Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 64

"Coi chừng vấp té".

"Không thể".

"Được, không thể, vậy vào phòng nhé?".

"Vào phòng làm gì?".

"Không phải em muốn đi ngủ sao?".

"Ừa, có ư?".

"...".

Lúc Ứng Vọng uống say có hơi lắm lời, giọng nói cũng mềm nhão, ý thức không rõ ràng lắm, nói một câu với cậu luôn cần một lúc lâu mới phản ứng lại được.

Cộng thêm suy nghĩ của cậu còn bay cao bay xa, thường xuyên nghĩ đến đâu nói đến đó.

"Vân Thư, anh đi đâu vậy?".

"Vân Thư, rượu uống không ngon".

"Vân Thư, anh biến thành mấy người rồi".

"Vân Thư...".

Giọng điệu mềm nhão chậm rì rì, Ngụy Vân Thư ậm ừ đáp lời, khó khăn lắm mới dụ cậu đến bên giường.

"Vân Thư, phải ngủ hả?".

"Ngủ đi, tỉnh ngủ em sẽ tỉnh táo".

Cậu còn hết lần này đến lần khác không phục, lớn tiếng hô, "Em không có say!".

Ngụy Vân Thư bất đắc dĩ, "Được được được, em không say, vậy ngoan ngoãn ngủ được không?".

Ứng Vọng hỏi, "Anh ngủ không?".

Ngụy Vân Thư: "... Ngủ".

Ứng Vọng ò một tiếng, "Vậy ngủ thôi".

Nói xong, quần áo cậu cũng không cởi đã muốn ngã lên giường.

Hôm nay hai người loay hoay bận việc cả một ngày, thời gian bận việc gần như đều là đang ở lại sau bếp, trên người lây dính không ít mùi khói dầu, ngủ như vậy chắc chắn không thoải mái. Bây giờ tắm rửa không được, vậy đổi một bộ quần áo là cần thiết. Ngụy Vân Thư lập tức kéo lấy Ứng Vọng, không để cậu ngã thẳng xuống giường.

Ứng Vọng mơ màng, "Vân Thư, em không nằm xuống được".

Dáng vẻ này, đúng là say không nhẹ thật.

Ngụy Vân Thư đã quen, "Thay quần áo trước đã".

Anh cũng không đợi con ma men tự mình làm, dứt khoát tự mình ra tay giúp cậu c** q**n áo, kết quả là trong thời tiết rét lạnh này, vừa cởi bỏ cúc áo Ứng Vọng đã kêu lạnh, giãy giụa không muốn cởi.

Miệng Ngụy Vân Thư dỗ cậu, động tác trên tay lại không cho phép từ chối, ghìm người vào trong lòng ngực, sau đó thay đồ ngủ cho cậu.

Cả người rét căm căm, Ứng Vọng bị anh lăn qua lăn lại cực kì tủi thân, nhăn mũi phớt lờ người.

Ngụy Vân Thư sợ cậu cảm lạnh, nhét người vào trong ổ chăn.

Trong ổ chăn mới vừa chui vào cũng lạnh, Ứng Vọng càng ấm ức, "Người xấu!".

Ngụy Vân Thư dở khóc dở cười, giọng nhẹ lời êm dỗ cậu một lúc lâu mới dỗ dành dược.

Có người uống say là muốn ngủ, có người uống say lại hưng phấn khác thường, Ứng Vọng thuộc về kiểu thứ hai. Cho dù đã nằm vào trong ổ chăn mềm mại, nhưng cậu hoàn toàn không ngủ được, cả người không có chút buồn ngủ nào hết, tinh thần tốt cực kì.

Ngụy Vân Thư hết cách, dứt khoát đổi luôn quần áo cũng nằm lên giường,

Nguồn nhiệt vừa tiến vào, Ứng Vọng lập tức lăn qua, Ngụy Vân Thư tự nhiên mà ôm người vào trong ngực.

"Vân Thư, trên người của anh ấm ghê".

"Ừ, em cũng ấm".

"Vân Thư, trời bên ngoài tối chưa?".

"Đã tối".

"Ngày mai em muốn ăn bánh bao với cháo nóng, còn có củ cải ngâm".

"Được, ngày mai ăn".

"...".

Hai người lải nhải trò chuyện lung tung, năm 1988 lặng lẽ trôi qua.

...

So với bọn họ yên tĩnh ấm áp, nhà họ Bao cách núi cao sông dài có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Ông bà cha mẹ của Bao Xuân Diễm đều còn sống, cô đứng thứ ba trong anh chị em trong nhà, bên trên có chị cả và anh hai, bên dưới còn có hai em trai, chị gái đã gả chồng, anh trai đã cưới vợ, hai người còn sinh một trai một gái, tính ra tổng cộng là chín miệng ăn cùng sống dưới một mái hiên.

