Trong sự bận rộn mỗi ngày ở tiệm lẩu, thời gian thoáng cái trôi qua.
Chẳng mấy chốc sinh viên đã đi học lại, có quần thể sinh viên này thêm vào, chuyện buôn bán của Tiệm lẩu Vọng Thư rõ ràng tốt hơn, mỗi ngày không chỉ riêng lúc giờ cơm đông người, ngay cả lúc không phải giờ cơm cũng có rất nhiều người vào tiệm. Mà buổi tối lúc tính sổ, doanh thu vậy mà đã vượt năm trăm đồng!
Lợi nhuận một ngày đã sắp bằng tiền lương ba tháng của nhân viên, khiến người ta không thể không xuýt xoa.
Đương nhiên, đi đôi với làm ăn khấm khá chính là công việc lúc nào cũng bận rộn, cả một ngày gần như không được nhàn rỗi, không nói người khác, ngay cả bản thân Ứng Vọng cũng vô cùng mệt mỏi.
Vì thế, sau khi Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư bàn bạc đã quyết định tuyển thêm một người làm nhân viên tiệm, công tác chủ yếu là ở phía sau bếp giúp đỡ chuẩn bị đồ ăn và rửa chén. Dưới sự đề nghị của Ngụy Vân Thư, Ứng Vọng định sau này sẽ để Vu Hổ đến chịu trách nhiệm chính chuyện sau bếp, mà bản thân cậu thì phụ trách cung cấp cốt lẩu, cứ như vậy phân hết tất cả những chuyện thu xếp rửa rau, rửa chén, thái thịt mỗi ngày ra ngoài cho đốc công phụ trách, cậu có thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tuy rằng Ứng Vọng thích nấu ăn, nhưng mỗi ngày mệt như vậy quả thật cậu không chịu nổi, Ngụy Vân Thư vừa đề nghị cậu đã động lòng, nhưng trước khi an bày những chuyện này cậu nói chuyện riêng với Vu Hổ một lần, hỏi hắn có bằng lòng đảm nhiệm chức quản lí nhỏ này hay không, tiền lương mỗi tháng nhiều hơn người khác hai mươi đồng tiền.
Đương nhiên Vu Hổ bằng lòng rồi!
Cứ như vậy thân phận địa vị cao lên không nói, đãi ngộ còn không tồi, chuyện thế này sao có thể không muốn chứ?!
Vì thế, sự việc đã ngầm quyết định xong như vậy.
Song, không chỉ có tiền lương của Vu Hổ tăng, tiền lương mỗi tháng của những người khác trong tiệm Ứng Vọng cũng tăng lên mười đồng tiền, nói cách khác, tiền lương mỗi tháng của mỗi người bọn họ bây giờ là một trăm năm mươi đồng tiền, mà Vu Hổ là một trăm bảy mươi đồng.
Tiền lương này ở thành phố Vĩnh An đã xem như không thấp, thuộc về nhóm trên trung bình, cộng thêm mỗi ngày phụ trách hai bữa cơm, đãi ngộ này đã xem như tốt nhất rồi.
Nhóm nhân viên trong tiệm sau khi nghe chuyện này mỗi người đều vô cùng phấn khởi, tuy rằng bây giờ bên ngoài mỗi ngày mỗi vẻ, nhưng mới đi làm không bao nhiêu tháng đã tăng lương đây đã là vô cùng hiếm có rồi!
Đến khi Ứng Vọng vừa muốn tuyển thêm một nhân viên nữa ai nấy đều chú ý, trong lòng nhanh chóng cân nhắc trong bạn bè và họ hàng của mình có ai có thể làm công việc này hay không.
"Sạch sẽ, chịu khó, không lười biếng đây là điều thứ nhất, với lại còn phải có kĩ năng bếp cơ sở nhất định, ví dụ như những việc thái thịt cắt rau này nhất định phải quen thuộc, không cần phải chuyên nghiệp như Vu Hổ, nhưng chưa từng đụng dao chắc chắn không được".
Ứng Vọng đưa ra mấy yêu cầu liên tiếp, tuy rằng có hơi cao, nhưng cũng xem như không quá mức, ít nhất vào những năm này rất nhiều người đều có thể làm.
