Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 62

Vừa qua Nguyên đán, dường như thời gian bị ấn phím tua nhanh, chớp mắt đã đến cửa ải cuối năm, thành phố Vĩnh An đã có bầu không khí ăn Tết.

Đến lúc này, chuyện lẩu một người vẫn còn chưa thấy bóng dáng đâu.

Không phải Ứng Vọng không muốn bán lẩu một người, thật sự là trong tiệm đã không còn chỗ trống để bố trí lẩu một người, nồi và bàn cần mua chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cũng không thể mua mấy thứ này về rồi sau đó lại dọn mấy cái bàn ban đầu đi được? Cho nên chuyện này cứ bị bỏ lửng cho đến bây giờ.

Cách lúc ăn Tết ngày càng gần, bầu không khí Tết trong cả nội thành cũng càng thêm dày đặc. Cửa hàng quần áo liên tiếp trưng bày các loại quần áo mới, trong cửa hàng bán các loại giấy đỏ, câu đối, tranh Tết, trong cửa hàng tạp hóa còn có các loại hàng hóa như: kẹo, hoa quả, bánh quy, sữa bò,... Ngay cả trên đường phố cũng làm một ít trang trí, thoạt nhìn rất có không khí Tết.

Bên trong Tiệm lẩu Vọng Thư Ứng Vọng cũng cho treo lên một ít kết Trung Quốc màu đỏ, chỉ trang trí đơn giản một chút đã làm cho tiệm trở nên khác biệt.

"Như vậy nhìn rất có không khí Tết".

"Sắp hết năm rồi, một năm mới cũng sắp đến".

"Ờ mà, rau cải đã mua đầy đủ hết chưa? Bằng không lúc ăn Tết lại không có đồ ngon gì để mua".

"Haizz, bây giờ cũng không có gì để mua, tới lui qua lại còn không phải đều là mấy thứ kia sao".

"...".

Thật vậy, vừa đến mùa đông thì căn bản không có rau dưa gì ăn được rồi. Quanh đi quẩn lại đều là mấy thứ củ cải, cải thảo, còn có chút rau hẹ, rau thơm,... Mấy thứ này ăn nhiều rồi cũng dễ ngán, trong miệng cảm thấy không có mùi vị.

Vì đảm bảo tiệm lẩu không rơi vào cảnh khốn cùng không có rau cải, trước đó Ứng Vọng đã mua rất nhiều rau dưa mới mẻ như: củ cải trắng, cà rốt, cải thảo, cải thìa, khoai tây, bí đỏ, bí đao, rau tiến vua và củ sen để dự trữ, mùa đông khắc nghiệt, đồ ăn cũng không dễ hỏng, nhiều nhất là vỏ có chút héo, nhưng ảnh hưởng không lớn.

Còn như các loại thực phẩm khô như rong biển khô, nấm khô, ớt khô, tôm khô, tảo tía,... cũng là mua theo bao, dù sao mấy thứ này bất cứ lúc nào trong tiệm cũng có thể sử dụng.

Ngoài ra Ứng Vọng còn mua không ít đậu nành và đậu xanh, cái này cậu dùng để trồng giá, sau bếp đốt lửa thời gian dài, lại còn đặt lò sưởi, độ ấm bên trong xem như không thấp, giá hoàn toàn có thể phát triển được, đến lúc đó bỏ vào trong nồi lẩu trụng sơ qua một chút cũng rất ngon.

Các loại thịt heo vịt dê gà bò đã đặt trước với trại chăn nuôi và lò mổ, hơn nữa còn là kí hợp đồng, thế này cũng không sợ không có thịt cung ứng. Cá sống, tôm tươi, cua và các loại hải sản cũng đều đã kí kết với bên cung ứng xong, hơn nữa còn không chỉ một bên cung ứng, hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Còn có một ít rau củ theo mùa không dễ cất giữ Ứng Vọng cũng đã bàn xong với nông dân ngày thường lấy hàng, muốn bọn họ trồng nhiều một chút, nhiều nhất trong đó chính là ngọn đậu hà lan, đây là thứ bản thân Ứng Vọng cực kì thích ăn. Vào những năm này, nông dân bình thường sẽ không ngắt ngọn đậu hà lan ăn, mà là chọn chờ nó lớn lên phát triển thành đậu hà lan, ngắt ngọn đậu hà lan ăn quả thật là một loại hành vi xa xỉ.

Nhưng kinh doanh ấy mà, còn là vào mùa đông lúc không có bao nhiêu rau cải, lại là thứ bản thân thích ăn, đương nhiên Ứng Vọng chọn ngắt ngọn đậu hà lan.

