Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 59

Mấy ngày tiếp theo doanh thu trong tiệm lẩu đều duy trì ở mức hơn hai trăm, dao động lên xuống cũng không lớn, chuyện này thật sự khiến Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư như uống một viên thuốc an thần.

Dựa theo doanh thu ít nhất một ngày mà tính, thì một tháng ba mươi ngày chính là sáu nghìn đồng, lợi nhuận cũng vào khoảng bốn nghìn đồng. Hai người chia năm năm, thì chính là hai nghìn!

Những năm này hai nghìn đồng vẫn rất có giá trị!

Đơn giản tính sơ qua khoản sổ sách này, trong lòng Ứng Vọng càng thêm vững vàng, hiện tại sau khi lưu lượng khách ổn định Ứng Vọng phát hiện một trận vào giờ cơm mỗi ngày kia quả thật tương đối bận rộn, nhưng giống như Ngụy Vân Thư nói, bàn trong tiệm là số lượng quy định, cho dù ngồi đầy toàn bộ cũng chỉ có bấy nhiêu người, huống hồ có đôi khi vốn chẳng ngồi đầy, hơn nữa sau khi trải qua một đoạn thời gian làm quen và điều chỉnh, cho dù là người ở đại sảnh hay là sau bếp thì sự phối hợp giữa đôi bên đều trở nên ăn ý hơn, hiệu suất làm việc cũng cao hơn, cứ như vậy nhân viên trong tiệm đã hoàn toàn đủ rồi.

Lại như Ứng Vọng mua thêm một ít tạp dề và bao tay áo đặt trong tiệm, như vậy lúc khách hàng ăn lẩu sẽ không sợ có nước canh bắn lên trên người làm dơ quần áo, lúc ăn đồ ăn cũng yên tâm hơn.

Hai thứ này xuất hiện trong nháy mắt làm khách hàng cho vô số khen ngợi, đều nói rất thực dụng, chủ tiệm suy xét chu đáo.

"Có tạp dề và bao tay áo, tôi cũng không cần tiếp tục lo lắng sẽ có nước canh bắn đến làm dơ quần áo".

"Lẩu ngon thì ngon thật, nhưng mỗi lần trước đây tôi đều phải cẩn thận, chỉ sợ dầu trong nồi dính lên quần áo thôi, trở về lại không giặt được, bây giờ thì tốt rồi, cho dù có dầu cũng chỉ dính lên bao tay áo và tạp dề, quả thật rất tốt".

"Vậy mà còn có tạp dề cho con nít đeo, chủ tiệm suy xét chu đáo ghê".

"Tiệm này không tồi, nghĩ thay cho khách hàng".

"...".

Hành động nho nhỏ, trong nháy mắt khen ngợi như nước thủy triều, sau khi truyền ra ngoài làm cho người dù chưa từng đến tiệm ăn lẩu cũng có ấn tượng không tồi với Tiệm lẩu Vọng Thư, có thể nói là gom được một đợt thiện cảm từ người qua đường, ngay cả Ứng Vọng cũng chưa nghĩ đến còn có thể có thu hoạch như vậy.

Sau đó, Ứng Vọng lại sắp xếp chuyện hoa quả. Trải qua một trận đắn đo cân nhắc cẩn thận và cùng nhau bàn bạc, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư quyết định đưa tặng miễn phí hoa quả.

Thứ nhất là lợi nhuận mỗi ngày của bọn họ lúc này cao, số bàn mỗi ngày trong tiệm lẩu cũng gần như duy trì trong một mức ổn định, cho dù mỗi bàn tặng một phần cũng dư sức tặng. Đương nhiên, dựa theo kích cỡ lớn nhỏ khác nhau của bàn hai người, bàn bốn người và bàn tám người mà số lượng hoa quả đưa tặng cũng không giống nhau. Suy cho cùng giá cả của nồi nước lẩu ở ba loại bàn này đã không giống nhau, số lượng hoa quả khác nhau cũng rất bình thường, như vậy trong lòng khách hàng cũng sẽ không xuất hiện bất bình.

Thứ hai là hoa quả bình thường theo mùa cũng không quá đắt, rửa sạch cũng đơn giản, không tốn bao nhiêu sức người.