Bao Xuân Diễm thoáng chốc đã nghĩ tới chị dâu Hồ Anh của mình. Sau khi đến thành phố Vĩnh An chị tự mình chạy hơn mười ngày, sau đó rốt cuộc tìm được một công việc trong cửa hàng quần áo, công việc chủ yếu mỗi ngày chính là hỗ trợ dọn quần áo, thuận tiện treo quần áo lên bên trong cửa hàng, chuẩn bị bổ sung kho hàng bất cứ lúc nào. Công việc không có bất cứ yêu cầu kĩ thuật nào, cho nên tiền lương cũng không quá cao, mỗi tháng chỉ một trăm mười đồng tiền. Trái lại bản thân chị thấy đủ, ít nhất có việc làm, mỗi tháng có tiền lương lãnh, nhưng mỗi ngày đi làm lại không quá nhẹ nhàng, hơn nữa chỉ phụ trách một bữa cơm buổi trưa.
So với công việc này, tiền lương ở tiệm lẩu cao hơn, thức ăn cũng ngon, quả thật là một công việc tốt hơn.
Bao Xuân Diễm nhanh chóng liệt kê một ít ưu điểm của Hồ Anh. Không thể nghi ngờ chị là một người phụ nữ rất giỏi giang, cũng là người thích sạch sẽ, trong nhà mỗi ngày đều được chị dọn dẹp ngay ngắn gọn gàng. Nhất là anh trai cô làm việc ở chỗ bẩn, mỗi ngày trở về nhất định phải thay quần áo sạch sẽ, trời lạnh chị dâu cũng sẽ giặt quần áo mỗi ngày. Hơn nữa chị làm việc rất nhanh nhẹn, không xem như mạnh mẽ vang dội, nhưng tuyệt đối không lề mề. Ngoài những chuyện này ra, chị cũng biết nấu cơm, cho dù là ở quê hay là ở chỗ này, công việc bếp núc chị làm cũng không ít, tuy rằng tay nghề có khả năng thua sếp và Vu Hổ, nhưng tuyệt đối không thua người bình thường...
Bao Xuân Diễm cân nhắc cẩn thận một chút, cảm thấy Hồ Anh có lẽ có cơ hội, vì thế chờ sau khi mọi người tan làm cô quyết đoán đi tìm Ứng Vọng đề cử một chút.
Đương nhiên Ứng Vọng đã từng nghe chuyện của chị dâu cô, bèn hỏi, "Trước đó hình như tôi nghe mọi người nói chị ấy đã có công việc rồi?".
"Đúng là đã có công việc, làm việc trong một cửa hàng quần áo". Bao Xuân Diễm không giấu giếm, thành thật nói rõ, "Chỉ là cảm thấy chị ấy vẫn có thể đến trong tiệm của chúng ta thử một chút, chị ấy làm việc rất nhanh nhẹn, thích sạch sẽ cũng biết một ít chuyện bếp núc".
Ứng Vọng đã hiểu, con người thường đi đến chỗ cao.
Cho nên cậu cũng không từ chối, "Có thể để chị ấy đến phỏng vấn, nhưng thông qua được hay không phải xem tình huống thực tế, tôi sẽ không vì cô mà nới tay".
Bao Xuân Diễm yên tâm, "Cảm ơn sếp nhỏ, có cơ hội phỏng vấn là được, còn được hay không phải xem bản lĩnh cá nhân của chị dâu tôi rồi".
Ứng Vọng cho câu trả lời chắc chắn, "Vậy cô bảo chị ấy ngày mai đến đây đi".
Bao Xuân Diễm vội vàng đáp lời.
Buổi tối hôm đó sau khi trở về Bao Xuân Diễm nói ngay chuyện này cho Hồ Anh, tất nhiên hai người vô cùng vui mừng, Hồ Anh lập tức nói, "Sáng mai chị đến cửa hàng xin nghỉ phép ngay, sau đó thì đi phỏng vấn!".
Tiền lương một tháng một trăm năm mươi đồng, nhiều hơn bốn mươi đồng so với công việc hiện tại của chị! Hơn nữa còn bao hai bữa cơm, nghe nói cơm nước mỗi ngày lại đều vô cùng phong phú!
"Thế này cũng được". Bao Xuân Mậu bỏ quần áo dơ dính rất nhiều nước bùn vào thau giặt đồ, "Ngộ nhỡ không đậu phỏng vấn, không đến mức mất luôn công việc hiện tại".
