Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 61

Cuối cùng Bao Xuân Diễm và Vương Thanh Thanh cũng không trở nên như người lạ.

Sáng hôm sau, Bao Xuân Diễm đến sớm, đồng thời còn mua một phần hoành thánh tôm bóc vỏ đến đây, chờ Vương Thanh Thanh đến sau đó thì đưa cho cô nàng.

Bao Xuân Diễm chủ động xuống nước lấy lòng, Vương Thanh Thanh trải qua một đêm lắng đọng đã không còn tức giận như vậy nữa, nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười ôn hòa cùng với thái độ hòa nhã của cô, thì cũng không làm bộ làm tịch, khẽ hừ một tiếng rồi nhận lấy đồ ăn.

Bao Xuân Diễm vốn đang lo Vương Thanh Thanh không chấp nhận tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhận đồ ăn, quan hệ của hai người lại trở về trước kia, không tiếp tục không nói lời nào ai cũng không để ý tới ai.

Những người khác trong tiệm lẩu đương nhiên rất nhanh đã phát hiện thay đổi này, hỏi một hai câu rồi không quan tâm thêm nữa, tiếp tục bận rộn việc của mình.

Vi Hương cũng thở phào một hơi, Xuân Diễm là bạn thân của cô, cô không muốn Xuân Diễm và người khác xào xáo, nhất là người kia còn là một đồng nghiệp trong tiệm ở cùng một chỗ dù sau cũng chạm mặt, như vậy Xuân Diễm sẽ khó xử, cô kẹt ở giữa cũng sẽ khó xử không kém. Bây giờ có thể xoa dịu quan hệ, vậy thì đúng là quá tốt rồi.

Ứng Vọng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu cũng thật sự không muốn nhân viên trong tiệm cãi nhau đến ngay cả nói một câu cũng không muốn nói!

Ngày hôm nay, buổi sáng mọi người nỗ lực công tác, chờ đến buổi chiều thì bắt đầu hồi hộp đủ kiểu, nguyên nhân không vì gì khác, hôm nay là một ngày cuối cùng của thời gian thử việc, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ sếp sẽ tuyên bố kết quả vào lúc tan làm.

Thời khắc quyết định sinh tử, bọn họ không có khả năng không hồi hộp.

Quả nhiên, buổi tối trước khi tan ca, Ứng Vọng không vội bảo mọi người đi, mà là giữ người lại một lát, sau đó lấy ra năm cái phong bì, nói, "Trước đây lúc tuyển nhân viên đã từng nói, thời gian thử việc là nửa tháng".

Năm người: "!!!".

Tới rồi!

Sếp sắp tuyên bố kết quả cuối cùng thật rồi!

Mỗi người trong bọn họ đều rất hồi hộp, không biết trong thời gian thử việc bản thân đã đủ tiêu chuẩn chưa.

Ngay cả Vu Hổ vốn là người bình tĩnh nhất buổi chiều cũng không nhịn được, tầm mắt vô thức liếc về phía phong bì trong tay Ứng Vọng, suy đoán bên trong chứa thứ gì, kết quả cuối cùng lại là kiểu nào.

Trên mặt Bao Xuân Diễm hết xanh lại trắng, nói trắng ra hôm qua cô mới vừa xảy ra mâu thuẫn với Vương Thanh Thanh bị Ngụy Vân Thư bắt gặp rồi nhắc nhở vài câu, cho dù hôm nay đã xoa dịu quan hệ với Vương Thanh Thanh, nhưng cô sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến chuyện chuyển chính thức của cô, cho nên không nhịn được hoảng sợ trong lòng, ngón tay cũng nắm thật chặt.

Vương Thanh Thanh cắn môi lúc thì thả lỏng lúc lại căng chặt, vẻ mặt cực kì rối rắm, nhưng không hề hé răng.

Trái lại Ba Đào rất hào hứng, hắn cảm thấy biểu hiện của bản thân từ lúc đi làm tới nay vô cùng tốt, mỗi ngày tiếp đón khách hàng nhiệt tình như lửa, lúc làm việc cũng chăm chỉ chịu khó, cũng không có chỗ nào biểu hiện không tốt, nhất định có thể chuyển chính thức!

