Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 57

Đại học Vĩnh An.

Vừa tan học, Quan Tử Khôn đã hỏi, "Ngày mai không cần đi học, chúng ta làm gì đó đi?".

Trương Ngọc Lâm quay đầu nói, "Không phải trước đó nói đi leo núi à? Không đi hả?".

Mày Quan Tử Khôn nhăn lại, "Leo núi này đã thành mỗi tháng một chuyến rồi, không có gì mới mẻ hả?".

"Ông còn muốn mới mẻ gì nữa?". Trương Ngọc Lâm nói, "Leo núi vừa có thể ngắm phong cảnh, vừa có thể rèn luyện thân thể, còn có thể tiện đường hái chút quả dại ăn, thoải mái hơn làm chuyện khác nhiều. Lại nói, cho dù ông muốn đi chơi cái khác, vậy cũng không có gì vui để chơi cả".

Quan Tử Khôn thở dài, "Cũng đúng, xung quanh cũng chỉ có bấy nhiêu phong cảnh, cũng không có cái khác để chơi".

Trò chuyện trong chốc lát, bọn họ và bạn học cùng nhau đến nhà ăn ăn cơm.

Ăn ngay nói thật, đồ ăn trong nhà ăn của Đại học Vĩnh An cũng không tệ lắm, nhưng cho dù là đồ ăn ngon nào cũng có lúc ăn ngán, đồ ăn trong nhà ăn này bọn họ ăn ba năm, đến bây giờ quả thật đã ăn đến ngán.

Quan Tử Khôn lại thở dài lần nữa.

Đúng lúc này, bạn chí cốt Thái Vinh lại đây khoác vai cậu, "Mấy ông đi đâu vậy?".

Quan Tử Khôn trả lời, "Nhà ăn đó, muốn ăn cơm".

Thái Vinh lại nói, "Đến nhà ăn cái gì, chúng ta cùng đi ăn lẩu đi".

Quan Tử Khôn khó hiểu, "Lẩu?".

"Đúng vậy, lẩu, nghe nói rất ngon! Rất nhiều người đi rồi!". Cảm thán xong, lại thấy vẻ mặt hai người nhóm Quan Tử Khôn đầy mờ mịt, lúc này Thái Vinh mới phản ứng lại kịp, "Chẳng lẽ mấy ông vẫn chưa biết lẩu này là cái gì hả?".

Hai người đồng thời lắc đầu, "Không biết".

"Chính là bát hà cung trước đây trong sách từng nhắc đến, canh cổ xưa, nồi ấm, bên trong nồi là cốt lẩu được nấu sẵn từ trước, có thể thả thịt thả đồ ăn vào nấu, sau đó lại dùng nước chấm đặc chế trong tiệm chấm một chút, nghe nói hương vị kia tuyệt vời đến mức có thể khiến người nuốt cả đầu lưỡi. Hiện tại trên phố Hoài Nhân đã mở một tiệm lẩu, ba ngày đầu khai trương giảm 10% đấy, hôm nay là ngày cuối cùng, phải tranh thủ thời gian đi một lần". Thái Vinh ríu rít nói xong, mà Quan Tử Khôn và Trương Ngọc Lâm đã bị cậu nói đến có chút thèm.

Thái Vinh trực tiếp kéo cánh tay hai người bọn họ, "Đi đi đi, đi cùng nhau, loại của hời này bây giờ không chiếm sau này có thể sẽ không có đâu".

Quan Tử Khôn và Trương Ngọc Lâm bị cậu nói rất động lòng, đúng vậy, có lợi không chiếm chính là đồ ngốc, giảm 10% đấy, trong một đồng tiền là có thể tiết kiệm được một hào, mười đồng tiền là có thể tiết kiệm được một đồng, rất lời đấy!

Trương Ngọc Lâm bình tĩnh hỏi, "Ngon thật không?".

"Tôi cũng chỉ nghe người ta nói, còn chưa từng ăn mà, nhưng người ăn rồi đều nói ngon". Thái Vinh nói, "Nghe nói mấy loại thịt bò thịt dê thịt heo kia cắt hơi mỏng một chút, vừa nhúng vào trong nước lẩu nóng đã lập tức uốn cong, vào miệng là tan, ngon lắm. Còn có những loại bình thường hay gặp như cải thìa, cải trắng, nấm, đậu hủ, tàu hủ ky, bí đỏ, khoai tây, vân vân bỏ vào nấu một chút đều vô cùng ngon, vừa tươi vừa ngon, tôi nghe cũng ch** n**c miếng ròng ròng".

