Trải qua suy xét, Ứng Vọng vẫn là quyết định tăng thêm hai loại đồ ngọt trong tiệm, đó là khoai lang kéo sợi và khoai từ kéo sợi.
Vừa lúc khoai lang năm nay mới vừa thu hoạch không bao lâu, trên thị trường còn bán không ít khoai lang, cộng thêm loại đồ ăn như khoai lang này yêu cầu về điều kiện cất giữ không cao, thừa dịp khi giá còn rẻ mua một đống trữ sẵn cũng rất lời.
Khoai từ tương tự, lúc vào mùa mua rất rẻ, dưới nhiệt độ bình thường có thể bảo tồn nửa năm, tranh thủ ăn xong trước mùa hè là được.
Hai loại này Ứng Vọng đều biết làm, làm cậu ngạc nhiên chính là Vu Hổ cũng biết, cũng không cần cậu dạy riêng.
Sau khi khoai lang kéo sợi và khoai từ kéo sợi được thêm vào thực đơn mới, khách hàng gọi cũng không tính nhiều, bởi vì loại đồ ăn như khoai lang này vào nhiều năm trước chính là lương thực cứu mạng, quanh năm suốt tháng hơn phân nửa thời gian đều là đang ăn khoai lang, rất nhiều người là thật sự ăn đến ngán, lúc này nhìn thấy và nghe được hai chữ "khoai lang" thì không mấy muốn ăn. Nhưng trái lại khoai từ kéo sợi được hoan nghênh hơn một chút.
Đương nhiên, người nhằm vào đường mà gọi cũng không ít, trong đó phần lớn đều là trẻ con, đám nhóc thích loại đồ ăn ngọt ngào này, cảm giác ăn một miếng có thể ngọt đến trong lòng. Cho nên khách hàng dẫn theo con cái đến ăn cơm đều sẽ gọi một phần đồ ngọt như vậy cho con cái, dùng để dỗ đứa nhỏ ăn.
Tiệm lẩu Vọng Thư làm ăn rất phát đạt, đây là chuyện rõ như ban ngày.
Lưu lượng ban đầu của phố Hoài Nhân bên này rất bình thường, cho dù là cố ý đi ăn hay là buổi tối ra ngoài đi dạo phố một chút đều thích đi đến phố ẩm thực ở làng đại học bên kia hơn, mà hiện tại sau khi Tiệm lẩu Vọng Thư khai trương, có không ít người dần dần bắt đầu đi đến phố Hoài Nhân bên này, kéo theo lưu lượng khách quanh đây cũng lớn hơn một chút. Đương nhiên, buôn bán tốt nhất vẫn là tiệm lẩu.
Có một ít người bày quầy hàng nhỏ cũng sẽ đi đến bên này, hơn nữa lúc bọn họ tới còn rất đúng dịp, đúng ngay lúc giờ cơm mỗi ngày, sau đó bày sạp bán một ít đồ vật như quần áo, đồ chơi nhỏ,... không thể không nói, chuyện buôn bán còn rất được, nhất là mấy món đồ chơi nhỏ ếch xanh, châu chấu, bóng cao su nhỏ,... bày trên mặt đất vừa nhìn là hiểu ngay, rất khiến trẻ con yêu thích, mà các vị phụ huynh cũng không ngại tiêu một ít tiền mua một món đồ chơi cho con cháu trong nhà.
Cũng có một vài quầy hàng nhỏ sẽ đến đây bày hàng, mà bọn họ phần lớn là bán các loại thức ăn mang theo như bánh bao chay, bánh bao, bánh nướng, cơm nắm, bánh gạo hấp. Không cần phải nói, những người bán hàng rong này chắc chắn cũng từng tìm hiểu tình huống trong tiệm lẩu, biết tiệm lẩu không có những thứ này, vậy nên cũng khéo tranh thủ, muốn lợi dụng lưu lượng của tiệm lẩu bán thêm một ít đồ ăn của mình.