Thứ ba chính là vì hoa quả trong tiệm lẩu ở đời sau tất cả đều là đưa tặng, không chỉ có đưa tặng hoa quả, mà còn sẽ đưa một ít đồ ăn vặt, chè, cơm,... Bây giờ bọn họ không làm được nhiều loại như vậy, nhưng thứ như hoa quả này thì vẫn có thể.

Vào lúc phần hoa quả miễn phí đầu tiên đưa lên bàn, dáng vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ của nhóm khách hàng thì không cần phải nói, nói chung là bọn họ làm sao cũng không ngờ được vậy mà lại có cửa hàng sẽ tặng hoa quả miễn phí cho bọn họ ăn!

Đây là một bàn tám người, hoa quả đưa tặng là một khay thật lớn đấy!

"Không cần tiền thật hả?". Khách hàng không thể tin được.

Nhân viên phục vụ cười nói, "Đúng vậy, sếp của bọn tôi nói nhờ có các vị ủng hộ chuyện buôn bán trong tiệm, cho nên cũng muốn báo đáp khách một chút, đặc biệt gửi một chút lòng thành, hi vọng mọi người thích".

Cho dù chỉ là lời nói suông, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảm giác dễ chịu trong lòng khách hàng, huống hồ người ta là thật sự tặng đồ ăn, còn bày ở trên bàn đây, sao có thể không thích.

"Chỉ bàn chúng tôi có sao?".

"Không phải, khách hàng vào tiệm đều có".

"Bàn nhỏ hai người cũng có hả?".

"Đều có, nhưng hoa quả tặng đến bàn nhỏ sẽ tương đối ít một chút".

Trong lòng khách hàng vừa lòng, bọn họ nhiều người như vậy mà, chắc chắn tiêu tiền cũng nhiều hơn bàn nhỏ, thế nên đưa nhiều thêm một chút đồ ăn cũng là nên làm thôi.

"Chỉ có hôm nay thôi?".

"Không có gì bất ngờ xảy ra thì sau này đều sẽ có".

"Thật hay giả? Tặng mỗi ngày?".

"Đúng vậy".

Khách hàng vô cùng ngạc nhiên, thậm chí có thể nói là giật mình. Hoa quả này chính là phải bỏ tiền mua, một ngày hai ngày cũng được thôi, coi như làm chuyện vui, cũng không tốn quá nhiều tiền. Nhưng nếu như mỗi ngày đều tặng, như vậy có thể sẽ cần tốn một số tiền lớn!

Tránh nhân viên phục vụ, mọi người sôi nổi nghị luận.

"Chủ tiệm này còn rất chịu chi".

"Đúng vậy, ai làm buôn bán mà làm như vậy chứ, nói tặng là tặng thứ tốt, không qua loa chút nào".

"Tôi thử rồi, hoa quả này ăn không tồi, cũng không phải cái loại sắp hỏng, còn tươi mới đấy, mua về nhà cầm đi tặng cũng sẽ không thất lễ".

"Chủ tiệm quả thật hào phóng, người ta kiếm được tiền cũng đúng thôi".

"Cậu nói như vậy tôi cũng vui vẻ để bọn họ kiếm tiền của tôi, huống hồ lẩu này cũng không tệ".

"Ha ha đúng là như vậy".

"...".

Theo nhóm khách hàng thấy, cơm thì ở đâu cũng phải ăn, vậy thì nhất định phải chọn một chỗ hợp tâm ý. Mà hiện tại trong Tiệm lẩu Vọng Thư này, tay nghề đầu bếp cực tốt, nước lẩu tươi ngon vô cùng, mỗi loại nguyên liệu nấu ăn đều rất tươi mới, chủ tiệm còn hào phóng chịu chi, vậy thì không ăn ở đây thì ăn ở đâu?

Lời đồn trên phố truyền đi rất nhanh, không bao lâu rất nhiều người đều nghe được tin tức, đánh giá đối với tiệm lẩu cũng một lần nữa cao lên.

Cũng có rất nhiều người nhìn rõ nói, "Chủ tiệm này là một người biết làm ăn".

