Hai mươi ba tháng Chạp, Ứng Vọng giữ mọi người lại, làm một buổi tổng kết cuối năm đơn giản, sau đó kết toán tiền lương năm nay cho bọn họ.
Tháng này bọn họ làm không đủ tháng, nhưng Ứng Vọng dựa theo tròn một tháng mà kết toán, không khấu trừ mấy ngày cuối cùng này, coi như là chúc mọi người năm mới vui vẻ.
Năm người Vu Hổ rất mừng rỡ, bọn họ đều đã chuẩn bị tinh thần tiền lương chỉ có hai mươi ba ngày, nhưng không ngờ cuối cùng tiền lương phát xuống vẫn như cũ là tròn một tháng.
Trong lòng không nhịn được hô to: Cảm ơn sếp!
Làm tổng kết cuối năm xong, dán lên cửa thời gian tạm nghỉ kinh doanh và thời gian khai trương lại để thông báo cho khách hàng, ngày hôm sau mọi người đã hoàn toàn nghỉ phép, ngoài Vi Hương ra tất cả đều ai về nhà nấy.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng bắt đầu công tác chuẩn bị đón Tết.
Bởi vì vừa chuyển đến không bao lâu, trước khi khai trương cũng đã quét tước trong ngoài sạch sẽ, cho nên vệ sinh chỉ cần quét tước đơn giản một chút là được, công việc xem như không nhiều.
Khiến người để tâm nhất chính là thức ăn.
Trước đó bọn họ đã mua không ít đồ, các loại rau cải rau khô đều có, thậm chí còn có dưa chua tự mình muối và kim chi, bây giờ cần làm là các loại thức ăn chế biến sẵn một phần ăn trong dịp Tết.
Những thứ gà vịt thịt cá này ắt không thể thiếu, bởi vì thời gian dư dả, cộng thêm muốn ăn, cho nên Ứng Vọng định làm gà xông khói và vịt quay. Hai loại đồ ăn này hao phí thời gian, nhưng trong lúc đó vẫn có thể làm chuyện khác, thỉnh thoảng nhìn xem lửa là được. Cá làm thành cá viên, dư lại mấy con giữ lại làm cá kho, cá hầm cải chua vân vân.
Ứng Vọng còn nhồi lạp xưởng, ruột sấy là tự mình đi mua ruột heo về rửa sạch sẽ, nhân bên trong cũng là tự mình mua thịt về băm và nêm nếm. Cái việc tay chân như băm thịt này, Ngụy Vân Thư trực tiếp dốc hết sức nhận thầu, sau đó hai người tiêu hao thời gian một ngày nhồi hơn ba mươi cân lạp xưởng. Sau đó làm lạp xưởng xông khói là có thể cất giữ rất lâu, nhất là hiện tại đang mùa đông, nhiệt độ không khí thấp, thời gian có thể cất giữ cũng dài hơn.
Nếu đã làm lạp xưởng, vậy thịt khô cũng ắt không thể thiếu. Đến trang trại mua thịt heo nuôi chính tông, chuyên chọn loại thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, dùng dao cắt thành miếng thịt rộng bằng bàn tay, sau đó quét lên muối, hoa tiêu, đại hồi, hương diệp, các loại gia vị. Dùng dây thừng xâu lên rồi dùng lửa hong khô hơi nước trước, sau đó treo lên chờ thông gió rồi lại hông khô một chút, vậy thì có thể bảo tồn thịt khô rất lâu. Chờ đến lúc muốn ăn cắt xuống một đoạn rửa sạch sẽ, thái thành lát, không cần bất cứ gia vị gì, chỉ thả vào trong nồi hấp chín đã vô cùng ngon.
Đến Tết, thịt thú rừng trên chợ cũng sẽ tăng nhiều, phần lớn đều là thợ săn trong thôn trấn xung quanh muốn nhân cơ hội kiếm thêm ít tiền. Vận may của Ngụy Vân Thư không tệ, mua được hai con thỏ, sau khi mua về thì dứt khoát làm thịt, một con trong đó được Ứng Vọng tiện tay làm thành thỏ hong gió.
Nhìn lạp xưởng, thịt khô và một con thỏ treo đẩy cả căn bếp kia, đáy lòng Ứng Vọng dâng lên một niềm tự hào.
Nhìn xem, đây là giang sơn cậu gầy dựng!