Vi Hương lại không tự tin, sắc mặt trắng bệch chờ tuyên án.

Ứng Vọng nhìn rõ ràng biến hóa sắc mặt của bọn họ, cũng không cố ý làm bọn họ sốt ruột, dứt khoát nói, "Trong khoảng thời gian này trong tiệm rất bận, mọi người làm việc tôi đều nhìn thấy, mọi người vất vả rồi!".

Nghe đến đây, không có bất cứ người nào dám thả lỏng. Câu nói kia nói như thế nào nhỉ, ngoại giao trước quân sự sau, ai biết sau khi khen ngợi xong câu tiếp theo có thể là biến chuyển đột ngột hay không, sau đó là một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu, khiến bạn bị dội đến tan tác không ra hình.

Ứng Vọng giơ phong bì trên tay lên, "Xét thấy biểu hiện của mọi người trong khoảng thời gian này rất tốt, cho nên sau khi tôi và Vân Thư thảo luận quyết định ngoài dựa theo trước đó nói để tất cả mọi người chuyển chính thức ra, lại khen thưởng thêm cho mỗi người mười đồng tiền".

"!!!".

Niềm vui bất ngờ một lần hẳn hai cái, cả năm người đều hoảng sợ luôn rồi. Nhưng rất nhanh trên mặt bọn họ đã bị tươi cười rạng rỡ bao phủ, nhất là Bao Xuân Diễm, trong ánh mắt cũng lấp lánh nước mắt, cô chỉ sợ mình sẽ vì chuyện trước đó không chuyển chính thức được, may mắn, may mắn!

Ba Đào đã reo hò lên, "Cảm ơn sếp! Sếp thật hào phóng!".

Ứng Vọng cười nói, "Đừng cảm ơn tôi, tuy rằng hiện tại chuyển chính thức mỗi người cũng nhận khen thưởng, nhưng sau này nếu như làm việc không tích cực, hoặc là phạm vào một ít sai lầm nghiêm trọng, vậy chúng tôi cũng sẽ có trừng phạt tương ứng, thậm chí là trực tiếp sa thải, cho nên hi vọng về sau mọi người sẽ nỗ lực công tác, không ngừng cố gắng!".

"Sẽ!".

"Tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!".

"Cảm ơn hai sếp khen thưởng, tôi nhất định sẽ nghiêm túc làm việc!".

"...".

Dưới sự dẫn đầu của phần tử tích cực Ba Đào này, năm người tới tấp bày tỏ thái độ, nhất là sau khi Ứng Vọng phát khen thưởng đến tay bọn họ thì nhiệt tình càng tăng vọt, cho dù sau khi từ trong tiệm bước ra ngoài đón lấy gió lạnh ban đêm thổi vù vù, nhưng tiếp đó khi bọn họ mở phong bì lấy từ bên trong ra mười đồng tiền, trong lòng phải gọi là nóng bừng không thôi.

Mười đồng tiền đấy! Bằng tiền lương ba ngày trong thời gian thử việc! Mà hiện tại, không tốn công đã có được!

Thứ có được miễn phí chung quy sẽ lấp lánh hơn một chút, huống hồ đây còn là tiền thưởng sếp cho, bên trên đó còn tăng thêm một ít ý nghĩa đặc biệt khác, vinh dự này theo bọn họ thấy vẫn là rất hiếm có.

"Không nghĩ tới đời này của tôi còn có thể nhận được khen thưởng". Vi Hương nhìn mười đồng tiền kia trong ánh mắt đều là không thể tưởng tượng, từ nhỏ đến lớn cô cũng chưa từng được người khác khen ngợi.

Lúc này Bao Xuân Diễm cũng giống như vậy, "Tôi cũng không ngờ". Không ngờ còn có thể chuyển chính thức.

Vi Hương nghiêm túc nói, "Hai sếp đúng là người tốt".

Bao Xuân Diễm rất tán thành, "Đúng vậy".

