Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 66

"Sao bọn họ lại ở đây?".

Phía bên đó không phải ai khác, mà là Ba Đào và Vi Hương, cái tổ hợp này khiến người ta rất ngạc nhiên.

Ứng Vọng nói, "Em cũng cảm thấy rất lạ".

Ngày thường cũng không phát hiện bọn họ biểu hiện thân mật bao nhiêu, kết quả bây giờ còn cùng nhau đi dạo quảng trường.

Ngụy Vân Thư hỏi, "Muốn đi qua chào hỏi một tiếng không?".

Ứng Vọng đang muốn nói "Đi thôi", kết quả giây tiếp theo lại thấy có một đứa nhỏ lăn vòng sắt không khống chế được đâm đầu về hướng Vi Hương, sau đó Ba Đào nhanh tay lẹ mắt kéo người lại, kết quả chính là Vi Hương hai đầu chưa kịp chuẩn bị, dưới chân bị vấp một cái, Ba Đào vươn tay đỡ lấy người mới không bị ngã.

Biến cố bất ngờ xảy ra thế này, quan trọng là hai người kia đều hoang mang rối loạn.

Ứng Vọng: "...?".

Hướng đi và bầu không khí này không đúng rồi.

Ngụy Vân Thư khẽ chậc một tiếng, "Hay là đừng qua".

Giọng Ứng Vọng mơ hồ, "Vậy chúng ta đổi chỗ đi dạo đi, dù sao cũng dạo gần hết rồi".

Ngụy Vân Thư: "Đi thôi".

Hai người cảm thấy nếu đều là có đôi có cặp ra ngoài chơi, vậy thì bọn họ vẫn đừng lộ diện, tránh cho hai bên đều không được tự nhiên.

Trời đất chứng giám, chuyện này quả thật là oan uổng Vi Hương!

Trước Tết lúc còn chưa nghỉ cô đã mơ mơ màng màng đồng ý với Ba Đào chuyện đến lúc ăn Tết sẽ cùng nhau ra ngoài chơi, vốn dĩ lúc sau Vi Hương suy nghĩ lại cảm thấy không ổn, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ nhà nào khi ăn Tết cũng đều đến thăm người thân và tụ họp với anh chị em, bạn bè, họ hàng chúc mừng một trận. Ba Đào hẳn là cũng không có bao nhiêu thời gian tới tìm cô, thế nên trong lòng lập tức thả lỏng. Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, Ba Đào là người nói là làm, đấy, vừa qua mấy ngày thăm người thân quan trọng đã đến tìm cô. Hắn là người biết ăn nói, Vi Hương lại bị hắn nói đến choáng váng, sau đó thì đồng ý cùng nhau ra ngoài đi dạo với hắn.

Không cần phải nói, Ba Đào quả đúng là không nói khoác chuyện bản thân rất quen thuộc thành phố Vĩnh An, bởi vì hắn quả thật rất quen thuộc, phố lớn ngõ nhỏ không có nơi nào là hắn không biết. Có một người địa phương làm hướng dẫn viên, đi dạo thế này cũng vui vẻ gấp đôi, huống hồ mồm mép của Ba Đào cũng lanh lẹ, biết đùa giỡn chọc cười, cùng đi với hắn dọc đường đều không nhàm chán chút nào. Bởi vì chuyện này, "giữ một khoảng cách" trước đó đã sớm bị Vi Hương ném ra sau đầu, chỉ cần Ba Đào tới tìm cô, cô đều sẽ cùng ra ngoài với hắn.

Có điều bọn họ ở chung một chỗ cũng không làm gì, chỉ là đến chỗ đông người đi dạo, thấy thứ muốn ăn thì mua một ít, sau đó đi xem một bộ phim.

Đây cũng không phải lần đầu Vi Hương xem phim, trước đây trong thôn bọn họ cũng sẽ có người đến chiếu phim, nhưng số lần không nhiều lắm, lúc ấy cả thôn đều náo động, già trẻ lớn bé đều xách băng ghế đến, được mở mang kiến thức về mấy món đồ hiện đại.

Lúc ấy nhiều người, nếu ở phía sau thật ra không xem rõ lắm, mà hiện tại ở rạp chiếu phim thì khác, không nhiều người như vậy, trong phim nói gì đều có thể nghe được rành mạch, là thể nghiệm ưu việt hơn trong thôn không biết bao nhiêu lần.

