Tranh thủ của hời từ đợt cuối cùng của hoạt động giảm giá khai trương, ngày thứ ba trong tiệm một mực buôn bán đến chín giờ rưỡi tối mới tiễn đi một bàn khách cuối cùng, đến lúc này đồ ăn trong tiệm cũng đã hết sạch, chỉ còn lại mấy cái lá cải.
"Thế này cũng khoa trương rồi". Bao Xuân Diễm chặc lưỡi.
"Đúng vậy, hôm nay vậy mà bán hết sạch tất cả đồ ăn". Ba Đào phụ họa.
Không nói bọn họ, ngay cả Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng cảm thấy có chút khoa trương. Bắt đầu từ giờ cơm chiều, người tới lui trong tiệm cũng chưa từng ngừng lại, đều là vào tiệm ăn lẩu, mà mỗi một bàn đều gọi không ít đồ ăn.
Nguyên liệu nấu ăn đã không còn gì để thanh lí, mọi người kéo thân thể mệt mỏi thu dọn một loạt các loại đồ vật nồi, chén, gáo, chậu, bàn ghế vân vân một phen, cuối cùng kết toán tiền lương hôm nay, lúc này mọi người mới ai về nhà nấy.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng mệt mỏi không chịu được, nhưng thế này cũng không ảnh hưởng đến chuyện bọn họ tính toán thu nhập hôm nay.
Kết quả cuối cùng, ba trăm lẻ sáu đồng.
"Vượt ba rồi?". Ứng Vọng dụi dụi mắt.
"Vượt ba rồi".
Hai người nhìn số liệu cuối cùng hiện trên sổ sách, đột nhiên bật cười ha ha.
"Lợi nhuận lại lập kỉ lục mới nữa rồi!".
Ba ngày này, lợi nhuận liên tục tăng lên, hiện tại đã biến thành bắt đầu bàng số ba, lợi nhuận một ngày cũng đã đủ trả tiền lương cho một nhân viên trong một tháng!
Hai người cực kì phấn khởi, quả thật là niềm vui hiện rõ trên nét mặt.
Trước khi ngủ, Ứng Vọng vẫn còn đang suy nghĩ. Cũng không biết chuyện kinh doanh ngày mai sẽ ra sao.
Ôm suy nghĩ như vậy, hôm sau lại là mở cửa thật sớm, năm người Vu Hổ đã thích ứng ba ngày hiện tại cũng đã gần quen thuộc, mỗi sáng sớm sau khi đến nên làm cái gì không cần Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư nhiều lời đã tự giác đi làm.
Ninh nước lẩu, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn...
Những chuyện này đều là chuyện cố định phải làm mỗi ngày, muốn né cũng không né được.
Cũng chính ba ngày thích ứng này, bọn họ vốn không có thói quen ăn sáng bây giờ cũng biết trong tiệm làm ăn tốt buổi trưa rất có thể sẽ ăn cơm muộn, lượng công việc cả buổi sáng lại lớn, tiêu hao nhanh, cho nên trước khi đến tiệm hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ ăn chút gì đó, bọn họ cũng không muốn một lúc nào đó ngất xỉu ở trong tiệm, nhiều người nhìn như vậy đấy, còn không biết sẽ mất mặt bao nhiêu. Kể cả Bao Xuân Diễm và Vi Hương cũng đã ăn sáng rồi.
Ban đầu Vi Hương còn có chút luyến tiếc số tiền kia, nhưng Bao Xuân Diễm lại nói, "Bắt đầu từ hừng đông buổi sáng, đến một hai giờ mới ăn cơm, cả buổi sáng còn làm việc liên tiếp, cho dù cơ thể có làm bằng sắt thép cũng không chịu nổi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, hai sếp cảm thấy chúng ta không đáng tin cậy phải làm sao đây? Chúng ta không thể vì chút lợi ích nhỏ này khiến cho không thể chuyển chính thức, đó mới là vì nhỏ mất lớn đấy".
Lời này khiến Vi Hương lập tức nghe hiểu, có điều mua bữa sáng ở bên ngoài chung quy không có lời bằng tự mình làm, sau đó cô lại đề nghị, "Không bằng tự chúng ta mua nồi nhỏ về nấu cháo đi, hoặc là tự mình luộc trứng nấu mì đều được, như vậy cũng có thể tiết kiệm được một chút".
Bao Xuân Diễm suy nghĩ một chút, nói, "Vậy chúng ta bớt chút thời gian đi hỏi thử giá của lò than, nếu đắt quá thì thôi".