Không so đo sai lầm trước đó của cô, không chỉ có khi khen thưởng không bỏ qua cô, mà còn để cô chuyển chính thức.

Giờ khắc này, hai người đều vô cùng cảm kích Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư, chuyện các cô tâm tâm niệm niệm muốn chuyển chính thức tuy rằng giữa đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng vẫn làm được rồi, các cô hạnh phúc phấn khởi lại cảm kích, đồng thời lại thở phào một hơi thật mạnh, cảm thấy đã giải quyết xong một chuyện hệ trọng, có thể đứng vững ở thành phố này, cũng không còn cảm giác phiêu bạc không nơi nương tựa như vậy nữa.

"Nỗ lực công tác, nghiêm túc làm việc nhé".

"Ừ được".

Tiệm lẩu, Ngụy Vân Thư tính xong sổ sách hôm nay, Ứng Vọng ngâm chân xong nhìn sơ một cái, sau đó nói, "Sổ sách hôm nay không đẹp mắt một chút".

Ngụy Vân Thư nói, "Một người mười đồng tiền, năm người chính là năm mươi đồng, đây đều là khoản chi hôm nay, đương nhiên sổ sách không đẹp mắt như trước đây".

Ứng Vọng cười nói, "Nhưng em vẫn rất vui vẻ, tuy rằng trên người mỗi người bọn họ đều giống nhau có một số vấn đề nhỏ như thế, nhưng chúng ta không phải đang tuyển "người mười phân vẹn mười trong tháng", mà là đang tuyển nhân viên trong tiệm, chỉ cần trên phương diện công tác không có vấn đề, thì một chút khuyết điểm nhỏ này không coi vào đâu".

Ngụy Vân Thư ừ một tiếng, "Anh hiểu".

Cho nên lúc Ứng Vọng thương lượng với anh chuyện chuyển chính thức của năm người bọn họ anh cũng không phản đối, nói đến cùng những chuyện này theo anh thấy đều không phải chuyện hệ trọng gì, nếu sau này thật sự xảy ra chuyện lại sa thải là được.

Khác với thái độ không quá để ý của Ngụy Vân Thư, Ứng Vọng cảm thấy mấy người trong tiệm tuy rằng hoặc nhiều hoặc ít đều có chút khuyết điểm, nhưng tổng thể vẫn rất ưu tú, kể cả Vương Thanh Thanh thoạt nhìn không dễ ở chung nhất, nhưng trong công việc thu ngân này cũng rất tỉ mỉ, trong nửa tháng này chưa từng xảy ra chút sai lầm nào, Bao Xuân Diễm kiên nhẫn, Ba Đào nhiệt tình, Vi Hương giữ bổn phận, Vu Hổ kĩ thuật dao không tồi,... Mỗi người đều có điểm sáng của chính mình, đối với công việc ở vị trí của mình đều làm đến nơi đến chốn. Như vậy là được rồi, mấy vấn đề nhỏ khác coi như không đáng kể.

Sau khi chuyển chính thức, năm người trong tiệm đối với công việc rõ ràng càng nghiêm túc hơn một chút, so với rối ren lúc mới đến hiện tại lại càng thêm thong dong.

Nhóm nhân viên này xem như không cần quá nhọc lòng.

Thời gian thoáng một cái đã qua, buôn bán trong tiệm dần ổn định, người bán hàng rong bày quầy hàng ở ngoài cửa cũng không dời đi, người đi đường lui tới cũng nhiều hơn không ít.

Quần áo mùa thu đã được cởi xuống, áo bông thật dày khoác lên người, thành phố Vĩnh An là thành phố lớn kinh tế phát triển nhanh, áo lông vũ trong cửa hàng quần áo đã được trưng bày, loại áo khoác giữ ấm thế này đương nhiên giá cả không rẻ, nhưng kinh doanh vẫn rất tốt như cũ, bởi vì áo lông vũ mặc nhẹ và ấm hơn áo bông, rất khiến người thích.

