Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 116

Đào Hoa có linh cảm chẳng lành, bèn vô thức ôm chặt lấy Tiểu Khúc Nhi, đồng thời hít một hơi thật sâu. Cách đó không xa, hai tên ngốc kia bắt đầu đánh nhau....

 

Chẳng ai dại dột mà di can ngăn bọn họ. Với tính nết của họ, càng khuyên can càng phản tác dụng.

 

Tiểu Khúc Nhi hoang mang không biết làm sao, chỉ có Đào Hoa vẫn vững như thạch bàn.

 

Sau khi đánh nhau mười mấy hiệp, Cổ Nguyệt rõ ràng đã yếu thế hơn.

 

Nhưng con người hắn ta lại kiêu ngạo, nặng không được nhẹ không xong....Tần Quyên đã quá hiểu cho nên muốn dạy hắn một bài học, để cho Cổ Nguyệt biết rõ sự chênh lệch thực lực giữa bọn họ.

 

Với một kẻ vừa tự cao vừa ngang bướng như Cổ Nguyệt, Tần Quyên chỉ có thể tạo cho hắn một cú đả kích đủ lớn để hắn cam tâm tình nguyện nhận thua.

 

"Vốn tưởng mấy hôm nay ngươi đã biết thân biết phận rồi, không ngờ mới ba ngày không ăn đòn đã bắt đầu ngứa da." Tần Quyên đè Cổ Nguyệt xuống đất.

 

Cổ Nguyệt tức giận quát tháo.

 

"Đừng có kêu nữa, thú dữ tìm đến bây giờ." Tần Quyên lấy roi ngựa chèn miệng Cổ Nguyệt.

 

"......."

 

Tiểu Khúc Nhi rụt đầu. Nó cảm thấy đau thay cho Cổ Nguyệt.

 

Cổ Nguyệt bị Tần Quyên ấn dí trên mặt đất, miệng bị chặn, chỉ có thể vùng vẫy hai chân.

 

Chân hắn cứ liên tục quẫy đạp như thế, Tần Quyên khó mà khống chế được.

 

"Ngươi.....Làm trò gì vậy?" Tần Quyên định điểm huyệt Cổ Nguyệt, nhưng chẳng biết chân Cổ Nguyệt đạp phải cái gì, khiến mặt đất nứt vỡ ra.

 

Hai người rơi thẳng xuống dưới.

 

"Mẹ kiếp....."

 

"Tần Quyên!" Đào Hoa thúc ngựa chạy tới. Y không ngờ, đất xung quanh y cũng bắt đầu rạn vỡ.

 

Chỉ trong chớp mắt, mặt đất nứt tóac, để lộ một khe hở. Cả Đào Hoa, Tiểu Khúc Nhi và con ngựa cùng rơi xuống.

 

Bọn họ chỉ biết hoảng sợ la lên.

 

*

 

Bên dưới khe sâu là nước, không biết là nước sông hay nước hồ.

 

Bọn họ vẫn còn đang sợ hãi, không thể suy nghĩ nhiều.

 

Nhưng lênh đênh chưa được bao lâu, họ đã bị nước xô vào bờ.

 

Tần Quyên tỉnh lại trước, chạy đến xem Cổ Nguyệt, sau đó chợt nhớ ra ban nãy hắn nghe thấy cả tiếng la của Đào Hoa.

 

Hắn vội chạy về phía dòng chảy, tìm bóng dáng Đào Hoa và Tiểu Khúc Nhi giữa màn đêm đen kịt.

 

Trên mặt sông loang loáng ánh bạc là dòng nước chảy xiết. Hắn không biết phải tìm từ đâu.

 

"Đào Hoa! Tiểu Khúc Nhi!" Hắn gọi to.

 

Mãi một lúc sau, hắn mới thấy vài điểm đen xuất hiện giữa dòng nước.

 

Có ai đó dạt vào tảng đá giữa lòng sông.

