Ông Phó không phải chưa từng cân nhắc chuyện này.
Nhưng nếu phải bổ sung toàn bộ khoản thiếu hụt trong những năm qua, e rằng sẽ rút cạn một nửa tài sản nhà họ Phó, thậm chí còn phải bán đi không ít sản nghiệp.
Điều đó, đối với Phó gia mà nói, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
Lãnh đạo của Cục Hợp tác nhìn ra sự do dự của ông ta, cũng biết rõ sản nghiệp dưới trướng Phó thị rất nhiều, nếu không thì chẳng thể ngồi vững trong hàng ngũ hào môn Kinh Bắc bao năm nay.
Cuối cùng, ông ta chỉ khẽ khuyên:
“Phó cục, bình an là phúc.”
Ông Phó nghe vậy liền hiểu.
Chuyện lần này tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, chắc chắn phía sau có người đứng mưu tính.
Nếu không, những việc trước đây chỉ cần một câu nói của ông là xong, nay lại khó như trèo núi.
Một bữa tiệc, mỗi người mang một nỗi tâm tư khác nhau.
Trên đường trở về Phó gia, ông Phó và bà Phó đều mệt mỏi rã rời.
Giờ Cục Hợp tác đã bắt đầu kiểm tra, tiếp theo chắc chắn sẽ là bộ phận kiểm toán.
Nếu không ngăn chặn từ bây giờ, Phó thị chẳng mấy chốc sẽ bị đánh thẳng vào tử huyệt.
“Đã như vậy, họ vô tình, cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa.”
Giọng ông Phó chắc nịch, quyết tuyệt:
“Nhà họ Thịnh đã ép chúng ta đến bước đường này, vậy thì cùng liều một phen!”
Ông ta chợt hỏi:
“Con bé xuất hiện trong lễ cưới của Thi Thi trước đây… giờ vẫn còn ở Bắc Kinh chứ?”
Trước nay họ vẫn chưa để tâm chuyện đó, giờ nhắc đến, Phó phu nhân cũng không biết trả lời thế nào.
Liêu Trí khi ấy hoảng loạn đến vậy, xem ra họ đã đánh giá quá thấp địa vị của Hứa Tri Nguyện trong lòng nhà họ Thịnh.
“Về nhà hỏi Thi Thi, chắc nó sẽ biết rõ hơn.”
…
Dạo này, Phó Thi Thi tâm tình rất tốt.
Hứa Tri Nguyện sảy thai, lại bị nhà họ Thịnh bỏ rơi.
Cho dù không thể ở bên Thịnh Đình An, thì ít nhất cô ta cũng đã hả được một cơn giận.
Khi cha mẹ về nhà, đem chuyện Phó thị gặp khó khăn kể sơ qua, Phó Thi Thi lại nghĩ chỉ là cấp trên làm động tác hình thức, không để trong lòng.
“Ba mẹ, Hứa Tri Nguyện đã bị nhà họ Thịnh vứt bỏ rồi. Còn cô ta đi đâu, thì con không rõ.”
Phó phu nhân chau mày:
“Trước kia, Thịnh Đình An coi cô ta như bảo vật, tại sao giờ lại bỏ rơi? Là chia tay rồi sao?”
Phó Thi Thi hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đem chuyện thật nói ra, ngay cả chuyện của Liêu Trí cũng thú nhận hết.
Nghe xong, ông Phó ngẩn người, nắm chặt khung cửa, ánh mắt nhìn đứa con gái vốn tưởng ngây ngô, giờ bỗng có cái nhìn khác hẳn.
Khó trách gần đây Phó gia liên tiếp bị công kích, cũng chẳng trách nhà họ Thịnh lại hành động dữ dội đến vậy.
Phó phu nhân càng thêm hoảng sợ, suýt ngất ngay tại chỗ.
Phải biết rằng, đó là người thừa kế tương lai của hào môn Thịnh gia, một sinh mệnh đã thành hình, lại bị g**t ch*t…
Mối thù này, chắc chắn nhà họ Thịnh sẽ bắt cả Phó gia phải trả giá máu.