Nhiều người, khó tránh khỏi có xung đột, nhưng so với những gia đình khó khăn kia, nhà bọn họ đã xem như tương đối hòa thuận. Đương nhiên, vẫn nghèo như cũ.

Ông bà cha mẹ anh trai chị dâu đều kiếm ăn trong đất, thu nhập cả năm của cả nhà hoàn toàn dựa vào thu hoạch trong ruộng. em trai lớn không đi học nổi nữa, cũng đi theo ra đồng làm việc, ba mẹ đã làm mai cho cậu, không đến hai năm nữa thì sẽ kết hôn. Em trai nhỏ còn đang học lớp sáu, thành tích của nó xem như khá ổn, không có gì bất ngờ xảy ra thì có thể học trung học cơ sở.

Trước kia già trẻ cả nhà một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền hoàn toàn xem ông trời ban cơm ăn hay không, cuộc sống quá khó khăn túng thiếu.

Bao Xuân Diễm từng đi học, từ trong sách vở thấy được thế giới rộng mở, cộng thêm chị gái cô trải qua không hạnh phúc, cô không muốn lập gia đình giống như chị gái cô rồi bị nhà chồng làm khổ, bởi vậy cô phải vội vã ra ngoài kiếm tiền nuôi bản thân, bèn nghĩ mọi biện pháp để đi ra ngoài.

Mà hiện tại, cô đã thành công.

Cô ngồi xe lửa, xách túi lớn túi nhỏ trở về trong thôn, một khắc ba mẹ nhìn thấy cô kia cũng sắp không nhận ra. Một năm qua đi, cô cao lên không ít, trên mặt cũng có da có thịt hơn một chút, nếu không phải dáng vẻ cả người phong trần mệt mỏi kia, bọn họ đã không dám nhận. Chờ đến sau đó khi nghe cô nói những thứ mua về, đều bị hoảng sợ đến miệng cũng không khép lại được, lại nghe cô nói tình huống bên ngoài một chút, thì càng không dám tin tưởng.

Bưng khay trong tiệm cơm, tiếp đón khách hàng, tiền lương một tháng đã được một trăm bốn?!

Còn bao ăn! Mỗi bữa chắc chắn có thịt, cho dù không phải thịt thì món ăn cũng bỏ đầy dầu!

Đây là công việc thần tiên gì?!

Thảo nào Xuân Diễm có da thịt hơn, hóa ra là ăn uống tốt như vậy!

Mọi người vậy quanh cô hỏi thăm không ngừng, mỗi ngày đã ăn món gì, ông chủ và đồng nghiệp tốt không, sống ở đâu, thành phố lớn có dáng vẻ gì, người ở đó có phải mỗi người đều mặc vàng đeo bạc hay không,...

Bao Xuân Diễm tỉ mỉ trả lời bọn họ, mỗi ngày trong tiệm đều có thịt ăn, gà vịt cá heo chiếm đa số, ngẫu nhiên còn có thịt bò và thịt dê, không phải lúc vô cùng bận mọi người còn có thể quây quần ăn một bữa lẩu, cũng ăn trứng gà khá nhiều, ngoài ra trái cây, rau dưa thì sẽ theo mùa có cái gì ăn cái đó, đều là dùng mỡ heo xào, nêm nếm gia vị rất đầy đủ, ăn vào mùi vị không hề thua kém thịt; con người chủ tiệm vô cùng tốt, không đánh chửi người, cho dù phạm lỗi cũng sẽ không mắng khó nghe, nhiều nhất là nhắc nhở đôi câu, các đồng nghiệp cũng rất thân thiện, sẽ không cố ý xoi mói; chỗ ở là ở phòng mình thuê, mỗi tháng đưa tiền thuê; trong thành phố và trong thôn rất khác nhau, rất nhiều nhà lầu, cũng có không ít công xưởng, rất nhiều người đều chạy xe đạp, còn có người đi ô tô nhỏ, mọi người ăn mặc rất đẹp mắt, đồ vật bán trên phố cũng không ít, tứ đại kiện đều là đủ loại kiểu dáng, những thứ như quạt điện, TV, tủ lạnh này cũng đều có bán...

(Note: 四大件 tứ đại kiện là cách gọi bốn món đồ gia dụng tiêu biểu, tượng trưng cho mức sống của một thời. Những năm 80 90 thường chỉ TV, tủ lạnh, máy giặt và điều hoà)./.

