Kinh Kiều Thịnh Sủng - Ngã Bất Hát Bạch Chúc

Chương 91

Dụ Hoài Đức biết bệnh viện này cổ đông lớn nhất là nhà họ Thịnh, nhưng lại không rõ vị “Tổng giám đốc Thịnh” trước mặt có liên quan gì đến “nhà họ Thịnh” – cổ đông lớn nhất của bệnh viện hay không.

Với thái độ muốn giữ hòa khí, anh ta lễ phép chìa tay:

“Chào Tổng giám đốc Thịnh, tôi là bác sĩ tim mạch ngoại khoa, Dụ Hoài Đức.”

Khuôn mặt Thịnh Đình An không lộ rõ cảm xúc, anh vươn tay bắt một cái.

Chỉ thoáng giây rồi buông ra ngay.

Ba người lặng im trong bầu không khí gượng gạo, Hứa Tri Nguyện vẫn đang nghĩ cách phải giải thích thế nào chuyện tối nay đi ăn cùng Dụ Hoài Đức.

Ngờ đâu, người kia lại là người mở miệng trước:

“Tổng giám đốc Thịnh, bọn tôi đi ăn tối, anh có muốn đi cùng không?”

Thịnh Đình An không trực tiếp trả lời, mà cúi mắt, nhìn sang gương mặt còn đầy do dự của Hứa Tri Nguyện:

“Trợ lý Hứa, tôi đi có tiện không?”

Hứa Tri Nguyện đối diện với anh, trong ánh mắt rõ ràng mang ý từ chối.

Cô biết anh hiểu được hàm ý đó.

Thế nhưng, diễn biến lại vượt ngoài dự đoán.

Thịnh Đình An nhàn nhạt đáp:

“Tối nay tôi rảnh, cùng đi.”

Dụ Hoài Đức còn chưa kịp mừng, trong lòng đã phấn khởi: dựa vào mối quan hệ với Hứa Tri Nguyện mà kết thân được với một nhân vật quyền thế trong giới kinh thành, chẳng phải là cơ hội hiếm có sao? Chỉ cần bám được vào mối này, chưa biết chừng sau này có thể thăng chức, thậm chí được phân nhà trong bệnh viện.

Chiếc Maybach phía sau có tài xế riêng, nhìn sao cũng không giống xe thuê.

“Nguyện Nguyện, lên xe thôi.”

Hứa Tri Nguyện thấp thỏm ngồi vào xe Dụ Hoài Đức. Cánh cửa khép lại, cô liền cảm nhận được ánh mắt nóng rực xuyên qua lớp kính xe, như muốn hàn chặt cô tại chỗ, không để cô trốn chạy.

Thịnh Đình An thản nhiên mở cửa sau, bước lên xe.

Cảnh tượng này khiến Hứa Tri Nguyện và Trịch Thư Dân ngẩn người, chỉ riêng Dụ Hoài Đức ngầm mừng thầm: mặc kệ vị “Tổng giám đốc Thịnh” này có liên quan trực tiếp đến nhà họ Thịnh hay không, miễn là quen biết được thì chẳng thiệt gì.

Ngồi ở hàng ghế sau, vóc dáng 1m89 của Thịnh Đình An khiến đôi chân anh phải hơi co lại, nhưng vẫn khoan thai bắt chéo. Hứa Tri Nguyện liếc qua gương chiếu hậu, bắt gặp gương mặt không biểu cảm kia.

Cô lén lấy điện thoại, định gửi tin nhắn, thì màn hình lại hiện ngay câu chất vấn của anh:

【Tri Tri, giải thích trước, rồi dỗ anh.】

Hứa Tri Nguyện: 【Anh Đình An, chuyện không như anh nghĩ đâu, trong này có chút hiểu lầm, không thể nói rõ ngay được. Tối về nhà em giải thích cho anh, được không?】

Yết hầu anh khẽ lăn, ánh mắt sâu thẳm dừng lại ở bốn chữ “anh Đình An”. Đúng là tuổi tác của anh cũng đủ để làm anh trai cô. Nếu để cô dùng giọng điệu mềm mại ấy gọi mình, e rằng hai chữ này còn khiến anh khó mà kìm lòng hơn cả gọi thẳng tên.

