Kinh Doanh Ăn Uống Ở Thời Bao Cấp

Chương 70

Sau khi giao ra chuyện sau bếp Ứng Vọng quả đúng là đã trải qua một quãng thời gian thảnh thơi.

Hiện tại cậu chỉ cần nấu sẵn cốt lẩu tê cay trước khi dùng hết, sau đó có thể dùng được mấy ngày, nếu như cậu muốn, thậm chí mấy ngày đó cậu đều có thể không cần ra tiệm.

Đương nhiên, bản thân cậu sống ở ngay phía sau tiệm, cơm nước mỗi ngày đều dùng nồi sau bếp, không có khả năng không ra tiệm.

Nhưng quả thật đã bớt việc, cũng không mệt mỏi như trước đây!

Mà bên phía Ngụy Vân Thư thì sao, từ lúc bắt đầu thu ngân là do Vương Thanh Thanh phụ trách, anh chỉ cần tính toán sổ sách mỗi tối, nếu như không giúp tiếp đón khách hàng ở đại sảnh, thế thì chuyện của anh cũng rất ít.

Sau khi Ứng Vọng cho bản thân nghỉ ngơi, thỉnh thoảng Ngụy Vân Thư cũng cho mình ngày nghỉ, hai người thường xuyên cùng nhau đi ra ngoài, chỗ này ăn xiên que chỗ kia đi dạo, đã ăn qua không ít món ăn.

Có điều rất nhanh, một chuyện đã được nhắc đến từ năm ngoái đến năm nay lại một lần nữa được người ta lấy ra nói, đó là lẩu một người.

"Chủ tiệm, thật sự không cân nhắc ra mắt lẩu một người hả?".

"Chủ tiệm, một người ăn nồi nhỏ hoàn toàn không ăn hết, tôi cũng không tìm được người cùng đi ăn lẩu với tôi".

"Chủ tiệm, lẩu một người, suy xét một chút đi mà, đắt một chút cũng không sao".

"...".

Không ít khách hàng đều nhắc lại chuyện này, nên Ứng Vọng bắt đầu nghiêm túc cân nhắc.

"Thật ra...". Ứng Vọng vuốt cằm nói, "Làm thì có thể làm, nhưng phải đổi hình thức".

Ngụy Vân Thư nhướng mày.

Ứng Vọng nói, "Chẳng qua tốt nhất là có một cửa hàng mặt tiền mới, bằng không trong tiệm bây giờ thật sự không phát huy được".

Ngụy Vân Thư cười, "Như thế này không phải vừa khéo sao".

Ứng Vọng khó hiểu, "Có ý gì?".

Ngụy Vân Thư nói, "Sáng nay anh đi ra ngoài một chuyến, vừa lúc có được một tin tức, nói là có người muốn bán nhà".

"Bán nhà?". Ứng Vọng ngạc nhiên, "Nhà gì, tình huống thế nào?".

Ngụy Vân Thư thấy cậu rất kích động, bèn kéo người ngồi xuống, sau đó nói ra cặn kẽ, "Là một ngôi nhà nhỏ lâu năm kiểu cũ, thuộc về loại mua về phải đập đi xây lại".

"Đập đi xây lại thì đập đi xây lại, chỉ là vì sao muốn bán đi?". Ứng Vọng nói, "Nếu em nhớ không sai mà nói, bây giờ rất nhiều gia đình đều thiếu nhà ở, hơn nữa cũng rất hiếm người sẽ bán nhà, đây đâu phải là thời kì phát đạt của ngành bất động sản".

"Loại tình huống em nói đúng là rất nhiều, nhưng đối với gia đình có điều kiện khá tốt, nhà cửa cũng quả thật không ít". Ngụy Vân Thư giải thích, "Không nói chuyện khác, chỉ riêng người sửa lại án xử sai những năm đó, nhà cửa ban đầu của bọn họ cũng đã được trả về, nhà cửa coi như cũng không ít. Hơn nữa rất nhiều nhà cửa đều bị người đến sau giày xéo đến không còn hình dạng, đợi đến khi chủ cũ lấy về chắc chắn sẽ thấy chướng mắt".

Ứng Vọng đã hiểu một chút, "Nhà này cũng vậy à?".