Trương Ngọc Lâm: "...".

Quan Tử Khôn: "...".

Đừng nói nữa, bây giờ bọn tôi cũng đang ch** n**c miếng.

Thái Vinh thấy bọn họ bị mình nói đến thèm thì nở nụ cười, "Không được, không thể nói nữa, càng nói tôi càng thèm, hôm nay tôi nhất định phải ăn cho bằng được!".

Quan Tử Khôn vốn đã ăn ngán đồ ăn ở nhà ăn cũng hành động, "Đi đi đi, thế thì cùng nhau đi xem một chút, nếu như ăn không ngon thì tôi sẽ ghi sổ ông đó!".

Thái Vinh: "Nếu ngon thì tính thế nào?".

Quan Tử Khôn: "Thế thì ông đỉnh lắm á".

Thái Vinh: "...".

Cộng thêm bạn học của Thái Vinh, một nhóm người hi hi ha ha đến phố Hoài Nhân, bởi vì thời gian bọn họ đến sớm, không phải lúc đông người nhất, bên trong tiệm vẫn còn vị trí trống, trực tiếp chọn một bàn lớn tám người.

Sau khi ngồi xuống, vài người trong đó tương đối khép nép, "Tiệm tốt như vậy, đồ ăn ở đây cũng không rẻ nhỉ?".

Thái Vinh lắc lắc thực đơn trong tay, "Quả thật không rẻ".

Mọi người thò đầu đến xem, sau đó hít vào một hơi khí lạnh, kêu lên, "Đắt như vậy?!".

Nhân viên phục vụ đứng ngay bên cạnh, kết quả mấy người bọn họ còn đang kêu gào đồ ăn của người ta đắt, sau khi phát hiện chuyện này bọn họ đều rất xấu hổ, chỉ có thể cười gượng một tiếng với nhân viên phục vụ, sau đó không dám tiếp tục nói ngoài miệng nữa, nhưng ánh mắt của từng người đều bay rất nhanh.

Điều kiện gia đình Thái Vinh không tồi, là người đầu tiên bình tĩnh lại, "Gọi một ít đồ ăn trước đi".

Có người nhỏ giọng hỏi, "Gọi thật hả?".

"Nếu không thì sao?". Thái Vinh hỏi ngược lại, sau đó nhớ tới cái gì lại quay sang hỏi nhân viên phục vụ, "Nghe nói ba ngày đầu khai trương giảm 10%, là thật nhỉ?".

Nhân viên phục vụ trả lời, "Là thật, hôm nay là ngày cuối cùng của hoạt động, đồ ăn trong tiệm đều bán 90% giá gốc, ngày mai sẽ khôi phục giá gốc".

Thái Vinh nói cảm ơn với nhân viên phục vụ, sau đó mới nhắc nhở mọi người, "Đừng quên là chúng ta đến vì cái gì".

Mọi người phản ứng, "Không phải đến vì lẩu hả?".

Thái Vinh: "...".

Cậu rất cạn lời, nhưng không muốn lại xảy ra chuyện xấu hổ, nén giọng thật thấp hận sắt không thành thép nói, "90% giá gốc á, chẳng phải chúng ta có thể bớt chút tiền sao?".

Mọi người: "...".

Ồ ồ, quên mất! Bọn họ là đến vì giảm giá!

Trong lúc nhất thời mọi người dường như đã tìm về tâm nguyện ban đầu, dưới sự hô hào của Thái Vinh cũng không cảm thấy đồ ăn đắt nữa, nghiên cứu thực đơn nghiên cứu đến vô cùng vui vẻ. Cuối cùng mấy chàng trai trẻ gọi cả đống đồ ăn, còn về nước lẩu thì chính là nồi uyên ương Thái Vinh kịch liệt yêu cầu. Đương nhiên, những người khác cũng không có ý kiến gì, dù sao nồi uyên ương thì có thể một lần nếm được hai vị nước lẩu, có lời lắm!

Không thể không nói, người vào tiệm ăn lẩu rất nhiều người đều là nghĩ như vậy, vẫn là câu nói kia, có của hời không chiếm chính là đồ ngốc, một lần có thể ăn hai loại nước lẩu thế thì vì sao phải chọn một loại nước lẩu chứ!