Còn không phải sao, bởi vì chuyện tiệm lẩu đưa tặng hoa quả miễn phí, gần đây chuyện kinh doanh của tiệm lẩu cũng tốt hơn. Quả thật bọn họ cũng không phải nhằm vào một phần hoa quả miễn phí kia mà tới... Ừ thì, cũng không thể nói là không phải nhằm vào hoa quả miễn phí, chung quy được đồ ăn miễn phí, đương nhiên bọn họ muốn. Nhưng càng nhiều hơn là bởi vì chuyện này, người ban đầu không biết đến tiệm lẩu này của bọn họ hiện tại nhờ chuyện này cũng đã biết đến, nghe nói cái thứ gọi là lẩu này ăn rất ngon, nguyên liệu mới mẻ, mùi vị tuyệt vời, là thứ trước đây chưa từng có ở thành phố Vĩnh An, một khi đã như vậy, đương nhiên phải đến nếm thử rồi.

Dùng hoa quả miễn phí tạo điểm nhấn, thu hút người vào tiệm nếm thử, chuyện này làm sao có thể không phải là chiến lược kinh doanh của chủ tiệm chứ?

Ứng Vọng: "...?".

Trước đó tôi thật sự không nghĩ xa như vậy.

Tóm lại, cho dù nói thế nào, chuyện kinh doanh của Tiệm lẩu Vọng Thư quả thật tốt hơn một chút, nhưng cũng không quá khoa trương, doanh thu mỗi ngày duy trì ở khoảng hai trăm năm mươi đồng, đại khái tăng lên ba mươi đồng tiền.

Nhưng Ứng Vọng rất vui vẻ, cho dù nhiều hay ít thì cũng là tiền thôi!

Bên trong tiệm Ứng Vọng giải quyết một số vấn đề linh tinh vụn vặt, bên ngoài tiệm Ngụy Vân Thư cũng trong khoảng thời gian này chạy đến mấy công xưởng của thành phố, sau đó cuối cùng cũng đàm phán được mấy loại đồ uống.

Trong xưởng đồng ý dùng giá sỉ bán cho bọn họ một ít đồ uống, có nước có ga vị quýt, nước có ga vị dứa và Coca. Ba loại đồ uống này đều do xưởng thực phẩm bản xứ thành phố Vĩnh An sản xuất, nguồn tiêu thụ của sản phẩm hiện tại chính là trong thành phố, huyện thành và thị trấn nhỏ xung quanh, vẫn chưa bán đến địa phương xa hơn, càng không cần nói đến lưu thông cả nước.

Đương nhiên, trước khi Ngụy Vân Thư lựa chọn đã uống thử từng loại một, hương vị xem như không tồi, hơn nữa những năm này mấy thứ như nước có ga ở bản địa cũng rất được hoan nghênh, tuy rằng không thể so với thương hiệu lớn như Kiện Lực Bảo này kia, nhưng cũng không kém hơn. Mấu chốt là giá cả của nó cũng sẽ thấp hơn một chút, cho nên vẫn có thị trường.

Ngoài những loại đồ uống này ra, Ngụy Vân Thư còn bàn chuyện hợp tác với một xưởng bia, sau đó thêm một loại bia vị không tồi vào bán trong tiệm.

Ba loại đồ uống một loại bia, tổng cộng là bốn loại đồ uống vào tiệm, bây giờ đã là cuối thu đầu đông, thời tiết dần dần lạnh lên, vốn dĩ mọi người không mấy thích uống đồ uống, nhưng trong tiệm lẩu thì khác, ăn lẩu sôi sùng sục cả người nóng lên, đây chính là lúc cần một ly đồ uống nhiệt độ bình thường giải nhiệt một chút.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư quyết định giá bán chính là theo giá thị trường, giống với mua ở cửa hàng tạp hóa.

Đồ uống vừa vào cửa hàng, nhưng doanh số hoàn toàn không kém.

Nam giới chuộng bia hơn, nữ giới và trẻ con thì thích uống nước có ga và Coca, lúc ăn đến cay xè nóng hổi thì uống vào một ngụm, cảm giác đó quả thật không thể sướng hơn.

"Cái này được đấy!".

"Trước kia thật sự không phát hiện, hóa ra lúc ăn cơm uống một ngụm Coca lại thoải mái như vậy!".

"Vốn dĩ tôi ăn đến mồ hôi đầy người, nhưng bây giờ uống vào một ly nước có ga ướp lạnh, luồng khí nóng đến đổ mồ hôi kia nháy mắt đã không còn, cảm giác vẫn có thể ăn thêm hai giờ".

"Một lạnh một nóng, quá là tuyệt, cũng không biết đầu óc của chủ tiệm lẩu này phát triển thế nào, cách ăn tuyệt vời như vậy cậu ta cũng có thể phát hiện ra được".