"Gần vậy". Ngụy Vân Thư nói, "Nhà này ban đầu cũng là gia đình giàu có, bất động sản trong nhà không ít, hiện tại ông cụ làm chủ trong nhà đã mất, mấy anh em bên dưới tranh giành gia sản, người nào cũng chê cái nhà này quá cũ kĩ tồi tàn chắc chắn không cách nào cho người ở, mà xây lại cái khác phải tốn một số tiền, vậy thì lỗ rồi, ai cũng không cam lòng bỏ ra, hơn nữa bất động sản khác cộng lại vừa vặn mỗi người một căn, cho nên tranh chấp qua lại bèn quyết định dứt khoát bán nhà đi cho xong, sau đó trực tiếp chia tiền".

Ứng Vọng nghe được vẻ mặt phức tạp, "Gia đình giàu có à".

Người ta nhà cửa cũng có mấy căn!

Trái lại Ngụy Vân Thư đã tập mãi thành quen, "Người có tiền trong vùng ấy mà, có mấy căn nhà cũng là bình thường".

Ứng Vọng lau mặt một cái, thu lại chút cảm giác chua xót kia, hỏi cặn kẽ, "Nhà rộng bao nhiêu, cần bao nhiêu tiền?".

Ngụy Vân Thư nói, "Chỉ là một căn nhà nhỏ, khoảng một trăm mét vuông, bởi vì khu vực tương đối hẻo lánh, cộng thêm hoàn toàn không thể cho người ở được, cho nên báo giá sáu mươi nghìn đồng, anh đã nói chuyện với người ta, bước đầu nói thành năm mươi bảy nghìn. Nếu như lại thân hơn một chút, hẳn là vẫn có thể giảm thêm một ít".

Trong đầu Ứng Vọng nhanh chóng tính toán.

Trước mắt giá nhà bình thường ở thành phố Vĩnh An vào khoảng tám trăm, còn là thuộc về khu vực khá tốt, nếu như ở trung tâm thành phố bên kia thì phải đắt hơn một chút, đại khái gần một nghìn. Mà địa phương có vị trí tương đối hẻo lánh giá nhà dao động khoảng sáu trăm rưỡi đến bảy trăm đồng. Đương nhiên, giá nhà này đều là những ngôi nhà người có thể ở, ít nhất không cần lo lắng chuyện đổ sập. Mà căn nhà hiện tại này nói là bán nhà, nhưng thật ra là đang bán miếng đất nền kia, sau này bọn họ còn phải mời người đến phá bỏ cơ! Đây cũng là chuyện cần bỏ tiền ra thuê người đến làm.

Năm mươi bảy nghìn một trăm mét vuông, cũng chính là một mét vuông năm trăm bảy mươi, xét theo giá thị trường hiện nay mà nói, không đến mức đắt nhưng cũng tuyệt đối không rẻ.

Đương nhiên, cậu là người biết tương lai.

Nghĩ đến đây, Ứng Vọng nói ngay, "Mua!".

Bây giờ năm mươi bảy nghìn có thể mua một trăm mét vuông, sau này năm mươi bảy nghìn chính là ngay cả một cái WC cũng không mua nổi!

Dĩ nhiên, mười nghìn đồng tiền ở hai thời đại bản thân nó đã có sự khác biệt to lớn về giá trị.

"Tất nhiên phải mua". Ngụy Vân Thư nói, "Tiền càng để càng mất giá, chỉ có đầu tư mới có thể giữ được giá trị".

Ứng Vọng rất hiểu, chỉ là...

"Hình như chúng ta không đủ tiền". Cậu nhíu mày.

Bắt đầu từ năm ngoái làm buôn bán ở thành phố Bạch Vân cho đến hiện tại, tiền tiết kiệm của hai người bọn họ cũng chỉ tăng lên hơn bốn mươi chưa đến năm mươi nghìn, cho dù người ta giảm thêm đi nữa cũng không có khả năng trực tiếp giảm mười nghìn đồng.

Ngụy Vân Thư lại không để ý, "Em đừng lo lắng chuyện tiền bạc, anh có thể lấy ra được".

Ứng Vọng tò mò, "Anh lấy thế nào?".

Ngụy Vân Thư nói, "Năm trước làm một ít đầu tư, bây giờ hẳn là có thể nhận một khoản hoa hồng rồi".

Ứng Vọng: "???".

"Khi nào?".

"Khi chưa đến Tết đó, đã nói với em anh phải ra ngoài bàn chuyện hợp tác, quên rồi hả?". Ngụy Vân Thư thưởng thức ngón tay cậu.