Bao Xuân Diễm nói vô cùng tỉ mỉ, tất cả người trong nhà đều nghe đến say mê rồi, thỉnh thoảng còn phát ra một tiếng wow, hâm một và thán phục đều bộc lộ ra lời nói.

Rất nhanh, sau khi người trong thôn nghe nói Bao Xuân Diễm ra ngoài làm công đã trở về cũng đều tới nhà bọn họ xem tình huống, dồn dập hỏi thăm chuyện bên ngoài với cô, sau đó cũng nghe vào tai những việc cô kể, rất nhanh đã truyền ra ngoài.

Đương nhiên, đối mặt với người trong thôn, Bao Xuân Diễm sẽ không nói quá cặn kẽ bản thân rốt cuộc đang làm việc ở chỗ nào, tiền lương là bao nhiêu, cô che giấu một ít, bởi vì cô không muốn Vi Hương bại lộ.

Quả nhiên, vào lúc các loại câu chuyện truyền đi vô cùng kì diệu, chú thím Vi Hương tìm tới cửa, chất vấn vì sao Vi Hương không trở về, rốt cuộc Bao Xuân Diễm dẫn cô đến nơi nào.

Bao Xuân Diễm rất dứt khoát lấy mấy thứ Vi Hương nhờ cô mang về kia ra, "Đây là Vi Hương nhờ tôi mang về cho mấy người, nhưng tôi không biết cô ấy ở đâu, bởi vì bọn tôi không làm công chung một chỗ, mấy thứ này là sau khi cô ấy biết tôi phải về quê đã nhờ tôi tiện đường mang về, còn về cô ấy vì sao không tự mình về tôi cũng không biết".

Thím của Vi Hương nhìn thấy mấy thứ này mắt lập tức sáng lên, cho dù là vải vóc hay là bánh ngọt, đây đều là thứ nơi này của bọn họ không có, nhất định phải cần không ít tiền! Mà hiện tại, Vi Hương mua cho bọn họ!

Song, phấn khỏi qua đi, sắc mặt thím của cô lại sầm xuống, thứ tốt như vậy Vi Hương nói mua là mua ngay, vậy trong tay cô nhất định còn có nhiều tiền hơn, nếu số tiền đó đều cho mụ...

Hô hấp của mụ trở nên dồn dập, lại càng muốn nắm chặt chuyện này không buông, cho dù như thế nào, mụ cũng phải thu tiền vào trong tay, sau đó tích cóp cưới vợ cho con trai!

Cho nên, mụ lớn tiếng gào lên với Bao Xuân Diễm, "Mày gạt ai đó?! Ai không biết sở dĩ nó chạy trốn đều là bị mày xúi giục, bây giờ làm nó ngay cả nhà cũng không trở về, đến cùng mày dẫn người đi đâu rồi, có phải mày bán người rồi hay không?!".

Bao Xuân Diễm bị bôi nhọ, sắc mặt lập tức lạnh xuống, "Thím, thím nói chuyện phải có chứng cứ, chân mọc trên người Vi Hương, cô ấy không muốn đi tôi còn có thể kéo cô ấy rời đi chắc? Lại nói, cô ấy vì sao nhất quyết phải rời đi, trong lòng thím lẽ nào không rõ sao?".

Thím của Vi Hương có chút chột dạ, nhưng cũng khôi phục lại rất nhanh, "Nhảm nhí! Tao nuôi nó đến lớn như vậy, còn tìm cho nó một người đàn ông tốt như thế, gả qua là có thể hưởng phúc, tự nó không biết liêm sỉ chạy trốn...".

Thím của Vi Hương bla bla nói một tràng dài, lời trong miệng cũng càng nói càng khó nghe, Bao Xuân Diễm nghe được sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Cuối cùng cô tức giận đuổi thẳng người ra ngoài, "Thím, mấy thứ này tôi thay Vi Hương mang về, bây giờ đã đưa cho bà, nhiều người đang nhìn như vậy bà muốn vu oan cũng không vu oan được đâu! Còn về Vi Hương rốt cuộc ở đâu tôi không biết, bà cũng đừng hỏi tôi, bây giờ bà nhanh chóng về nhà đi làm việc đi!".

Thím của Vi Hương tham lam không biết đủ, nhưng Bao Xuân Diễm lại là cố chấp giả ngu, cuối cùng mụ chỉ có thể chửi mát rồi bỏ đi. Sau đó quay đầu lập tức nói với người khác Vi Hương không có lương tâm, Bao Xuân Diễm lừa bán người.

Mọi người: Ha ha.

Nếu không có lương tâm thật, còn có thể mua vải mua bánh ngọt cho bà?!