"...".

Nhóm khách hàng khen không dứt miệng, tốc độ bán của đồ uống và bia cũng không chậm, gần như mỗi bàn đều gọi, rất nhiều lúc còn không chỉ gọi một chai.

Sau khi Ngụy Vân Thư tính sổ thì phát hiện lợi nhuận một tháng của đồ uống và bia tính ra cũng không kém.

Ứng Vọng cảm thán nói, "Nếu như có tủ lạnh thì tốt rồi, như vậy lúc mùa hè còn có thể uống nước có ga lạnh Coca lạnh và bia lạnh, đến lúc đó nhất định rất được hoan nghênh".

Ngụy Vân Thư có hơi động lòng, "Thành phố Vĩnh An quả thật có công xưởng đồ điện, nếu không có gì bất ngờ xảy ra có lẽ có thể sản xuất tủ lạnh tủ đông, chờ đến trời nóng năm sau, chúng ta có thể mua mấy cái".

Nói đến chỗ này, Ứng Vọng bèn nói, "Nếu thời tiết thật sự nóng lên, vậy không chỉ đồ uống và bia cần tủ lạnh, các loại thịt và các loại rau dưa chúng ta mua cũng cần thả vào tủ lạnh, nếu không thịt để cả buổi sáng sẽ không tươi mới nữa, như vậy ảnh hưởng rất nhiều đến chuyện buôn bán".

Ngụy Vân Thư bổ sung, "Vậy cũng cần điều hòa không khí".

"Không sai, nếu như thời tiết quá nóng, lại ăn đồ ăn nóng hầm hập, vậy không phải đang thưởng thức đồ ăn ngon, đây hoàn toàn là đang chịu tội". Ứng Vọng bừng tỉnh nói xong, lại nhớ đến một chuyện, "Hiện tại đã có điều hòa chưa?".

Cậu đã không còn nhớ rõ điều hòa của nhà họ Ứng ở kiếp trước là có khi nào.

"Có". Ngụy Vân Thư nói, "Nhưng không rẻ".

Ứng Vọng tò mò, "Bao nhiêu tiền?".

Ngụy Vân Thư nói, "Mấy nghìn thậm chí hơn mấy chục nghìn".

Ứng Vọng chặc lưỡi, "Đắt như vậy?!".

Phải biết giá nhà ở thành phố Vĩnh An hiện tại cũng chỉ khoảng một nghìn đồng, kết quả một cái điều hòa đã phải hơn nghìn hoặc chục nghìn đồng! Thế này cũng quá đắt rồi!

"Nghiên cứu kĩ thuật thì cần phải không ngừng đập tiền vào bên trong, kinh phí nghiên cứu phát minh cao, thì đồ vật bán ra nhất định sẽ đắt". Giọng Ngụy Vân Thư thản nhiên như thường, thấy nhiều thành quen, "Chờ đến sau này kĩ thuật điều hòa không khí hoàn thiện, sau khi càng ngày càng nhiều nhà máy và cửa hàng tư nhân bắt đầu sản xuất điều hòa, thì giá cả tự nhiên sẽ theo đó mà giảm xuống".

Ứng Vọng trầm mặc một lát, mới nói, "Thôi, dù sao hiện tại vẫn là mùa đông, cách cái nóng chân chính vào mùa hè năm sau tận nửa năm lận, chờ lúc đó lại cân nhắc đi".

Tuy rằng cậu biết chỗ tốt của điều hòa, nhưng tốn nhiều tiền như vậy đi mua một cái điều hòa đắt như thế cậu suy nghĩ một chút đã cảm thấy tiếc tiền, cho nên bây giờ vẫn là không cần khó xử bản thân nghĩ mấy chuyện này.

Thấy vẻ mặt này của cậu, Ngụy Vân Thư bật cười, "Nếu thật sự không nỡ, sau này chuẩn bị mấy cây quạt điện cũng đủ rồi, trên thực tế trong rất nhiều tiệm bây giờ ngay cả quạt điện vẫn còn chưa chuẩn bị ấy chứ".

Ứng Vọng gật đầu một cái, "Vậy cũng được".

So sánh với những người cùng ngành khác, tiệm của bọn họ chỉ cần không phải quá kém hẳn là cũng không có vấn đề gì.

Bình Luận (0)
Comment