Còn về một con thỏ khác thì được Ứng Vọng làm thành thịt kho tàu. Trước tiên đổ nước lạnh vào nồi, thêm gừng và rượu gia vị luộc sơ thỏ một lần, sau đó đổ dầu vào nồi, thêm ớt, hoa tiêu, đại hồi, thì là và hành, gừng, tỏi phi thơm, cho thịt thỏ để ráo nước vào lật xào đến khi đổi màu, lại thêm nước nóng nấu đến chín mềm, thịt thỏ kho tàu này đã hoàn thành.
Màu sắc vàng óng đẹp mắt, thịt thỏ khi vào miệng thì mềm mại trơn mượt, trong cay tê mang theo một mùi hương độc đáo, thêm một miếng cơm trắng, mùi vị kia quá tuyệt vời.
"Thịt thỏ rừng này và nuôi trong nhà quả đúng là không giống nhau". Ứng Vọng nuốt miếng thịt trong miệng kia xuống, vô cùng hài lòng nói.
Trước đây cậu cũng mua thỏ về làm ăn, nhưng đó là thỏ được người nuôi, hương vị vẫn là có chút khác biệt so với thịt thỏ rừng chính tông.
Ngụy Vân Thư cười nói, "Một con chạy nhảy khắp núi đồi rèn luyện ra được cơ bắp, một con thì bị nuôi nhốt trong lồng nuôi ra mỡ béo, chắc chắn hương vị phải có chỗ khác nhau rồi".
Ứng Vọng lại gặm một miếng thịt thỏ, tán thành nói, "Đúng là như vậy".
Một con thỏ, hai người trực tiếp ăn sạch sẽ, nước sốt bên trong cũng bị lấy tới trộn cơm.
Ngoài những loại thịt khô này ra, Ứng Vọng còn làm các loại đồ chiên khác, ví dụ như bánh nếp chiên, bánh xoắn chiên giòn, đậu hủ chiên, thịt chiên xù vân vân; còn có khâu nhục cải muối, bánh bao, bánh bao chay, bánh ngọt và các loại món hấp khác.
Mấy ngày liên tiếp, hơi nóng bốc lên sau bếp, không có chút dấu hiệu ngừng lại nào.
Loại chuyện nấu ăn này, quả thật là mệt mỏi nhưng đồng thời cũng vui vẻ, có điều đến khi nhìn thấy nhiều món ăn như vậy sau bếp, cảm giác thành tựu trong lòng thì không gì sánh được.
"Đủ ăn Tết này rồi!". Ứng Vọng cảm thán.
Ngụy Vân Thư nhìn đồ ăn chồng chất trước mặt, "...".
Cái này sợ là có thể ăn đến tết Nguyên tiêu.
Ứng Vọng còn đang nói, "Ngày mai ba mươi, chúng ta lại băm một ít nhân thịt làm sủi cảo đi, như vậy là đủ cả rồi".
Ngụy Vân Thư im lặng một lát, "Có phải quá nhiều rồi không?".
"Nhiều sao?". Ứng Vọng nhìn một lát, "Đúng là hơi nhiều, nhưng thời gian dài như vậy, ít quá em sợ không đủ ăn. Đương nhiên...".
Ứng Vọng cười một cái, "Vẫn là em ngứa tay với muốn ăn thôi".
Ngụy Vân Thư bật cười, "Được, dù sao lúc này thời tiết lạnh, cũng không sợ sẽ để hỏng".
Ứng Vọng cười hi hi.
Ngày hôm sau, hai người Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư phân công hợp tác, một người cán bột một người băm và trộn nhân, từ giữa trưa đã bắt đầu bận việc, đến bốn giờ chiều đã dọn xong một bàn đồ ăn để ăn Tết.
Đồ ăn là khâu nhục cải muối, thịt viên tứ hỉ, thịt chiên xù, thịt dê nướng, canh đậu hủ tôm bóc vỏ, rau trộn tam ti, món chính là sủi cảo, sủi cảo khô sủi cảo nước đều có, muốn ăn cái nào thì ăn cái đó.
Ngụy Vân Thư lấy ra một bình rượu, sau đó rót cho hai người, Ứng Vọng ngạc nhiên nhìn, "Anh còn chuẩn bị rượu hả?".
Ngụy Vân Thư ừ một tiếng, "Ăn Tết, uống một chút".