"Phỉ phui cái mồm!". Hồ Anh trợn mắt hung hăng lườm hắn một cái, "Nói bậy gì đó!".
Bao Xuân Mậu cũng vội vàng phỉ phui hai tiếng, lấy lòng nói, "Nhất định có thể đậu, nhất định có thể đậu".
Bao Xuân Diễm không để ý tới lời Bao Xuân Mậu, mà là nói kĩ càng tỉ mỉ với Hồ Anh một vài thông tin then chốt, ví dụ như lúc phỏng vấn ngày mai nhất định phải chỉnh trang bản thân gọn gàng sạch sẽ, tốt nhất gội đầu trước, sau đó chải tóc kĩ lưỡng, móng tay không thể có đồ bẩn, quần áo tốt nhất đừng quá bẩn, nói chuyện phải tự nhiên đúng mức, phải cố hết sức thể hiện ra những phẩm chất của mình như thật thà, siêng năng, ưa sạch sẽ vân vân, nếu sếp hỏi một vài câu hỏi bản thân không biết thì tốt nhất nên trả lời trung thực nói không biết, tóm lại đừng dùng mánh khóe, bằng không sẽ để lại ấn tượng không được tốt.
Lúc Bao Xuân Diễm nói Vi Hương cũng ở bên cạnh bổ sung, cả người Hồ Anh đều trở nên căng thẳng, hận bản thân không thể có tám cái tai, sau đó ghi nhớ thật kĩ từng chữ một vào trong lòng.
Căng thẳng thế nào đi nữa, thì thời gian phỏng vấn vẫn đến thôi.
Ấn tượng đầu tiên của Ứng Vọng đối với Hồ Anh chính là lanh lẹ, tuy rằng lúc chị nói chuyện có chút căng thẳng, nhưng nhìn tướng mạo thì là một người dứt khoát. Đến khi Ứng Vọng để chị đi làm việc thử thì đặc điểm này của chị lại càng rõ ràng, chị làm việc vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa là kiểu người không lề mề, tốc độ rất nhanh.
Quan sát mấy giờ Ứng Vọng đã cảm thấy tìm đúng người, chờ đến giờ ăn cơm buổi chiều Ứng Vọng trực tiếp thông báo chị đã thông qua phỏng vấn, ngày mai là có thể đến đi làm, thời gian thử việc đến cuối tháng này, tiền lương một ngày ba đồng tiền, tháng sau nếu có thể chuyển chính thức mà nói lương tháng sẽ là một trăm năm mươi đồng.
Hồ Anh lập tức mỉm cười, vội vàng trả lời.
Nhân cơ hội này, Ứng Vọng lại nói với mọi người chuyện về sau Vu Hổ sẽ quản lí sau bếp, ngoài Ngụy Vân Thư ra những người khác đều có chút ngoài ý muốn, sau đó chính là hâm mộ.
Đi làm nửa năm, vậy mà đã lên làm quản lí rồi, chuyện này tốt biết bao!
Vu Hổ nhìn ánh mắt hâm mộ của mọi người, bề ngoài sắc mặt hắn cũng rất bình tĩnh, chẳng qua là vào thời khắc mọi việc trở thành sự thật này, trong lòng vẫn rất kích động.
Phải biết, ban đầu lúc hắn tìm công việc này chẳng qua là muốn tìm tạm một nơi kiếm ăn trước, đã chuẩn bị sẵn tâm lí khi tiệm lẩu đóng cửa hắn sẽ tiếp tục tìm công việc khác, kết quả không nghĩ đến, chuyện buôn bán của tiệm này từ lúc khai trương vẫn luôn rất tốt, cho tới bây giờ chuyện buôn bán cũng là càng ngày càng tốt, mà hắn không chỉ có không mất việc, mà còn thăng chức tăng lương!
Một tháng một trăm bảy mươi đồng đấy!
Sáng sớm hôm sau, Hồ Anh cũng đi theo Bao Xuân Diễm và Vi Hương cùng nhau đến làm, lúc bắt đầu làm Ứng Vọng còn đặc biệt phân chia công việc cho từng người sau bếp, Vu Hổ không có gì để nói, hắn chính là quản lí kiêm chức đầu bếp, mà Vi Hương và Hồ Anh cùng nhau phụ trách những chuyện khác, bao gồm nhưng không giới hạn trong rửa rau, xắt nguyên liệu, bày biện khay, rửa chén,... những chuyện này đều là việc bọn họ phải làm, giống như chuyện thái thịt này, hai người cũng phải làm.