Ngọn đậu hà lan non mềm rửa sạch sau đó thả vào trong nồi lẩu tùy tiện nấu một chút, tiếp đó sẽ lập tức biến thành loại rau có mùi vị cực tốt, mùi vị kia ăn rồi mới hiểu, dù sao ngọn đậu hà lan của tiệm lẩu bán rất đắt.

"Ngọn đậu hà lan này ăn quá ngon, còn ngon hơn thịt!".

"Ngày mùa đông, có một miếng rau dưa ngon miệng như vậy để ăn, chỉ hai chữ thôi, quá đã!".

"Cũng chỉ có chủ tiệm lẩu này xa xỉ, chờ đến khi ngọn đậu hà lan này trưởng thành rồi có thể hái được không ít đậu hà lan đâu, gia đình bình thường nào dám làm như vậy chứ".

"Tôi cũng có thấy ông không gọi đâu!".

"Ha ha ha ngọn đậu hà lan nhà mình chắc chắn tôi không nỡ hái, nhưng không phải bây giờ trong tiệm lẩu có sẵn sao, vậy nhất định phải mua ăn một chút".

"Nói đến cùng vẫn là cảm thấy nó ngon!".

"Chuyện đó là đương nhiên".

Ngọn đậu hà lan của Tiệm lẩu Vọng Thư cực kì được hoan nghênh, thậm chí còn có một vài khách hàng chỉ vì nó mà tới, tốc độ bán số lượng hạn chế mỗi ngày rất nhanh, sắp bằng với sách bò, cuống tim và thịt dê bò. Ganh đua cao thấp với thịt, có thể thấy được sức hấp dẫn của nó.

Có quán món xào và tiệm cơm xung quanh thấy tình hình này, cũng bắt chước số đông muốn đi mua ngọn dậu hà lan về bán, trong lúc nhất thời nông dân xung quanh đều trực tiếp ngắt ngọn đậu hà lan từ những cây đậu ban đầu định dùng để hái quả bán, muốn nhân cơ hội này kiếm thêm một ít.

Ngọn đậu hà lan trong mùa đông này làm dấy lên phong trào ở thành phố Vĩnh An.

...

Vào lúc mọi người chuẩn bị cho năm mới, Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng đang chuẩn bị đón Tết, lúc đặt mua mấy thứ trong tiệm kia bọn họ cũng mua một ít, đồng thời còn muối dưa chua, làm kim chi.

"Vân Thư, anh nói xem trong tiệm khi nào nghỉ thì ổn?". Ứng Vọng thương lượng với Ngụy Vân Thư.

"Hai mươi sáu đi". Ngụy Vân Thư suy nghĩ một chút rồi nói.

Ứng Vọng chần chừ, "Có muộn quá không?".

Vu Hổ, Ba Đào, Vương Thanh Thanh cũng không sao, bọn họ đều là người địa phương, mà Bao Xuân Diễm và Vi Hương lại là người nơi khác, huống hồ thời buổi này giao thông không nhanh bằng đời sau, nếu như hai người các cô về nhà mà nói chỉ đi đường thôi đã phải kéo dài mấy ngày, thế thì có thể kịp về nhà đón Giao thừa không?

"Không hề". Ngụy Vân Thư lại nói, "Trước đó anh từng nghe Vi Hương nói, từ quê mấy cô ấy đến đây thời gian ngồi xe cũng chỉ khoảng ba ngày, hai mươi sáu nghỉ, hai mươi chín ba mươi là có thể về đến nhà, vừa lúc kịp đón Giao thừa. Đến khi qua tết Nguyên tiêu lại bắt đầu đi làm, mấy cô ấy cũng có thể nghỉ ngơi hơn nữa tháng".

Ứng Vọng suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy có chút muộn, "Nếu không chọn hai mươi bốn đi, sang năm hai mươi đi làm, để bọn họ nghỉ ngơi một tháng, quanh năm suốt tháng bọn họ cũng chỉ có thể đoàn tụ với người nhà trong khoảng thời gian này. Hơn nữa...".

Lời nói của Ứng Vọng ngừng một lát, mới tiếp tục nói, "Đây là cái Tết đầu tiên của chúng ta, em cũng không muốn đi làm sớm như vậy".

Dù cho ý nghĩ trong lòng Ngụy Vân Thư có nhiều hơn nữa cũng bị những lời này của Ứng Vọng đánh cho tan tác hết, ánh mắt anh dịu dàng, đáp một chữ, "Được".

Chuyện cứ quyết định như vậy, sau đó nói rõ ràng với nhân viên trong tiệm. Nói thật, bọn họ thật sự không ngờ sếp vậy mà cho nghỉ dài như thế, thế nhưng gần một tháng! Cộng thêm tiền lương mấy tháng này, Tết này có thể trôi qua một cách thoải mái rồi.

