Gia Ninh hoang mang đưa mắt nhìn xung quanh, khung cảnh quá mức quen thuộc làm nàng có chút không tiếp nhận được.
Sao lại thế này? Tại sao nàng lại trở về nhà rồi? Là phụ thân tới cứu nàng rồi sao?
Tiểu Lan nhìn bộ dáng thẫn thờ của nàng mà lo lắng đứng ngồi không yên.
" Tiểu thư, có phải người đi hành hương rất mệt mỏi hay không.
Hiện tại mới hồi phủ, hay là nghỉ ngơi thêm chút nữa?!"
Gia Ninh nghi hoặc nhìn Tiểu Lan.
Với bộ dáng của nàng ấy, có lẽ không hề biết chuyện nàng đã từng bị bắt cóc.
Nàng đột nhiên vội vàng lôi kéo y phục, làm lộ ra một bên ngực trái, đến lúc nhìn thấy một khoảng da trắng nõn không chút dấu vết, trong lòng lại càng hoang mang.
" Tiểu Lan, ta là như thế nào mà hồi phủ?"
" Tiểu thư, không phải người cùng đoàn ma ma trong cung hồi phủ sao?"
Tiểu Lan vừa khó hiểu vừa lo lắng.
Tối qua chính là ngày cuối cùng của tuần hành hương, tiểu thư liền như dự tính mà trở về.
Lúc hồi gia đã là đêm khuya, ma ma trưởng quản nói tiểu thư đi đường mệt mỏi nên đã ngủ, hôm sau mới nên bái kiến phụ mẫu rồi làm lễ hồi gia.
Vậy mà sáng sớm tiểu thư liền gặp ác mộng mà tỉnh lại, còn luôn thẫn thờ ngơ ngác.
Là do hành hương quá vất vả ư?!.
" Tiểu thư, nếu quá mệt, hay là trước cứ nghỉ ngơi, sau đó lại tới bái kiến lão gia sau?!"
Gia Ninh lắc đầu, im lặng mà nhìn tiểu Lan.
Nàng thật sự không biết cảm giác của mình lúc này rốt cuộc là như thế nào nữa.
Nàng bị bắt cóc chính là ngày đầu tiên khởi hành lên núi Tử Lâm hành hương, đến hiện tại đã là ngày cuối cùng.
Tròn bảy ngày, nàng bị giam giữ trong ngục tối, không hề ở trên núi hành hương, vậy mà trong phủ lại không chút hay biết.
Nhìn cảnh vật quen thuộc, nàng có cảm giác tất cả những kí ức đáng sợ kia chỉ là một giấc mộng.
Nàng vô thức sờ lên lồng ngực.
Rõ ràng phía trước, nàng còn bị một nam nhân xa lạ điên cuồng dùng trâm xé rách da thịt, hiện tại lại một chút dấu vết cũng không có.
Nàng đột nhiên rất mong, rất mong tất cả chỉ là một cơn ác mộng.
Một cơn ác mộng đáng sợ, tỉnh lại cũng tan biến, không còn chút liên quan đến nàng nữa...
Nhìn nhìn dáng vẻ lo lắng của tiểu Lan.
Đột nhiên một cỗ ấm ức tràn đến, nàng liền ôm lấy tiểu Lan mà khóc.
Nàng khóc, khóc thật lớn, nước mắt như trân trâu đua nhau rơi xuống.
Nàng đã thật sự rất sợ hãi, rất sợ hãi, nàng cứ tưởng nàng sẽ cứ như vậy mà chết đi ở cái nơi tối tăm ấy.
Nhưng không thể ngờ, nàng đột nhiên lại có thể quay trở về nhà, thoát khỏi cái nơi đáng sợ kia.
Tất cả chỉ như một giấc mộng đáng sợ, nàng rốt cuộc cũng tỉnh lại..
Tiểu Lan nghi hoặc ôm lấy vai nàng, dù không hiểu chuyện gì, bàn tay vẫn nhẹ vỗ lưng nàng như trấn an.
Nàng không hỏi tiểu thư khóc vì sao lại khóc, chỉ im lặng mà vỗ về nàng.
*****
Quận chúa Quân Ninh theo nghi thức hoàng cung rốt cuộc hoàn thành bảy ngày lên núi tử Lâm Hành hương.
Sau khi hồi gia làm lễ bái kiến tổ tông, ngày mùng mười tháng giêng liền cử hành đại hôn với tân hoàng đế, trở thành hoàng hậu thứ 8 của triều đại Tần đế.
Đầu xuân cây cối đâm chồi nảy lộc, uyên ương kết bạn.
Là thời gian đẹp nhất cho sự liên hôn kết mối.
Tân hoàng đế mới đăng cơ không lâu, chỉ vỏn vẹn ba năm, nhưng lại có thể nhanh chóng dẹp bỏ được giặc Ngụy quấy rối biên cương đã kéo dài mười năm.
Lại từng chút từng chút cai trị đất nước trở nên hưng thịnh, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Trở thành triều đại hưng thịnh nhất trong tất cả những triều đại trước đó.
Trở thành bậc quân vương được nhân dân tôn sùng ca tụng.
Tân hoàng đế hiệu là Tần Lạc, từ nhỏ đã được phối hôn với thiên kim tiểu thư phủ Lục thượng thư.
Lục đại tiểu thư là cháu gái ngoại của Hoàng Thái hậu, gọi Hoàng Thái hậu là a di.
Năm 10 tuổi, nàng được Thái hậu phong làm quận chúa, lấy hiệu là Quân Ninh, đồng thời phối hôn với Tân đế bấy giờ là thế tử.
Mối hôn phối ấy đối với Lục gia chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh.
Cũng bởi lẽ, từ trước đến nay, triều đại Tần đế đã có đến 4 vị hoàng hậu mang họ Lục.
Vị thế của nhà họ lục trong quan trường, chính là cây cổ thụ đã bén gốc thâm căn cố đế, có những triều đại, thậm chí quyền lực trong tay nhà họ Lục còn lớn hơn cả hoàng đế.
Có lẽ vì lẽ đó, hoàng đế hết sức cố kỵ mối hôn sự này, đã rất nhiều lần lên tiếng phản đối.
Thế nhưng hôn phối đã được ghi trong tiên đế chiếu chỉ, không thể làm trái.
Cũng vì thế mà đối với đại hôn lễ này, tân đế hết sức không vừa ý.
Bất quá, đó cũng chỉ là mấy lời đồn đãi lưu truyền trong khách điếm ngoài dương gian.
Bọn họ cũng chỉ bàn luận cho vui, cũng chẳng thể biết thực hư ra sao.
Có điều, đối với đại hôn sự lần này, ai nấy đều hết sức mong chờ.
Dù sao đại hôn của Hoàng đế , một đời người cũng chỉ có một lần được thấy mà thôi.