Không thể không nói, bọn họ rất có đầu óc kinh doanh, rất nhiều người thích bánh bao và bánh bao chay đều bằng lòng mua mấy cái trên quầy của bọn họ xách theo vào tiệm, sau đó không cần cơm, chỉ gọi một nồi lẩu ăn.
Đối với loại tình huống này Ứng Vọng rất dễ tiếp thu, hoặc là nói cậu đã sớm chuẩn bị xong, chuyện có người lợi dụng sức hút của tiệm bọn họ bán đồ ăn quá bình thường.
Những người khác không để lộ tâm tư, trái lại là Vương Thanh Thanh cảm thấy tức giận bất bình, "Những người này có ý gì chứ, ở cửa tiệm cướp mối làm ăn với chúng ta, làm sao làm được chuyện này hay vậy!".
Điều kiện gia đình của Vương Thanh Thanh tốt, ngày thường tâm cao khí ngạo, cho nên đối với loại hành vi lợi dụng tiệm lẩu này rất không vừa mắt, không khỏi cảm thấy tức giận.
Trái lại Bao Xuân Diễm rất dễ tiếp thu. Mỗi người đều đang cố gắng hết sức để sinh tồn, những người bán bánh bao bánh bao chay bên ngoài kia cũng giống vậy, vì muốn kiếm thêm ít tiền cho nên phải nghĩ đủ mọi cách, cô rất thấu hiểu, "Bọn họ chẳng qua chỉ bày hàng ở đó mà thôi, chúng ta cũng không có quyền can thiệp".
"Ê ê, cô ở bên nào hả!". Vương Thanh Thanh bất mãn trừng Bao Xuân Diễm một cái, "Bọn họ bày quán ở đây, bây giờ có một ít khách hàng vào tiệm không gọi cơm, làm chuyện buôn bán trong tiệm chúng ta bị ảnh hưởng, cô còn đang làm việc ăn cơm lãnh tiền lương ở đây đấy!".
"Tôi biết tôi là nhân viên trong tiệm". Bao Xuân Diễm nói lí với cô nàng, "Nhưng mà cô cũng không thể không cho người khác làm ăn chứ, như vậy quá ngang ngược rồi!".
Vương Thanh Thanh tức chết rồi, "Cô nói ai đấy!".
Bao Xuân Diễm nhíu mày, "Tôi chỉ nói sự thật".
Vương Thanh Thanh: "Cô nói tôi ngang ngược!".
"Chẳng lẽ không phải à?". Bao Xuân Diễm bị cô nàng tức giận trừng mắt trong lòng cũng có chút lửa giận, "Người ta cũng chỉ muốn ăn cơm, ra ngoài làm buôn bán cũng chỉ vì chính mình và người trong nhà".
Vương Thanh Thanh giận dữ hỏi, "Tôi có nói không cho phép bọn họ buôn bán hả? Rõ ràng tôi nói là bọn họ cố ý đến trước cửa tiệm chúng ta bày hàng, cố ý giành mối làm ăn của chúng ta!".
Bao Xuân Diễm: "Bọn họ...".
"Hai cô đang ầm ĩ chuyện gì?". Tiếng của Ngụy Vân Thư đột nhiên vang lên.
Lời Bao Xuân Diễm chưa nói xong tức khắc nghẹn ở cổ họng, cảm thấy chột dạ đối với loại chuyện nói chuyện phiếm thậm chí suýt chút nữa cãi vả trong lúc đi làm này, cô không muốn mất công việc này.
Vương Thanh Thanh lại không có nỗi băn khoăn này, ào ào kể lại hết mọi chuyện, cuối cùng còn nói, "... Tôi cũng không nói bọn họ không được bày quán buôn bán, Bao Xuân Diễm cứ phải xuyên tạc ý tứ của tôi, giống như thể tôi muốn để tất cả bọn họ về nhà chờ chết vậy!".
Tầm mắt của Ngụy Vân Thư quét qua.