Hiện giờ tiệm lẩu cũng không cần Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư thường xuyên trông chừng, cho nên hai người tìm thời gian đi mua không ít đồ.

Có áo lông vũ, đồ bông, quần bông, giày bông, trong ngoài đều mua mới, chăn bông trên giường, thảm lông trải bên ngoài,...

Còn về việc sưởi ấm vào mùa đông thì dùng lò than đốt than, than không chỉ để bản thân dùng, mà tiệm lẩu cũng mua, chung quy khách hàng ăn cơm vẫn luôn ngồi yên như vậy cũng lạnh, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư muốn cho khách hàng phục vụ tốt nhất, cho nên cũng chuẩn bị bếp lò sưởi ấm. Than xem như không rẻ, nhất là bên dưới mỗi bàn đều đặt một cái lò sưởi, cộng thêm bếp lò kia chính là một khoản chi tiêu xa xỉ, quả thật Ứng Vọng có chút xót tiền.

Kinh doanh mùa đông phải giữ ấm, kinh doanh mùa hè phải làm lạnh, thời tiết quá lạnh hay quá nóng đều không được, tóm lại tăng thêm một khoản chi tiêu.

Vì sao thời tiết không thể vẫn luôn duy trì xuân thu không nóng không lạnh chứ?

"Mỗi ngày nhất định phải chú ý bếp lò dưới bàn, nhắc nhở một câu chú ý với khách hàng, đừng đá ngã bị bỏng người". Ứng Vọng dặn dò Ba Đào và Bao Xuân Diễm, bảo bọn họ nhất định phải nghiêm túc làm nhắc nhở an toàn.

Ba Đào nói, "Xung quanh bếp lò này bao vây kín mít, bên trên còn có nắp nếu không mở ra thì sẽ không có đốm lửa bốc lên được, hẳn sẽ không làm ai bị thương đâu".

Vì an toàn, cho nên Ứng Vọng cũng không phải chọn loại bếp lò gia đình dùng để nấu nước nấu cơm kia, mà là lò sưởi than đơn thuần, bên hông có khoen cài có thể cài nắp chặt kín không kẻ hở, chỉ cần không phải động tay mở ra, thì cái nắp sẽ luôn đóng chặt, không tồn tại tình huống vô tình mở nắp ra, tính an toàn vẫn tương đối cao.

"Không sợ chuyện đã rồi chỉ sợ chuyện ngộ nhỡ, ngộ nhỡ thật sự có người đá một cái làm đổ bếp lò, chỉ riêng sức nặng đó đập xuống cũng đã đủ làm người bị thương". Ứng Vọng nghiêm túc dặn dò, "Trên phương diện an toàn này nhất định phải cẩn thận, chúng ta phải làm tốt chuyện mình nên làm".

Ba Đào và Bao Xuân Diễm đáp một tiếng, sau đó lúc đón tiếp khách hàng vào tiệm sẽ luôn nhắc nhở một câu chú ý bếp lò.

Mà không ngoài ý muốn chút nào, sự xuất hiện của lò than lại một lần nữa nhận được khen ngợi của nhóm khách hàng.

Trời biết hiện tại bọn họ đến tiệm khác ăn cơm thì đều là tay chân co cóng!

Tiệm lẩu Vọng Thư quá tốt, ngay cả tình huống bọn họ sẽ lạnh cũng đã cân nhắc rồi, còn chuẩn bị một lò than, lúc vây quanh bàn ăn lẩu dưới lòng bàn chân có lửa sưởi nóng hầm hập, còn trên bàn lại là nồi lẩu nóng hôi hổi, ăn vào một hớp nước lẩu lập tức ấm áp dễ chịu, cả người đều được chiếu cố, đó mới là hưởng thụ chứ!

"Tiệm lẩu này không tồi".

"Còn không phải sao, nếu trong nhà lười nấu cơm thì đi ăn lẩu, ấm dạ dày, cơ thể cũng ấm, thoải mái!".