Có điều trải qua chuyện này, thể xác và tinh thần của Bao Xuân Diễm đều mệt mỏi, cũng không còn hăng hái như lúc mới vừa về. Mãi đến hôm nay ăn Tết, trong nhà mang bánh ngọt cô mua về lên bàn, người một nhà quây quần bên nhau đón Giao thừa ăn Tết, loại cảnh tượng náo nhiệt này mới làm nhạt đi khó chịu trước đó.

Hiện giờ, ở nhà họ Bao, địa vị của Bao Xuân Diễm rất không thấp, buổi tối làm một con gà, một cái đùi gà được bà nội cô gắp thẳng vào trong chén của Bao Xuân Diễm, một cái đùi gà khác thì ở trong chén chắt trai, có thể thấy được địa vị của cô.

Đương nhiên, bởi vì sau khi Bao Xuân Diễm trở về lần lượt đưa một trăm đồng tiền cho mẹ và bà nội cô, nên cơm tất niên đêm nay vô cùng phong phú, là cơm tất niên thịnh soạn nhất cô từng ăn từ bé đến giờ, món ngon cũng không ít.

"Xuân Diễm, chỗ các con hai mươi đi làm, vậy ngày nào thì đi?". Bà nội của cô mặt đầy hiền từ hỏi.

Bao Xuân Diễm đang bóc hạt dẻ khô nhà mình nhặt, trả lời, "Con định đi ngày mười sáu".

Bà nội của cô ngạc nhiên nói, "Vậy còn có thể ở nhà đón tết Nguyên tiêu".

"Vâng". Bao Xuân Diễm cười nói, "Ông chủ nói, Tết là lúc đoàn viên, Nguyên tiêu còn là lễ lớn, hiếm khi được trở về một chuyến, nên để bọn con đón xong lễ lớn rồi trở lại đi làm".

Bà nội của cô nói, "Ông chủ của bọn con không tồi, con phải làm việc đàng hoàng, đừng phụ lòng tốt của người ta".

"Con biết". Bao Xuân Diễm nói, "Tuy rằng ở đó nhiều công xưởng, nhưng con đến muộn, sáu bảy ngày liên tiếp đều không tìm được việc làm, tiền cũng sắp tiêu hết, nếu không phải nhóm ông chủ tuyển người, cũng không biết con có thể tìm được công việc hay không nữa".

Chị dâu của cô, Hồ Anh, vốn ngo ngoe rục rịch, cũng muốn đi theo ra bên ngoài làm công kiếm tiền, nhưng hiện tại nghe xong những lời này trong lòng đã bắt đầu nổi lên ý định rút lui, cảm thấy đi ra bên ngoài làm công cũng không dễ dàng như vậy...

Mẹ của Bao Xuân Diễm bèn vội hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Bao Xuân Diễm lại kể một chút.

Nghe xong, anh trai của cô, Bao Xuân Mậu không cam lòng nói, "Nói như vậy, anh muốn ra bên ngoài làm công có thể sẽ không tìm được việc làm?".

Ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn qua, trước đó thật sự không nhìn ra hắn sẽ có loại suy nghĩ này.

Bao Xuân Diễm ăn ngay nói thật, "Có thể sẽ không tìm được công việc, nhưng không khó tìm việc như trước kia, bên ngoài khắp nơi đều đang xây công xưởng, nếu như vận may tốt mà nói muốn tìm một công việc cũng sẽ không quá khó. Giống như chỗ em ở kia, có xưởng may, xưởng dệt, xưởng thuốc, lò gạch, xưởng sứ, vân vân, rất nhiều công xưởng, xung quanh còn có công trường đang xây trường học, nghe nói còn sắp xây cầu, nếu anh thật sự muốn đi tìm việc làm mà nói còn có thể đến những công trường này, nhiều sự lựa chọn hơn em".

Hai mắt cả nhà đều sáng lên.

Trước đây bọn họ có sự sợ hãi đối với đi ra ngoài làm công, cảm thấy lạ nước lạ cái, sợ bị người ta bán cũng không biết, mà hiện tại Bao Xuân Diễm đã từng đi ra bên ngoài, cô xem như quen thuộc với bên kia, cùng đi chung với cô, thế thì không xem như xa lạ.

Huống hồ bên ngoài kiếm tiền nhanh hơn, Xuân Diễm mới đi ra ngoài mấy tháng, đã có thể lấy ra hai trăm đồng tiền, còn mua đồ tốt cho mỗi người bọn họ, ăn uống chi tiêu lại là một khoản tiền khác, nếu không phải trong tay cô dư dả, thì nhất định sẽ không nỡ chi tiêu!