Môi ông run rẩy:
“Thi Thi, bây giờ con mang theo Thanh Ân ra nước ngoài đi. Trước khi cảnh sát lần ra được đầu mối, phải lập tức đi ngay đêm nay.”
Phó Thi Thi lắc đầu:
“Con không đi. Ngay cả Liêu Trí họ còn không biết trốn ở đâu, làm gì có chứng cứ. Hơn nữa, trong tay con vẫn khống chế được vợ hắn, hắn không dám tố giác con.”
Nghe cũng có lý, nhưng để phòng vạn nhất—
“Không được, con nhất định phải đi. Hiện giờ từng việc nhà họ Thịnh làm đều nhắm thẳng vào Phó gia. Nếu không bức chúng ta đến chết, họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Phó Thi Thi thản nhiên:
“Ba mẹ yên tâm. Hứa Tri Nguyện chẳng qua chỉ là công cụ sinh con của nhà họ Thịnh. Giờ cô ta đã sảy thai, bị vứt bỏ, đó chính là bằng chứng rõ ràng nhất.”
“Không chắc đâu… nghe lời ba, đêm nay phải đi.”
“Con không đi.”
Lúc này, bốn bề Phó gia đều là kẻ địch.
Ông Phó phụ tận dụng toàn bộ nhân lực, chỉ mong lần này có thể toàn thân thoát hiểm.
Trong khi đó, sau khi Hứa Tri Nguyện đến Nam Thành, nhà họ Thịnh liền lập tức bố trí bảo vệ 24 giờ cho cô.
Người của Thịnh gia ngấm ngầm thâm nhập vào Phó thị, bắt đầu lần tìm kẽ hở, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất đưa cả Phó gia vào lưới.
Nhưng ngay thời khắc mấu chốt, lại xảy ra biến cố lớn.
Mấy năm trước, tại Lâu Ngoại Lâu, đám công tử tiểu thư từng ức h**p Hứa Tri Nguyện đều bị Thịnh Đình An trấn áp.
Từ đó, các gia tộc phía sau họ luôn ngấm ngầm nhìn chằm chằm Thịnh gia.
Không ngờ, đến giờ, dưới sự xúi giục của Phó gia, những gia tộc này lại cùng nhau bắt tay, đứng chung một chiến tuyến.
Tất cả đều là thiên kim tiểu thư, bị lưu đày khắp nơi, tha hương cầu thực, không thể về nhà.
Nỗi hận ấy, bọn họ nuốt không trôi.
Cho nên, sau khi Phó gia châm ngòi, từng gia tộc liền liên kết, thống nhất cùng chống lại Thịnh gia.
…
Đối đầu với Phó gia, phía Thịnh gia còn có Tằng gia âm thầm hỗ trợ.
Khoảng thời gian này, Tằng Yến thường đến Tê Phượng Viên, nhưng đều chọn lúc nửa đêm để tránh tai mắt.
“Đình An, mấy gia tộc kia bắt đầu giở trò trong các dự án bất động sản của Thịnh gia. Có nhà đến từ Thượng Hải, có nhà gốc Hải Thành.”
Thịnh Đình An nhàn nhạt đáp:
“Để họ làm. Người xưa có câu ‘bắt rùa trong chum’. Lén cho mấy tiểu thư kia trở về nước, đoạn video năm xưa ở Lâu Ngoại Lâu, tôi vẫn còn giữ.”
Tằng Yến vừa nghe đã hiểu rõ.
Đến lúc đó, bất kể là đám tiểu thư kia hay gia tộc đứng sau, đều sẽ lưu lại một vết nhơ khó gột.
Mà việc dấy lên làn sóng công kích nhà họ Thịnh, ngược lại sẽ càng khiến họ oán hận Phó gia hơn.
Ván cờ này, Thịnh gia chắc chắn nắm phần thắng.
Chỉ là, chó cùng rứt dậu, Phó gia chưa chắc không tìm cách lần ra tung tích của Hứa Tri Nguyện.
Cô chính là điểm yếu mềm nhất của Thịnh gia.
“Bọn họ đã ở Nam Thành nửa tháng rồi.”