"Cũng chỉ có Tiệm lẩu Vọng Thư, chỗ nào cũng suy xét cực kì chu đáo, tiêu tiền trong tiệm cũng làm tôi rất vui vẻ, tôi dẫn theo vị kia nhà tôi đến ăn một bữa lẩu, cô ấy cũng không tiếp tục lải nhải tôi tiêu tiền lung tung nữa".

"Đúng vậy, trước đây tôi còn thích đến quán miến ăn một chén miến, bây giờ tôi cũng không thích đi nữa, ở đó tay chân rét lạnh, nào có thoải mái như tiệm lẩu?".

"Haizz, Tiệm lẩu Vọng Thư này tốt thì tốt, nhưng đắt quá, mỗi ngày đến ăn tôi không kham nổi".

"Nhất là lúc chỉ có một mình, gọi một nồi hai người tôi cũng cảm thấy lãng phí, ăn không hết mà tiền vẫn phải tiêu, cảm giác hơi không có lời lắm".

"Cái này tôi tán thành".

"...".

Không chỉ có cư dân gần đây và người có gia đình có công việc, ngay cả sinh viên trong trường học ở khu vực này cũng cảm thấy mùa đông đến Tiệm lẩu Vọng Thư ăn lẩu rất thoải mái, nhưng bọn họ cũng giống mọi người cảm thấy có chút không tiện. Lẩu ít nhất phải hai người cùng ăn, nhưng bình thường rất nhiều bạn học đều sẽ chọn đến nhà ăn, bởi vì nhà ăn trường học rẻ hơn một chút, cộng thêm khoảng cách gần, có thể giảm bớt không ít chuyện. Khoảng cách giữa tiệm lẩu và trường học của bọn họ vẫn hơi xa một chút, giá cả lại hơi đắt, mỗi ngày lăn lộn như vậy bọn họ thật sự lười đi hoặc là tiếc tiền.

Bạn học không muốn đi, chuyện này dẫn đến có vài sinh viên muốn đi ăn lẩu không tìm được bạn đồng hành, một người ăn nồi hai người vừa đắt lại vừa không ăn hết, mấu chốt là lẩu này còn không dễ đóng gói, trớ trêu là không đi thật thì hắn thấy nhớ, quả đúng là tiến không được lùi cũng không xong.

"Nếu như có lẩu mini cho một người ăn thì tốt rồi".

"Cảm giác lẩu chỉ thích hợp một nhóm người cùng ăn thôi, lúc ăn náo nhiệt lại ấm áp, còn có thể gọi thêm mấy món đồ ăn, mỗi loại đều có thể nếm thử, đó mới là tốt nhất".

"Phần lớn là cả nhà ăn chung, hoặc là lúc bàn chuyện làm ăn với người ta, tụ tập bạn bè đi ăn lẩu cũng không tồi, văn hóa trên bàn cơm ấy mà, mọi người đều thích như vậy, nào có một người lẻ loi đi ăn chứ".

"Cũng không có người ăn lẩu chung với tôi, mấy người bạn của tôi không phải không có tiền mà là không rảnh, tôi khổ quá mà".

"Nếu trong tiệm có nồi mini thì tốt rồi".

"...".

Những ý kiến nhỏ lẻ này vốn chỉ là mong muốn thầm kín của nhóm khách hàng, lúc có cơ hội thì mới lấy ra nói một câu, thế cho nên tốc độ truyền bá không nhanh, chờ đến lúc mấy người Ứng Vọng nghe vào tai đã sắp đến tết Nguyên đán năm 1989 rồi, lúc này thành phố Vĩnh An đã rơi hai trận tuyết, nhưng tuyết vốn không lớn, trên mặt đất chỉ phủ một lớp hơi mỏng, ngay cả dùng để chơi ném tuyết cũng rất khó khăn, qua không bao lâu đã tan thành nước, làm mặt đất biến thành một mảng ướt nhẹp.

(Note: 元旦 tết Nguyên đán của Trung Quốc là tết Tây/tết Dương lịch của mình; còn tết Âm lịch là 春节 Xuân Tiết)./.

Bởi vì là tết Nguyên đán, cho nên hôm nay người trong tiệm lẩu rất nhiều, ngồi đầy bàn, thậm chí ở cửa còn có mấy người đang xếp hàng chờ.