 

Đào Hoa và Tiểu Khúc Nhi không may mắn, không được nước sông đẩy vào bờ như Tần Quyên. Chỗ họ đang bám trụ không cách bờ quá xa, nhưng làm sao để kéo họ vào bờ cũng là cả một vấn đề.

 

Bởi sức nước quá mạnh.

 

Tần Quyên đá chân Cổ Nguyệt, "Dậy, theo ta cứu người!"

 

Cổ Nguyệt nằm lăn ra giả chết.

 

Tần Quyên không buồn giải thích, nâng tay lên định đấm cho hắn một cú. Cổ Nguyệt đưa tay ra cản, mở hai mắt.

 

"Dậy mau!" Tần Quyên quát khẽ.

 

Cổ Nguyệt không nói lời nào, đi theo hắn.

 

Tần Quyên không lãng phí thời gian, lội xuống lòng sông. Cổ Nguyệt theo sau hắn.

 

Thực ra Cổ Nguyệt không biết bơi, chỉ từng lội nước ven sông.

 

Hắn mau chóng bị nước sông đẩy ra xa.....

 

"......" Tần Quyên hơi kinh sợ, nhưng may là nội lực của Cổ Nguyệt không tệ, đã bò về được.

 

Tần Quyên thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục tiến về phía Đào Hoa.

 

Hóa ra con ngựa bị vướng vào tảng đá, Đào Hoa nhanh tay níu lấy cương ngựa nên mới không bị cuốn trôi.

 

Đào Hoa lớn lên ở Đại Lý, người Miêu ở Đại Lý sống ở vùng sông nước nên ai nấy đều thạo bơi lội. Chẳng qua ban nãy, vì phải ôm Tiểu Khúc Nhi nên y đành quấn cương ngựa vào cánh tay, bây giờ không cách nào tháo ra được.

 

Nước sông chảy xiết, liên tục đổ ào ào vào thân thể, trong khi Đào Hoa còn phải ôm Tiểu Khúc Nhi. Y sắp kiệt sức đến nơi rồi. Tiểu Khúc Nhi đã ngất từ lúc bọn họ rơi xuống nước.

 

"Đào Hoa! Đào Hoa!" Lúc tâm trí mơ màng sắp ngất, y nghe thấy tiếng Tần Quyên, hy vọng sống sót lần nữa cháy lên trong lòng.

 

*

 

Tuy con ngựa bị kẹt giữa hai tảng đá đã cứu mạng họ, nhưng cũng đè lên chân Đào Hoa.

 

"Cổ Nguyệt!" Tần Quyên kêu. Hắn cần Cổ Nguyệt giúp. Chẳng biết con ngựa này còn sống không. Hắn phải tìm cách cứu Đào Hoa và Tiểu Khúc Nhi ra trước.

 

Đào Hoa yếu ớt nói, "Tiểu Khúc Nhi...."

 

Y muốn Tần Quyên cứu Tiểu Khúc Nhi trước.

 

Tần Quyên ngạc nhiên, rồi lại nhíu mày, "Ngươi ôm nó cho ta, nhớ giữ chặt."

 

Hắn biết chỉ cần còn ôm Tiểu Khúc Nhi, Đào Hoa sẽ không ngất. Miễn y không bất tỉnh thì vẫn còn cơ hội cứu.

 

Hắn sợ tiếng nước quá ồn ào, Đào Hoa không nghe thấy nên lặp lại một lần.

 

Đào Hoa không nói gì nữa, chờ Tần Quyên kéo con ngựa ra.

 

Lúc này, Cổ Nguyệt cũng bơi đến.

 

"Cổ Nguyệt, ngươi giữ chặt Đào Hoa, ta phải lôi con ngựa này đi. Ngươi nhớ giữ cẩn thận." Tần Quyên quát đến khản giọng.

 

Cổ Nguyệt chẳng nói gì, ôm chặt lấy Đào Hoa.

 

Tần Quyên vận hết sức. Ngay khi hắn lôi được con ngựa ra, nước lập tức ào đến. Cổ Nguyệt và Đào Hoa bị dòng nước xô đi một chút, may là Cổ Nguyệt mau chóng đứng vững lại.

