Vốn dĩ Bao Xuân Diễm cho rằng mình có thể vui vẻ ở lại nhà đợi đến mười sáu Tết, cũng không nghĩ rằng mùng hai Tết con gái lấy chồng về nhà mẹ đẻ đã giáng cho cô một cú.
Chị cả của cô Bao Xuân Hồng là mang theo thương tích trên mặt trở về!
Ban đầu Bao Xuân Hồng còn không muốn để người nhà mẹ đẻ biết, nên chải tóc mái xuống che khuất vết thương trên trán, kết quả dưới sự kích động và hâm mộ khi nghe Bao Xuân Diễm kể lại trải nghiệm bên ngoài của cô mà không chú ý, chỉ một động tác đã khiến cho tóc mái bay lên một chút, vết thương kia đã bị lộ ra.
Người nhà họ Bao vội vàng dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Bao Xuân Hồng vốn không muốn nói, lại bị người nhà họ Bao cứng rắn ép hỏi, cuối cùng không còn cách nào chỉ có thể ăn ngay nói thật.
Thì ra là ông chồng Vương Đại Nhân kia của chị vào đêm ba mươi uống vào hai ly nước tiểu ngựa, cũng không biết là chỗ nào k*ch th*ch đến gã, sau đó gã lại bắt đầu nổi điên đánh người. Nếu không phải hơn nửa đêm động tĩnh quá lớn bị người trong nhà nghe thấy, bọn nhỏ chạy ra liều mạng cản người, vết thương của chị sẽ không nhẹ như vậy.
(Note: 马尿 nước tiểu ngựa là một từ mỉa mai, thường dùng để chỉ thứ gì đó khó uống như nước tiểu ngựa, ở đây là chỉ rượu)./.
Nghe vậy, Bao Xuân Diễm tức giận đến cực điểm, người nhà họ Bao mỗi người cũng tức giận không thôi.
Trước đây quả thật là mắt bị mù mới để Xuân Hồng gả cho Vương Đại Nhân, ai có ngờ nhìn bên ngoài gã hiền lành, bên trong lại là một thằng vũ phu chứ!
Trước kia mỗi lần xảy ra loại chuyện này, người nhà họ Bao đều đến nhà họ Vương đòi công bằng cho chị, có vài lần mấy người Bao Xuân Mậu còn tức giận đánh Vương Đại Nhân một trận, sau khi Vương Đại Nhân bị đánh sẽ biết điều mấy ngày, nhưng không được bao lâu sẽ lại nương theo một chén rượu vàng xuống bụng mà đánh người, hơn nữa còn đánh hung ác hơn trước kia.
Gã vừa đánh còn vừa chửi rủa, "Tao cho mày về nhà mẹ đẻ tố cáo này! Cho mày tố cáo này! Bố mày đánh chết mày!".
Đây là cái gì? Đây rõ ràng là đang trả thù!
Vợ chồng nhà họ Vương thì sao, thì đương nhiên là thiên vị con trai rồi, bọn họ cảm thấy người nhà họ Bao quả là đáng hận, cho dù con trai của bọn họ sai đi nữa, vậy cũng không thể thật sự đánh người! Bởi vì chuyện này, vợ chồng nhà họ Vương vốn còn xem như vừa lòng với Bao Xuân Hồng lần này cũng không thể nào thích chị, thậm chí còn dựa vào thân phận ba mẹ chồng gây không ít khó khăn cho chị, làm cuộc sống ở nhà chồng của chị càng khó khăn hơn.
Người nhà họ Bao hỏi chị, "Con định làm thế nào?".
Bao Xuân Hồng lau nước mắt, sau đó nói, "Còn có thể làm sao bây giờ, đứa nhỏ cũng có rồi, dù thế nào con cũng phải nuôi lớn bọn nó".
Người nhà họ Bao nói, "Gã cứ luôn động tay động chân, con chịu tội như vậy cũng không phải cách!".
Bao Xuân Hồng khóc lóc nói, "Sau này mọi người đừng để ý đến con, đây đều là số mệnh, về sau con sẽ trốn gã".
Sức lực của phụ nữ không bằng đàn ông, hơn nữa Vương Đại Nhân còn là một người đàn ông ra đồng làm việc, sức lực kia cũng lớn, Bao Xuân Hồng hoàn toàn không phải đối thủ của gã, sau mấy lần bị đánh chị đã học khôn, sau khi gã uống rượu sẽ không sáp đến trước mặt gã nữa, có thể trốn thì trốn ngay. Còn về người nhà mẹ đẻ... là chị vô dụng, chị không quản được chồng, nhà mẹ đẻ không thể tiếp tục dính vào nữa, bằng không chị sẽ bị đánh hung ác hơn không nói, nhà mẹ đẻ cũng sẽ bởi vì thường xuyên đến cửa đòi công bằng cho con gái mà bị dị nghị, tốt hơn vẫn là giấu đi.