Ứng Vọng cũng không từ chối, ở trong nhà mình, uống chút rượu cũng không đáng ngại.
Số lần Ứng Vọng uống rượu trước đây chỉ một bàn tay cũng có thể đếm hết, đối với thứ này cậu chỉ có một cảm giác, đó là cay. Vào miệng cay, xuống cổ họng càng cay, có thể sặc người đến đỏ bừng cả mặt.
Hiện tại, cậu cụng ly với Ngụy Vân Thư, "Năm mới vui vẻ, chúc chúng ta năm sau cũng tiền vô như nước!".
Ngụy Vân Thư vẻ mặt dịu dàng, "Cầu năm sau chúng ta thân thể khỏe mạnh, vạn sự thuận ý".
Hai người nhìn nhau cười, sau đó uống ly rượu kia.
Ứng Vọng vẫn như cũ không quen uống, bị sặc một chút, mặt cũng lập tức đỏ lên.
Ngụy Vân Thư nhanh chóng rót cho cậu ly nước, chờ cậu uống xong thấy khá hơn một chút mới nói, "Uống kém thế này hả?".
Ứng Vọng gắp một con tôm bóc vỏ, sửa lời, "Trước đây hầu như không uống".
Ngụy Vân Thư gắp một viên thịt viên đặt vào trong chén cậu, "Không uống được thì đừng uống, ăn nhiều đồ ăn".
Ứng Vọng cười, "Hôm nay ăn Tết, em vui vẻ, cho nên uống một chút không sao".
Thấy cậu không miễn cưỡng, Ngụy Vân Thư cũng không nói thêm, dù sao ở đây không có người ngoài, lát nữa uống say trực tiếp đi ngủ luôn là được.
Thịt viên tứ hỉ tối nay Ứng Vọng vô cùng thích, thịt viên là được chiên sơ trước, lớp da bên ngoài rất xốp giòn, nhân thịt bên trong tươi mới nhiều nước, mỗi một miếng cắn đều có thể cảm nhận được cảm giác mềm mượt trong miệng, phối hợp với nước sốt đậm đà, khiến người ta không dứt ra được.
"Ngon!". Ứng Vọng híp mắt nói.
Ngụy Vân Thư thích nhìn loại biểu cảm hưởng thụ này của cậu, giống như một chú hamster, ăn được đồ ăn yêu thích lập tức lộ ra loại biểu cảm thỏa mãn này.
"Ăn nhiều một chút". Ngụy Vân Thư gắp đồ ăn cho cậu.
Ứng Vọng thì ăn không ngừng, ăn đến cực kì hài lòng thỏa thích.
Giữa lúc ăn cơm còn uống thêm hai ly, cuối cùng cậu uống đến có chút lâng lâng, ánh mắt lúc nhìn người đã có chút hoa, "Vân Thư, sao anh lại biến thành hai người vậy?".
Ngụy Vân Thư đến gần, "Say rồi?".
Ứng Vọng vươn tay, "Sao anh lại biến thành hai người vậy?".
Ngụy Vân Thư bắt lấy tay cậu, thở dài, "Say thật rồi".
Ứng Vọng mỉm cười.
Cậu uống rượu rất dễ say, lúc này sau khi say gương mặt cậu đỏ bừng không bình thường, biểu cảm trên mặt còn có chút ngây ngốc, bởi vì cậu quen thuộc mùi hương trên người Ngụy Vân Thư, cho nên không tự chủ muốn đến gần.
Ngụy Vân Thư thấy dáng vẻ không chút đề phòng của cậu, trong lòng cũng mềm không tả nổi, dịu giọng hỏi, "Khó chịu hả?".
Ứng Vọng mờ mịt, ừm một tiếng.
Ngụy Vân Thư lại hỏi lần nữa, "Có khó chịu không, có muốn ói không?".
Con ma men không kịp phản ứng.
Dáng vẻ này là không thể trông đợi được, Ngụy Vân Thư cũng không hỏi thêm nữa, thấy trên mặt cậu đã đổ mồ hôi, nhỏ giọng dỗ, "Ngoan, buông tay, anh đi lấy nước cho em rửa mặt một chút".
Ứng Vọng cảm giác ánh đèn cũng đang lay động, "Vân Thư, anh biến thành hai người, em cũng không thấy rõ anh".
Ngụy Vân Thư, "Ừ, lát nữa em tỉnh là có thể thấy rõ".