Lúc ở trong tiệm, tuy rằng biểu hiện của Ngụy Vân Thư cũng rất bình dị gần gũi, nhưng rốt cuộc anh không nói nhiều bằng Ứng Vọng, dáng vẻ cũng không dễ gần bằng Ứng Vọng, cộng thêm bản thân anh đã sống một đời, nhìn thấy quá nhiều hiểu quá rõ, so với người bình thường thì có vẻ sâu không lường được, khi không cười cũng có cảm giác rất xa cách, khí thế hùng hậu, bởi vậy nhóm nhân viên cửa hàng thật ra đều có chút sợ anh. Chẳng hạn như lúc này, Ngụy Vân Thư nghiêm mặt, nhìn bọn họ không nói lời nào, đừng nói Bao Xuân Diễm vốn đã chột dạ, ngay cả Vương Thanh Thanh cũng bắt đầu từ từ không còn khí thế.
"Lúc mới vừa tuyển người đã từng nhấn mạnh, giữa đồng nghiệp với nhau phải hòa thuận ở chung, hài hòa thân thiện, hai cô lại lớn tiếng với nhau trong thời gian làm việc thế này, là không để lời bọn tôi nói trước đây trong lòng à?". Ngụy Vân Thư giọng điệu bình thản hỏi.
Cổ họng Bao Xuân Diễm khô khốc, không biết nên nói cái gì, "Tôi...".
Vương Thanh Thanh thì cảm thấy không phục, cô đang lo lắng cho trong tiệm, bất bình vì tiệm lẩu, kết quả sếp lớn còn đến đây giáo dục cô!
Người sống hai kiếp như Ngụy Vân Thư làm sao có thể không nhìn thấu chút suy nghĩ này của các cô, "Thời gian đi làm thì phải tuân thủ quy định làm việc, có vấn đề khác có thể tới tìm tôi và Ứng Vọng thầm phản ánh, mà không phải cãi cọ ầm ĩ giống hôm nay vậy".
Bao Xuân Diễm không muốn mất công việc này, lập tức xin lỗi, "Rất xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý".
Ngụy Vân Thư nhìn về phía Vương Thanh Thanh, Vương Thanh Thanh không phục, "Tôi không có làm chuyện riêng trong thời gian làm việc, những người ngoài đó quả thật ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của chúng ta, tôi chỉ đang lo lắng trong tiệm mà thôi, tôi không cảm thấy tôi làm sai".
Ngụy Vân Thư nói, "Cô dùng đúng cách chưa?".
Vương Thanh Thanh không phản ứng kịp.
Ngụy Vân Thư bèn hỏi, "Bây giờ cô ở đây cãi cọ ầm ĩ có thể giải quyết vấn đề không? Cô ở đây cãi rách trời người ta có thể nghe được không? Lẽ nào bọn họ sẽ ngừng buôn bán ngay à?".
Vương Thanh Thanh nghẹn lời, "Không...".
"Cho nên cô xem". Ngụy Vân Thư nói, "Cô ở đây ồn ào cả buổi không chỉ không giải quyết được chuyện gì, mà còn ầm ĩ mâu thuẫn với đồng nghiệp, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo".
Vương Thanh Thanh: "...".
Cho dù không phải rất muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, sếp lớn nói đúng.
Thấy hai người các cô nghe lọt tai lời mình nói, Ngụy Vân Thư cũng không nói thêm mấy lời răn dạy gì nữa, "Nể tình các cô là vi phạm lần đầu, cho nên chuyện hôm nay cứ cho qua đi, sau này nếu lại gây chuyện cãi nhau vậy thì dựa theo quy định trừ tiền lương, chắc hẳn hai cô cũng không muốn tiền lương của mình bị trừ nhỉ".
Bao Xuân Diễm vừa nghe tránh được một kiếp, vội vàng đáp, "Vâng, cảm ơn sếp lớn, sau này tôi sẽ không như vậy nữa".
