Kinh Kiều Thịnh Sủng - Ngã Bất Hát Bạch Chúc

Chương 90

Hứa Tri Nguyện mở cửa nhà vệ sinh, phát hiện Thịnh Đình An đang đứng chờ ngay bên ngoài.

Giọng anh khàn khàn:

“Còn đau bụng không?”

Cô tiến lên, vòng tay ôm lấy eo anh, má áp sát vào lồng ngực rắn chắc:

“Không đau nữa rồi. Tối qua cảm ơn anh nhé. À… lúc ngủ, em không có làm gì loạn đâu nhỉ?”

Thịnh Đình An đưa cô áp sát tường, nhốt gọn trong vòng tay mình:

“Em ngủ không yên, anh phải nằm nghiêng cả đêm.”

Cô cau mày, thử hỏi:

“Không lẽ… bị trẹo lưng à?”

Nghe vậy, anh quả thật cảm thấy lưng hơi mỏi. Nhưng đàn ông sao có thể thừa nhận “lưng không ổn” được?

Yết hầu anh lăn nhẹ:

“Yên tâm, bạn trai em sức khỏe rất tốt. Không tin, hôm nào thử là biết.”

Sáng sớm đã định cho xe chạy đường cao tốc rồi sao?

Hứa Tri Nguyện vội né ánh mắt anh, không biết nhìn đi đâu, giọng nhỏ đến mức như tan trong không khí:

“Thử thì thôi, miễn lưng anh ổn là được.”

Thừa lúc anh sơ sẩy, cô cúi người chui khỏi cánh tay, lại lập tức bị một bàn tay lớn giữ chặt cổ tay, ngã vào lòng anh.

“Tri Tri, tối qua anh thức đến nửa đêm chăm em, không công thì cũng có khổ đúng không?”

“Ừm, đúng thế.”

“Hôn anh một cái, rồi cho em đi.”

Cô nhón chân, hôn nhẹ lên cằm anh:

“Chưa đánh răng, chỉ có thể hôn ở đây thôi.”

Thịnh Đình An giơ tay sờ vào chỗ vừa được hôn, khóe môi cong lên:

“Quả thật chỉ có ‘một cái’.”

“Đúng vậy mà, nghe lời kim chủ papa.”

Nhìn bóng dáng cô đi vào phòng thay đồ, ánh mắt anh dần phủ một tầng u tối, chỉ có thể thở dài, rồi xoay người về phòng khách tắm nước lạnh.

Bữa sáng xong.

Anh đưa cô đến Thanh Bắc. Trước khi xuống xe, Thịnh Đình An đưa cho cô bình giữ nhiệt đã chuẩn bị sẵn.

Anh cũng thẳng thắn thú nhận chuyện tối qua nhìn thấy tin nhắn nhóm, chủ động mở lời:

“Tri Tri, anh vô tình thấy tin nhắn các em. Nếu muốn đi bar thì cứ đi, nhưng anh phải dọn sạch trước. Chỗ đó phức tạp, dù có vệ sĩ cũng khó ngăn được vài chuyện ngoài ý muốn. Với lại, ba cô gái đi một mình, anh không yên tâm.”

Hứa Tri Nguyện vươn tay nhéo nhéo gương mặt cứng cỏi của anh:

“Em vốn chẳng định đi. Nhưng anh đã nói sẽ dọn chỗ, vậy em đi một chuyến xem sao.”

… Rõ ràng là tự mình đào hố rồi tự chui vào.

Thanh Bắc Đại học.

Thịnh Gia Hòa đến từ sớm, cả buổi sáng bồn chồn không yên.

Cô đã đoán được, người nhắn “cậu ồn quá” tối qua chắc chắn là Thịnh Đình An. Bởi Hứa Tri Nguyện xưa nay chưa từng nói vậy.

Cô sợ anh nhất. Bình thường không giống Thịnh Đình Liêm, luôn mỉm cười dịu dàng. Anh chỉ cần gõ vài chữ, cô đã đọc ra được có tức giận hay không.

“Nguyện Nguyện, cuối cùng cậu tới rồi! Mau nói đi, tối qua xảy ra chuyện gì? Sao lại để nhị ca mình nhắn bằng máy cậu?”

Giọng Thịnh Gia Hòa sốt ruột đến mức ngồi sau lưng, Phó Thi Thi nghe thấy, cây bút trong tay cũng vô thức ấn mạnh, xuyên thủng cả giấy A4.

Hứa Tri Nguyện ghé tai cô, kể lại ngắn gọn chuyện tối qua.

Cô còn nói thêm cả việc Thịnh Đình An đã đồng ý cho đi bar.

“Nhưng mà, nhị ca cậu nói phải dọn chỗ trước, nếu không thì chỉ được chơi ở nhà.”

Nghe xong.

Thịnh Gia Hòa giơ ngón cái khen ngợi:

“Nguyện Nguyện, vẫn là cậu giỏi. Không cần giải thích nhiều, nhị ca đã lo hết, đúng là bạn gái quan trọng nhất.”

“Gia Hòa, đừng nói thế. Mình với nhị ca cậu ở bên nhau, cậu đóng vai trò cực kỳ quan trọng. Lần này tiền chia hoa hồng về một phần rồi, coi như cảm ơn cậu, mình muốn tặng cậu một món quà, cậu cứ chọn.”

“Trời ơi, vậy có ngại không? Mà… mình nhận thật đấy nhé?”

Hứa Tri Nguyện ôm cánh tay cô, dựa đầu lên vai:

“Ừm, nhị ca cậu mai đi công tác, lúc ấy chúng ta đi mua sắm.”

