Trong khoảng thời gian này.
Tin tức Phó Thi Thi sa lưới truyền khắp giới Kinh thành.
Mọi người mới hay rằng nhà họ Thịnh đã xảy ra chuyện lớn đến vậy.
Cô ta yêu mà không được, lại nhẫn tâm g**t ch*t đứa bé sáu tháng trong bụng vị thiếu phu nhân chưa cưới của Thịnh gia.
Đúng là nghịch ác tày trời.
Sau đó, ba chữ “Hứa Tri Nguyện” bị bàn tán điên cuồng.
Vốn dĩ, chuyện này chỉ có rất ít người biết, mọi tin tức đều bị phong tỏa.
Giờ đây lại lan khắp nơi, hiển nhiên là Phó gia quyết định liều mạng cá chết lưới rách.
Phó gia vốn chẳng quan tâm đến mặt mũi, cũng chẳng sợ lời bàn tán.
Mà hậu quả duy nhất của việc phơi bày chính là — có người nói đã gặp Hứa Tri Nguyện ở Nam Thành.
Ông Phó biết được tin này, vui mừng đến rơi lệ, lập tức sai người đi Nam Thành tìm cô.
Chỉ cần nắm được Hứa Tri Nguyện, là có thể kiềm chế Thịnh gia.
Họ tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.
Phó Thi Thi mới ngoài ba mươi, không thể để mất đi như vậy, còn Thanh Ân thì còn quá nhỏ, một đứa trẻ từ nhỏ không có mẹ thật đáng thương.
…
Nam Thành.
Đã vào cuối thu, tháng Mười.
Con đường ôn thi của Hứa Tri Nguyện diễn ra rất thuận lợi. Vốn là một học bá, với cô mà nói, quá dễ dàng.
Sức khỏe cũng dần hồi phục.
Mạnh Ly thỉnh thoảng liên lạc, thuốc bắc được sắc xong đều trực tiếp đưa bằng chuyên cơ riêng đến tận tay Hứa Tri Nguyện.
Cô đã uống thuốc liên tục nhiều tháng. Ngoài ra, cô còn âm thầm đi gặp bác sĩ tâm lý.
Trong một lần tình cờ, Thịnh Gia Hòa phát hiện tờ giấy chẩn đoán: trầm cảm mức độ nhẹ.
“Nguyện Nguyện, cậu…”
Hứa Tri Nguyện vội cất tờ giấy đi, sắc mặt thoáng khó coi:
“Gia Hòa, mình chỉ đi khám thôi, cũng không nghiêm trọng. Bác sĩ bảo giữ tâm trạng vui vẻ là được.”
Ngày ngày ở bên cạnh, Gia Hòa vốn tưởng cô đã hồi phục phần nào, không ngờ cô lại lén lút đi khám bác sĩ tâm lý.
Cô ôm chặt lấy Hứa Tri Nguyện, sống mũi cay xè:
“Nguyện Nguyện, là mình sơ sót với cậu rồi.”
“Cậu chịu sang đây bầu bạn với mình, mình đã rất vui rồi. Không nói cho cậu biết… là vì mình chưa nghĩ ra nên nói thế nào. Cậu có thể đừng vội nói với anh hai cạu trước được không?”
Gia Hòa gật đầu:
“Lần sau cậu đi thì nhớ gọi mình đi cùng. Còn một chuyện nữa—Phó Thi Thi đã bị bắt, cô ta thừa nhận tất cả. Nhưng sự báo thù của Thịnh gia chưa dừng lại ở đó. Phó gia đã phái người đến Nam Thành tìm chúng ta. Có thể một hai ngày nữa, bọn mình sẽ được sắp xếp làm sinh viên trao đổi sang Đại học Hồng Kông. Anh hai mình bảo mình báo trước cho cậu biết. Đợi xong chuyện của Phó gia, sẽ đưa cậu về Kinh Bắc.”
Hứa Tri Nguyện gật khẽ.