 

Cổ Nguyệt quát, "Chưa chết thì mau bơi vào bờ. Mình ta không có cách nào đưa cả hai ngươi về bờ đâu."

 

Đào Hoa cắn chặt răng.

 

Cổ Nguyệt thấy y như vậy, nhẹ nhõm thở phào. Ban nãy hắn chỉ muốn xác định xem có phải Đào Hoa bất tỉnh rồi không.

 

Cổ Nguyệt tưởng Tần Quyên sẽ tới giúp mình, không ngờ lúc hắn dùng hết sức lực bò được về bờ thì không thấy Tần Quyên đâu nữa.

 

Cổ Nguyệt bỗng hoảng hồn, không thể nào....

 

Hắn muốn quay lại tìm, nhưng không đủ sức.

 

Đào Hoa vừa về đến gần bờ thì đã "yên tâm" ngất đi. Cổ Nguyệt phải giữ một lúc hai người, làm sao quay lại tìm Tần Quyên được.

 

Sau khi Cổ Nguyệt phí cả cái mạng già để bò lên bờ đá, thì nhìn thấy....

 

Cảnh tượng khiến hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, giậm chân bành bạch.

 

Tần Quyên không cứu người mà khiêng một con ngựa, lội ngược dòng về.

 

Cổ Nguyệt mắng chửi om sòm một trận, nhưng Tần Quyên chẳng hiểu gì.

 

Đại khái dịch từ tiếng Ngân Sơn ra thì.....là đang hỏi thăm tổ tông tám đời Tần Quyên.

 

Tần Quyên nhướn mày, nghe không hiểu thì thôi mặc kệ.

 

Hắn chật vật kéo con ngựa lên bờ.

 

Cổ Nguyệt tức đến tái mặt, "Ngươi còn kéo nó lên làm gì? Muốn đào hố chôn nó thì lão tử không giúp ngươi đâu. Ngân Sơn cũng không ăn thịt ngựa!"

 

"Ai bảo phải chôn. Nó còn sống." Tần Quyên nói, nhưng trước hết hắn phải kiểm tra tình trạng của Đào Hoa và Tiểu Khúc Nhi.

 

Hắn tới gần bọn họ.

 

Đầu tiên, hắn cởi bọc hành lý trên người Đào Hoa.

 

Sau đó hắn kiểm tra mạch đập và thân thể Tiêu Khúc Nhi, xác định không có vấn đề gì.

 

Cuối cùng, hắn quay lại xem Đào Hoa, thấy sắc mặt y tái mét. Hắn lần mò trong ngực áo, thấy đồ của Tề Lâm đưa cho mình lúc trước vẫn còn nguyên thì mới thở phào, sau đó quay sang nói với Cổ Nguyệt, "Mau mau, tìm cách đốt lửa đi."

 

"Ngươi tự đi mà đốt......" Cổ Nguyệt còn chưa nói hết câu, đã thấy nắm tay Tần Quyên hơi giơ lên. Hắn đành tự giác đi kiếm củi.

 

Đốt lửa xong, Tần Quyên lấy đồ trong áo ra hơ, may mà tờ khế ước không bị hỏng. Hắn lấy lọ thuốc duy nhất, đút cho Đào Hoa một viên.

 

"Sắc mặt Đào Hoa tái như vậy là do mất máu, nhưng không biết y bị thương ở đâu." Tần Quyên cau mày, không dám kiểm tra thân thể Đào Hoa.

 

"Vậy ngươi c** q**n áo cho y đi." Cổ Nguyệt nói.

 

"......." Tần Quyên ngượng ngùng.

 

Cổ Nguyệt nhướn mày, chẳng buồn nói, đi thẳng tới lột quần áo của Đào Hoa.

 

Đào Hoa vừa mở mắt thì trông thấy gương mặt tuấn tú cứng ngắc của Cổ Nguyệt

 

Y thắc mắc, Cổ Nguyệt đang làm gì vậy?

 

Y cảm thấy ngực mình trốn trơn....