Ứng Vọng cẩn thận nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra. Khoảng thời gian đó sắp nghỉ hè, cho nên nhóm sinh viên nắm chặt thời gian đến ăn lẩu, bởi vậy chuyện buôn bán trong tiệm vô cùng bận rộn, mỗi ngày cậu đều mệt đến mức phải gọi là sức cùng lực kiệt, vì thế ngày đó Vân Thư báo với cậu một tiếng sau khi cậu ra hiệu đã biết cũng không để trong lòng, sau đó cũng quên luôn.

Ứng Vọng ảo não, "Anh không nói thì đúng là quên mất thật".

Ngụy Vân Thư chậc một tiếng.

Ứng Vọng tươi cười lấy lòng, "Do em bận quá trời, em sai".

Ngụy Vân Thư bất mãn, "Chỉ như vậy?".

Ứng Vọng lại gần hôn anh một cái, sau đó bị Ngụy Vân Thư tóm lấy sau khi hôn một lúc lâu mới vừa lòng.

Lúc này Ứng Vọng bèn cảm thấy may mắn là hai người nói chuyện này ở phòng khách, nhân viên trong tiệm sẽ không tiến vào...

Lấy lại hơi trong chốc lát, Ứng Vọng mới quan tâm hỏi, "Không đầu tư lỗ chứ?".

Ngụy Vân Thư như có như không vuốt tóc Ứng Vọng, "Không lỗ, còn kiếm lời một ít".

Ứng Vọng tức khắc yên tâm, "Vậy là tốt rồi".

Ngụy Vân Thư cười nói, "Không dám nói chuyện khác, nhưng chắc chắn có thể gom đủ tiền mua nhà".

Nghe vậy, hai mắt Ứng Vọng sáng lên, "Vậy anh tranh thủ thời gian đàm phán mua lại nhà đi".

Ngụy Vân Thư cúi đầu hôn lên mắt cậu, "Được".

Năng lực làm việc của Ngụy Vân Thư là không thể nghi ngờ, không đến hai ngày đã thương lượng thành năm mươi lăm nghìn, sau đó cầm lấy hai mươi nghìn từ chỗ Ứng Vọng, trực tiếp đi sang tên luôn.

Ngoài dự đoán của Ứng Vọng chính là nhà do cậu đứng tên.

Ứng Vọng không chịu, "Sao lại ghi tên em? Ghi tên anh".

"Ghi em trước". Ngụy Vân Thư cũng không chịu, "Giữa anh và em không cần thiết phải phân chia rõ ràng như vậy, lần này ghi tên em, lần sau ghi tên anh".

Ứng Vọng nhíu mày, "Nhưng phần lớn đều là tiền của anh".

Ngụy Vân Thư hỏi lại, "Lẽ nào cái này không phải tiền của chúng ta? Huống hồ của anh còn không phải của em à? Hay là nói, ở trong mắt em, em là em, anh là anh, chúng ta không thể cùng nhau sử dụng những tài sản này?".

Ứng Vọng bị anh hỏi đến á khẩu không trả lời được.

Quan hệ giữa hai người bọn họ, đã định sẵn là không có cách được thừa nhận trên giấy tờ, về mặt pháp luật bọn họ không có biện pháp trở thành người thân của đối phương. Nhưng ở trong lòng cậu, Vân Thư lại là người quan trọng nhất đời này, là người thân còn thân thiết hơn bất cứ người nào, là người yêu cậu có thể vĩnh viễn tín nhiệm.

Ứng Vọng không nói được câu phản bác nào, chỉ có thể nói, "Được, vậy thì ghi tên của em".

Ngụy Vân Thư nở nụ cười.

Sau khi sang tên xong, ví cũng sắp rỗng tuếch, nhưng không sao, Tiệm lẩu Vọng Thư vẫn còn đang buôn bán, mà cậu còn có một miếng đất.

Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư thương lượng một chút, dứt khoát quyết định xây nhà lầu, hiện tại số tầng cao nhất cho phép xây là sáu tầng, nhưng nhà này bọn họ quyết định để mình ở, có khả năng sau này sẽ giữ lại tầng một làm cửa hàng, nhưng mấy tầng bên trên cũng đủ bọn họ ở, cho nên không cần xây quá cao, năm tầng là vừa đủ, chủ yếu cũng là vì xây quá cao lười leo cầu thang.