Tằng Yến còn định nói thêm gì đó, nhưng bị Thịnh Đình An ngăn lại:
“Lịch quay phim của Lương Văn Âm cứ diễn ra bình thường. Tôi sẽ để Thịnh Gia Hòa sang Nam Thành ở bên Tri Tri.”
Tằng Yến gật đầu.
Nếu Lương Văn Âm vắng mặt quá lâu, ắt sẽ khiến fan chú ý. Một khi bị phát hiện, tung tích của Hứa Tri Nguyện cũng sẽ bị bại lộ.
…
Khi Thịnh Gia Hòa đến Nam Thành, Thịnh gia đã mua sẵn cho cô một vé máy bay đi Ý, đồng thời cho người giả dạng cô làm thủ tục, lên máy bay ra nước ngoài.
Còn bản thân Gia Hòa thì lặng lẽ đáp chuyên cơ riêng, bay thẳng đến Nam Thành.
…
Học viện Nam Nghệ.
Trong ký túc xá, khi nhìn thấy Thịnh Gia Hòa, Hứa Tri Nguyện nhào đến ôm chặt lấy cô.
Lần này Gia Hòa không chỉ đến để bầu bạn cùng Hứa Tri Nguyện, mà còn mang theo mấy thang thuốc bắc, để điều dưỡng thân thể cho cô.
Theo lời Mạnh Ly, việc “thanh cung” sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe lâu dài. Vì thế, Thịnh gia không dám lơ là, lập tức tìm lão trung y kê đơn, rồi vội vã để Gia Hòa mang thuốc sang.
Nhận thấy Gia Hòa mang chút u sầu trên gương mặt, Hứa Tri Nguyện kéo tay cô vào trong:
“Âm Âm đi quay phim rồi. Cậu ở phòng này nhé, mình giúp cậu sắp xếp hành lý.”
Gia Hòa gật đầu. Hai người khoác tay nhau đi vào phòng ngủ.
“Chăn ga mình đã giặt sạch rồi, yên tâm dùng. Chiều nay mình dẫn cậu đi dạo quanh trường.”
“Được, Nguyện Nguyện. Đây là quà anh hai nhờ mình mang cho cậu.”
Gia Hòa lấy từ túi ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Hứa Tri Nguyện.
Hộp nhung xanh thẫm, bên trong lặng lẽ nằm một sợi dây chuyền ngọc trai.
Sợi dây bạc sáng ánh, từng hạt ngọc trai trắng sữa, bóng loáng, tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng.
“Anh hai mình nói, sợi dây này rất giản dị. Anh ấy muốn cậu đeo bên mình.”
Hứa Tri Nguyện khẽ gật đầu, nhận lấy sợi dây chuyền, nhưng không đeo.
Đã rất lâu rồi, cô và Thịnh Đình An không trò chuyện.
Mỗi lần nhìn vầng trăng sáng ngoài trời, cô lại thầm nghĩ, anh có đang ngắm nhìn cùng một vầng trăng với mình không?
Không biết tình hình ở Bắc Kinh giờ ra sao.
“Nguyện Nguyện, dạo này anh hai mình bận lắm, gầy đi nhiều rồi.”
Gia Hòa khẽ khuyên, mong cô có thể quan tâm đến anh. Cuộc chiến giằng co giữa Thịnh gia và Phó gia, chưa biết bao giờ mới có hồi kết.
“Ừ, cậu mau thu dọn đi, lát nữa còn ra ngoài ăn cơm.”
Hứa Tri Nguyện xoay người, trở lại phòng riêng.
Trong lòng bàn tay, sợi dây chuyền ngọc trai nằm nặng trĩu.
Cô nhắm mắt, thì thầm:
“Xin lỗi, Thịnh Đình An… em vẫn không đủ dũng khí để đối diện với anh.”
Bất chợt, điện thoại rung lên, có tin nhắn đến:
【Tri Tri, em có thích quà không? Vài hôm trước anh đến phố sinh viên Thanh Bắc ăn mì bò, tiện đường mua được.】
Khóe môi Hứa Tri Nguyện khẽ cong.
Chỉ thoáng nhìn đã biết anh nói dối—quán mì bò cách phố sinh viên một khoảng rất xa.