Thịnh Đình An: 【Được, nhưng dỗ thế nào, để anh quyết.】

Hứa Tri Nguyện nhìn tin nhắn, hai má nóng bừng, lan đỏ cả đến sau gáy.

Dụ Hoài Đức thấy vậy, còn cố tình vặn điều hòa lạnh hơn:

“Nguyện Nguyện, em thấy nóng à?”

Cô đưa tay sờ tai: “Không sao.”

Từ bệnh viện đến nhà hàng cũng chẳng xa, vốn dĩ ban đầu Dụ Hoài Đức đặt bàn hai người, giờ phải đổi thành bốn.

Anh ta ngồi cạnh Hứa Tri Nguyện, còn Thịnh Đình An thì ngồi đối diện cô.

Dưới gầm bàn, chân dài của anh vô tình chạm khẽ vào cẳng chân cô, trên mặt vẫn không chút dao động, vẻ lạnh nhạt cũng dịu hơn lúc nãy. Hứa Tri Nguyện ngẩng lên, cau mày ra hiệu anh đừng quá trớn.

Dụ Hoài Đức loay hoay chọn món, chẳng hề hay biết hai người kia đang “truyền tin” bằng hành động.

Anh ta đưa thực đơn cho Thịnh Đình An, nhưng ánh mắt lại dán trên người Hứa Tri Nguyện:

“Tổng giám đốc Thịnh, mời anh chọn món.”

Anh nhàn nhạt đáp, mắt không rời cô:

“Gì cũng được.”

Dụ Hoài Đức đành phải gọi thêm vài món.

Trong lúc chờ đồ ăn, Thịnh Đình An lấy điện thoại ra xem công việc, tuy không ngước nhìn cô nữa, nhưng dưới bàn thì động tác vẫn không ngừng.

“Nguyện Nguyện, chúng ta cũng lâu rồi chưa gặp, lần trước mẹ anh còn nhắc đến em, bảo chúng ta nên thường xuyên rủ nhau đi ăn.”

Đối diện, Thịnh Đình An dựa hẳn vào ghế, khẽ hừ một tiếng.

— Mẹ bao bọc quá nhỉ?

Hứa Tri Nguyện cười gượng: “À… cảm ơn bác gái.”

“Cảm ơn gì chứ? Bao nhiêu năm quen biết, ăn bữa cơm có đáng gì đâu? À đúng rồi, Tổng giám đốc Thịnh bên anh là công ty nào vậy?”

— Câu hỏi hay đấy, công ty nào nhỉ?

Cô mím môi, nhấp một ngụm nước:

“Anh ấy là chủ một công ty công nghệ.”

Dụ Hoài Đức nghe vậy thì ngầm hiểu ngay, ắt hẳn cũng là một công ty lớn, nếu không thì đâu dễ mà đi xe Maybach biển số liên tiếp như thế.

“Tổng giám đốc Thịnh, cổ đông lớn nhất bệnh viện chúng tôi cũng họ Thịnh, không biết anh có quen không?”

Thịnh Đình An nhìn người đã quá nhiều, sao lại không đoán ra được cái tính toán trong lòng Dụ Hoài Đức. Anh khẽ nhếch môi, tắt màn hình điện thoại:

“Quen.”

Dụ Hoài Đức phấn khởi vô cùng, nhưng ngại trước mặt Hứa Tri Nguyện, anh ta cố nén lại sự hứng khởi, bình ổn một chút rồi mới dè dặt mở miệng:

“Vậy… có thể nhờ anh giúp giới thiệu một chút được không?”

Anh liếc nhìn vẻ mặt vui mừng không che giấu nổi kia, rồi nói thẳng:

“Giúp cậu thăng chức, tăng lương, được phân nhà trong bệnh viện, phải không?”