Ngụy Vân Thư có biết một đội xây dựng làm độc lập, vừa vặn còn được anh đầu tư trước đây, lúc này cứ trực tiếp kéo đến hỗ trợ xây nhà.

Trải qua thảo luận, bọn họ quyết định tầng 1 trực tiếp xây một cái cửa hàng, tầng 2, 3, 4, 5 xây thành nhà dân, dựa theo bố cục ba phòng ngủ hai phòng sinh hoạt một phòng bếp một phòng vệ sinh. Sau này bản thân bọn họ ở tầng 3, tầng 2, 4 và 5 đều có thể cho thuê. Mỗi tầng ba phòng ngủ, thế này đã hoàn toàn đủ một gia đình ở, cho dù người nhiều một chút cũng sẽ không có vẻ quá chật, chung quy nhà cửa những năm này đều là được trong xưởng chia cho, càng chật chội và nhỏ hơn, bên trong thường là vách ngăn nối vách ngăn. Còn như cửa hàng thì xem xét thêm, cho dù là tự mình kinh doanh hay là cho thuê đều sẽ không thua lỗ.

Bởi vì từng sống ở thời hiện đại, cho nên nhà ở do Ứng Vọng và Ngụy Vân Thư thiết kế ra thoạt nhìn rất khác với nhà ở hiện tại, càng nghiêng về phong cách phương Tây hơn một chút, đến lúc đó lại thi công nội thất kiểu phương Tây hoặc kiểu giản lược, hết thảy nhà ở kia thoạt nhìn sẽ càng thêm không giống người thường.

Dù sao thì người phụ trách đội xây dựng Tiền Hữu Vi lúc nhìn thấy bản thiết kế đã sáng rực hai mắt.

Hắn còn ồn ào với Ngụy Vân Thư, "Trước đây cậu lại giấu nghề rồi, bây giờ xây nhà cho mình cũng chịu lấy bản lĩnh thật sự ra".

Ngụy Vân Thư cười một tiếng, "Cho mình ở, thì nhất định phải làm sao thoái mái thì làm thế ấy rồi".

Hai mắt Tiền Hữu Vi nhìn chằm chằm bản thiết kế, "Cậu yên tâm, tôi nhất định xây đàng hoàng cho cậu, tuyệt đối không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu. Chỉ là tình huống ở chỗ tôi cậu cũng biết rồi đấy, tiền của cậu chậm trễ không đến tôi cũng không có cách nào khởi công".

Ngụy Vân Thư gật đầu, "Tôi biết rồi, anh cứ làm việc của anh đi, nhất định sẽ không thiếu tiền anh".

"Bên kia đã đến đoạn sơn trắng cuối cùng rồi, chờ gắn xong cửa sổ sẽ tới bên này của cậu, không cần bao nhiêu thời gian là có thể làm xong". Tiền Hữu Vi cũng thẳng thắn, "Sau đó tôi sẽ dẫn người phá bỏ nơi này của cậu trước, tiền của cậu đến tay một cái sẽ lập tức đi mua vật liệu khởi công".

Đương nhiên Ngụy Vân Thư không có ý kiến.

Cầm hợp đồng về đến nhà, Ngụy Vân Thư ngồi xuống cùng nhau ăn bữa cơm với Ứng Vọng, sau đó thì ngồi trên sô pha suy nghĩ.

Tiệm lẩu bên ngoài vẫn còn buôn bán, bởi vì cách âm không quá tốt, cho nên cũng có thể nghe được những âm thanh ồn ào ngoài đại sảnh.

Ứng Vọng thu dọn mấy thứ chén đũa thả vào chỗ rửa chén, lại chăm chú quan sát bên ngoài một lát mới quay về phòng khách, thấy Ngụy Vân Thư sờ cằm suy nghĩ, không nhịn được hỏi, "Đang suy nghĩ gì vậy? Nhập tâm như vậy".

Ngụy Vân Thư quay đầu qua, ngoắc tay với Ứng Vọng.

Ứng Vọng bước qua ngồi sát bên cạnh anh.

Ngụy Vân Thư nói, "Hôm nay anh đã kí hợp đồng xây nhà với anh Tiền rồi, anh đoán tháng sau là bọn họ có thể khởi công".