Vu Hổ, Ba Đào và Vương Thanh Thanh không cần phải nói, người địa phương thì nghỉ lễ sắp xếp thế nào cũng dễ, trái lại là Bao Xuân Diễm và Vi Hương sau khi nghe được tin tức này thì sắc mặt trở nên phức tạp. Nhất là Vi Hương, vẻ mặt rất khó coi, cúi đầu không nói một câu.

Ngày thường ở trong tiệm Vi Hương rất ít nói chuyện, phần lớn thời gian đều đang yên lặng làm việc, thế cho nên người trong tiệm chỉ biết cô và Bao Xuân Diễm giống nhau đều là từ nơi khác đến thành phố Vĩnh An làm công, nhưng không biết là cô đào hôn chạy trốn khỏi nhà.

Bởi vậy lúc này mọi người nhìn thấy vẻ mặt này của cô, đều không kiềm được nổi lên nghi ngờ, đây là làm sao vậy, nghỉ còn không vui?

Ba Đào lợi dụng thời gian ăn cơm buổi trưa đến gần hỏi cô, "Này, Vi Hương, Tết này cô định làm gì?".

Vi Hương không hiểu, "Hả?".

Ba Đào nói, "Buổi sáng lúc sếp nhỏ nói muốn cho nghỉ phép để mọi người đón Tết thật vui vẻ dường như cô rất mất hứng, làm sao vậy, đi làm đến nghiện rồi, ngay cả Tết cũng không muốn đón?".

Vi Hương lắc đầu, "Không có".

Ba Đào hỏi, "Thế thì?".

Vi Hương không muốn nói những chuyện phiền lòng trong nhà kia với người khác, bởi vì những chuyện đó quá thảm hại, cô không muốn bản thân ở trong một hoàn cảnh mới còn bị người khác bình phẩm, "Chỉ là cách quê quá xa, tôi cảm thấy không cần thiết phải trở về".

Ba Đào tự nhiên nói, "Ăn Tết phải về với ba mẹ và người nhà chứ".

Vi Hương nói, "Lúc tôi còn rất nhỏ đã không còn ba mẹ rồi".

Ba Đào sửng sốt, mặt lộ vẻ xấu hổ, "Rất xin lỗi, không phải tôi cố ý".

Vi Hương lắc đầu, "Không sao".

Ba Đào im lặng lùa mấy miếng cơm, mới hỏi tiếp, "Vậy làm sao cô lớn lên? Sống cùng với ai?".

Vi Hương yên lặng trong chốc lát, "Cùng họ hàng".

Ngoài cái này ra, không có lời nào khác.

Ba Đào không phải kẻ ngốc, chỉ với dáng vẻ này của Vi Hương, hắn nào còn có thể không nhìn ra được quan hệ giữa Vi Hương và họ hàng kia không tốt, bằng không không có khả năng chỉ nói thêm vài câu cũng không chịu, thậm chí còn không muốn về quê ăn Tết.

Cũng khó trách cô sẽ hình thành dáng vẻ cẩn thận dè dặt như vậy, từ nhỏ lớn lên dưới mái hiên nhà người khác, chỉ sợ không thiếu chuyện nhìn sắc mặt người khác mà sống.

Nhưng trên mặt Ba Đào lại giả vờ thành dáng vẻ không nhìn ra được điều gì, cười nói, "Không muốn trở về ăn Tết vậy thì không về, vừa hay trước đây mỗi ngày đi làm, e là cô cũng chưa có cơ hội đi dạo thành phố Vĩnh An đàng hoàng nhỉ, lúc Tết chúng ta có thể đi khắp nơi xem thử".

Vi Hương ngớ người, "Hả?".

"Hả cái gì". Ba Đào nói, "Lẽ nào cô định mỗi ngày ở lại trong phòng không ra cửa".

Vi Hương lắc đầu, "Không".

Ba Đào nói, "Một khi đã như vậy, thì cứ quyết định như vậy đi, lúc Tết tôi dẫn cô đi dạo".

Thấy gương mặt Vi Hương đầy chần chừ và mờ mịt, Ba Đào không cho cô cơ hội phản ứng, "Yên tâm, tuy rằng tôi ở nông thôn của thành phố Vĩnh An, nhưng trước kia tôi đi dạo ở thành phố không ít lần, ở đây không có chỗ tôi không quen, nhất định sẽ không dẫn cô đi lạc đâu".

Ba Đào nói quá nhiều, gương mặt lại tràn đầy hào hứng, Vi Hương ngơ ngơ ngác ngác đã đồng ý luôn.

Ba Đào hài lòng mỉm cười.