Dụ Hoài Đức bật cười gượng gạo, “Cũng không cần nói thẳng như thế.”

Phúc lợi của bệnh viện này thật sự rất tốt, hằng năm còn có suất phân nhà cho nhân viên ưu tú, mà lại là nhà trong khu vực nội thành hai vòng. Ai chẳng muốn, chỉ tiếc số lượng có hạn. Nếu có thể nhờ người quen bên phía cổ đông nhắc một câu, còn hiệu quả hơn anh ta nỗ lực một năm trời.

Nghe cuộc trò chuyện ấy, Hứa Tri Nguyện ngỡ ngàng nhìn Dụ Hoài Đức. Cô hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại rẽ sang hướng này. Thì ra, người Dụ Hoài Đức thực sự muốn mời ăn cơm, lại là Thịnh Đình An.

Ngay lần đầu gặp Thịnh lão phu nhân, bà đã nói rõ nhà họ Thịnh có cổ phần trong bệnh viện. Nếu thật sự muốn phân nhà, một câu của Thịnh Đình An là đủ. Nhưng Dụ Hoài Đức rõ ràng hẹn cô với lý do muốn nói chuyện về ngoại bà, giờ thì xem ra đã bị bỏ quên mất.

Cô đặt cốc nước xuống, khẽ nói:

“Hai người cứ nói chuyện đi, em đi vệ sinh một chút.”

Hứa Tri Nguyện nhân cơ hội đi thẳng đến quầy thanh toán trước, rồi mới quay lại bàn ăn.

Ngước mắt nhìn lên – Dụ Hoài Đức đã biến mất.

“Anh ấy đâu rồi?”

Thịnh Đình An ngang nhiên nắm lấy tay cô, đưa lên ngắm nghía trong lòng bàn tay mình:

“Thấy ngại quá nên đi rồi. Bác sĩ chính của ngoại bà, anh đã đổi sang người khác chuyên môn hơn.”

“Ồ…” Hứa Tri Nguyện vẫn chưa kịp tiêu hóa hết, chỉ cảm thấy như thể Dụ Hoài Đức đã đánh một bàn tính, nhưng lại bị Thịnh Đình An ném ngược cả túi ngọc trai vào mặt.

Lúc này, đồ ăn được mang lên. Thịnh Đình An đẩy ly sữa nóng về phía cô:

“Nào, nói đi, để anh nghe em giải thích.”

Rõ ràng là diễn nhập vai quá mức rồi.

Hứa Tri Nguyện ngược lại, nắm chặt lấy bàn tay lạnh trắng ấy, đôi mắt đào hoa nhìn thẳng vào anh. Thực ra, cho dù không giải thích, Thịnh Đình An cũng chẳng thật sự giận.

Anh hơn cô mười tuổi, là đàn ông trưởng thành, sao lại đi so đo mà giận dỗi chứ? Thế nhưng, vai diễn này đã mở màn, thì vẫn phải tiếp tục. Anh nghiêm túc ngồi nghe.

“Anh ấy là hàng xóm, lớn hơn em 5 tuổi. Hồi nhỏ mọi người hay chơi cùng nhau. Sau này, anh ấy làm việc ở Bắc Kinh, đúng lúc năm nhất đại học em đưa ngoại vào bệnh viện đó. Thỉnh thoảng khi tiền không đủ, cũng là anh ấy giúp thông qua.

Em không biết anh ấy muốn kết giao với anh. Vì anh ấy bảo muốn nói chuyện về tình hình của ngoại, nên em mới đồng ý đi ăn. Lúc ở cổng bệnh viện em không muốn anh đi theo, là vì sợ chuyện giữa chúng ta bị lộ. Huống hồ, anh Hoài Đức rất thích trò chuyện, em sợ đến lúc đó, tin đồn lại đầy cả trong con hẻm nhỏ quê nhà.”

Bình Luận (0)
Comment