Trong lòng lại dấy lên những gợn sóng nhè nhẹ vì Thịnh Đình An.
Dù bận đến thế nào, anh vẫn nhắn tin cho cô ba bữa một ngày, chưa từng quên.
Chỉ là, bản thân cô giờ đây chẳng còn tâm trạng để đáp lại.
…
Hai ngày sau, Hứa Tri Nguyện, Lương Văn Âm và Thịnh Gia Hòa lấy danh nghĩa sinh viên trao đổi của Nam Nghệ, đến Đại học Hồng Kông.
Ngay ngày đầu tiên nhập học, họ bất ngờ gặp Tằng Yến.
Anh lần này sang đây để bàn hợp tác và làm công tác quyên tặng cho trường.
Thời cục hiện giờ không ổn định, Thịnh Gia Hòa lập tức báo cáo với Thịnh Đình An.
Ngay sau đó, cô nhận được tin nhắn:
【Anh để cậu ấy sang đó. Gần đây có vấn đề gì thì cứ liên hệ với cậu ấy.】
Sau đó, Hứa Tri Nguyện rất lâu không còn nhận được tin nhắn nào từ Thịnh Đình An nữa.
…
“Anh A Yến, anh cũng ở đây sao?”
“Ừ, tôi qua thăm các em một chút.”
Lương Văn Âm vốn ngồi ở cuối cùng, trên người là chiếc váy hoa phong cách nghỉ mát.
Thấy Tằng Yến, cô liền lẳng lặng đeo kính râm, ngồi lên vali, xoay mặt sang hướng khác.
Sắc mặt Tằng Yến vẫn thản nhiên, không lộ rõ cảm xúc gì:
“Đi thôi, tôi đưa các em đi xem ký túc xá.”
Ký túc xá Đại học Hồng Kông là căn hộ ba phòng một sảnh, có bếp và ban công lớn, hướng nhà rất tốt.
Mỗi căn phòng đều được bài trí theo sở thích của từng người, hiển nhiên mọi việc đã được chuẩn bị từ lâu.
Lương Văn Âm tự xách hành lý của mình lên tận tầng ba.
Ban đầu, trợ lý của Tằng Yến – Thời Minh Huy – định giúp, nhưng cô đại minh tinh lại ngại phiền, một mực không cho động tay, tự mình kéo vali.
…
Trong ký túc xá.
Bởi vì có thêm hai người đàn ông đứng đó, không khí bỗng chốc trở nên chật chội.
Mọi người lần lượt đi vào phòng riêng để sắp xếp hành lý.
Lương Văn Âm “trú ẩn” trong phòng, ngoài mặt thì bày biện đồ đạc, thực ra lại đang nhắn tin cho Thịnh Gia Hòa, nhờ hỏi giúp xem bao giờ Tằng Yến rời đi.
Gia Hòa quả thật có hỏi.
Tằng Yến trả lời:
“Còn sớm. Trưa nay tôi đưa các em đi ăn, tiện thể chuyển lời dặn của Đình An.”
Đã là lời Thịnh Đình An nhắn lại cho Hứa Tri Nguyện, dĩ nhiên không thể đuổi người ta đi.
Gia Hòa chỉ “ồ” mấy tiếng.
Tằng Yến liếc nhìn vào phòng của Lương Văn Âm, nơi cánh cửa khép hờ.
Khóe môi anh khẽ nhếch:
“Đi thôi, tôi đã đặt chỗ rồi.”
Trong phòng, Lương Văn Âm đấu tranh tư tưởng kịch liệt, xoay vòng trong mớ lựa chọn: đi hay không đi.
Hứa Tri Nguyện vừa bước đến cửa phòng, còn chưa kịp gõ, đã bị Lương Văn Âm kéo tuột vào trong, cửa đóng “cạch” sau lưng:
“Nguyện Nguyện, anh ta chưa đi sao? Bảo anh ta đi đi!”