Vi Hương cảm thấy khả thi.
Đến hiện tại, tuy rằng các nàng bởi vì lò than, nồi, muỗng này kia cộng lại tính ra hơi đắt nên không xuống tay được không nỡ mua, nhưng bữa sáng thì quả thật có ăn, cho dù chỉ là bánh bao chay và nước ấm.
...
"Sếp, nguyên liệu nấu ăn hôm nay có phải mua hơi ít hay không?". Vu Hổ nhìn mấy thứ trong túi, đột nhiên hỏi một câu.
"Chỉ nhiêu đây thôi". Ứng Vọng cầm dao chặt xương lớn ra, "Hôm nay giá cả khôi phục giá gốc, khách tới hẳn là không nhiều bằng mấy hôm trước, chuẩn bị quá nhiều nguyên liệu nấu ăn có thể không bán hết, lãng phí".
Vu Hổ sửng sốt, "Có lẽ sẽ không đâu?".
Ứng Vọng nói, "Có thể hay không lúc mở cửa đón khách sẽ biết".
Lời này tất cả mọi người đều nghe được, ngoài miệng bọn họ không nhiều lời, nhưng trong lòng lại nghĩ chẳng lẽ sếp nhỏ nói đúng rồi? Mặc dù lúc bận rộn mệt một chút, nhưng nhìn buôn bán tấp nập, bọn họ cũng phấn khởi theo, ít nhất như vậy cho thấy rằng bản thân sẽ không thất nghiệp.
Nhưng ai ngờ...
Buôn bán hôm nay quả thật không bằng trước đó.
Tuy rằng buôn bán cũng không kém, sau khi mở cửa vẫn như cũ có khách hàng tiến vào, nhưng nói như thế nào đây, trước đây từng trải qua cảnh tượng khách khứa đầy nhà, không còn chỗ ngồi, sau đó đối với loại tình trạng vẫn còn bàn trống như trước mắt này bọn họ lập tức không quá thỏa mãn, số lượng khách đến rõ ràng không nhiều bằng trước đây.
Cho dù trong lòng biết rõ sau khi không có món hời ưu đãi giảm giá 10% để chiếm thì tình huống thế này là bình thường, nhưng trong lòng bọn họ vẫn hụt hẫng như cũ.
Haizz.
Trái lại đối với loại tình huống này Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư đã dự đoán từ trước, cho nên cảm giác vẫn ổn, không cảm thấy mất mát như vậy.
Ứng Vọng còn nói, "Hôm nay có thể ăn cơm đúng giờ, Vu Hổ, xem rồi nấu vài món ăn đi".
Vu Hổ trả lời, thấy vẻ mặt Ứng Vọng bình thường, cũng không có mấy cảm xúc tiêu cực như mất mát, buồn bã, sốt ruột,... Trong lòng cũng dâng lên một cảm giác khâm phục, đây mới là tâm thái vững vàng chân chính này.
Mấy ngời bọn họ đều đang chú ý đến Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư, cũng không biết là Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng đang nói về bọn họ, "Hôm nay kinh doanh không bằng mấy ngày trước, bọn họ vẫn luôn nhìn sắc mặt chúng ta đấy".
Ngụy Vân Thư nói, "Bình thường, trong lòng bọn họ cũng có hụt hẫng".
"Thật vậy". Ứng Vọng nói, "Không nói bọn họ, em cũng có chút hụt hẫng, chỉ là trước đó đã làm xong chuẩn bị tâm lí, cho nên không cảm thấy ngoài ý muốn thôi".
Ánh mắt Ngụy Vân Thư lướt nhanh qua những người ngồi trong đại sảnh một vòng, nói, "Số lượng khách của hiện tại mới là lưu lượng bình thường mỗi ngày sau này".
Ứng Vọng nói, "Đúng vậy".
Bởi vì sau bếp không bận, lại có Vu Hổ ở đấy, cho nên Ứng Vọng cũng có thể tranh thủ nhàn rỗi một chút, vừa khéo bên ngoài có một bàn khách muốn thêm hai phần thịt, Ứng Vọng dứt khoát nhận lấy chuyện này, tự mình bưng đồ ăn ra ngoài.
"Thịt dê cuộn và ba chỉ heo cuộn quý khách gọi đây ạ".
Khách hàng trước đây chưa từng gặp qua cậu, lúc này sửng sốt một chút, "Làm việc sau bếp?".
"Phải". Ứng Vọng cười hỏi, "Không biết mọi người cảm thấy đồ ăn thế nào, có chỗ nào không hài lòng hay không?".