Ứng Vọng vừa nghe thì nói, "Chuyện tốt nhe, xây xong sớm chừng nào thì chúng ta có thể dọn vào sớm chừng nấy, bên này lập tức sẽ bỏ trống, như vậy có thể mở rộng không ít đấy".

Ngụy Vân Thư biết dự định của Ứng Vọng, nhưng cũng nói ra vấn đề khó khăn, "Chỉ là có một vấn đề".

Ứng Vọng: "Vấn đề gì?".

Ngụy Vân Thư: "Bây giờ chúng ta không đủ tiền".

Ứng Vọng ngây ngẩn cả người.

Ngụy Vân Thư giải thích, "Sau khi sang tên trong tay em còn một ít, tiếp theo cũng có thể rút ra một phần lợi nhuận trong tiệm lẩu khoảng thời gian này, trong tay anh cũng còn một chút, gộp cả ba lại anh tính toán một chút, dựa theo dự toán xây nhà, chúng ta vẫn còn thiếu một khoản".

Ứng Vọng lập tức hỏi, "Thiếu bao nhiêu?".

Ngụy Vân Thư nói, "Khoảng hai mươi nghìn đồng".

Hai mươi nghìn đồng không phải số lượng nhỏ, ít nhất theo tình hình buôn bán của tiệm lẩu hiện nay cũng cần thời gian ba tháng. Nhưng vấn đề là, thời tiết bây giờ đang từ từ nóng lên, chuyện buôn bán của tiệm lẩu vẫn có thể duy trì tốt như vậy sao?

Ứng Vọng im lặng.

Ngụy Vân Thư lại nói, "Đương nhiên, tiền này đã bao gồm tiền kéo điện nước bên trong, chuyện này thì chờ phần chính của nhà xây gần xong lại tính tiếp, nhưng tiền cần chuẩn bị vẫn phải chuẩn bị".

Nghe anh nói như vậy Ứng Vọng mới xem như thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó vắt óc suy nghĩ phải làm sao để gom đủ hai mươi nghìn đồng này.

Hiện tại không có cửa hàng mặt tiền dư thừa, vậy phải ra ngoài bày quầy hàng giống như trước kia sao?

Hoặc là trực tiếp thêm vài món ăn trong tiệm lẩu?

Nghĩ cách thuê một cửa hàng mặt tiền mở thêm một chi nhánh? Chuyện này có khả năng không khả thi, thuê cửa hàng mặt tiền rồi cũng cần phải sửa chữa một chút, không thể ổn định nhanh như vậy.

"... Cho nên trong khoảng thời gian này có khả năng anh phải đi ra ngoài một chuyến". Còn đang suy nghĩ, thì nghe được Ngụy Vân Thư nói như vậy.

Ứng Vọng hoàn hồn, "Ra ngoài?".

Ngụy Vân Thư ừ một tiếng, giải thích, "Thành phố Vĩnh An có không ít thứ tốt, những khu vực xa xôi khác lại không có, anh dự định dùng những thứ này kiếm tiền".

Ứng Vọng đã nhớ ra, trước đây Ngụy Vân Thư đã từng nói chuyện này, chỉ là lúc ấy anh không nỡ rời nhà quá lâu nên gác lại, mà hiện giờ bọn họ thiếu tiền, cho nên Ngụy Vân Thư nhắc lại chuyện này lần nữa.

Ứng Vọng yên lặng vài giây, mới hỏi, "Đã nghĩ xong bán thứ gì chưa? Định khi nào thì xuất phát?".

"Cố gắng hết mức chọn những thứ thể tích nhỏ, đồ nhẹ nhưng giá trị cao, như vậy dễ mang theo, lợi nhuận cũng cao hơn". Ngụy Vân Thư nói, "Còn về thời gian... Chờ ngay mai anh ra ngoài tìm vài công xưởng bàn bạc một chút lại nói, xem thử có thể nhập hàng giá thấp được không".

Cho dù Ứng Vọng có chút không nỡ đi nữa, nhưng cậu cũng không phải kiểu người chỉ lo chuyện yêu đương này, nghiêm túc nói, "Vậy anh trên đường cẩn thận".

Ngụy Vân Thư biết trong lòng cậu không dễ chịu, bèn ôm người vào trong lòng ngực, "Yên tâm đi, anh sẽ cố gắng về sớm".

Ứng Vọng dựa vào trên người anh, lên tiếng đáp lời, "Được".

Bình Luận (0)
Comment