tiệm, năm người nhóm Vu Hổ mới có thể tan làm, mà Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư thì kiểm tra đóng cửa tất cả cửa sổ, sau đó trở lại phòng khách.

"Hô~". Ứng Vọng ngồi trên sô pha thở ra một hơi, cả ngày hôm nay cậu quả thật cảm thấy sắp mệt đến nằm liệt, bây giờ chỉ muốn nằm ườn trên sô pha không nhúc nhích.

Ngụy Vân Thư thấy cậu như vậy không khỏi đau lòng, đứng dậy lấy thau đi bưng một thau nước ấm đến đây, "Ngâm chân một chút đi, như vậy sẽ thoải mái hơn".

Ứng Vọng rất ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ, "Còn để anh hầu hạ em".

Ngụy Vân Thư đặt thau xuống, "Vậy thì có sao, không phải nên làm sao".

Ứng Vọng khoái chí, "Vậy thì em không khách sảo".

Nói xong, cậu vừa cởi vớ vừa nói, "Thau này lớn lắm, anh có muốn ngâm chung không?".

Ngụy Vân Thư rất động lòng với đề nghị này, anh nhanh chóng đi cầm dép lê của hai người lại đây, lại đi kéo cái bàn, cầm một loạt giấy tờ, lúc này mới kéo băng ghế đến đây ngồi xuống chuẩn bị ngâm chân.

Ứng Vọng nhìn anh lấy mấy thứ này, lên tinh thần, "Anh định tính sổ hả?".

Ngụy Vân Thư ừ một tiếng, "Ngày đầu tiên kinh doanh, làm sao cũng phải tính rõ ràng doanh thu".

Ứng Vọng phụ trách sau bếp, anh phụ trách đại sảnh, trước đó đã bàn xong nhân viên thu ngân là tuyển riêng, nhưng sổ sách cuối cùng là do anh đến làm, kết thúc một ngày kinh doanh thử, sổ sách nhất định phải làm.

Mệt mỏi cả ngày, vốn dĩ Ứng Vọng đã có chút mệt nhọc, nhưng lúc này nghe Ngụy Vân Thư nói, cơn buồn ngủ kia nháy mắt đã chạy hết, lập tức nói, "Vậy anh mau tính một chút xem".

Trên thực tế, Ngụy Vân Thư cũng rất tò mò đối với tiền lời hôm nay kiếm được.

Kinh tế thành phố Vĩnh An phát triển hơn thành phố Bạch Vân một chút, giá hàng cũng cao hơn thành phố Bạch Vân, chỉ ví dụ như thuê nhà, thành phố Vĩnh An không dễ thuê và rẻ như thành phố Bạch Vân. Dưới hoàn cảnh như vậy, phí tổn của thịt và rau dưa đương nhiên cũng sẽ đắt hơn một ít, mà giá cả đồ ăn bán trong tiệm lẩu chắc chắn cũng phải cao hơn một chút, mà còn phải cộng thêm thi công nội thất cho tiệm lẩu, đầu tư vào chén đũa đồ dùng nhà bếp,... nếu giá không cao, vậy chắc chắn bọn họ sẽ lỗ vốn.

Hôm nay tiệm lẩu buôn bán rất tốt, vào giờ cơm buổi trưa và buổi tối rất đông người, bằng không bọn họ cũng không có khả năng bận rộn như vậy.

Bởi vì đồ ăn đắt, cho nên doanh thu hôm nay tính ra cũng rất đẹp, tổng doanh thu là hai trăm mười sáu đồng, đây còn là vì hôm nay cả tiệm giảm 10%, nếu không giảm giá mà nói đó chính là hai trăm bốn mươi đồng. Trừ đi một loạt phí tổn cho nguyên liệu nấu ăn, hương liệu, chi phí điện, chi phí than củi, tiền lương của nhân viên, vậy lợi nhuận cũng vào khoảng một trăm hai mươi đồng.

Tính ra kết quả này, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đều ngạc nhiên, không nghĩ tới cái cửa hàng này lại có thể kiếm tiền như vậy, bao nhiêu đây đã sắp bằng với một tháng tiền lương của nhân viên!

Ứng Vọng sáp đến gần hỏi, "Không tính sai chứ?".

Ngụy Vân Thư cũng có chút không thể tin được, "Nếu không em tính lại một chút?".

Ứng Vọng: "Được!".