 

Lúc nhận ra có gì đó sai sai, Đào Hoa nhíu mày.

 

Từ khi cha sinh mẹ đẻ, y chưa bao giờ tức giận như vậy. Đây là lần đầu y giận tới mức muốn giết người.

 

Tần Quyên bảo Cổ Nguyệt kiểm tra thân thể cho Đào Hoa, còn bản thân thì đi hái lá cầm máu.

 

Hắn thấy quanh đây có một loại thảo dược, có thể dùng để cầm máu.

 

Thế là cuối cùng, chỉ còn lại mỗi Cổ Nguyệt với Đào Hoa, Tiểu Khúc Nhi thì đang hôn mê nên không tính.

 

Đào Hoa tỉnh lại, tưởng là Cổ Nguyệt sàm sỡ mình.

 

Y tức giận vung một cái tát. Cổ Nguyệt bị Đào Hoa tát bất ngờ, ngây cả người ra.

 

Hết bị Tần Quyên đánh đến Đào Hoa đánh, hắn sắp không nhịn nổi nữa.

 

Cổ Nguyệt vung tay định đánh Đào Hoa, nhưng lúc này hắn mới bất chợt ngẩng lên nhìn y, trông thấy khuôn mặt được ánh lửa ấm áp chiếu soi....Tuy trắng bệch, nhưng dáng vẻ cắn môi căm phẫn này....

 

Chẳng hiểu sao lại rất quen....

 

Không biết hắn đã gặp ở đâu rồi, nhưng mà quen lắm.

 

Quen đến mức hắn không đành lòng xuống tay đánh Đào Hoa.

 

Cuối cùng, Cổ Nguyệt chỉ giơ tay lên, thở hồng hộc chứ không dám làm gì.

 

Hắn đành xoay người, về ngồi bên đống lửa.

 

Đào Hoa tưởng Cổ Nguyệt sẽ đánh trả, nhưng lúc ngẩng đầu lên, lại thấy hắn ngồi ở đằng kia, bỗng nhiên hoang mang khó tả.

 

Y không hiểu thế là thế nào.

 

Mãi một lúc sau, Tần Quyên hái thuốc quay về thì thấy bầu không khí vô cùng quái lạ. Đào Hoa đã tỉnh, còn Cổ Nguyệt thì ngồi thu lu.

 

Tần Quyên chậm rãi đi tới, "Đào Hoa, tỉnh rồi à."

 

Hắn ngồi xuống hỏi han, "Bị thương ở đâu? Ta bảo Cổ Nguyệt kiểm tra cho ngươi, hắn có làm đàng hoàng không?"

 

Đào Hoa ngây người, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra. Y quay nhìn bóng lưng Cổ Nguyệt, bỗng cảm thấy hóa ra từ trước đến giờ mình không hiểu người này.

 

Ban nãy Cổ Nguyệt không hề khinh bạc y, vì sao hắn không giải thích.

 

Đào Hoa mím môi, không nghĩ được nhiều. Vết thương trên đùi y vẫn còn chảy máu ròng ròng.

 

Ban nãy, chân y va vào tảng đá dưới lòng sông.

 

Tần Quyên thấy Đào Hoa ngồi, xé mở ống quần, liền hiểu ngay.

 

"Bị thương ở chân à?" Tần Quyên ngồi xổm xuống.

 

Quả nhiên bên dưới ống quần là vết thương dài hơn một thước, khiến Tần Quyên kinh hãi.

 

Hắn lập tức đút thêm cho Đào Hoa một viên thuốc trong bình sứ.

 

Sau đó, hắn đem hơ số lá thuốc vừa hái về trên ngọn lửa.

 

Xong đâu đấy, hắn nghiền tro thành bột mịn, đắp lên vết thương. Đào Hoa đau đến nghiến răng.

 

"Ráng chịu một chút. Thuốc này tuy xót, nhưng công dụng cầm máu rất tốt. Lúc còn nhỏ, ta đã tự trải nghiêm rồi." Tần Quyên nhẹ nhàng an ủi.

Bình Luận (0)
Comment