Không lâu sau, nam nhân quay trở lại, đứng trước mặt nàng, trên tay cầm một cây trâm đỏ rực.Gia Ninh dù cách xa một đoạn, cũng có thể cảm nhận được hơi nóng đáng sợ toả ra từ nó.
Phải để trên lửa bao nhiêu lâu, mới nung thành đỏ rực như thế.
Mắt thấy hắn chầm chậm tiến lại gần, trong lòng nàng liền mơ hồ đoán được ý định của hắn.
Nàng hoảng sợ điên cuồng lắc đầu, chỉ mong hắn có thể thương xót mà bỏ qua.
Nhưng đáng tiếc, nam nhân kia lại giống như không nhìn thấy, chầm chậm mà tiến tới kéo đai lụa dưới eo nàng, y phục cứ thế nhẹ nhàng mà trượt xuống, lộ ra một bên vai thon nuột nà.
Hắn khẽ nuốt nuốt yết hầu, kéo ra cái yếm lụa, làm lộ ra một bên ngực trái.
Nam nhân ngón trỏ khẽ xoa xoa vùng da non mịn, chỉ cần tưởng tượng việc sắp làm với làn da non nớt ấy, trong lòng lại càng cực kỳ hưng phấn.
" A Ninh, nhìn cho kỹ!"
Hắn nhẹ thả một câu, bàn tay liền nâng lên trâm sắt, đặt đầu nhọn lên chính giữa lồng ngực nàng.
Gia Ninh co rụt người kêu lên, nhưng tiếng hét lại bị chặn nơi cổ họng.
Nàng hai mắt mờ đi, đau đớn nơi lồng ngực không ngừng tập kính, trán nhỏ cũng nổi lên đầy gân xanh.
Nam nhân có vẻ rất thích thú nhìn nàng vì đau đớn mà gần như ngất lịm đi.
Giống như một kẻ tâm thần mà đi chuyện đầu mũi châm.
Châm sắt vốn đã nhọn, còn bị nung trên lửa một khoảng thời gian lâu, liền cực kỳ dễ dàng cứa rách da thịt.
Hắn chỉ cần nhẹ nhàng di chuyển, da thịt nàng đã tự động nứt tách, máu tươi đỏ nóng không ngừng trào ra, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm y phục cuộn dưới eo.
Gia Ninh gần như chẳng còn tỉnh táo nữa, đau đớn đến mức cơ thể gần như tê dại, chẳng còn cảm giác.
Nàng không biết hắn đã loạn khắc trên ngực nàng bao nhiêu lâu, chỉ cảm thấy bản thân giống như chẳng còn chống đỡ nổi nữa.
Nam nhân thích thú mà liên tục cứa rách da thịt nàng, cuối cùng cũng chịu dừng tay, hài lòng mà nhìn ngắm chữ " Phong " ngay ngắn khắc trên lồng ngực nàng.
Hắn nở nụ cười, ghé sát vào vành tai nữ nhân đang gần như chẳng còn tỉnh táo.
" Nàng nói xem, đây có phải là đã khắc vào tim nàng hay không?"
Giọng nói hắn cao hơn bình thường, lộ rõ tâm trạng của chủ nhân đang rất cao hứng.
Nghe vào tai Gia Ninh, lại giống như âm thanh của ma quỷ đang vởn quanh thân thể nàng.
Gia Ninh còn tưởng hắn rốt cuộc cũng buông tha cho ai, lại không ngờ hắn từ đâu mang tới một con lục xà.
Lục xà không to không nhỏ, đúng bằng hai ngón tay, thật dài trườn trên mặt đất.
Hai mắt đen nhìn chằm chằm nàng, lưỡi đỏ lè ra như máu.
Gia Ninh đang mê man, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của con vật kia liền kinh sợ mà tỉnh táo không ít.
Nàng lúc này thật sự không kiềm chế nổi nữa, cơ thể điên cuồng phản kháng, dây thừng không ngừng cọ xát với da thịt đến nứt toác rỉ máu, nàng cũng không cảm thấy đau.
" Ưm ưm....."
Nàng khản giọng kêu, kết quả phát ra lại chỉ là nhưng tiếng âm ỉ nơi cổ họng.
Nam nhân thấy nàng kích động, liền ra vẻ dịu dàng mà vuốt lấy tóc thơm:
" Đừng sợ!"
Gia Ninh đỏ mắt, cực kỳ khẩn cầu mà nhìn chằm chằm lấy nam nhân.
Chỉ cần nhìn ánh mắt, cũng đủ biết nàng tuyệt vọng khẩn cầu đến nhường nào.
Nam nhân trong lòng khẽ động, suýt chút còn có ý định muốn buông tha cho nàng.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn đem con vật toàn thân xanh xám ấy lại gần.
Lưỡi nó rất dài, đỏ như máu lè ra, lập tức chạm đến vết thương máu thịt hỗn độn trên ngực nàng.
Cảm giác nhoi nhói lạnh buốt trên cơ thể đánh úp, một cỗ ghê tởm nôn nao tập kích lấy lồng ngực nàng.
Gia Ninh trợn mắt, rốt cuộc không tiếp nhận nổi mà ngất đi.
Nam nhân thở dài nhìn nữ nhân đã hoàn toàn bất động, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve con lục xà.
Con vật nếm được đến mùi máu, liền rất hưng phấn mà liên tục liếm, như muốn đem toàn bộ máu tươi đều liếm sạch.
Mà mỗi chỗ con lục xà liếm qua, dấu vết da thịt nứt rách lại như dần dần biến mất.
**************
Nam nhân điên cuồng siết lấy cổ nàng.
Hắn nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt như muốn đâm xuyên qua da thịt mà cắn xé nàng.
Gia Ninh sợ hãi kháng cự.
Nàng muốn đẩy hắn ra nhưng lại chẳng thể nào nhúc nhích nổi.
Khó thở quá!
Nàng không thở được.
Nàng sợ hãi, cảm giác cái chết cận kề đáng sợ đến nhường nào.
Nàng không muốn, không muốn cứ thế mà chết đi....
Đột nhiên con lục xà xuất hiện.
Nó ngoe nguẩy bò tiến tới lại gần nàng.
Gia Ninh sợ hãi đến hỏng rồi, điên cuồng phản kháng muốn thoát khỏi kìm kẹp của hắn.
Nam nhân lại giống như ma quỷ giống nhau mà vặn vẹo cười.
Lục xà lại càng ngày càng tiến gần đến.
Nàng sợ hãi mà điên cuồng hét lên:
" Đừng đến đây, đừng đến đây!!!!..."
" Aaaa!!!......"
Gia Ninh hét lớn bật dậy.
Nàng đầu đầy mồ hôi, cơ thể run rẩy đến không kiềm chế.
" Tiểu thư! Người sao vậy?"
Tiểu Lan từ bên ngoài hốt hoảng chạy vào gian phòng ngủ, hai mắt lo lắng mà chạy tới lau mồ hôi trên trán nàng.
Gia Ninh ngỡ ngàng nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, đột nhiên có cảm giác rất không chân thật.
" Tiểu...tiểu Lan ?!"
Tiểu Lan lo lắng nhìn nàng, nghi hoặc hỏi:
" Tiểu thư, người gặp ác mộng sao?"