Vi Hương không về quê, nhưng Bao Xuân Diễm thì nhất định phải về. Gia đình cô bình thường, quan hệ với ba mẹ cũng bình thường không có gì đặc sắc giống như muôn vàn gia đình khác, trước đây lúc rời đi ba mẹ anh chị em của cô đều rất lo lắng, nhưng không ngăn được quyết tâm muốn ra ngoài xông xáo của cô, không lay chuyển được cô nên chỉ có thể đồng ý. Bây giờ cô tìm được công việc rồi, còn kiếm được chút tiền, tuy lúc trước có viết thư gửi về, nhưng con chữ suy cho cùng không thật sự yên tâm bằng người thật, cho nên ăn Tết nhất định phải đi về nhìn một chút.

Bởi vậy mỗi ngày ngoài đi làm, Bao Xuân Diễm sẽ bắt đầu trận mua sắm lớn. Cô mua cho người lớn trong nhà mỗi người một cái áo bông dày dặn giữ ấm; mua cho chị gái, em gái và chị dâu mĩ phẩm dưỡng da, đây là cô học theo Vương Thanh Thanh, sau khi thoa mùa đông da sẽ không khô nứt nữa; mua giày cho em trai; mua cho cháu trai và cháu ngoại văn phòng phẩm đẹp mắt và một ít đồ chơi nhỏ thú vị,... Ngoài ra, cô còn mua một ít kẹo bánh ở quê không có, muốn mang về cho mọi người đều nếm thử.

Mua sắm một trận, Bao Xuân Diễm trực tiếp tiêu hết tiền lương một tháng, tuy rằng có chút đau lòng, nhưng cô không hối hận, bởi vì cô cảm thấy mua những thứ này cho người nhà rất đáng giá.

Đồng thời cô cũng muốn nói với người trong nhà: Lần này con ra ngoài làm công không hề sai, con thật sự kiếm được tiền.

Vi Hương nhìn Bao Xuân Diễm mua những thứ kia, ban đêm trằn trọc trở mình.

Xuân Diễm ra ngoài làm công đã mua nhiều thứ như vậy trở về, vậy cô đi theo Xuân Diễm cùng ra ngoài với nhau, bây giờ ăn Tết không chỉ có không về, mà còn không mua thứ gì.

Vi Hương cảm thấy khó yên lòng.

"Xuân Diễm, bà nói xem tôi có nên mua một ít đồ cho bọn họ hay không?". Cô do dự hồi lâu, mới xin ý kiến của Bao Xuân Diễm.

Bao Xuân Diễm nhíu mày, "Bà muốn mua đồ cho bọn họ? Bà không sợ bọn họ lại quấn lấy bà hả?".

Vi Hương mấp máy môi, "Dù nói thế nào, cuối cùng cũng là bọn họ nuôi tôi lớn, không để tôi chết đói".

Bao Xuân Diễm thở dài, "Nhưng mấy thứ ba mẹ bà để lại đều bị bọn họ chiếm hết đấy!".

"Nhưng những thứ đó vốn dĩ cũng chẳng có bao nhiêu".

Trong nhà Vi Hương nghèo, sau khi ba mẹ sinh cô không bao lâu thì lần lượt qua đời, lúc mất tuy rằng có để lại một ít đồ vật, nhưng nói thật đúng là cũng chẳng bao nhiêu, chỉ mấy bộ quần áo, giày và một cái rương chứa một ít vải vóc mà mẹ cô mang theo lúc gả đến. Còn về nhà ở này kia thì không có, bởi vì lúc ấy ông nội và bà nội cô còn sống, nhà ở là của ông bà nội, không thuộc về ba mẹ cô. Sau đó nhà ở bị cả nhà chú thím của cô chiếm đi thế nhưng cũng không có biện pháp, bởi vì ông bà nội lúc ấy cũng chỉ còn một đứa con trai là người chú này, ông ta thừa kế là danh chính ngôn thuận.

Tuy rằng khi còn nhỏ bọn họ đối xử với cô không đánh thì mắng, cũng bắt làm rất nhiều việc, nhưng Vi Hương cảm thấy bọn họ không để cô thật sự đói chết cũng là một loại ơn huệ, cô không thể thật sự đi luôn, vong ân phụ nghĩa.

"Tôi đi mua một miếng vải, sau đó mua chút đồ ăn, bà giúp tôi mang về cho bọn họ đi". Cuối cùng, Vi Hương nói.

Bao Xuân Diễm hỏi, "Muốn đưa thật hả?".

"Đưa đi". Vi Hương chậm rãi nói, "Cả năm, tôi cũng chỉ cho bọn họ một chút đồ này".

Thấy cô hạ quyết tâm, Bao Xuân Diễm chỉ có thể thở dài.

Bình Luận (0)
Comment