Bao Xuân Hồng cố hết sức giấu giếm, sau khi bị đánh không trở về nhà mẹ đẻ, mà sau khi người nhà họ Bao biết bọn họ đến cửa một lần sẽ làm hại con gái lần tới bị đánh ác liệt hơn cũng chỉ đấm ngực giậm chân, cuối cùng không có biện pháp, nghe được cũng làm như không biết, sau đó đưa một chút đồ qua.
Bọn họ hận chứ, hận gả con gái cho một thằng súc sinh đánh vợ như vậy!
Nhưng không có biện pháp, nơi này của bọn họ rất ít có ly hôn, ly hôn đều sẽ bị người ta bêu rếu. Hơn nữa thật sự ly hôn rồi, người nhà họ Vương nhất định sẽ không để Xuân Hồng dẫn theo con trai con gái đi, vậy đến lúc đó mẹ con sẽ bị tách ra, chẳng phải là đang cắt thịt Xuân Hồng sao! Huống hồ sau này chị bằng lòng tái hôn thì không sao, nếu như không lấy chồng, vậy già rồi phải làm sao đây? Tuổi già không nơi nương tựa, bị bệnh bị mệt ngay cả một người chăm sóc cũng không có, thế này làm sao được chứ? Lại nói với tính tình kia của Xuân Hồng, chị cũng sẽ không rời khỏi hai đứa nhỏ nhà mình.
Chuyện này cứ kéo dài như vậy, bọn họ chỉ có thể xin ông trời mở mắt một chút, để Vương Đại Nhân đừng nổi điên, để Xuân Hồng chịu khổ ít một chút.
Bây giờ, lại bắt đầu nữa rồi. Cho dù đã sớm biết cái tính khốn nạn đó của Vương Đại Nhân, người nhà họ Bao vẫn bị chọc tức phát run như cũ, "Súc sinh! Súc sinh! Tết nhất vậy mà còn động tay động chân với con!".
Bao Xuân Hồng đắng chát đầy miệng, "Mẹ, đừng nói nữa, con đã quen rồi".
Bao Xuân Mậu và Hồ Anh dẫn theo hai đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ, hôm nay chỉ còn những người khác ở đây. Bao Xuân Thịnh tuổi trẻ hiếu thắng, nắm tay siết chặt đến vang lên rắc rắc, "Chị cả, chẳng lẽ uất ức này cứ chịu đựng như vậy?!".
Bao Xuân Hồng đỏ mắt rơi lệ, "Vậy có thể làm gì đây, đánh chị cũng không đánh lại, huống hồ còn có mấy đứa nhỏ".
Bao Xuân Thịnh bèn nói, "Mấy đứa nó thì sao?".
Bao Xuân Hồng nói, "Nếu không phải bọn nhỏ kéo, ngày hôm qua gã sẽ không đánh nhẹ như vậy".
Bao Xuân Thịnh đau lòng chị cả, "Xem như bọn họ còn có lương tâm".
Bao Xuân Hồng đỏ mắt nước mắt rơi càng nhiều hơn, nếu không phải mấy đứa nhỏ có lương tâm biết thương chị, chị cần gì phải nhịn đau chịu khổ ở lại nhà họ Vương, nói không chừng đã sớm dùng một sợi dây thừng treo cổ rồi.
Hiện tại chị chỉ có thể trông mong, chỉ có thể chờ đợi, đợi con cái trưởng thành, sau đó lại hưởng phúc của con cái.
Người nhà họ Bao đều biết là chị tính toán như vậy, cũng biết là chị dựa vào một chút hi vọng này kiên cường chống đỡ.
Haizz, cái thằng Vương Đại Nhân này đáng chém ngàn đao!
Bao Xuân Diễm lại cảm thấy không phải biện pháp, "Chị cả, lần này em ra bên ngoài, cũng từng gặp người khác sau khi ly hôn trải qua không tồi, chị thật sự không suy xét một chút sao?".
Bao Xuân Hồng lau nước mắt, "Không ly hôn, mấy đứa nó còn nhỏ như vậy, ngộ nhỡ ly hôn gã lại cưới người khác vào nhà, mấy đứa nó chẳng biết sẽ bị giày vò thế nào, chẳng phải là đang khoét tim chị sao!".
Bao Xuân Diễm đành thở dài, bản thân chị cả không muốn ly hôn có thể làm gì đây? Huống hồ...