Đương nhiên, Vi Hương và Hồ Anh đều không có không thích ứng, thậm chí hai người còn nghĩ bản thân sau này có phải cũng có thể thăng chức tăng lương hay không cơ đấy!
Ứng Vọng buông tay quan sát cả buổi sáng, phát hiện bọn họ có chút luống cuống tay chân. Vu Hổ hoàn toàn chưa thích ứng với thân phận chỉ huy của mình, cho nên vào lúc sắp xếp người khác làm việc thường không biết nên sắp xếp thế nào; Hồ Anh là một nhân viên mới, bởi vì tương đối nhiều nguyên do khi công tác sau bếp, trong lúc nhất thời cũng có chút không biết bắt tay vào làm thế nào; trái lại nhân viên cũ Vi Hương thích ứng rất tốt, gần như không chút hỗn loạn.
Có điều những chuyện này đều là hiện tượng bình thường, cải cách ấy mà, dù sao cũng phải dùng chút thời gian để thích ứng.
Mà nhân viên mới Hồ Anh thì sao, chị chỉ cảm thấy cả buổi sáng hôm nay thật sự mệt mỏi. Chuyện buôn bán trong tiệm vô cùng tốt, từ một khắc mở cửa buôn bán kia thì lục tục có người tiến vào sau đó chính là giờ cao điểm lúc ăn trưa, lúc này người bận rộn đến mức có thể nói là chân không chạm đất, đừng nói lười biếng, ngay cả uống miếng nước cũng chưa có thời gian uống.
Vào ngay lúc này, Hồ Anh đã thật sự được chứng kiến một phen cái gì gọi là buôn bán tốt, chị đã được mở mang tầm mắt.
Lúc ăn cơm buổi trưa, Hồ Anh còn lén nói với Bao Xuân Diễm và Vi Hương, "Khó trách tiền lương cao như vậy, buôn bán tốt thế này, chắc chắn hai sếp kiếm không ít".
"Đó là đương nhiên". Bao Xuân Diễm nói, "Món lẩu này rất mới lạ, cả thành phố Vĩnh An chỉ có một tiệm này, hơn nữa năm nay không chỉ có người ở gần đây tới ăn, mà còn có vài người ở chỗ xa hơn một chút nghe danh mà đến. Đông người, chuyện buôn bán nhất định cũng tốt hơn, bằng không hai sếp cũng sẽ không tuyển thêm một người vào làm".
"Vậy cũng đúng". Hồ Anh hiểu rõ nói, "Chuyện này quả thật là vận may của chị tốt, có cơ hội ngay tức khắc".
Vi Hương nghe thế bèn nói, "Vận may của chúng ta đều tốt, tìm được một công việc tốt như vậy không nói, ngay cả tiền lương cũng tăng".
Bao Xuân Diễm và Hồ Anh gật đầu.
Còn không phải sao, tiền lương một trăm năm mươi đồng tiền, so sánh với rất nhiều người khác kia đã xem như lương rất cao rồi, tuy rằng không danh giá bằng công nhân trong công xưởng, nhưng cũng tuyệt đối không thua! Phải nói tỉ mỉ thì, đãi ngộ của công nhân trong công xưởng có khả năng còn chưa bằng bọn họ đâu!
Bọn họ nghe nói, hiện tại rất nhiều công xưởng quốc doanh đều đang khất nợ tiền lương, hơn nữa hiệu quả và lợi ích trong xưởng cũng không quá tốt, tiền lương kia sau này có thể nhận được hay không còn khó mà nói đây.
Cho nên, công việc hiện tại của bọn họ thoạt nhìn là hộ cá thể, nhưng ít nhất tiền lương mỗi ngày mỗi tháng đều lãnh đến tay đúng hạn, chuyện khác đều là hư không, nhận đến tay, ăn vào miệng thì mới là sự thật.
"Được rồi, cũng đừng nói những chuyện này, nhanh chóng ăn cơm rồi thay người khác thôi, bọn họ còn chưa có ăn đấy". Mấy người họ nói với nhau vài câu, Bao Xuân Diễm chủ động kết thúc đề tài này, không muốn nói thêm nữa.
Vi Hương và Hồ Anh cũng lập tức không nhiều lời thêm, nhanh chóng ăn cơm đi làm việc.