Nói tính là tính ngay, Ứng Vọng cũng không rảnh lo ngâm chân, lấy giấy bút qua bắt đầu tính toán. Chờ tính xong rồi, số liệu giống hệt kết quả Ngụy Vân Thư tính ra, hai người hai mặt nhìn nhau.

"Từ lâu đã nghe nói kinh doanh ăn uống dễ kiếm tiền, nhưng không ngờ lại kiếm nhiều như vậy". Ứng Vọng cảm thán, "Đột nhiên lại cảm thấy bản thân là một gian thương".

Ngụy Vân Thư bị lời nói của cậu làm bật cười, "Nào có ai nói mình như vậy?".

Ứng Vọng nói, "Chủ yếu là kiếm quá nhiều, em có chút không thể tin được".

"Nhưng khách hàng của chúng ta hôm nay rất nhiều, tự em nhớ lại xem hôm nay có bao nhiêu bàn khách? Chúng ta lại bán đi bao nhiêu đồ ăn? Hơn nữa hiện tại chúng ta ở chỗ này ngâm chân còn không phải bởi vì ban ngày quá mệt mỏi sao". Ngụy Vân Thư giơ sổ sách lên, "Bỏ công nhận được đền đáp, cho nên những thứ này đều là chúng ta nên có".

Ứng Vọng bóp bả vai đau nhức của mình một cái, nghĩ thông suốt, "Cũng đúng, chúng ta mệt như vậy, buôn bán trong tiệm lại tốt, những thứ đạt được này là nên có".

Ngụy Vân Thư ừ một tiếng, thấy động tác của cậu, lại hỏi, "Trên người không thoải mái hả?".

Ứng Vọng nói, "Cả người nhức mỏi".

Ngụy Vân Thư vừa nghe đã nói ngay, "Lát nữa anh giúp em xoa bóp một chút".

Ứng Vọng nghi ngờ nhìn anh, "Anh biết hả?".

Ngụy Vân Thư nói, "Trước đây từng học một chút".

Ứng Vọng nửa tin nửa ngờ, đến lúc Ngụy Vân Thư thật sự bắt đầu sau đó Ứng Vọng đã biết quả thật đối phương đã từng học, bắt đầu xoa ấn thì thật sự rất thoải mái, cái loại cảm giác thả lỏng này, làm mệt mỏi cả ngày của cậu đều tan biến, chỉ còn lại phấn khích tràn đầy.

Hôm nay lời rất nhiều tiền, hì hì.

"Suy nghĩ gì đó, đã cười ra tiếng rồi". Ngụy Vân Thư hỏi cậu.

Đôi mắt Ứng Vọng sáng lấp lánh, "Hôm nay chúng ta kiếm được tiền! Còn kiếm lời không ít cơ!".

Ngụy Vân Thư bất đắc dĩ, "Cung phản xạ của em có phải có chút không thích hợp không?".

Ứng Vọng lại nói, "Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ, không thể nói nhập làm một mà".

Ngụy Vân Thư còn có thể nói gì?

"Em vui là được".

Bởi vì được Ngụy Vân Thư xoa bóp toàn thân, tinh thần của Ứng Vọng phải gọi là tràn đầy, sau đó bèn quay sang hỏi Ngụy Vân Thư, "Em cũng giúp anh xoa bóp một chút nha?".

Đương nhiên Ngụy Vân Thư đồng ý, "Được, em đến đây đi".

Vì thế, Ứng Vọng bắt đầu.

Cậu cũng chưa từng học xoa bóp chuyên nghiệp, cũng chỉ có thể dựa theo hiểu biết của bản thân mà xoa ấn, kết quả không đụng vào vẫn khá tốt, vừa đụng vào cả người Ngụy Vân Thư đã cứng đờ.

"Em ấn không đúng hả?". Ứng Vọng khó hiểu hỏi.

Ngụy Vân Thư cảm nhận được đôi tay trên người kia, vô thức nhắm mắt lại, cảm thấy chính mình quả thật là đang tự làm khổ mình, "Không có, em ấn đi".

Tuy rằng Ứng Vọng khó hiểu, nhưng vẫn tiếp tục. Kết quả của chuyện này chính là cả người Ngụy Vân Thư càng lúc càng cứng đờ, dáng vẻ khác hoàn toàn với cảm thấy thoải mái, sau đó thả lỏng cả người của bản thân Ứng Vọng lúc đó. Hơn nữa hô hấp của Ngụy Vân Thư còn càng ngày càng không thích hợp, ngay cả tiếng nói cũng trở nên khàn khàn...

