Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 67

"Hai người bọn họ thân như vậy từ khi nào nhỉ". Về đến nhà Ứng Vọng vẫn như cũ có chút canh cánh trong lòng, chủ yếu là trước đây cậu thật sự không phát hiện mờ ám gì, nên lúc này nghĩ mãi không ra.

Ngụy Vân Thư bật cười, "Sao còn suy nghĩ chuyện này nữa".

Ứng Vọng lí lẽ đương nhiên nói, "Tò mò mà".

Ngụy Vân Thư: "Tò mò hại chết mèo".

Ứng Vọng trừng mắt lườm anh một cái, "Rồi có thể yên ổn nói chuyện không hả?".

"Có thể". Ngụy Vân Thư thêm một cục than vào lò than, đặt kẹp gắp than xuống ngẩng đầu nói, "Trước đây Ba Đào có chút quan tâm với Vi Hương".

Ứng Vọng nổi lên hứng thú, "Sau đó thì sao, nói nhanh lên".

Ngụy Vân Thư lại nói, "Thật ra thì cũng không có gì rõ ràng, chỉ là đôi khi sẽ thấy Ba Đào đến gần mà thôi".

Ứng Vọng wow một tiếng, tiếp theo lại ảo não, "Sao em không phát hiện ra nhỉ".

Ngụy Vân Thư nói, "Lúc vừa mới bắt đầu cũng không có, là khoảng thời gian sắp đón Tết kia".

Ứng Vọng chậc một tiếng, "Lâu ngày sinh tình à".

Ngụy Vân Thư lập tức mỉm cười.

Ứng Vọng bị nụ cười của anh làm khó hiểu, "Cười cái gì?".

Ngụy Vân Thư cười trêu, "Lời này của em không phải nói hai chúng ta sao?".

Ứng Vọng kịp phản ứng lại anh đang nói cái gì, "... Anh chỉ biết nói ngọt thôi!".

Bởi vì một câu bất ngờ xuất hiện này của Ngụy Vân Thư, đề tài Ba Đào và Vi Hương cũng bị bọn họ vứt ra sau đầu.

Nấu nước tắm rửa đánh răng rửa mặt, Ứng Vọng mặc đồ ngủ dày xách chậu đến chỗ sô pha ngâm chân, kết quả Ngụy Vân Thư cũng sáp đến đây, thế nào cũng phải ngâm chung một chỗ với cậu.

Ứng Vọng cười hỏi, "Chính anh không có chậu ngâm chân hả?".

Ngụy Vân Thư giẫm chân lên mu bàn chân của Ứng Vọng, rồi nói, "Tiết kiệm nước".

Ứng Vọng hừ một tiếng, "Anh còn giẫm em".

"Anh giúp em rửa". Nói rồi, Ngụy Vân Thư dùng chân cọ mu bàn chân của Ứng Vọng, vừa thấy đã biết không phải cách rửa chân đứng đắn gì, làm cho hai chân của Ứng Vọng có chút ngứa.

"Anh cố ý". Ứng Vọng rút chân từ bên dưới ra giẫm trên chân Ngụy Vân Thư, "Hừ, cho anh giẫm em này".

Trong mắt Ngụy Vân Thư đều là ý cười, "Thế em giúp anh rửa hả?".

Ứng Vọng liếc anh một cái, "Sướng quá nhỉ".

Ngụy Vân Thư ừ một tiếng, dùng hai chân bao lấy chân của Ứng Vọng, trong giọng nói mang theo ý cười, "Là anh sướng".

Trái tim Ứng Vọng đập thình thịch, ngoài miệng nói không cần, nhưng động tác thì rất thành thật, dùng chân chiến đấu với Ngụy Vân Thư, đùa giỡn một lúc lâu, nước ấm cũng thêm rất nhiều lần, chân đỏ lên, nước trong chậu cũng sắp tràn ra ngoài.

Một khắc ngâm chân xong kia, ý cười trong mắt Ứng Vọng đã không che giấu được, "Anh đổ nước".

Mặt mày Ngụy Vân Thư dịu dàng, "Được".

Ngâm chân xong, cả người ấm áp dễ chịu, Ứng Vọng mang dép lê lập tức đi vào trong phòng, lúc chui vào ổ chăn vẫn còn cảm thấy chân có chút ngứa.

Nhưng sự chú ý của cậu lại hoàn toàn không đặt trên chân và thân thể, mà là nghĩ đến chuyện lúc nãy hai người nhân cơ hội rửa chân mà chơi đùa ầm ĩ, bây giờ nhớ lại quả đúng là hai đứa ngốc xít, chuyện nhàm chán như vậy mà cũng có thể ầm ĩ đến tràn đầy thích thú, khiến trái tim cậu lúc này vẫn còn đang đập điên cuồng.

Không bao lâu sau, Ngụy Vân Thư cũng vào phòng, liếc mắt một cái đã thấy được trên mặt Ứng Vọng vẫn còn tươi cười chưa thu lại. Anh hiểu rõ là vì cái gì, trong lòng cũng nóng hầm hập, nhanh chóng đóng kín cửa rồi tắt đèn, sau đó vén chăn lên giường.

Mới vừa nằm xuống thôi, Ứng Vọng đã lập tức nhích đến gần, Ngụy Vân Thư vươn tay ôm người vào trong ngực, đang định nói "Ngủ đi", thì cảm nhận được Ứng Vọng sát đến gần một chút, sau đó cậu nói, "Vân Thư, chúng ta làm đi".

Chỉ trong nháy mắt, cả người Ngụy Vân Thư đều nóng lên.

Trên tay anh đột ngột tăng lực siết chặt, "Sao đột nhiên lại nói cái này".

Hơi thở Ứng Vọng thở ra rơi vào bên tai Ngụy Vân Thư, trong lúc vô thức không ngừng đánh sâu vào vành tai đối phương, "Chỉ cảm thấy hôm nay là ngày lành".

Ngụy Vân Thư nhẹ hít vào một hơi, dùng hết sức tự chủ mới kiềm chế được chính mình, "Không được, em còn chưa thành niên, không thể làm loại chuyện này".

Ứng Vọng lại nói, "Bây giờ đã là năm mới rồi, em mười tám".

Ngụy Vân Thư nói, "Chưa đón sinh nhật".

"Sinh nhật em sớm, chênh lệch mấy ngày có sao". Trong bóng tối, gương mặt Ứng Vọng thật ra rất đỏ, may mà đã tắt đèn, bằng không cậu cũng không chắc có can đảm nói ra lời như vậy, "Lại nói không bao lâu nữa chúng ta lại phải mở cửa buôn bán, sau này mỗi ngày đều rất bận, không phải nói lần đầu tiên làm chuyện đó sẽ không thể xuống giường mấy ngày sao, lẽ nào anh muốn em buổi tối hôm nay làm với anh qua sáng hôm sau đi làm ngay, sau đó cả một ngày bận đến... Ưm".

Lời này quá thẳng thừng, Ngụy Vân Thư nghe đến cả người xao động, để tránh cậu tiếp tục lải nhải nói mấy lời trêu người, cuối cùng lại trực tiếp trở mình giữ người mà hôn.

Bất ngờ không kịp đề phòng, đôi mắt Ứng Vọng trừng lớn.

Ngụy Vân Thư hôn mấy cái thật mạnh, mới khàn giọng nói, "Đừng nói nữa".

Ứng Vọng lấy lại tinh thần, giọng điệu vô tội, "Lời em nói chính là sự thật, lẽ nào anh muốn sau này em bị thương đi làm thật hả? Thế này có phải hơi quá tàn nhẫn rồi không?".

Nghe vậy, hô hấp của Ngụy Vân Thư nặng thêm, nhưng không nói chuyện.

Ứng Vọng vươn tay ôm lấy cổ anh, mắt đối mắt với anh, giọng nói mê hoặc, giống như yêu tinh đang dụ dỗ con người, "Cho nên, làm nhé".

Đã nói đến mức này rồi, còn không hành động nữa thì không phải đàn ông.

Ngụy Vân Thư không lên tiếng, trong nháy mắt khí thế trên người cũng thay đổi, miệng anh từ trên trán Ứng Vọng hôn một mạch xuống dưới, không bao lâu quần áo đã bị cởi hết, trong căn phòng đầy ánh trăng lành lạnh chỉ thấy được chỗ chăn phồng lên ở giữa giường đang không ngừng lay động, thỉnh thoảng kèm theo vài tiếng th* d*c đè nén và tiếng nấc khẽ khàng.

...

Ngày hôm sau, Ứng Vọng là bị Ngụy Vân Thư đánh thức, vừa lên tiếng cổ họng đã cực kì khó chịu, "Ngủ thêm tí nữa...".

Ngụy Vân Thư vuốt tóc cậu, "Ăn xong ngủ tiếp".

Ứng Vọng mở mắt ra, thấy ngay Ngụy Vân Thư đang quần áo chỉnh tề cúi đầu nhìn cậu, bên cổ áo vẫn còn thấp thoáng dấu vết.

Nhìn đến dấu vết kia, kí ức tối hôm qua trong phút chốc tràn vào đầu. Trong ổ chăn bốc lên hơi nóng, cậu bị đối phương lăn qua lộn lại như này như kia, cho dù cậu khó chịu mắng chửi người đối phương cũng không dừng lại, chỉ dỗ cậu nói lát nữa sẽ ổn thôi, nhưng qua mấy lần rồi vẫn chưa khá hơn. Cậu tức giận cắn một cái lên vai anh, đợi đến sau đó thật sự dễ chịu rồi lại cảm thấy động tác lúc nãy của mình hơi nặng, sau đó không kìm lòng nổi mà hôn lên chỗ vừa cắn kia, kể cả cổ của anh cũng không buông tha, thế cho nên lúc này đã qua một đêm nhưng dấu vết vẫn còn chưa biến mất.

Thấy Ứng Vọng càng nhìn càng ngẩn ngơ, Ngụy Vân Thư giơ tay lên sờ một cái, "Quên mất cái này từ đâu ra rồi à?".

Nghe vậy, Ứng Vọng lập tức đỏ mặt dời tầm mắt đi, "Đây đều là tự anh nói".

Ngụy Vân Thư khẽ cười, vén chăn lên một chút, ánh mắt dừng lại ở vị trí xương quai xanh của cậu, "Ừ, đều là kiệt tác".

Ứng Vọng vội vàng kéo chăn lên, xấu hổ mắng một câu, "Đồ hư hỏng!".

"Ừ, anh là đồ hư hỏng". Ngụy Vân Thư cũng không phủ nhận, "Còn em là nhóc hư hỏng".

Lần này Ứng Vọng thật sự thẹn quá thành giận, nhấc chân lên muốn đá anh, kết quả chân còn chưa có rời ổ chăn đâu, chỗ khó mà nói rõ nào đó đã bị làm động tới, khó chịu đến mức cậu shss một tiếng.

Ngụy Vân Thư hoảng sợ, lần này cũng không dám chọc người nữa, lập tức ngồi xổm người xuống, hỏi, "Làm sao vậy, khó chịu hả?".

Một cử động nhỏ Ứng Vọng cũng không dám làm, có chút tức giận, "Anh nói xem".

"Anh sai". Ngụy Vân Thư dứt khoát thừa nhận sai lầm, sáp đến gần, một nụ hôn rơi xuống giữa mày Ứng Vọng, "Làm hại em đến giờ vẫn còn khó chịu".

Ứng Vọng cảm nhận được nụ hôn quý trọng này, nhìn hối hận và tình yêu trong mắt Ngụy Vân Thư, chút tức giận trong lòng kia phút chốc tiêu tán không còn một mảnh, giọng điệu cũng mềm nhũn, "Cũng không phải rất khó chịu, em nghỉ ngơi một chút là ổn thôi".

Ngụy Vân Thư ừ một tiếng, lại nói, "Anh nấu cháo hải sản, em ăn một chút nhé?".

Ứng Vọng quả thật đã đói bụng, đáp một tiếng rồi lại lên tiếng hỏi, "Bây giờ mấy giờ rồi?".

Ngụy Vân Thư đứng lên, trả lời, "Hơn mười hai giờ".

Ứng Vọng giật mình hô lên, "Muộn thế này rồi à?!".

"Thấy em ngủ say, vẫn luôn không nỡ đánh thức em". Ngụy Vân Thư ngồi vào trên giường, sau đó đỡ Ứng Vọng ngồi dậy, "Nhưng đến giờ này chắc chắn em đã đói bụng, chỉ có thể gọi em dậy ăn rồi ngủ tiếp".

Tối hôm qua hai người bọn họ đều là lính mới, nhất thời không tìm thấy bí quyết, thăm dò một lúc lâu mới tìm đúng bí quyết, từ trong đó nếm ra mùi vị tuyệt vời, dưới hoàn cảnh không dễ dàng đó hai người đều luyến tiếc dừng lại, sau đó lại náo loạn hai lần, cuối cùng lúc dừng lại cậu đã mệt không chịu nổi, trong lúc mơ mơ màng màng chỉ biết Vân Thư cầm khăn lông lại đây, sau đó thì đã hoàn toàn thiếp đi.

Hiện tại cảm nhận được chỗ kia nhẹ nhàng thoải mái, không cần phải nói, chắc chắn là Vân Thư đã chu đáo rửa sạch.

Làm đến muộn như vậy, vừa mệt vừa buồn ngủ, cậu không ngủ đến giờ này mới là lạ.

Nghĩ vậy, Ứng Vọng nghiêng đầu một cái trực tiếp tiến vào trong lòng ngực Ngụy Vân Thư, hợp tình hợp lí nói, "Anh đút em".

Dáng vẻ ỷ được cưng chiều mà kiêu căng này khiến lòng Ngụy Vân Thư cũng hóa mềm, cúi đầu hôn tóc mai cậu một cái, "Vậy ăn cơm trước hay là đánh răng rửa mặt trước?".

Ứng Vọng ngước mắt lên thì thấy đồ dùng rửa mặt và cháo được đặt bên cạnh.

Chuyện không rửa mặt đã ăn cơm này đối với Ứng Vọng mà nói là một chuyện không cách nào chịu đựng, cậu hơi ngồi thẳng một chút, "Vậy rửa mặt trước đi".

"Được".

Ngụy Vân Thư đứng dậy đi lấy khăn lông vắt khô đến đây, Ứng Vọng rất ngại ngay cả chuyện rửa mặt cũng để Ngụy Vân Thư giúp mình, nhận lấy khăn lông tự mình lau một chút, sau đó lại đánh răng dưới sự hầu hạ của Ngụy Vân Thư. Sau khi sạch sẽ thoải mái, lúc này mới bắt đầu đòi ăn cháo.

"Chẳng phải đã nói anh đút em sao". Ngụy Vân Thư không chịu đưa cháo hải sản cho cậu.

Sau khi rửa mặt xong dường như lí trí đã trở về, Ứng Vọng nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cũng không phải con nít, tự em ăn".

Ngụy Vân Thư bèn cười, "Không phải con nít, nhưng là một bé yêu".

"Phừng" một cái, hai má Ứng Vọng đỏ rực.

Đêm qua, Ngụy Vân Thư cũng sẽ dùng giọng nói khàn khàn kia gọi cậu là bé yêu, vừa gọi vừa động, cuối cùng ngay cả mồ hôi cũng hòa trộn với nhau. Lúc ấy, sức lực gì cậu cũng mất hết, chỉ có thể đứt quãng gọi tên anh trả lời.

Chờ đến cuối cùng, Vân Thư còn cúi người đến gần bên tai cậu, nói lời yêu thương, "Bé yêu, anh yêu em".

Khoảnh khắc đó, cả người cậu vừa tê dại vừa run rẩy, bị k*ch th*ch đến mức chẳng còn chút sức lực nào.

Các loại nội dung sẽ bị khóa bởi vì hai chữ "bé yêu" trong nháy mắt dung nhập tất cả vào trong đầu, Ứng Vọng như bốc hơi cả người đều nóng lên, "Gọi bậy gì đó".

"Gọi bậy hồi nào". Ngụy Vân Thư cười phản bác, "Không phải tối hôm qua rất thích sao?".

Ứng Vọng xấu hổ lỗ tai cũng đỏ lên, "Ban ngày ban mặt, anh cần mặt mũi hay không".

"Cần mặt mũi sẽ không có bé yêu". Dáng vẻ đỏ mặt của Ứng Vọng quả thật quá làm người động lòng, khiến Ngụy Vân Thư không nhịn được muốn trêu cậu. Huống hồ anh cũng nhớ đến chuyện tối hôm qua, lúc ấy mỗi khi anh gọi một tiếng, phản ứng của Ứng Vọng đều sẽ trở nên rất đáng yêu, hai cánh tay ra sức ôm lấy vai cổ anh, đôi chân cũng gắng sức quấn lấy anh, nhất là lúc ý thức rối loạn sau cùng kia, quả thật đẹp đến cực hạn, khiến anh mỗi khi nhớ đến đều không nhịn được hung hăng bắt nạt người thêm một lần.

Mà Ứng Vọng ấy à, chạm phải ánh mắt đầy ý cười kia của Ngụy Vân Thư, chỉ cảm thấy bị bắt nạt, xấu hổ đánh anh mấy cái, "Im miệng!".

Ngụy Vân Thư lại sáp đến gần hôn một cái lên môi Ứng Vọng, vào lúc Ứng Vọng bất ngờ sửng sốt thì m*t một chút, sau đó kéo ra một khoảng cách nhỏ, nhìn thẳng vào đôi mắt ngượng ngùng của đối phương, nói, "Hôn một cái cuối anh sẽ im miệng ngay".

Bình Luận (0)
Comment