Kinh Kiều Thịnh Sủng - Ngã Bất Hát Bạch Chúc

Chương 265

Sau buổi tiệc gia đình lần đó.

Lâm Như và Thịnh Đình Liêm lại cùng nhau đi dạo khắp Bắc Kinh, chỗ này dừng chân, chỗ kia ngắm cảnh.

Trong thời gian yêu nhau, cô ngày càng ỷ lại vào anh. Thịnh Đình Liêm là kiểu người yêu dẫn dắt, chuyện gì cũng tính toán chu toàn, có quan điểm riêng sắc bén.

Cũng bởi vậy, một Lâm Như chưa từng trải nhiều càng thêm quấn quýt anh.

Đến cuối năm ấy, hai bên gia đình ngồi lại bàn chuyện hôn sự. Trong lòng Lâm Như tràn đầy hình bóng anh, đi đâu cũng vô thức nghĩ xem giờ này anh đang làm gì.

Thịnh Đình Liêm thì đặc biệt thích cảm giác được cô dựa dẫm. Với anh, công việc rất quan trọng, nhưng tình yêu lại còn quan trọng hơn. Lâm Như vốn đã được nuông chiều từ nhỏ, nay lại được nhà họ Thịnh nâng niu, quả thật như đang sống trong một “bug” hoàn hảo, bước thẳng l*n đ*nh cao cuộc đời.

Ngày cưới được định vào mùng năm tháng năm năm sau.

Nhà họ Thịnh nôn nóng muốn sớm bế cháu đích tôn, nhưng ngoài mặt không dám tỏ ra quá sốt ruột để khỏi khiến nhà gái hiểu lầm.

Thịnh Đình Liêm đem thời gian bàn bạc cùng Lâm Như công khai với cả nhà, mọi người chỉ việc theo đó mà chuẩn bị. Còn cô ngồi cạnh, im lặng không nói, vì những việc xông pha như thế, có anh đứng ra là đủ.

Tất cả chuyện sính lễ, hồi môn đều được bàn bạc rõ ràng, không sót chi tiết nào.

Lần gặp mặt này, không khí giữa hai nhà vô cùng vui vẻ.

Rất nhanh sau đó.

Cuộc hôn nhân giữa nhà họ Thịnh và nhà họ Lâm truyền khắp giới thượng lưu. Người chúc mừng có, người than thở tiếc nuối cũng nhiều. Nhưng đối với hai nhân vật chính, trong mắt chỉ có nhau.

Một lần.

Đàm Tư Duệ đến tìm cô. Lâm Như rất vui vẻ kể chuyện mình sắp kết hôn. Trong mắt cậu ta ánh lên sự ngỡ ngàng. Dù hai người vẫn giữ liên lạc, nhưng không ngờ cô lại sắp đính hôn.

Trong lòng Đàm Tư Duệ, là nỗi mất mát khó nói.

Thịnh Đình Liêm vốn tinh tế, chỉ liếc qua đã biết cậu ta với Lâm Như không chỉ là tình bạn đơn thuần. Vì thế, anh hỏi thẳng:

“Cậu đang công tác ở đâu?”

Giờ Đàm Tư Duệ đã đổi nghề, làm ở hậu cần cho các buổi hòa nhạc. Trên sân khấu quốc tế, ngoài thực lực còn cần hậu thuẫn. Nếu không có gì trong tay, chỉ có thể làm việc lặt vặt để kiếm sống.

Được quen biết Lâm Như, cậu cảm thấy là phúc phận ba đời. Từng nghĩ tình bạn có thể tiến xa thành tình yêu, nhưng xem ra chẳng còn cơ hội.

Có lẽ chính cậu ta cũng không biết, toàn bộ tâm tư đã viết rõ trên mặt. Lâm Như không nhận ra, nhưng Thịnh Đình Liêm thì nhìn thấu.

Hôm đó, Đàm Tư Duệ cố ý trước mặt anh tỏ ra mình mới là người hiểu Lâm Như nhất. Thịnh Đình Liêm không đáp, chỉ mỉm cười cưng chiều nhìn cô.

Đến cuối buổi, sau khi cậu ta rời đi, Thịnh Đình Liêm liền ôm lấy mặt cô, cúi xuống hôn thật sâu, không cho cô bất kỳ kẽ hở để thở.

Nếu như trước đây, anh vẫn luôn dịu dàng, thì lần này lại mang chút bá đạo khó hiểu.

Lâm Như ngạc nhiên:

“Anh rốt cuộc bị sao vậy?”

Thịnh Đình Liêm:

“Thằng nhóc đó thích em.”

“À… Đàm Tư Duệ ư? Em chẳng thấy gì cả.”

Anh bật tay gõ nhẹ trán cô:

“Cảm nhận kém quá. Sau này bớt tiếp xúc với cậu ta, được không?”

“Không vấn đề gì.”

Dù cô không tin Đàm Tư Duệ có tình cảm với mình, nhưng với ánh mắt nhìn người của Thịnh Đình Liêm, cô chọn tin anh.

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ.

Tháng năm năm sau.

Để chuẩn bị làm cô dâu, Lâm Như không nhận thêm bất kỳ buổi diễn nào. Nói chính xác hơn, từ ngày gặp Thịnh Đình Liêm, cô đã tạm dừng sự nghiệp biểu diễn.

Không phải vì cô mù quáng trong tình yêu, cũng chẳng phải đánh mất bản thân vì tình cảm.