Ngụy Vân Thư thấy Vương Thanh Thanh không nói lời nào, rõ ràng cô nàng vẫn còn bất mãn trong lòng, thì nói, "Còn về những người buôn bán bên ngoài kia, đường cái cũng không phải của chúng ta, người ta muốn bày quán thì bày thôi, chúng ta không có quyền can thiệp. Còn như chuyện buôn bán trong tiệm, người bằng lòng vào tiệm ăn lẩu dù ra sao cũng sẽ tới, về chuyện gọi cơm này ảnh hưởng cũng không phải rất lớn, không cần phải canh cánh trong lòng. Có điều phần tâm tư suy xét vì tiệm lẩu này của Vương Thanh Thanh vẫn nên tuyên dương, chỉ là lần sau cần chú ý cách thức của phương pháp".
Vương Thanh Thanh mới vừa bị đánh một cái, giờ đây lại được một quả táo ngọt cuối cùng cũng dễ chịu một chút, "Tôi biết rồi".
Ngụy Vân Thư ừ một tiếng, "Đi làm việc đi".
Hai người đáp một tiếng, nhanh chóng đi làm việc của mình.
Ngụy Vân Thư day day chân mày, trong lòng cũng thở dài, quả nhiên nơi có người sẽ có giang hồ.
Bên này, Vương Thanh Thanh chỉ vùi đầu làm công việc của mình, một câu cũng không muốn nói với Bao Xuân Diễm. Tuy rằng sếp nói phương pháp của cô không đúng, nhưng trong chuyện này cô vốn cho rằng Bao Xuân Diễm và cô đều là nhân viên của tiệm lẩu, hai người các cô hẳn phải đứng chung lập trường mới đúng, kết quả ai có ngờ cuối cùng Bao Xuân Diễm vậy mà lại nói cô không đúng, loại cảm giác bị phản bội này thật sự làm cô càng nghĩ càng giận, cho nên cô thật sự không muốn phản ứng Bao Xuân Diễm!
Mà Bao Xuân Diễm thì sao, cô bị Ngụy Vân Thư nhắc nhở, trong lòng đang sợ hãi đây, sợ bản thân không cẩn thận một chút lại gây lỗi, huống hồ chuyện này quả thật cũng có chút mất mặt, cô cảm thấy có chút quá khó xử, vì thế bèn vùi đầu làm việc, ngoài lúc đối mặt với khách hàng ra, thơi gian khác đều không nói một lời.
Khác thường của hai người rất nhanh đã bị những người khác phát hiện, bọn họ cũng biết dường như hai người các cô xảy ra chút chuyện gì đó, nhưng không biết cụ thể, bởi vậy vào lúc ăn cơm thấy giữa các cô không ai nói lời nào, dường như lâm vào trạng thái cãi nhau chiến tranh lạnh thì ánh mắt láo liên, tất cả đều muốn biết đến cùng là có chuyện gì.
Vu Hổ ở sau bếp, thật sự là không biết chút gì cả, còn khó hiểu hỏi một câu, "Xuân Diễm, Thanh Thanh, hai người các cô làm sao vậy, vì sao không nói câu nào?".
Vương Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng, vùi đầu ăn cơm không đáp.
Bao Xuân Diễm dừng một chút, mới nói, "Không sao".
Vu Hổ: "?".
Nhìn dáng vẻ này của cô cũng không giống không sao chút nào.
Nhưng Vu Hổ cũng đã nhìn ra, giữa hai người này có lẽ đã xảy ra mâu thuẫn gì đó, cho nên mới như vậy. Đương nhiên, hắn không quá muốn quan tâm chuyện này, con gái mới lớn ấy mà, cãi nhau một chút là thôi.
Vi Hương và Bao Xuân Diễm thân nhau, tránh những người khác Vi Hương lén hỏi, "Bà và Thanh Thanh làm sao vậy?".
Bao Xuân Diễm hơi hé miệng, muốn nói gì đó lại không nói ra, "Không có gì, một chút lời qua ý lại thôi".
Vi Hương hỏi, "Cãi nhau hả?".
"Không đến mức nhỉ". Bao Xuân Diễm nói, "Chỉ là có một số chuyện không có tiếng nói chung".