Rất nhanh, nước lẩu bọn họ chọn được đưa lên trước, bởi vì ở đây không người nào biết ăn cay, cho nên bọn họ nghe theo đề nghị khách quan "Nếu không biết ăn cay có thể lựa chọn lẩu chua" kia của nhân viên phục vụ mà chọn một lát, cuối cùng chọn hai loại lẩu chua và lẩu thanh này.

Than củi bên dưới nồi đã bắt đầu đốt, bởi vì bản thân nồi lúc được bưng tới từ sau bếp đã nóng, lúc này vừa đặt nồi lên đã bắt đầu nổi bong bóng li ti, lại chờ nhân viên phục vụ bưng lên một số đồ ăn, bên trong nồi đã bắt đầu sôi ùng ục.

Lẩu thanh trắng đục, lẩu chua đã có mùi chua rất nhẹ bay ra từ bên trong, không ngừng k*ch th*ch vị giác người khác.

"Nhìn không tồi ấy".

"Quả thật không tồi".

"Đây là nước chấm hả? Mỗi người một phần, làm cũng khá lịch sự".

"Cũng không biết hương vị thế nào".

"...".

Vào lúc những người khác thì thầm nói nhỏ, Thái Vinh đã cầm lấy đũa bỏ đồ ăn vào trong lẩu, lẩu thanh lẩu chua mỗi ngăn một nửa, sau đó cậu lại vớt một cái nấm đông cô có sẵn trong ngăn lẩu thanh ra.

Nấm đông cô nấu ở trong nồi, bản thân đã hút no nước lẩu, lúc dùng đũa gắp lên còn hơi nhỏ xuống một ít nước lẩu, thoạt nhìn đầy đặn ngon miệng. Sau khi ăn vào trong miệng chỉ còn một cảm giác danh xứng với thực. Nước lẩu của lẩu thanh lập tức ứa ra trong miệng, Thái Vinh bị nóng nhẹ nhàng shss một tiếng, nhưng một chút cũng luyến tiếc nhả đồ ăn ra, không còn cách nào, ăn quá ngon, khi đặc sản núi rừng gặp phải nước lẩu đậm đà không biết dùng nguyện liệu gì nấu ra được, toàn bộ cảm giác chỉ còn một chữ "tươi".

"Thế nào?".

"Vô cùng tươi ngon, cực kì ngon miệng!".

Thái Vinh đã cho một ngón cái, những người khác cũng không nghiên cứu nữa, cầm lấy đũa lập tức vớt đồ ăn mình nhìn trúng, được vớt đầu tiên đương nhiên là thịt.

Lúc nãy bọn họ gọi chính là ba chỉ bò cuộn, thịt dê cuộn!

Những thứ này đều là đồ ăn bình thường ở nhà không mua được, đương nhiên phải vớt nhiều ăn nhiều!

Đáng tiếc buổi chiều không có sách bò, bằng không những thứ đó mới là đồ ăn mới mẻ chân chính, trước đây nghe cũng chưa từng nghe nói.

Thịt hơi nóng thả vào nước chấm đặc chế chấm một chút, ăn vào trong miệng ngon cực kì, một chút mùi tanh cũng không có. Mấy người ở đây đều không phải người biết miêu tả, chỉ cảm thấy thịt này quả đúng là ăn quá ngon, trên thế giới này làm sao lại có đồ ăn ngon như vậy!

Năm sáu nam sinh trưởng thành, không quá mấy giây đã vớt sạch sẽ thịt trong nồi, tốc độ quả thật có thể so với gió lốc.

Thái Vinh mới vừa ăn xong một cái nấm nhìn cũng hết chỗ nói, "Tốc độ của mấy ông có cần nhanh như vậy không".

Quan Tử Khôn nói, "Tốc độ chậm có thể vớt được thịt hả".

Thái Vinh trừng mắt, "Cho nên mấy ông không thèm chừa cho tôi chút nào luôn?".

Quan Tử Khôn nhìn thịt trong chén mình một chút, lại nhìn cái chén trống không của Thái Vinh kia, ho khan một cái, "Nếu không thì gắp cho ông một miếng nhé?".