Khách hàng cũng nở nụ cười, "Lẩu trong tiệm này, là thế này". Khách hàng giơ ngón tay cái, "Thật sự là ăn quá ngon, hai ngày trước tôi đến một chuyến, thấy chưa, hôm nay lại đến nữa, phỏng chừng ngày mai vẫn đến".
"Vô cùng hoan nghênh". Ứng Vọng nói, "Yêu thích của khách hàng là khen ngợi tốt nhất đối với chúng tôi".
Ứng Vọng thích kinh doanh, cũng hi vọng người khác có thể thích những gì cậu làm, lúc này có cơ hội giao lưu trực tiếp với khách hàng, cậu bèn thừa dịp lúc thêm đồ ăn thêm nước lẩu đổi trà mà trò chuyện vài câu với khách hàng.
Nhóm khách hàng phần lớn đều là hài lòng, đối với lẩu cũng là khen không dứt miệng, có một người lợi hại vậy mà còn phát biểu một bài tiểu luận dài hai trăm chữ để khen sách bò, khen đến mức Ứng Vọng cũng sắp cho rằng đây không phải dạ dày bò, mà là thứ quý giá trên trời, nhân gian khó tìm nào đó.
Đối với việc này, Ứng Vọng đương nhiên vui mừng.
Có điều cũng có lẻ tẻ vài khách hàng sẽ đưa ra một ít ý kiến, "Tôi cảm thấy mọi người cũng có thể thêm một vài món xào, tất cả đều là món nấu có đôi khi muốn ăn chút gì đó khô khô".
"Món chính chỉ có cơm, không có mấy món bằng bột mì hả, tôi thì không mấy thích ăn cơm, đồ ăn ngon như vậy, tôi muốn kết hợp với ít món chính tôi thích nhất".
"Nếu như có nước có gá thì tốt rồi".
"...".
Những ý kiến kiến này, Ứng Vọng thu thập từng cái một, cậu cũng chỉ là lần đầu tiên mở cửa hàng làm kinh doanh trong cả kiếp trước và kiếp này, chỉ có thể trong mèo vẽ hổ học theo một vài cửa hàng mặt tiền đã từng nhìn thấy ở đời sau, nhưng có một vài chỗ chung quy sẽ suy xét chưa chu toàn, thế nên tham chiếu theo nhu cầu của khách hàng để bổ sung vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.
Cân nhắc một chút, cậu xem kĩ bản thảo ý kiến mình sửa sang lại, suy nghĩ phải chăng có một số ý kiến có thể thử sắp xếp.
Ngụy Vân Thư tính xong doanh thu hôm nay, thấy dáng vẻ cúi đầu trầm tư kia của Ứng Vọng, bèn hỏi, "Làm sao vậy?".
Ứng Vọng cũng không ngẩng đầu lên, nói, "Em đang xem một ít ý kiến khách hàng cung cấp, suy nghĩ có một số ý kiến phải chăng có thể áp dụng?".
Ngụy Vân Thư nghiêng đầu xem một chút, "Tiệm lẩu bán món xào cái gì, đây không phải là lẫn lộn đầu đuôi à".
"Đúng vậy". Ứng Vọng nói, "Nhưng em nghĩ tiệm lẩu sau này đều có một ít thức ăn linh tinh, có phải chúng ta cũng có thể làm một ít hay không".
Ngụy Vân Thư đột nhiên nhớ ra, "Salad, hoa quả, món ngọt".
"Hoa quả dễ làm, xem trong mùa có loại hoa quả nào rồi mua về là được, nhưng hoa quả này đến cùng là bán hay là tặng phải cân nhắc lại một chút; salad có thể trộn thử trước, cái này chỉ chiếm thời gian chuẩn bị đồ ăn của chúng ta, nhất là mấy loại salad cắt sợi đó, vẫn phải tốn chút công sức, cho nên phải lập kế hoạch đàng hoàng một chút; món ngọt thì... Bánh ngọt này kia thì bỏ đi, cái này quá phí thời gian, hơn nữa trình độ bạch án không đến nơi đến chốn cũng không làm được, khách hàng người ta cũng không ngốc, ăn không ngon nhất định không muốn mua, cho nên chỉ có thể xem thử mấy loại đồ ngọt như bánh nếp đường đỏ, khoai lang kéo sợi, khoai từ kéo sợi, bánh trứng osmanthus,... Bánh trứng osmanthus có chút tốn sức lực, vẫn là thôi đi".