Bên ngoài quá lạnh, Ngụy Vân Thư thấy cứ để bọn họ chờ ở cửa cũng không phải biện pháp, dứt khoát cho bọn họ giữ số, bảo bọn họ nửa giờ sau thì quay lại xem thử, bây giờ về nhà, hoặc là đi dạo xung quanh đều được.

Mà không khí trong tiệm thì khí thế ngất trời.

Có một bàn rõ ràng là sinh viên, nhóm thanh niên ngồi vây quanh một chỗ, trong đó có một nam sinh rất phấn khởi, "Cũng coi như là được nghỉ rồi, cuối cùng mấy ông cũng có thể cùng đi ăn một chầu lẩu!".

"Phố Hoài Nhân bên này cách trường học của chúng ta vẫn là có chút xa, mỗi ngày đi học đã rất mệt rồi, tôi cũng không muốn lại chạy xa như vậy tới ăn một bữa cơm".

"Rất xa hả? Cũng chỉ hai mươi phút đi đường".

"Hai mươi phút, cũng đã đủ để tôi ở nhà ăn của trường cơm nước xong thả đũa xuống đang trên đường trở về kí túc xá rồi".

"Đồ ăn của nhà ăn nào có ngon bằng lẩu chứ".

"Ông cũng không nhìn xem một bữa cơm ở nhà ăn bao nhiêu tiền, một chầu lẩu này lại bao nhiêu tiền".

"Tôi tán thành, đường sá này xa một chút tôi có thể đi, nhưng mỗi ngày tới ăn lẩu túi tiền của tôi không chịu nổi ấy, mấy bữa lẩu liên tiếp, sau đó phải nhịn đói".

"...".

Mọi người có đủ loại nguyên nhân, chuyện này làm cho vị tha thiết với lẩu kia rất bất đắc dĩ.

Bọn họ nói là sự thật, nhưng tôi chỉ là muốn một người bạn có thể ăn lẩu hai người cùng tôi thôi mà!

"Haizz". Hắn thở dài một hơi, "Những lúc thế này tôi đều hi vọng tiệm lẩu có thể có lẩu một người, như vậy tôi đâu cần phải năn nỉ mấy ông".

Mấy người khác cười ha ha, "Không sao không sao, bây giờ bọn tôi tới nè".

"Cách một khoảng thời gian ăn một bữa là đủ rồi, hơn nữa ăn mỗi ngày cúng ngán mà".

"Tôi không ngán!". Hắn phản bác.

Mọi người trò chuyện một trận, chúc phúc hắn, "Không chừng một lúc nào đó chủ tiệm sẽ ra lẩu một người đấy".

"Đúng vậy đúng vậy, chủ tiệm lẩu này suy xét vẫn rất chu đáo, nếu như nhiều người đề xuất, nói không chừng bọn họ sẽ thật sự suy xét".

"Đúng đúng đúng, thật ra ông có thể nói một chút với nhân viên phục vụ trong tiệm, để bọn họ phản hồi lại cho chủ tiệm, không chừng nguyện vọng của ông sẽ được thực hiện".

"...".

Mọi người xúi giục một hồi, sinh viên này nghe tương lai được mọi người miêu tả đến tâm trạng kích động, sau đó thì thật sự chạy tới nói với một nhân viên phục vụ.

Ngụy Vân Thư bởi vì tết Nguyên đán bận rộn nên đến đảm nhiệm nhân viên phục vụ: "...?".

"Ý kiến của cậu chúng tôi xin nhận, sau này sẽ suy xét". Cuối cùng, Ngụy Vân Thư nói.

Nghe được anh nói như vậy, sinh viên kia lập tức phấn chấn lên, "Ôi chao, vậy tôi chờ tin tốt của mọi người".

Ngụy Vân Thư không cho hứa hẹn gì.