Haizz, nếu ly hôn thật, chỉ sợ cũng không đủ cho người xung quanh bêu rếu, với cái tính tình kia của chị cả, về sau sợ là cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu.
Chuyện này hết cách, Bao Xuân Diễm rầu rĩ không vui, chỉ là thấy mẹ và chị cả đều khó chịu, cô không muốn lại để cho loại cảm xúc này lan tràn, bèn chủ động nói đến chuyện khác, "Đúng rồi, chị cả, lần này em về có mua cho chị một bộ mĩ phẩm dưỡng da, năm trước không phải chị bị nứt da à, thứ này bôi rất hiệu quả, chị lấy về dùng thử đi. Còn có mấy đứa cháu, em mua một ít văn phòng phẩm và đồ chơi, bánh ngọt cũng chuẩn bị một phần, chờ lát nữa bọn nó trở về em lại đưa cho bọn nó".
Ăn Tết ấy mà, mỗi nhà đều chuẩn bị một ít đồ ăn vặt, đây là nguồn thu nhập lớn nhất cả năm của nhóm con nít, mấy đứa cháu ngoại đã đi theo em trai nhỏ ra ngoài chạy nhảy khắp nơi.
Bao Xuân Hồng thấy đồ vật không ít, đầu tiên là ngạc nhiên một trận, sau đó vội nói, "Sao lại mua nhiều như vậy? Chị không cần".
Bao Xuân Diễm nói, "Em cố tình mua cho mọi người, những người khác đều có".
"Vậy cũng nhiều quá". Đừng nói mĩ phẩm dưỡng da gì đó, ngay cả mỡ trăn Bao Xuân Hồng cũng chưa từng mua, bởi vì không có tiền. Mùa đông mỗi năm đều sẽ bị nứt da, nhiều năm như vậy đã quen rồi, bây giờ thấy những thứ vừa nhìn đã biết không rẻ này, nào có thể quen, "Hiện tại trời cũng sắp ấm lên, những thứ mĩ phẩm dưỡng da này em giữ lại tự mình dùng đi, chị không cần".
"Em có rồi". Bao Xuân Diễm cương quyết nhét đồ vào trong tay chị, "Chị giữ lại đi, từ giờ đến lúc trời nóng lên còn một khoảng thời gian đấy".
Bao Xuân Hồng không từ chối được, chỉ đành nhận lấy. Chị thầm nghĩ, suy cho cùng người nhà mẹ đẻ biết thương người.
Không biết có phải Vương Đại Nhân cũng biết gã đánh người sẽ không khiến người thích hay không, cho nên hôm nay Bao Xuân Hồng về nhà mẹ đẻ gã cũng không về cùng. Đương nhiên, gã không tới càng tốt, người nhà họ Bao cũng không muốn nhìn thấy gã. Buổi tối nhà họ Bao giữ Bao Xuân Hồng và mấy đứa nhỏ ở lại ăn cơm, Bao Xuân Diễm lại đưa cho bọn họ những thứ đã mua, thấy trời tối rồi, lúc này mấy mẹ con mới đi về.
Sau khi về đến nhà, bị người nhà họ Vương gặng hỏi, hiển nhiên bọn họ cũng nghe nói chuyện năm trước Bao Xuân Diễm đi ra ngoài làm công. Nông thôn ấy mà, có chút chuyện là sẽ truyền đến xôn xao, năm trước không nghe được tin tức, vậy cũng là bọn họ bỏ lỡ tin tức. Lần này ăn Tết vừa ra ngoài một chuyến, mới biết được Bao Xuân Diễm túi lớn túi nhỏ về nhà, thoạt nhìn giống như kiếm được nhiều tiền lắm.
Bởi vì mấy câu gặng hỏi này, tâm trạng tốt khi Bao Xuân Hồng về nhà mẹ đẻ trong nháy mắt đã tiêu tan không còn một mảnh.
...
Tháng Giêng ở thành phố Vĩnh An rất nhiều cửa hàng đóng cửa tạm ngừng kinh doanh, trên cơ bản đều không mở cửa kinh doanh.
Đương nhiên, bên đường thật ra cũng không quạnh quẽ.
Rất nhiều tiểu thương bày hàng muốn nhân dịp thời gian náo nhiệt này kiếm thêm một chút, cho nên sẽ mang theo đồ ăn đến bán ở những chỗ như quảng trường, công viên,... giống như hạt dưa rang thơm, đậu phộng rang, hạt dẻ rang, các món ăn vặt khác, dùng giấy báo cắt nhỏ cuốn thành phiễu để đựng, bán rất rẻ, người đi ngang qua đều không nhịn được sẽ mua một túi, thu nhập một ngày tính ra sẽ không tệ.