Cơ hội tốt như vậy, biện pháp kiếm tiền nhẹ nhàng hơn trồng trọt không ít, bọn họ làm sao có thể không thử một lần?

Ba cô vội vàng hỏi, "Anh con có thể tìm được việc thật sao?".

Bao Xuân Diễm cũng hi vọng người trong nhà cô đi ra ngoài làm công, chỉ cần có thể tìm được một công việc, vậy thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn làm việc trong ruộng!

Cho nên, cô nói, "Con cảm thấy khả thi!".

Bao Xuân Mậu kích động đến mặt cũng đỏ, trong nháy mắt giống như đã thấy được cuộc sống có tiền trong túi.

Mà em trai lớn của cô, Bao Xuân Thịnh vội vàng hỏi, "Chị ba, em thì sao em thì sao? Em có thể làm được không?".

Tuy rằng Bao Xuân Thịnh không đi học có thể ra đồng làm việc, cũng đang làm mai rồi, nhưng nói thật tuổi tác của cậu không phải quá lớn, mới mười lăm tuổi, tuổi này ra bên ngoài kiếm ăn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cho nên, Bao Xuân Diễm suy nghĩ một chút mới nói, "Xuân Thịnh, nếu không thì em chờ thêm một năm nữa, chờ Tết năm sau chị về lại nói với em?".

Mặt Bao Xuân Thịnh thoáng chốc đã xụ xuống.

Bao Xuân Diễm không đành lòng, lại nói, "Em vẫn là có chút nhỏ, chị định chờ bản thân ổn định một chút lại dẫn em đi ra ngoài, qua Tết em ở nhà ăn nhiều cơm, lại cao thêm một chút, được không?".

Bao Xuân Thịnh có chút chán nản.

Ông nội của cô bèn nói, "Xuân Diễm nói đúng, năm nay Xuân Mậu và Xuân Diễm cùng nhau ra bên ngoài xem thử, chờ bọn họ thăm dò tình huống rõ ràng lại tính sau".

Tuy rằng Bao Xuân Diễm nói bên ngoài không tệ, có thể kiếm không ít tiền, nhưng chung quy bọn họ là người xứ khác, sợ rằng tìm một công việc cũng không dễ dàng như vậy, nói cho cùng Xuân Mậu đã lập gia đình, hắn đi ra ngoài bọn họ cũng có thể yên tâm một chút. Mà Xuân Thịnh thì vẫn còn chút dáng vẻ trẻ con, bọn họ thật sự không yên tâm.

Người trong nhà đều không đồng ý, Bao Xuân Thịnh không có biện pháp, chỉ có thể đồng ý. Trong lòng cậu thành tâm cầu nguyện, hi vọng mấy người anh hai và chị ba đi ra ngoài hết thảy thuận lợi, như vậy năm sau cậu cũng có thể đi ra ngoài kiếm tiền!

Nói đến đây, chuyện qua Tết Bao Xuân Mậu đi ra ngoài làm công đã là ván đã đóng thuyền, khác với tiết mục một khóc hai quậy ba thắt cổ khi Bao Xuân Diễm muốn đi ra bên ngoài trước đây, lần này quả thật là cả nhà đồng ý.

Tâm tư vốn đã lắng xuống của Hồ Anh lại một lần nữa phấn chấn trở lại, nhân lúc mọi người phấn khởi, chị thuận thế hỏi chị có thể cùng đi ra ngoài làm công hay không, thứ nhất có thể chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Xuân Mậu, thứ hai cũng có thể kiếm tiền cho trong nhà, tích cóp tiền đi học, cưới vợ, của hồi môn cho bọn nhỏ.

Đối với chuyện chị đi ra ngoài, Bao Xuân Diễm ủng hộ, những người nhà họ Bao khác lại thoáng cân nhắc rồi cũng đồng ý.

Hai vợ chồng bọn họ còn trẻ, đi ra ngoài làm công hoàn toàn có thể, còn về hai đứa nhỏ cũng không cần lo lắng, một đứa năm tuổi, một đứa ba tuổi, cả nhà hoàn toàn có thể giúp đỡ chăm sóc.

Cho nên quyết định cuối cùng chính là qua Tết Bao Xuân Diễm dẫn theo anh trai cô Bao Xuân Mậu và chị dâu cô Hồ Anh đi ra ngoài làm công kiếm tiền.

Hướng về sự kì vọng tốt đẹp cho tương lai, ăn bánh ngọt thơm ngon mới mẻ, nhà họ Bao vui vẻ đầy nhà.

Bình Luận (0)
Comment