Nhưng bắt đầu từ vị sinh viên này dẫn đầu đề xuất ý kiến, Ngụy Vân Thư cũng đã chú ý đến tình huống mới xuất hiện này, đến khi tìm hiểu một chút với nhóm khách hàng mới biết được hóa ra không chỉ có sinh viên, mà còn có không ít người cũng muốn có nồi mini một người, như vậy mỗi lần đến lúc muốn ăn lẩu cũng không cần nghĩ phải tìm một bạn đồng hành cùng nhau ăn, bản thân muốn ăn thì đến ăn, vô cùng thuận tiện và nhanh chóng.

Ngụy Vân Thư thu thập những đề xuất này, chờ sau khi xác định không phải lẻ tẻ vài người muốn mới nói với Ứng Vọng.

Ứng Vọng rất ngạc nhiên, "Lẩu một người?".

Ngụy Vân Thư giải thích một phen, "Lẩu trong tiệm chúng ta ít nhất cũng là hai người cùng ăn, nếu như một người mà nói thì nước lẩu có hơi nhiều, set ăn hai người cũng không ăn hết, gọi đồ ăn riêng thì chỉ gọi được mấy loại đồ ăn đã đủ no, ăn không đã ghiền lại lãng phí, chuyện này đối với những người không có bạn ăn cùng mà nói không quá thuận tiện, cho nên bọn họ muốn có lẩu một người".

"Như vậy à". Ứng Vọng sửng sốt sau đó nói, "Vốn dĩ lẩu chính là lựa chọn hàng đầu của tụ họp liên hoan, vốn dĩ không thích hợp ăn một mình, cho nên một mình cảm thấy không thuận tiện, chuyện đó quá bình thường".

Ngụy Vân Thư cũng hiểu, ngoài người có sức ăn vô cùng lớn ra, hoặc là người có tiền cam tâm tình nguyện gọi một đống đồ không ăn hết cũng không để tâm, nếu không ăn lẩu một mình nhiều ít gì cũng sẽ cảm thấy không tiện, mà người muốn đến một mình cuối cùng cũng thường sẽ chọn không đến.

Ngụy Vân Thư bèn hỏi, "Đối với chuyện này, em có ý tưởng nào không?".

"Vốn dĩ không có ý tưởng gì, nhưng nếu nhiều khách hàng như vậy đều đề nghị, vậy thì đương nhiên muốn chiều bọn họ một chút". Ứng Vọng suy nghĩ một chút nói, "Ừm, chờ em suy nghĩ cẩn thận lại rồi nói tiếp".

Ngụy Vân Thư cũng không phải muốn có đáp án ngay bây giờ, "Không có việc gì, từ từ suy nghĩ, thời tiết lạnh chuyện buôn bán trong tiệm lẩu của chúng ta trái lại càng ngày càng tốt, bây giờ trong tiệm cũng chỉ miễn cưỡng xoay sở được, duy trì được thì rất tốt, bằng không còn phải thích ứng một lần nữa".

Ứng Vọng gật gật đầu.

Thời tiết càng lạnh mọi người càng yêu cầu ấm áp, mà lẩu vừa nấu vừa ăn, đồ ăn trong nồi bất cứ lúc nào cũng nóng hôi hổi, cũng sẽ không đến mức mới vài phút dầu đã đông lại thành một khối làm mất khẩu vị. Cũng bởi vậy, rất nhiều người ở gần đây lựa chọn ra ngoài ăn cơm đều sẽ ưu tiên chọn lẩu, người một nhà quây quần bên nhau vô cùng náo nhiệt, thế cho nên chuyện buôn bán trong tiệm vô cùng tốt, doanh thu mỗi ngày đều tăng lên.

Trong tiệm rất bận, quả thật không có tinh lực và nhân viên dư thừa đến thử nghiệm lẩu một người này...

Thật ra thì chỉ thêm một cái lẩu một người không khó, nhưng toàn bộ cửa hàng chỉ lớn như vậy, nồi mini một người cũng cần đặt làm trước, kể cả bàn đặt nồi cũng phải đặt làm, mấy thứ này lấy về lại không có chỗ bố trí.

Cho nên những mâu thuẫn này phải giải quyết như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment