Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 68

Hai mươi tháng Giêng.

Đón gió tháng Giêng vẫn còn hơi lạnh bên trong, Ứng Vọng mở cửa chính Tiệm lẩu Vọng Thư ra.

Ngụy Vân Thư đốt lò than ở đại sảnh, sau đó cùng nhau dùng nước ấm rửa mặt một phen với Ứng Vọng, tiếp đó Ba Đào cũng đến rồi.

"Hai sếp năm mới an lành nhé!". Ngay cả nói chuyện cũng là giọng điệu vui sướng.

Ứng Vọng ý tứ sâu xa nói, "Xem ra Tết này cậu trải qua không tồi nhỉ".

"Đúng vậy". Cũng không biết Ba Đào có nghe ra ý tứ sâu xa trong lời nói của Ứng Vọng không, dù sao cả người hắn đều toát ra tinh thần vui vẻ và phấn khởi, thậm chí còn chuẩn bị quà cho Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư, "Sếp, đây là bánh táp tử bà nội tôi chiên, mùi vị không tệ, hai người nể mặt nếm thử một chút nhé".

Bánh táp tử?

Đây chính là món ăn phương Bắc, ở khu vực phương Nam quả đúng là món ăn mới mẻ. Ứng Vọng mở ra nhìn một cái, màu sắc vàng óng, tầng tầng xếp chồng, bởi vì liên quan đến thời tiết nên đã có chút ẩm, nhưng ăn vào vẫn thơm giòn ngon miệng như cũ, mùi thơm gia vị trộn lẫn bên trong mùi dầu, tóm lại ăn rất ngon.

"Không tồi!". Ứng Vọng giơ ngón cái.

Ba Đào rất vui mừng, "Chờ tối nay trở về tôi chuyển câu khen ngợi này cho bà nội tôi, nội nhất định sẽ rất vui".

Ứng Vọng thành tâm thật ý mà nói, "Tay nghề của bà nội cậu quả thật rất tốt".

Đang nói chuyện vui vẻ, Vu Hổ cũng đến rồi, hắn mang hai vại rau muối đến đây, là tự hắn muối, khẩu vị thiên ngọt, nhưng ăn vào rất giòn thanh, dùng để ăn kèm cháo nhất định không tồi.

Bao Xuân Diễm với Vi Hương là kết bạn đến, hai người vậy mà cũng mang theo đồ vật, là ớt dài ngâm, nghe nói là ớt bản địa ở quê các cô, ăn vào rất cay, đến lúc đó xào thức ăn có thể bỏ vào.

Ba Đào cảm thấy hứng thú tiến đến bên cạnh Vi Hương, cầm lấy lọ ớt ban đầu là lọ đựng đồ hộp lên nhìn, "Cái này xắt xào mề gà hẳn là rất ngon nhỉ?".

Lúc nói lời này ánh mắt hắn là nhìn Vi Hương.

Vi Hương theo lẽ thường mà trả lời, "Ừ, có thể".

Vu Hổ nói, "Nếu tương đối cay, vậy e là có vài người trong tiệm không dám ăn".

"Tôi có thể". Ba Đào nói ngay, "Dù sao cũng phải nếm thử món ăn khác nhau chứ".

Ứng Vọng từ sau khi Bao Xuân Diễm và Vi Hương tới thì vẫn luôn chú ý quan sát, sau đó cậu phát hiện trải qua một cái Tết, quan hệ giữa Vi Hương và Ba Đào quả thật thân thiết hơn rất nhiều, Ba Đào sẽ luôn điềm nhiên như không tiến đến bên cạnh Vi Hương nói chuyện với cô, mà Vi Hương cũng sẽ nghiêm túc trả lời. Quan hệ của hai người thoạt nhìn không có gì, nhưng nếu quan sát kĩ lại cảm giác có mờ ám.

Đương nhiên, cũng không phải là nói bọn họ đang yêu nhau, nhưng đôi bên hẳn là có thiện cảm, nhất là Ba Đào, sự chủ động của hắn rất khó bỏ qua.

Không có gì bất ngờ xảy ra, Vương Thanh Thanh là người đến cuối cùng, cô cũng mang theo quà cho mọi người, là một túi đường, mua trong cửa hàng mà nói giá cả cũng thuộc loại trên trung bình.

Nhân viên đến đông đủ không bao lâu, nhân viên của các lò mổ và trại chăn nuôi đã đưa nguyên liệu nấu ăn đặt trước tới, lúc này mọi người cũng liên tiếp bận rộn. Đương nhiên, gần một tháng không gặp, ở giữa còn cách một cái Tết, cho nên chuyện có thể nói giữa đôi bên là vô cùng nhiều, mà tất cả mọi người dưới tình huống không làm ảnh hưởng công việc có thể nói chuyện phiếm cười đùa.

Ba Đào bởi vì liên quan đến Vi Hương nên cũng biết anh trai và chị dâu của Bao Xuân Diễm đến thành phố Vĩnh An, lúc nói chuyện phiếm bèn hỏi một câu, sau đó Bao Xuân Diễm cũng nói một chút.

Đơn giản mà nói, chính là ngày hôm sau Bao Xuân Diễm đã dẫn theo Bao Xuân Mậu và Hồ Anh đi ra ngoài tìm việc, thuận tiện làm quen đường xung quanh. Khác với tình huống luống cuống khi vừa đến thành phố Vĩnh An của cô trước đây, hiện tại Bao Xuân Diễm đã quen biết một vài người, cho nên lúc dẫn anh trai và chị dâu đi tìm việc cũng không l* m*ng đến các công xưởng hỏi thăm thử vận may, mà là trước tiên hỏi thăm người quen, sau đó mới dựa theo những chuyện hỏi thăm được đi hỏi tình huống cụ thể từng cái một.

Nói gì thì nói, quả thật phải gọi là vận may của bọn họ tốt gặp được một việc.

Thành phố Vĩnh An có một con sông, trong sông bởi vì thời gian dài không được dọn dẹp đã tích tụ rất nhiều bùn lắng, bởi vậy lần này chính phủ quyết định lúc xây cầu xây đê sẽ tiện thể dọn dẹp bùn lắng trong sông một lượt, đây là công việc vừa bẩn vừa mệt, người địa phương gần như đều không muốn làm, cộng thêm thời hạn công trình gấp, cho nên cũng cần nhiều người, bên kia vẫn thiếu người.

Bao Xuân Mậu vốn là một người sinh ra ở nông thôn, có một đống sức lực, cũng không chê công việc như vậy, hơn nữa tiền lương một ngày năm đồng tiền, còn phụ trách hai bữa cơm, nên đi làm ngay.

Còn về Hồ Anh, công việc thể lực trên công trường chị không làm nổi, vẫn còn chưa ổn định công việc, bây giờ vẫn đang tìm khắp nơi.

"Không sao, bây giờ cơ hội làm việc nhiều, chắc chắn có thể tìm được". Vu Hổ an ủi nói.

Bao Xuân Diễm cười nói, "Tôi biết, tôi từng nghe ba mẹ nói, trước đây trong thôn có thể xuất hiện một công nhân thì đã là chuyện cả thôn vui mừng rồi, bây giờ cũng đã tốt hơn rất nhiều, bọn tôi cũng có thể ra ngoài xông pha một lần, cả nhà chúng tôi đều đã rất biết ơn".

Vu Hổ thổn thức, "Còn không phải sao, trước đây công nhân hiếm thấy lắm".

Công nhân hồi trước, thì đúng là công ăn việc làm ổn định, được săn đón chân chính, nói ra ngoài tuyệt đối khiến một đám người hâm mộ ghê gớm.

Thời gian khi bận rộn bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, nước lẩu trong nồi đã nấu lên, các loại nguyên liệu nấu ăn đã được rửa sạch, cắt sẵn và bày biện, lò than và lửa than cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ chờ mở cửa buôn bán đón khách đến cửa nữa thôi.

Một kì lễ Tết không gặp, mọi người còn rất mong chờ đối với chuyện buôn bán khách đến như mây đây!

Bàn khách thứ nhất đến tương đối sớm, mười giờ rưỡi đã đến cửa, bảy tám người, có người già có trẻ nhỏ, rất rõ ràng là cả gia đình, "Mở cửa thật này!".

Ba Đào đã sớm chuẩn bị sẵn sàng phục vụ lập tức nói, "Mời quý khách vào trong".

Người trẻ tuổi mời người lớn và trẻ con trong nhà, một bên nói chuyện một bên cuồn cuộn đi vào bên trong. Lúc chọn món ăn, bọn họ cũng chọn đầy một bàn lớn, thậm chí còn nhắc đi nhắc lại mấy câu cuối cùng cũng mở cửa rồi.

Bắt đầu từ bàn khách này, dường như giống với chạy theo số đông vậy, khách kéo đến như ong vỡ tổ, hơn nữa nếu không phải dẫn cả nhà theo thì chính là gọi bạn bè đến, bàn lớn tám người trong tiệm hoàn toàn không đủ số, bàn bốn người cũng bị chiếm sạch rất nhanh, cuối cùng cũng chỉ có bàn hai người là chậm một chút, nhưng vào giờ cơm lúc giữa trưa, trong tiệm đã không có một bàn trống, thậm chí bên ngoài vẫn còn một vài khách đang xếp hàng.

Không cần nói cũng biết, chuyện buôn bán đúng là tốt ghê gớm!

"Lâu rồi không ăn lẩu, tôi thèm lắm rồi!".

"Hôm nay nhất định phải ăn cho đủ, không uổng công lúc ăn Tết tôi nhớ thương nhiều ngày như vậy!".

"Tiếc là lúc Tết không mở cửa, bằng không đến ăn lẩu mới là chuyện tốt đẹp ấy".

"Đúng đúng đúng, bây giờ tôi còn tiếc nuối lúc Tết không có lẩu ăn, lúc ấy họ hàng nhà tôi đều về, tôi nói với bọn họ món lẩu này ăn ngon lắm bọn họ còn không tin".

"Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút".

"...".

Hóa ra rất nhiều người đều là vì thời gian trong lúc nghỉ Tết có hơi lâu nên bị thèm, lúc này đây tất cả là đang chi tiêu trả thù.

Chờ sau khi tính sổ buổi tối, cả người Ứng Vọng đều bị chấn động rồi, chẳng vì gì khác, doanh thu hôm nay vậy mà vượt qua bốn trăm, suýt chút nữa đã đạt năm trăm đồng!

Phải biết, trước Tết một ngày kiếm nhiều nhất cũng chỉ hơn ba trăm đồng! Mà lúc này đây, gần như tăng gấp đôi!

"Anh không tính sai chứ?". Ứng Vọng nuốt nước miếng một cái, nói với Ngụy Vân Thư.

"Không tính sai". Ngụy Vân Thư nói, "Nguyên liệu nấu ăn hôm nay bán ra bày ở đó, có doanh thu thế này cũng không ngoài dự tính".

Ứng Vọng lẩm bẩm, "Chi tiêu trả thù quá đáng sợ, thảo nào rất nhiều người muốn làm hunger marketing, bây giờ xem như em đã mở mang kiến thức rồi".

Ngụy Vân Thư đặt sổ sách xuống, "Cũng chỉ trong mấy ngày này thôi, sau này có thể sẽ có chút giảm xuống".

"Bình thường". Ứng Vọng vươn tay lấy sổ sách qua lật xem một chút, nhìn lợi nhuận bên trên từ ban đầu lúc khai trương cho đến hiện tại, vui sướng trong lòng quả thật sắp không kiềm chế được, "Tiệm của chúng ta quả đúng là chậu châu báu, sau này quả thật không lo ăn uống rồi".

Ngụy Vân Thư nhìn cậu cười, "Đúng vậy, tay nghề của em tốt".

Ứng Vọng liếc anh một cái, "Chỉ biết khen suông ngoài miệng".

"Không chỉ thế". Ngụy Vân Thư sáp đến gần, một nụ hôn rơi xuống trên môi cậu.

Ứng Vọng không kịp chuẩn bị sửng sốt mở to mắt.

Ngụy Vân Thư lại tiến lên một chút, hôn lên mí mắt của Ứng Vọng, tiếp đó mũi chạm mũi, mắt đối mắt với cậu, nói, "Anh còn biết hành động thực tế".

Gò má Ứng Vọng ửng đỏ, nhưng trong mắt lại đong đầy hạnh phúc, sáng lấp lánh.

Dáng vẻ này quả thật khiến Ngụy Vân Thư không kiềm chế được, anh vươn tay kéo người lại, sau đó cúi đầu ngậm lấy môi Ứng Vọng, cùng cậu trao nhau một nụ hôn thật dài.

Thân thể thiếu niên bao giờ cũng xao động, không bao lâu đã hôn đến phòng ngủ, thân thể chui vào trong ổ chăn, chỉ chốc lát sau đã có những âm thanh khe khẽ truyền ra.

Bởi vì liên quan đến thể lực, hai người chỉ làm một lần. Nhưng dù vậy, Ứng Vọng vẫn có loại cảm giác mệt đến không nhúc nhích nổi, cả người không còn chút sức lực nào, nhưng không ngủ được.

Cậu tỉnh táo nhìn Ngụy Vân Thư bưng nước đến đây giúp cậu lau chùi, chờ đến khi xử lí sạch sẽ, thân thể vốn ửng đỏ chưa tan của cậu trở nên đỏ hơn, cũng may mặc quần áo vào, nếu không quả thật phải che mặt giả vờ ngủ.

Ngụy Vân Thư nhìn Ứng Vọng giả làm đà điểu, lên giường ôm người vào trong lòng ngực sau đó nhỏ giọng nói, "Sao lại e lệ thế này? Vừa rồi còn ôm anh thật chặt cơ mà".

Ứng Vọng đánh anh một cái, "Anh nói bậy gì đó".

"Nào có nói bậy?". Giọng của Ngụy Vân Thư rất thấp, ghé vào bên tai Ứng Vọng giống như đang thì thầm, "Vừa nãy lẽ nào không phải em rất... Ưm".

Ứng Vọng dùng tay che miệng Ngụy Vân Thư lại, không cho anh nói tiếp.

Ngụy Vân Thư lại hôn lên lòng bàn tay cậu.

Ứng Vọng giống như bị phỏng, "vèo" một cái rút tay về, dẫn đến Ngụy Vân Thư cười khẽ một trận.

Nghe tiếng cười này, cả người Ứng Vọng giống như bị thiêu cháy, "Không được cười".

Cậu không nói còn đỡ, càng nói Ngụy Vân Thư càng cười lớn tiếng. Sau cùng, Ứng Vọng rốt cuộc bị anh cười đến bực, khuỷu tay thúc thẳng lên trước ngực anh một cái, đau đến Ngụy Vân Thư shss một tiếng lớn.

Ứng Vọng cười khẩy, "Anh diễn tiếp đi".

Thấy cậu không mắc lừa, Ngụy Vân Thư lập tức đổi cách nói, "Bé yêu quả nhiên có đôi mắt tinh tường, mấy chiêu trò lặt vặt này của anh hoàn toàn không lừa được em".

Hai từ "bé yêu" này vừa xuất hiện, sắc mặt Ứng Vọng phút chốc đỏ bừng, nhưng khóe môi vẫn mỉm cười, "Lời ngon tiếng ngọt".

Ngụy Vân Thư mặt áp sát mặt với cậu, nụ cười hạnh phúc tuôn trào ra từ tận đáy lòng, không trộn lẫn chút giả dối nào, "Chỉ lời ngon tiếng ngọt với bé yêu thôi".

Không có ai sẽ không thích nghe lời ngon tiếng ngọt, nhất là người mình thích nói cho mình nghe, niềm vui vẻ và hạnh phúc ấy sẽ càng mãnh liệt hơn.

Ứng Vọng cũng không ngoại lệ.

Cậu nắm tay Ngụy Vân Thư, không bao lâu đã chủ động đan mười ngón tay vào nhau, nhỏ giọng giống như làm nũng nói, "Vân Thư, eo của em có chút đau".

Ngụy Vân Thư đã đưa tay bắt đầu giúp cậu xoa bóp.

Sức lực trên tay Ngụy Vân Thư không mạnh, sợ sức lực của mình mạnh sẽ còn hỏi cậu thích hợp hay không, dưới sự chỉ điểm của Ứng Vọng, loại xoa bóp này quả đúng là thoải mái, thoải mái đến mức Ứng Vọng bắt đầu mệt rã rời.

Ngụy Vân Thư vốn đang dịu dàng nói mấy lời thầm kín với cậu, sau đó thì phát hiện đối phương một lúc lâu chưa lên tiếng trả lời, thăm dò gọi một tiếng, quả nhiên đã ngủ rồi.

Ngụy Vân Thư mỉm cười dịu dàng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên thái dương của cậu, "Bé yêu, ngủ ngon".

Trong giấc mộng, đuôi mày khóe mắt của Ứng Vọng đều giãn ra, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp.

Bình Luận (0)
Comment