Đột nhiên Ứng Vọng suy nghĩ ra là chuyện như thế nào, mặt cũng đỏ lên, có chút cảm giác thẹn quá thành giận, "Anh nghĩ cái gì đấy, em chỉ giúp anh xoa bóp".

Ngụy Vân Thư lật người qua, "Anh đã nghĩ gì đâu, nhưng là tay của em đang tác quái".

Ứng Vọng trừng anh, "Vừa ăn cướp vừa la làng".

Ngụy Vân Thư giữ chặt tay cậu, Ứng Vọng tránh một chút nhưng không tránh thoát, "Làm gì đó".

"Không làm gì". Hôm nay mệt mỏi cả ngày, không nói Ứng Vọng, ngay cả bản thân anh cũng mệt mỏi, dù cho muốn làm chút gì đó anh cũng phải lo lắng do dự, "Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải bận bịu đấy".

Ứng Vọng thấy anh nói nghiêm túc, cũng thu hồi tâm tư đùa giỡn, thuận thế nằm xuống, sau đó không bao lâu đã ngủ rồi.

Ngụy Vân Thư nhìn vẻ mặt khi ngủ của cậu, cũng nhắm mắt lại ngủ.

Cách ngày, lại là cả ngày bận rộn.

Thậm chí còn bận hơn ngày hôm qua, nguyên nhân không có gì khác, tin tức tiệm lẩu khai trương trải qua một ngày một đêm truyền ra ngoài, theo đó truyền ra còn có chuyện "Lẩu cực kì ngon miệng" này. Đồ ăn mới mẻ ấy mà, không thể thiếu mọi người hỏi nhiều thêm mấy câu, sau đó vừa nghe những lời nói ca ngợi đó, lại nghe ba ngày đầu giảm 10% vô cùng có lời này, lập tức có rất nhiều người không thiếu tiền hành động.

Bọn họ cũng muốn xem một chút cái lẩu này đến cùng là thứ gì!

Vì thế, người trong Tiệm lẩu Vọng Thư lập tức phát hiện hôm nay chuyện buôn bán không phải tốt thông thường, rất nhiều người tới chậm đã không còn chỗ ngồi!

Mọi người: "???". Buôn bán tốt như vậy?

Không có vị trí cũng không có cách nào, chung quy không thể đuổi khách hàng ra ngoài, dù sao cũng phải chờ người ta ăn xong mới được.

"Sao lại nhiều người như vậy?".

"Không phải mấy người cũng tới sao?".

"Tôi nghe người khác nói, nói là phố Hoài Nhân bên này có thứ mới mẻ gọi là lẩu, trước đây không phải chưa từng ăn sao, nên muốn đến mở mang kiến thức một chút, xem thử ăn có ngon như bọn họ nói không".

"Ông cũng nghe nói hả? Tôi nghe nói tiệm này là lẩu Tứ Xuyên chính tông, trước đây một người chú của tôi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, theo lời chú ấy nói lẩu ở đó vừa nhiều vừa ngon. Trước đây tôi cũng chỉ có thể nghe chú ấy nói, bây giờ cuối cùng cũng có thể tự mình nếm thử cái lẩu này rốt cuộc là có hương vị thế nào".

"Trước đây ông còn từng nghe kể, còn tôi là lần đầu tiên biết đến cái gọi là lẩu này".

"Từng nghe nói chưa từng ăn, nhưng không ngờ trong tiệm này lại đông người như vậy".

"Đúng vậy, bên trong không có chỗ".

"...".

Người bên ngoài cửa hàng sôi nổi nghị luận, người bên trong cửa hàng cũng đang bận tối mặt tối mày. Nhóm nhân viên cửa hàng hôm nay lại thêm một ngày không thể ăn cơm đúng giờ, mãi đến lúc không cần bận rộn như vậy nữa mới ăn được một miếng.

Buổi tối lúc Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư kiểm kê tính sổ, phát hiện doanh thu hôm nay cao hơn ngày hôm qua, tổng cộng có hơn hai trăm năm mươi đồng.