(Note: 白案 (bạch án) thuật ngữ trong hệ thống phân loại nghề bếp ở Trung Quốc. 白案 (bạch án) là bộ phận chuyên làm mì, bánh, đồ bột (nhào bột, cán mì, hấp màn thầu, sủi cảo...) và 红案 (hồng án) là bộ phận chuyên làm món nóng, xào nấu, thịt cá,... Chủ nhà kiến thức hạn hẹp chưa tìm được từ thích hợp để thay thế nên tạm thời sẽ dùng bạch án cho từ 白案, bác nào có từ hay hơn cho em xin ạ)./.
Ứng Vọng vừa nói vừa ghi lại ý tưởng bản thân cảm thấy khả thi, Ngụy Vân Thư bèn trao đổi ý kiến với cậu, còn đề xuất, "Thật ra các loại bánh như bánh đậu xanh, bánh táo đỏ, bánh gạo,... cũng không khó, đầu bếp biết một chút bạch án đều làm được".
"Quả thật vậy". Ứng Vọng nói, "Có điều nếu như lại làm thêm mấy món ngọt này thì nồi của chúng ta sẽ không đủ, đến lúc đó việc dùng nồi sẽ rất căng".
Hiện tại sau bếp tổng cộng có ba cái nồi lớn, một cái dùng để ninh nước lẩu, một cái nồi khác dùng để chưng cơm, còn có một cái nồi dự phòng, nếu muốn làm món ngọt, vậy phải lấy cái nồi dự phòng kia đến hấp bánh ngọt, đến lúc đó cái nồi dự phòng để không này cũng không còn, mà nấu cơm cho nhân viên lại phải dùng nồi nhỏ, thế này thì có chút phiền phức.
Ngụy Vân Thư suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng, "Như vậy thì, quả thật không thể luân chuyển nồi được".
Ứng Vọng cúi đầu, "Em ghi lại linh cảm trước, được hay không thì nói sau".
Ngụy Vân Thư chỉ tay vào mấy chữ nước có ga trong sổ ghi chép của cậu, "Còn mấy thứ đồ uống này thì sao? Tự mình nấy à?".
Ứng Vọng nhíu mày, "Lại thêm một việc rồi".
Ngụy Vân Thư: "Thế thì hợp tác với xưởng nước có ga?".
Ứng Vọng ngừng một lát, "Anh cảm thấy đề nghị này khả thi không?".
"Không có gì không thể". Ngụy Vân Thư nghiêm túc suy nghĩ, "Nói đến cùng chúng ta cũng là khách hàng của bọn họ, bán cho ai cũng là bán. Đương nhiên, tiền đề là bọn họ bằng lòng dùng giá thấp hơn giá thị trường bán cho chúng ta, bằng không đồ uống chúng ta bán còn đắt hơn bên ngoài, vậy dựa vào cái gì khách hàng phải mua của chúng ta? Làm lỗ vốn còn không bằng chúng ta không làm, dù sao cũng phải kiếm một ít, phí vất vả thì phải có".
Ứng Vọng gật đầu, "Lời ít một chút thì có thể, nhưng không thể không có lời".
Ngụy Vân Thư ừ một tiếng, "Giao cho anh đi, anh sẽ đến công xưởng trong thành phố xem thử một chút".
Ứng Vọng: "Được".
Hai người trò chuyện về hướng mở rộng của tiệm lẩu trong tương lai, nói xong rồi Ứng Vọng mới đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Doanh thu hôm nay được bao nhiêu?".
Ngụy Vân Thư: "Em đoán xem".
Tim Ứng Vọng đập nhanh một nhịp, "Hai trăm?".
Ngụy Vân Thư: "Đoán lại đi".
"Không đến hai trăm?". Ứng Vọng căng thẳng, "Nhanh nói đi, đừng úp úp mở mở".
Ngụy Vân Thư cũng không trêu cậu, "Hai trăm hai mươi tư".
Ứng Vọng trừng lớn hai mắt, "Thế này chẳng phải là xấp xỉ doanh thu ngày đầu tiên giảm giá sao?".
Ngụy Vân Thư gật đầu, "Không sai".
Ứng Vọng thở phào nhẹ nhõm, "Thật tốt quá!".
Tuy rằng không cao bằng doanh thu tính theo giá gốc, nhưng hiện tại cũng không kém hơn quá nhiều, tiền lời xem như ổn định, chuyện này làm sao không làm cậu thở phào nhẹ nhõm được chứ.
Ngụy Vân Thư cười, "Bây giờ yên tâm rồi chứ?".
Ứng Vọng không ngừng gật đầu, "Ừm ừm".