Phố ẩm thực bên làng đại học kia từ sau khi cho sinh viên nghỉ đông đã không náo nhiệt bằng trước đây, cho nên phần lớn người đều sẽ tụ tập đến trên quảng trường trung tâm thành phố, bên đó có một tòa Cung Thiếu Niên, trên quảng trường còn có một ít dụng cụ rèn luyện vận động đơn giản, cộng thêm phong cảnh không tồi, cho nên người lui tới không ít. Nào là người già chơi cờ, người trung niên nói chuyện phiếm, trẻ con chơi thẻ hình, lăn vòng sắt, vân vân, có vẻ rất náo nhiệt.
Ban ngày Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư cũng đến.
Thú thật thì, bởi vì trước đó bận rộn liên quan đến chuyện làm ăn, cho nên Ứng Vọng còn chưa đi dạo thành phố Vĩnh An một lần, nhân cơ hội này, Ngụy Vân Thư bèn dẫn cậu đi dạo khắp nơi một chút, mà quảng trường đông người nhất định không thể bỏ qua.
"Chờ trung tâm thương mại dưới lòng đất bên kia xây dựng xong, bên trên trung tâm thương mại chính là một quảng trường lớn tương ứng, quảng trường bên này sẽ không nhiều người như vậy nữa". Ngụy Vân Thư vừa đi vừa nói chuyện.
Chuyện anh nói chính là chuyện trung tâm thương mại sau này được xây ở phố Hoài Nhân.
Ứng Vọng gật gật đầu, "Có điều người gần đây nhất định sẽ đến, bên này có Cung Thiếu Niên, bên trong còn có một ít thứ cho đứa nhỏ đi học, thế nào cũng sẽ không hoang phế".
Ngụy Vân Thư ừ một tiếng, "Đó là đương nhiên, về sau người càng ngày càng nhiều, nơi này cũng không bị phá bỏ, nhất định sẽ có người tới".
Ứng Vọng mặc áo lông vũ mới mua, cả người thoạt trông phồng phồng lại ấm áp. Hai tay cậu giấu trong túi, nhìn mấy đứa nhỏ không sợ lạnh đang lăn vòng sắt kia, trên mặt chứa ý cười, "Nghe nói lại sắp bắt đầu xây cầu, cộng thêm trung tâm thương mại dưới lòng đất, công trình trong thành phố mấy năm này cũng nhiều ghê".
"Bình thường". Hai người sóng vai đi dạo, giọng nói trong hoàn cảnh náo nhiệt cũng không lớn, nhưng vẫn đủ để đôi bên nghe rõ. Ngụy Vân Thư nói, "Những năm này là lúc ngành xây dựng rầm rộ, nhà ở mỗi ngày đều đang xây mỗi ngày cũng đều đang phá bỏ, đường cũng sẽ từ hai làn thành bốn làn thậm chí sáu làn tám làn, đến lúc đó còn có những thứ tàu điện ngầm, sân bay này, tổng thể thay đổi rất nhanh, có thể nói mỗi ngày một dạng".
Ứng Vọng nhớ lại tiến trình toàn bộ xã hội kiếp trước, cảm thán một câu, "Đúng vậy, ai có thể ngờ chứ, chỉ ba bốn mươi năm, thời đại sẽ biến thành như vậy".
Ngụy Vân Thư rất tán thành.
Đối với những người trong thế hệ này như bọn họ mà nói, đã từng trải qua bóng tối, cũng đã nhìn thấy ánh sáng, giống như đang đi trên con đường rộng rãi thênh thang, chỉ biết con đường phía trước đã định sẵn là đường bằng phẳng.
Hai người chậm rãi đi dạo, nhìn thấy đồ ăn cảm thấy hứng thú cũng sẽ mua một ít, ví dụ như khoai lang nướng, khoai tây que chiên, kẹo hồ lô,... đồ ăn cũng không nhiều, nhưng có thể ăn thứ mới mẻ, mùi vị lại còn rất khá.
Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư chia nhau ăn một củ khoai lang nướng mềm mại thơm ngọt, lúc ăn còn bốc hơi nóng, vào lúc thời tiết lạnh thế này chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ứng Vọng chà xát tay nói, "Cũng ngọt lắm... Í?".
Ngụy Vân Thư vốn cũng đang chà xát tay khó hiểu, "Làm sao vậy?".
Ứng Vọng ra hiệu, "Anh nhìn bên đó".
Ngụy Vân Thư thuận thế nhìn qua, lập tức nhìn thấy người quen.