Tính sổ sách đến đây, Ứng Vọng vô thức thở phào nhẹ nhõm, "Thu vào nhiều hơn ngày đầu tiên, chứng minh những người ngày hôm qua ăn lẩu trong tiệm của chúng ta sau khi trở về có rất ít đánh giá tiêu cực đối với lẩu của chúng ta, bằng không những người khác nhất định nghe được tin tức, cũng sẽ không có nhiều người như vậy tới ăn".

"Quả thật là vậy". Ngụy Vân Thư nói, "Hôm nay bên trong những khách hàng đến đây kia, còn có khách hàng cũ, người đó dẫn người mới đến đây ăn lẩu".

Ứng Vọng ngạc nhiên, "Thật hả?".

Ngụy Vân Thư nói, "Lừa em làm gì, là khách hàng cũ thật".

Ứng Vọng lập tức sướng rơn trong lòng. Tiệm lẩu lúc này chỉ mới khai trương một ngày thôi, đã có khách quen rồi này, vậy trong khoảng thời gian này có lẽ cậu không cần lo lắng sẽ đóng cửa nhỉ?

Tiệm lẩu bây giờ cũng không giống trước đây bày quầy ăn vặt ở thành phố Bạch Vân, phí tổn đưa vào cái kia thấp, còn phí tổn nơi này đã cao như vậy, nếu như kinh doanh không được phải đóng cửa, quả thật cậu sẽ đau lòng.

Ứng Vọng phấn khởi nói, "Dựa theo doanh thu hôm qua và hôm nay mà xem, có lẽ không đến mười ngày là chúng ta có thể kiếm về tiền thi công nội thất, sau này kiếm được cũng chỉ cần trừ đi tiền vốn mỗi ngày, sau đó đều là lợi nhuận".

Ngụy Vân Thư tán thành, "Đúng là như vậy".

Ứng Vọng mỉm cười một cái, sau đó tươi cười trên mặt chợt ngừng lại, "Có điều em đoán khách hàng hai ngày này đông là bởi vì chúng ta làm hoạt động ba ngày đầu nhỉ? Chờ ngày kia kết thúc thời gian giảm giá, chuyện kinh doanh của chúng ta nhất định sẽ chịu ảnh hưởng".

"Vàng thật không sợ lửa, chỉ cần nguyên liệu tốt, hương vị đạt chuẩn, cho dù không còn giảm giá chắc chắn cũng có người bằng lòng đến ăn". Ngụy Vân Thư lại nói, "Huống hồ sau khi ngừng giảm giá lợi nhuận của chúng ta sẽ cao hơn một ít, tính trung bình ra cho dù sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng có lẽ cũng không ảnh hưởng đến đâu".

Ứng Vọng nói, "Hiện tại chỉ có thể nghĩ như vậy, hi vọng sẽ là sự thật".

Lại trò chuyện một lát, Ngụy Vân Thư tính xong từng mục một, Ứng Vọng mới bừng tỉnh nhớ tới chuyện ăn cơm, "Anh nói xem hiện tại trong tiệm bận như vậy, chậm trễ giờ ăn cơm có phải không tốt lắm không? Có cần tuyển thêm người không?".

Ngụy Vân Thư suy nghĩ một chút, "Tạm thời không gấp".

Ứng Vọng: "Hửm?".

"Chúng ta vừa mới khai trương, rất nhiều khách hàng đều là tới ăn một món mới lạ, cộng thêm hoạt động giảm giá, cho nên người sẽ tương đối nhiều, nhưng đây hẳn là không phải lưu lượng bình quân một ngày, vẫn phải xem thử lượng người sau khi kết thúc phúc lợi khai trương đã, lúc đó lại quyết định". Ngừng một chút, Ngụy Vân Thư lại nói, "Huống hồ anh cảm thấy người trong tiệm hiện tại vẫn xoay sở được, suy cho cùng bàn chỉ có bao nhiêu đó, hôm nay trong tiệm có một lần ngồi đầy bàn, chẳng phải vẫn xử lí được sao".

Ứng Vọng suy nghĩ cẩn thận một chút, cảm thấy Ngụy Vân Thư nói đúng.

Ba ngày đầu doanh thu rạng rỡ, lưu lượng khách hàng lớn, nhưng nhân tố ảnh hưởng đến chúng nó có rất nhiều, số lượng mẫu ít, không đủ để tham khảo, vẫn là bình tĩnh chờ mấy ngày.

Cuối cùng, Ứng Vọng nói, "Thế trước tiên cứ như vậy đi".

Bình Luận (0)
Comment