Thái Vinh muốn mắng một câu cút đi, nhưng thịt dê và bò lúc nãy đã bị cậu thả vào hết, lúc này nếu như cậu dám nói không cần thế thì hôm nay tuyệt đối không ăn được đến miệng. Cho nên, cậu không chỉ nhận thịt của Quan Tử Khôn, mà còn quay sang hỏi những người khác, "Mấy ông đâu? Trong chén của mấy ông nhiều thịt như vậy, không chia cho tôi một chút?".

Mọi người thấy cậu quả thật quá thảm, chủ yếu là đối lập quá thảm thiết, trong lòng bọn họ cũng áy náy, "Chia chia chia, ông không có, thế nào cũng phải chia cho ông một chút".

"Quan Tử Khôn cho một miếng, tôi cũng cho ông một miếng được chưa".

"Không được, trong chén của mỗi người mấy ông nhiều thịt như vậy, thế nào cũng phải cho tôi bốn miếng".

"Bốn miếng?! Sao ông không cướp luôn đi! Mỗi người cho ông bốn miếng trong chén ông đựng hết hả! Ba miếng, không thể nhiều hơn!".

"Mấy ông thì sao?".

"Ba miếng ba miếng!".

Cuối cùng, ngay cả Quan Tử Khôn ban đầu chỉ bằng lòng cho một miếng cũng bị bắt cho thêm hai miếng.

Còn về nước miếng ấy à? Người khác đã bỏ vào trong chén rồi... Chỉ cần chưa đặt vào trong miệng, thế thì ghét bỏ cái gì hả!

Thịt nhanh chóng tranh xong, ăn vào trong miệng phải nói là tuyệt vời. Tiếp theo là cá viên, suýt chút nữa đũa không gắp được, cắn một miếng vừa trơn vừa mềm; rong biển non thả vào lẩu thanh nấu chín, ăn vào vô cùng tươi ngon; đậu hủ và nấm sau khi nấu sẽ hút no nước lẩu đậm đà, vào miệng trơn mềm, nhất là đậu hủ, cũng không cần dùng bao nhiêu sức đã tan ra; các loại rau xanh mùa này bỏ vào cũng sẽ có mùi vị khác biệt; ngoài ra còn có bí đao miếng, bí đỏ miếng và khoai tây miếng, cắn một miếng vô cùng mềm; cuối cùng là các loại bún gạo, miến khoai tây, miến khoai lang bỏ vào trong nồi nấu, lại dùng nước chấm khuấy trộn một chút, mùi vị đó, cũng không hề thua kém một chén miến mua trong quán miến.

Đến cả dùng nước lẩu trộn cơm cũng rất ngon, nước lẩu hòa quyện vào từng hạt cơm, làm hạt cơm hấp thu đầy đủ tinh hoa của nước lẩu, lúc ăn vào miệng quả thật không có gì thơm ngon hơn.

Nếu chưa no, vẫn có thể ăn thêm một chén canh, nhất là nồi lẩu thanh kia, chỉ ăn riêng cũng rất tươi ngon, hoàn toàn không kém hơn nước canh dày công nấu.

Ờ, có khả năng chủ tiệm người ta vốn là dày công nấu canh.

Cuối cùng, ăn no uống đủ, cả bàn nhóm Thái Vinh đều no lăn ra, thậm chí còn có người không chịu nổi đứng lên nới lỏng thắt lưng, thật sự ăn quá no.

"Cái này thật sự ngon quá".

"Chuẩn luôn, quả thật bỏ xa nhà ăn của chúng ta tám con phố".

"Đừng nói nhà ăn, tôi cảm thấy đồ ăn đều ngon hơn một vài tiệm cơm bên ngoài, một chầu này quả thật làm tôi ăn đến thỏa mãn".

"Không sai, đắt thì đắt một chút, nhưng hương vị quả thật không tệ".

"Hôm nay còn giảm 10% đấy, chầu này không lỗ!".

Mấy người ăn đến bụng tròn vo hi hi ha ha cười rộ lên, cuối cùng lúc trả tiền nhân viên thu ngân như đã nói trước tính cho bọn họ 90% giá gốc, nghe nhân viên thu ngân nói cho bọn họ biết được miễn bao nhiêu tiền, trong lòng lại càng vui vẻ.

Một chầu này quả thật ăn không uổng!

Bình Luận (0)
Comment