Cô lại bổ sung:

“Tối nay mình phải đến bệnh viện thăm bà ngoại, nên chỉ có thể để mai thôi.”

“Lúc nào cũng được, mình phải cân nhắc cho kỹ mới được. À đúng rồi, sinh nhật nhị ca sắp tới rồi, cậu có định nhân dịp này chuẩn bị quà cho anh ấy không?”

Nguy to rồi.

Ngay cả sinh nhật anh mà cô cũng suýt quên, đúng là quá thiếu sót.

“Ừm… đến lúc đó cậu đi cùng mình chọn nhé.”

Cuộc trò chuyện giữa hai người, mười câu thì chín đã rơi hết vào tai Phó Thi Thi. Cô ta khẽ cười khẩy: tiền chia hoa hồng thì được bao nhiêu chứ? Còn chẳng bằng chiếc vòng cổ trên cổ cô ta. Chỉ những kẻ chưa từng thấy tiền mới vui mừng đến thế.

Hôm nay hiếm hoi, Phó Thi Thi và mấy người kia không gây sự. Thịnh Gia Hòa đưa Hứa Tri Nguyện đến bệnh viện rồi rời đi.

Hứa Tri Nguyện bước vào phòng bệnh, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh, lặng lẽ nhìn gương mặt già nua của Ngô Lan Anh. Bao nhiêu năm trôi qua, chẳng biết khi nào bà mới tỉnh lại.

Chủ trị bác sĩ Dụ Hoài Đức biết cô sẽ đến, từ sáng sớm đã sắp xếp giao việc lại cho đồng nghiệp.

“Nguyện Nguyện, em tới rồi.”

Hứa Tri Nguyện quay lại, thấy anh ta đã thay đồ thường phục, liền bước lên chào:

“Anh Hoài Đức, hôm nay anh không phải trực à?”

“Hiếm khi em rảnh đến thăm, tối nay cùng ăn cơm nhé, tiện nói về tình trạng của bà ngoại.”

Cô đã chuẩn bị sẵn lời từ chối:

“Anh Hoài Đức, anh bận lắm mà, thôi để dịp khác cũng được, giờ nói cũng vậy thôi.”

“Đã lâu rồi chúng ta chưa ăn với nhau. Với lại, giữa anh em mình còn khách sáo gì nữa? Bà ngoại gần đây tiến triển tốt lắm, rất có khả năng sẽ tỉnh lại.”

Hứa Tri Nguyện lập tức bỏ qua câu trước, nắm lấy tin quan trọng nhất:

“Thật không? Bà ngoại thật sự có hy vọng tỉnh lại sao?”

Dụ Hoài Đức là người hiểu rõ tình trạng của Ngô Lan Anh nhất, anh ta sẽ không lấy chuyện này ra lừa cô. Mấy năm nay chị em cô vất vả thế nào, ai cũng biết.

“Ừ, cũng muộn rồi, anh mới phát hiện có một nhà hàng khá được.”

Chỉ nghe đến chữ nhà hàng, Hứa Tri Nguyện đã theo phản xạ muốn từ chối.

“Đừng từ chối, đi cùng anh một bữa thôi.”

Dụ Hoài Đức làm ở bệnh viện mấy năm, nhờ tích cóp cộng thêm sự hỗ trợ từ cha mẹ, cũng đã mua được một căn hộ ngoài tam hoàn Bắc Kinh. Mỗi ngày đi lại hai tiếng, nhưng ít nhất cũng là người có nhà có xe.

“Anh Hoài Đức, để lần sau em mời anh.”

Anh ta ngắm gương mặt rạng rỡ của cô, cảm thấy có gì đó khác xưa. Không còn vẻ lạnh lẽo ưu tư, mà luôn nở nụ cười nhẹ nhàng, sáng sủa.

“Được thôi, nhưng em còn là sinh viên, đừng tiêu bậy.”

“Vâng.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc đã ra đến cổng bệnh viện.

Dụ Hoài Đức bảo cô đứng đợi, rồi lái xe đến trước mặt. Anh ta xuống xe, mở cửa ghế phụ cho cô.

Ngay phía sau chiếc Volkswagen kia, một chiếc Maybach biển số bắt mắt chậm rãi dừng lại.

Trịch Thư Dân ngồi ở ghế lái, thầm cầu nguyện: mong Nhị gia giữ được bình tĩnh…

Đột nhiên, từ ghế sau vang lên tiếng đóng cửa nặng nề.

“Tri Tri.”

Hứa Tri Nguyện và Dụ Hoài Đức cùng quay lại. Thịnh Đình An mặc vest chỉnh tề, trông hệt như vừa họp xong một cuộc quan trọng. Anh xuất hiện đột ngột khiến Hứa Tri Nguyện thoáng ngạc nhiên — chẳng phải tối nay anh có tiệc xã giao sao?

Cô bước lên vài bước:

“Sao anh lại tới đây?”

Anh cúi người, ánh mắt khóa chặt gương mặt có chút lúng túng của cô:

“Anh không thể đến à?”

“Không… không phải vậy.”

Dụ Hoài Đức tiến lên, đứng đối diện với Thịnh Đình An, mỉm cười hòa nhã:

“Nguyện Nguyện, đây là ai vậy?”

Trong lòng Hứa Tri Nguyện bỗng rối bời. Thân phận của Thịnh Đình An tuyệt đối không thể lộ ra. Với tính thẳng thắn của Dụ Hoài Đức, chỉ cần nói lỡ ra, tin tức sẽ lan khắp ngõ ngách Tô Châu ngay lập tức.

Cô cắn môi, nghiêm túc giới thiệu:

“Đây là ông chủ công ty làm thêm của em, Thịnh tổng.”

Bình Luận (0)
Comment