Vi Hương từ nhỏ đã phải nhìn sắc mặt người khác, cho nên đối với loại chuyện này tương đối mẫn cảm, hơi có chút nghi ngờ, "Thật sự không có chuyện gì sao? Theo tôi thấy dáng vẻ của Vương Thanh Thanh rất tức giận, bà cũng không vui".
"Không có". Bao Xuân Diễm hít sâu một hơi, "Tôi là vì lúc nãy nói riêng với cô ấy mấy câu bị sếp lớn bắt gặp nên bị nhắc nhở thôi, sợ bản thân lại làm sai chỗ nào mà mất việc, thật sự không có việc gì".
Vi Hương vừa nghe đã tin, "Không sao thì tốt rồi, vậy tôi cũng không nói chuyện với bà nữa, tránh cho lại bị sếp phát hiện".
Bao Xuân Diễm gật đầu, "Ừ".
Sau khi Vi Hương rời đi, Bao Xuân Diễm lại phiền não thở dài, sao chuyện này lại thành như vậy?
Bên này, Ba Đào đi vòng đến bên cạnh Vi Hương, nhỏ giọng hỏi, "Hai cô ấy làm sao vậy?".
Vi Hương nhỏ giọng nói, "Chỉ là không có chung tiếng nói có chút lời qua ý lại với nhau thôi".
Ba Đào ò một tiếng, không nói tin, cũng không nói không tin, chỉ nói, "Không có chuyện gì thì tốt rồi, cô cũng đừng lo lắng, đoán chừng hai người đó là hiện tại không xuống nước được, không chừng ngày mai là tiếp tục nói chuyện thôi".
Vi Hương gật đầu một cái, "Được, đi làm việc thôi".
Nhân viên trong tiệm bất hòa không cần thiết, Ứng Vọng bèn trực tiếp hỏi thăm Ngụy Vân Thư là tình huống thế nào, lúc ấy Ngụy Vân Thư nghe được rõ ràng, bèn kể lại mọi chuyện cho cậu nghe.
Sau khi Ứng Vọng nghe xong: "...".
"Chỉ thế này cũng có thể cãi nhau?". Cậu khó hiểu.
Ngụy Vân Thư nói, "Lập trường khác nhau thôi".
Nguyên nhân các cô ấy cãi nhau suy cho cùng cũng là vì Vương Thanh Thanh đứng ở lập trường của tiệm lẩu, mà Bao Xuân Diễm thì đứng ở lập trường của những người bán hàng rong bên ngoài, một bên là người bị giảm lợi nhuận, một bên là người đã được lợi, nếu lập trường đã tương phản, vậy làm sao có thể có chung tiếng nói?
Ứng Vọng cũng nghĩ thông suốt quy luật này, tâm trạng cũng rất phức tạp, "Loại chuyện bị người khác lợi dụng lưu lượng này quá bình thường, không nói chuyện khác, ngay cả bản thân chúng ta chẳng phải cũng đang lợi dụng lưu lượng của phố ẩm thực và làng đại học sao".
Ngụy Vân Thư ừ một tiếng, "Nói trắng ra là như vậy".
"Tuy rằng chuyện buôn bán trong tiệm bị ảnh hưởng một chút, nhưng thật ra cũng không lớn. Từ trước đến nay em cho rằng muốn rèn sắt thì bản thân phải kiên định, chúng ta suy nghĩ biện pháp tiếp tục thu hút khách hàng là được rồi".
"Biết ngay em sẽ nghĩ như vậy".
"Nếu không thì sao?". Ứng Vọng thẳng thắn thừa nhận, lại tiếp tục nói, "Vương Thanh Thanh và Bao Xuân Diễm hẳn sẽ không thành như người lạ chứ?".
Ngụy Vân Thư bật cười, "Không đến mức đó".
"Vậy thì tốt". Ứng Vọng nói, "Đều là nhân viên trong tiệm, em vẫn hi vọng mọi người đều hòa thuận vui vẻ, chung sức chung lòng".