Phim hấp dẫn thật đấy. Vi Hương nghĩ.

"Được rồi, tôi sắp đến rồi, anh trở về đi". Đứng ở đầu hẻm nhà trọ, Vi Hương nói với Ba Đào.

Ba Đào không đồng ý, "Tôi đưa cô vào".

"Không cần". Vi Hương từ chối, "Đi vào ngõ hẻm này là đến, thời gian đã không còn sớm, bây giờ lại tối sớm, anh nhanh chóng trở về đi, đừng đi đường lúc tối om, không an toàn".

Được quan tâm, trong lòng Ba Đào sướng rơn, "Cũng được, vậy cô đi từ từ".

Vi Hương đồng ý, "Được".

Vi Hương còn cách nhà không bao xa, Ba Đào xoay người rời đi, vừa đi trở về vừa nói, "Tôi về đây, cô nhanh chóng vào trong đi".

Người thanh niên không đến hai mươi tuổi mặc một cái áo lông vũ, cõng hoàng hôn phất tay với cô, hình ảnh này thế nhưng lại khiến Vi Hương sững sờ một lát.

Chờ lấy lại tinh thần, là có thể nghe được tiếng tim đập rõ ràng, Vi Hương nghĩ, lúc nãy hắn như thế thật đẹp mắt...

Đến khi ý thức được bản thân suy nghĩ cái gì, cô vội vàng vỗ vỗ mặt, nhanh như chớp chạy về chỗ ở, "Không được, không thể nghĩ thêm...".

"Không thể nghĩ thêm cái gì?".

Vi Hương: "!!!".

Giọng nói bất thình lình vang lên, trực tiếp dọa Vi Hương giật mình, đến khi thấy rõ là ai, hai mắt tức khắc trừng lớn, "Xuân Diễm?! Bà đến rồi?!".

Bao Xuân Diễm đi tới, "Đúng vậy, không chỉ có tôi đến, anh trai và chị dâu tôi cũng cùng nhau đến".

Vi Hương nhìn ngó xung quanh, "Bọn họ đâu?".

Bao Xuân Diễm chỉ vào phòng, "Ở trong phòng đấy, tôi ra ngoài đi vệ sinh".

Vi Hương ngạc nhiên, "Sao lại cùng nhau đến?".

"Tình huống ở quê như thế nào bà cũng biết rồi đó, quanh năm suốt tháng chỉ loanh quanh trong ruộng, hoàn toàn không kiếm được bao nhiêu tiền". Bao Xuân Diễm giải thích một chút, "Lần này tôi trở về nói với bọn họ chuyện ở bên ngoài của tôi, sau khi bọn họ nghe nói thì rất động lòng, tôi cũng cảm thấy ra ngoài làm công tốt hơn kiếm ăn trong đất, cho nên đã dẫn anh trai và chị dâu tôi cùng nhau đến".

Vi Hương lo lắng, "Vậy nhà chú của tôi...".

"Không có đến, bà yên tâm đi". Bao Xuân Diễm biết cô lo lắng cái gì, "Lần này tôi trở về bọn họ chỉ hỏi tôi bà đi đâu, nhưng tôi không nói cho bọn họ biết, tôi nói chúng ta không làm cùng một chỗ, cụ thể bà ở đâu tôi cũng không biết, đồ bà nhờ tôi mang hộ là sau khi biết tôi muốn về nên lại đây nhờ tôi tiện thể mang theo, lí do thoái thác này bọn họ không tin, cả Tết đều đang chửi kháy...".

Bao Xuân Diễm không giấu giếm chuyện xảy ra sau khi về quê, cô muốn nói chân tướng cho Vi Hương, như vậy Vi Hương mới có thể đưa ra đánh giá chính xác nhất.

Quả nhiên, nghe Bao Xuân Diễm nói xong, ban đầu tâm trạng Vi Hương rất vui vẻ lúc này chỉ còn lại mệt mỏi.

"... Vốn dĩ lần này tôi định mười sáu mới xuất phát, kết quả bọn họ nghe được động tĩnh, còn muốn cùng theo đến đây, tôi không có biện pháp, cũng chỉ có thể rời nhà ngày mười lăm, trên đường không trì hoãn trễ giờ này kia, nên mới hôm nay đã đến rồi".