Ứng Vọng bất mãn, "Hiện tại em cũng đang tỉnh!".
Ngụy Vân Thư không so đo với con ma men như cậu, "Đúng vậy, em đang tỉnh, có thể buông anh ra trước không, anh đi múc nước đến cho em".
Ứng Vọng lập tức hỏi, "Chừng nào anh về?".
Ngụy Vân Thư nói, "Rất nhanh".
Sau khi say đầu óc của Ứng Vọng xoay chuyển chậm, đôi mắt nhập nhèm của cậu nhìn chằm chằm Ngụy Vân Thư một lúc lâu, rồi mới chậm rãi buông lỏng tay, ánh mắt trông mong nói, "Vậy anh về sớm một chút nhé".
Giọng Ngụy Vân Thư dịu dàng, "Ừ".
Lần này, Ứng Vọng buông tay thật.
Vì không để cậu đợi lâu, tốc độ của Ngụy Vân Thư rất nhanh, may mà trên bếp than vẫn luôn đặt nồi nước, chỉ cần lấy thau rửa mặt pha thêm nước, sau đó lại nhúng ướt khăn là được.
Ngụy Vân Thư cố ý pha nhiệt độ ấm một chút, sau đó vắt khô khăn ướt lau lên mặt Ứng Vọng.
Ứng Vọng bị lau ngơ ngác, một lúc lâu mới bắt đầu giãy giụa, "Ưm không".
Sức lực Ngụy Vân Thư dùng cũng không lớn, cảm nhận được dộng tác của cậu lập tức lấy khăn xuống, không che miệng mũi cậu, "Anh lau mặt cho em, một lát là xong".
Sau khi Ứng Vọng hít thở được không khí trong lành cũng không nhúc nhích, ngoan ngoãn đáp một tiếng ò.
Hiện tại không có điều hòa, cũng không cách nào điều chỉnh nhiệt độ ổn định, thời tiết lạnh như vậy Ngụy Vân Thư không yên tâm để Ứng Vọng đi tắm một mình, sợ cậu lăn lộn bản thân đến bị cảm luôn. Sau khi lau mặt xong, anh dứt khoát đi bưng một chậu nước có nhiệt độ ấm hơn một chút đến đây cho Ứng Vọng ngâm chân.
Ứng Vọng không muốn ngâm, "Nóng".
Ngụy Vân Thư chỉ có thể lại thêm một chút nước lạnh, "Bây giờ thử lại xem".
Lúc Ứng Vọng cảm nhận được không còn nóng như vậy mới ngoan ngoãn đưa chân vào, sau đó ngâm chân xong, lúc Ngụy Vân Thư muốn lau chân cho cậu, cậu không bằng lòng, "Em làm được".
Ngụy Vân Thư cũng không ép buộc, lập tức đưa khăn lau chân qua, sau đó nhìn Ứng Vọng chậm rì rì lau khô nước trên chân.
Ngoại trừ chậm một chút ra, thì vẫn ổn, không làm sai.
Ngụy Vân Thư cầm vớ và dép lê lại đây, đưa vớ cho cậu, "Tự mình mang được không?".
Ứng Vọng nói, "Tự mình mang".
Ngụy Vân Thư: "Vớ".
Ứng Vọng ò một tiếng, nhận lấy vớ.
Cậu ngồi trên sô pha loay hoay với chân và vớ, Ngụy Vân Thư thì bưng thau nước rửa chân đi đổ, sau đó tự mình đi làm vệ sinh cá nhân một chút. Đến lúc nhanh chóng giải quyết xong, khi quay về thì thấy Ứng Vọng đã mang xong vớ bước xuống, lê dép lê đi về phía phòng ngủ.
Lúc nãy Ngụy Vân Thư còn nghĩ cậu không đến mức quá say, vẫn còn có thể mang vớ được, kết quả nhìn kĩ lại...
Tốt lắm, mang vớ ngược rồi!
Khó trách đi đường không tự nhiên như vậy, ban đầu còn tưởng rằng là do uống rượu đi không vững, hóa ra là vớ mang chưa ngay ngắn.
Ngụy Vân Thư đỡ trán, vội vàng đi qua đỡ người, chỉ sợ cậu bước không vững một bước sẽ tự làm mình ngã.
Trên người Ứng Vọng mang theo mùi rượu nhàn nhạt, có chút ngốc, "Vân Thư, ôm em làm gì?".