“Âm Âm, Tằng Yến là đại diện của Đình An sang đây, lỡ mình thẳng thừng đuổi, có phải không hay không?”
Lương Văn Âm đi đi lại lại trong phòng, liên tục thở dài:
“Nguyện Nguyện, vậy mình không đi. Cứ bảo mình đau bụng, hay nói mình dị ứng với đồ ăn cũng được.”
!!!
Cô nghiêm túc hạ quyết tâm:
“Đúng rồi! Cứ bảo dị ứng với đồ ăn. Minh tinh mà, ai bảo không được phép dị ứng!”
Hứa Tri Nguyện bật cười, hỏi ngược lại:
“Cậu chắc chứ?”
Lương Văn Âm gật đầu lia lịa.
“Được thôi, vậy mình sẽ nói cậu đau bụng.”
Ngay lúc ấy, cửa phòng bật mở, Thịnh Gia Hòa bước vào:
“Âm Âm, Yến ca bảo nếu cậu đau bụng thì anh sẽ đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra. Còn nếu cậu dị ứng đồ ăn, vậy trưa nay cậu ăn chay, bọn mình ăn cơm.”
Lương Văn Âm như quả bóng xì hơi, ngồi thụp xuống giường.
Trời ạ, tường phòng này cách âm kém đến thế sao?
Cô hít sâu một hơi.
Dù sao thì giữa mình và anh ta… vốn không có gì cả.
Hứa Tri Nguyện nhìn ra cô vẫn chưa vượt qua được khúc mắc trong lòng, liền dịu dàng an ủi:
“Âm Âm, không ăn cơm thì đói bụng, người chịu khổ là cậu thôi. Anh ấy đã tới đây, hẳn cũng đã nghĩ sẵn cách để đối diện với cậu rồi.”
Nghe cũng có lý.
Lương Văn Âm gật gù, lục trong tủ quần áo ra một bộ đồ denim, khoe trọn đôi chân thon dài, thoa thêm lớp son đỏ gắt “chém gục trai”, soi gương gật đầu hài lòng.
…
Ba người bước ra phòng khách.
Tằng Yến khẽ liếc qua cô một cái, giọng nhàn nhạt:
“Đi thôi.”
Ngoài cổng chính Đại học Hồng Kông có một dãy phố ăn vặt.
Cửa hàng thứ ba chính là tiệm mì bò vừa được tân trang.
Tằng Yến dừng chân trước quán, quay sang nhìn Hứa Tri Nguyện:
“Đình An nói, quán này chính là tiệm mì bò ở trường Thanh Bắc. Anh ấy đã đầu tư cho ông chủ mở thêm một chi nhánh ở đây.”
Trong lòng Hứa Tri Nguyện khẽ chấn động.
Thảo nào lần trước anh nói đến Thanh Bắc ăn mì bò. Hóa ra, là vì chuyện này.
Đi thêm ba cửa hàng nữa, anh lại nói:
“Đây là tiệm bán ngọc trai, trước vốn ở phố sinh viên Thanh Bắc. Đình An bảo, chuyện mua chuỗi ngọc trai kia, anh ấy không hề nói dối em.”
Đi đến tận cuối con phố, trái tim Hứa Tri Nguyện rối bời.
Thịnh Đình An… rốt cuộc đã âm thầm làm bao nhiêu việc cho cô?
…
Khi đến nhà hàng, bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn, toàn bộ món đều dựa theo khẩu vị của từng người.
Lương Văn Âm chọn vị trí cách xa Tằng Yến nhất.
Nhưng chỉ cần ngẩng đầu, liền thấy anh ngay trước mắt.
Mọi người trò chuyện vui vẻ, chỉ riêng cô lẳng lặng gặm rau, đến mức mồ hôi lưng cũng túa ra.
Tằng Yến thong thả nói:
“Chiều nay, tôi đưa mọi người đi dạo phố Cảng. Vừa hay, tôi có thời gian.”
… Cọng rau trong miệng Lương Văn Âm lập tức không vui rồi.