Trước đây, Lâm Như chỉ sống vì sự nghiệp của mình. Còn bây giờ, cô muốn sống cho tương lai. Hơn nữa, Thịnh Đình Liêm là một người đàn ông tốt đến vậy, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.

Trong giai đoạn thử váy cưới, thỉnh thoảng Thịnh Gia Hòa cũng đi theo. Anh trai sắp kết hôn, là em gái đương nhiên phải nịnh bợ chị dâu rồi. Chị dâu nhan sắc “on top”, anh trai lại là mẫu “sợ vợ”, chỉ cần lấy lòng một người là đủ.

“Chị dâu, nếu chị mặc thử váy cưới mệt quá, có cần em thử hộ không?”

Lâm Như uể oải, gương mặt xịu xuống, nhưng vẫn gật đầu:

“Được đấy, vất vả cho Gia Hòa rồi.”

Mấy chục cân váy cưới khoác lên người, quả thực muốn vắt kiệt sức cô.

Cô nửa nằm trên sofa, nhấp một ngụm nước chanh, chua đến nỗi suýt cau cả mặt.

Trong khi đó, Thịnh Gia Hòa lần đầu trải nghiệm mặc váy cưới, hớn hở không thôi, còn chụp vài tấm gửi cho Hứa Tri Nguyện tham khảo. Lúc ấy, Hứa Tri Nguyện đang ở thư viện Thanh Bắc, tìm “Nhan Như Ngọc” trong sách, lại liên tục bị tin nhắn làm phiền.

Cô chăm chú ngắm loạt ảnh, cuối cùng chọn theo sở thích một bộ váy cưới ren vai trễ, dáng thanh nhã.

Sau khi nhận được đề xuất, Thịnh Gia Hòa lập tức giới thiệu cho Lâm Như. Cô kéo thân thể mệt mỏi vào phòng thay đồ, khoác lên bộ váy.

Nhân viên giúp cô chỉnh sửa tổng thể, đứng trước gương toàn thân không ngớt lời khen:

“Lâm tiểu thư, bộ váy này đặc biệt hợp với cô. Thiết kế vai trễ càng tôn lên bờ vai vuông đẹp đẽ, còn phần váy xoè thì chất liệu và phom dáng đều tuyệt vời.”

Trong gương, Lâm Như thấy một hình ảnh mới mẻ, quả thật rực rỡ. Nhưng trong lòng cô vẫn mong chờ một câu “đẹp” từ Thịnh Đình Liêm.

Tâm niệm vừa khởi, liền có hồi đáp.

Người đàn ông mặc bộ vest thẳng thớm bước vào, đứng sau lưng cô. Qua gương, ánh mắt anh chạm vào ánh mắt cô, trong không khí ngập tràn mùi vị tình yêu ngọt ngào.

Thịnh Gia Hòa lập tức chen ngang:

“Có coca không?” Sau đó ra hiệu cho nhân viên mau chóng rời đi.

“Cạch” — cửa bị khóa lại.

Thịnh Đình Liêm bước đến, vòng tay ôm lấy eo thon của cô từ phía sau.

“Vất vả cho em rồi. Dạo này anh phải hoàn thành công việc sớm, để sau lễ cưới còn có thời gian đi hưởng tuần trăng mật. Hy vọng Thịnh phu nhân có thể thông cảm.”

“Em hiểu mà. Chưa kịp trách anh, anh đã tự giải thích rồi.” Lâm Như đặt tay chồng lên mu bàn tay anh, ánh mắt tràn đầy thương mến.

“Anh chỉ sợ em chưa cưới đã có ý kiến, lúc đó không chịu gả cho anh nữa, thì anh biết làm sao?”

Cô xoay người, lấy tay che miệng anh:

“Đồ ăn nói gở.”

“Được, được, anh nói gở. Hôm nay thử váy cưới cả ngày rồi, hay em thay ra đi, chúng ta cùng đi ăn trưa.”

Lâm Như thuận thế ngả vào ngực anh, làm nũng:

“Em mệt quá, giáo sư Thịnh có chịu đỡ một tay không?”

“Vinh hạnh vô cùng.”

Tấm rèm che khép lại, bên trong chỉ còn lại hai người. Tim Lâm Như đập loạn — câu nói đùa vừa rồi chẳng lẽ anh thật sự coi là thật? Hai người đã hẹn rằng sẽ giữ gìn, để đêm tân hôn mới là lần đầu. Từ trước tới giờ, anh luôn kiềm chế bản thân, chưa từng vượt quá giới hạn.

Thế nhưng, bây giờ chẳng phải cô sẽ phải trút bỏ tất cả, phơi bày trước mắt anh sao?

Cô dè dặt hỏi:

“Anh… có thể nhắm mắt lại không?”

Dù sao thì phần thân trên đúng là đang “trống không”.

Thịnh Đình Liêm cúi đầu nhìn hàng dây ren phức tạp phía sau, khó xử lắc đầu:

“Dây phía sau phức tạp, nhắm mắt thì khó tháo. Nếu em không ngại ăn trưa muộn một chút, thì anh sẽ từ từ gỡ cho.”

Trùng hợp thay — bụng cô đã bắt đầu réo.

Cắn môi, Lâm Như đành cứng đầu:

“Được thôi. Giáo sư Thịnh, đây chính là lúc kiểm nghiệm nhân phẩm của anh rồi đấy.”

Anh khẽ nhếch môi:

“A Như, nhân phẩm vốn là thứ phải xét theo từng tình huống. Chỉ một lát nữa thôi, em sẽ biết kết quả.”

“……”

Bình Luận (0)
Comment