Vi Hương miệng đầy đắng chát, "Bọn họ còn muốn theo đến đây với bà?".

Bao Xuân Diễm ăn ngay nói thật, "Thím của bà muốn dẫn thằng con cả của bà ta đến, nghe ý tứ của bọn họ là tới tìm bà".

Đương nhiên Vi Hương biết bọn họ là tới tìm mình, dù sao thì dù Bao Xuân Diễm nói hai người không làm công cùng một chỗ, nhưng thím của cô sao có thể tin, tất nhiên là phải bám sát theo.

Vi Hương lại một lần nữa nhìn rõ cách làm người của nhà chú thím, quả thật khiến lòng người rét lạnh.

Đang khó chịu đấy, Hồ Anh đã ở trong phòng nghe được một lúc lâu đẩy cửa bước ra, giả thành dáng vẻ tò mò, "Chị còn nói bên ngoài hình như có tiếng người nói chuyện, hóa ra là hai đứa thật". Nói rồi, chị lại chào hỏi với Vi Hương, "Vi Hương, nửa năm không gặp, trông em có da có thịt hơn rồi đấy".

Vi Hương thu những cảm xúc kia lại, "Chị dâu, đã lâu không gặp, trên đường vất vả rồi".

"Xe lửa này quả thật ngồi không tiện, không dám thả lỏng dù chỉ một chút, mệt không chịu nổi". Hồ Anh thật lòng nói, "Trước đây lúc chưa từng ngồi thì rất tò mò, bây giờ được ngồi thử một lần rồi mới biết đây đúng là chịu tội mà, người vừa nhiều vừa chen chúc, không thoải mái như đi trên đất".

Mọi người vừa trò chuyện vừa vào phòng, Vi Hương cũng chào hỏi với Bao Xuân Mậu.

Người trong một thôn, Vi Hương và Bao Xuân Diễm lại chơi thân với nhau, mọi người cũng quen thuộc, trò chuyện trong chốc lát sau đó Bao Xuân Diễm kéo câu chuyện đến chuyện nghiêm túc, "Chuyện khác nói sau, anh, anh đi với em tìm chủ nhà trước, chúng ta thuê lại phòng cách vách, bằng không anh và chị dâu đêm nay không có chỗ ở".

Đây là chuyện quan trọng, trước mắt trời sắp tối, cũng không trì hoãn được, mọi người ngừng nói chuyện đi ra ngoài.

Lúc trước khi Bao Xuân Diễm và Vi Hương thuê phòng chỉ mới tìm được công việc, nhưng bởi vì còn chưa đi làm nên trên người không có bao nhiêu tiền, lại sợ không qua được thời gian thử việc, cho nên chỗ hai người thuê cũng không tốt, hơn nữa cùng không dám thuê rộng, chỉ thuê một gian phòng nhỏ như vậy. Đồ đạc của các cô ít, lại đi sớm về trễ, cho nên ngày thường hai người ở trong phòng có thể sắp xếp được, nhưng hiện tại thêm Bao Xuân Mậu và Hồ Anh vào thì không được, nhất định phải thuê thêm một gian phòng khác mới được.

May mà cách vách cùng sân này có phòng trống, vừa vặn thuê lại cho Bao Xuân Mậu và Hồ Anh ở, về sau bọn họ ở chung một chỗ có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Mùa đông năm trước, bởi vì thật sự quá lạnh, cho dù không sưởi ấm nhà cũng phải nấu nước nóng, cho nên Bao Xuân Diễm và Vi Hương bèn góp tiền đi mua lò than và một cái nồi sắt, cái nồi này có thể nấu nước nấu cơm vân vân, tiết kiệm tiền các cô mua ấm nấu nước.

Lúc nãy Bao Xuân Diễm vừa đến đã đốt bếp lò lên, bên trên còn dùng nồi nấu nước, Vi Hương nhìn một chút nhanh chóng đi nhào bột, định lát nữa tráng bánh ăn.

Hồ Anh đến đây hỗ trợ, nhưng Vi Hương không nhường lại, "Chị dâu, chút chuyện này để em làm, trên đường nhất định chị cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút đi".

Hồ Anh lại nói, "Không sao, lúc vừa đến đã ngồi nghỉ một lúc lâu, bây giờ cũng không mệt mỏi như vậy, chúng ta cùng nhau làm...".

"Vậy được...".

Hai người vừa bận việc vừa trò chuyện.

Trên đường đến Bao Xuân Diễm đã lén nói chuyện cô ở chung một chỗ với Vi Hương cho Bao Xuân Mậu và Hồ Anh, bọn họ ngược lại cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn, cũng rất tán thành đối với cách làm của Bao Xuân Diễm. Xét riêng chú thím kia của Vi Hương, nếu Xuân Diễm thật sự nói Vi Hương ở chung một chỗ với cô, thế thì không nhất quyết bám lấy hút máu mới là lạ! Đồng thời bọn họ cũng đồng ý sẽ không nói với mấy người ở quê, nếu thật sự nhắc đến cũng sẽ trả lời giống như Xuân Diễm, không biết.

Hồ Anh sợ trong lòng Vi Hương nghĩ nhiều, nên nói rõ trước, cam đoan bọn họ sẽ không nói lung tung.

Vi Hương quả thật thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng vô cùng ấm áp.

Không bao lâu sau, Bao Xuân Diễm và Bao Xuân Mậu đã xử lí thỏa đáng chuyện chỗ ở trở về, Bao Xuân Diễm nói, "... Sau này anh trai và chị dâu sẽ ở phòng bên cạnh phòng này, bởi vì phòng rộng hơn phòng bên này của bọn em một chút, cho nên tiền thuê mỗi tháng cũng sẽ đắt hơn một chút, cần mười hai đồng...".

Sau khi Hồ Anh nghe xong có chút đau lòng, chỉ một cái phòng đơn, một tháng đã muốn thu mười hai đồng!

Quả nhiên là địa phương lớn, chỉ tiền thuê nhà đã đắt hơn không ít.

Nhưng không có biện pháp, trên đường đến đây Hồ Anh đã xem thử, thành phố Vĩnh An này đúng là lớn thật, xe đạp vốn không phải thứ hiếm lạ gì, trên đường có thể thấy không ít. Mà so với một vài chỗ từ nhà ga xe lửa bên kia đến đây, bên này quả thật có chút hẻo lánh, hơn nữa Xuân Diễm đã từng nói, nơi này là chỗ thích hợp nhất mà cô và Vi Hương có thể tìm được trước đây. Xét riêng căn phòng hai người Xuân Diễm ở này, một tháng còn cần mười đồng tiền thuê đây!

Hồ Anh chỉ có thể an ủi bản thân, không sao cả, chờ thu xếp xong tìm được công việc thì tốt rồi.

"Xuân Diễm, hiện tại những công xưởng công trường gì đó đã bắt đầu đi làm chưa?". Không nhịn được, Hồ Anh bèn hỏi.

Hai mắt của Bao Xuân Mậu cũng nhìn lại đây.

Bao Xuân Diễm nói, "Không biết, chờ ngày mai chúng ta đi xem thử".

Hồ Anh và Bao Xuân Mậu chỉ có thể đáp được.

Sợ bọn họ đi đường đói bụng, cho nên Vi Hương tráng bánh bột ngô tiện lợi nhất, sau đó nấu một nồi canh nấm đông cô cải thảo đậu hủ, bên trong còn đánh bốn cái trứng gà, mọi người mỗi người một cái.

Nói thật, mấy thứ này cho dù ở nông thôn cũng hoàn toàn không quý hiếm, nhưng ba người Bao Xuân Diễm cả đường mệt mỏi, trong bụng đã sớm trống rỗng, hiện tại ăn canh nóng hổi cùng với bánh bột ngô, cảm giác đó quả thật khá tốt.

Ăn đồ ăn xong, Vi Hương cũng không muốn nhóm Bao Xuân Diễm và Hồ Anh hỗ trợ, tự mình nhanh nhẹn thu dọn nồi chén, bọn họ thì đến cách vách dọn dẹp.

Phòng ở vẫn luôn bỏ trống, bên trong nhất định không sạch sẽ, bắt đầu quét dọn không thiếu được phải tốn công sức một phen.

Có điều, tương đối may mắn chính là bên trong có một cái khung giường, tuy rằng một chân gãy một đoạn, nhưng dùng đồ vật lót bên dưới cũng không ảnh hưởng đến chuyện sử dụng.

"Ít nhất không cần ngủ dưới đất". Hồ Anh cảm thán.

Bình Luận (0)
Comment