Kinh Mậu Đại Tống - Ngô Tứ Quân

Chương 117

Đào Hoa đau đến cắn nát cả môi nhưng không kêu tiếng nào. Tần Quyên mỉm cười hài lòng, xé một mảnh vải sạch, nhanh tay băng vết thương trên đùi Đào Hoa.

 

"Ta đỡ ngươi đến chỗ đống lửa nhé." Tần Quyên nhẹ nhàng nâng Đào Hoa dậy. Y lảo đảo đứng lên, quần áo trên người ướt sũng, cần phải sưởi ấm.

 

Sau khi dìu Đào Hoa lại cạnh đống lửa, Tần Quyên lại ôm Tiểu Khúc Nhi tới. Tiểu Khúc Nhi còn chưa tỉnh, khiến hắn cảm thấy lo lắng.

 

Ngồi được một lúc, Tần Quyên bỗng cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ.

 

Cổ Nguyệt không phải kiểu người im lặng quá lâu. Trực giác mách bảo cho hắn, Cổ Nguyệt không bình thường.

 

Tần Quyên vỗ vỗ vai hắn, hỏi, "Làm sao? Ngươi cũng bị thương à?"

 

Cổ Nguyệt hừ một tiếng, hất Tần Quyên ra. Tần Quyên hơi sửng sốt, tưởng Cổ Nguyệt sẽ nổi cáu rồi mắng hắn, hay thậm chí còn động chân động tay, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng hất một cái như vậy rồi thôi.

 

Sao lại thế nhỉ? Hay là hắn bị thương thật?

 

Nghĩ vậy, Tần Quyên ngồi xuống, định tóm lấy tay Cổ Nguyệt.

 

Cổ Nguyệt kinh ngạc, lại hất hắn ra, quát khẽ, "Đừng có làm phiền ta."

 

"........." Bấy giờ Tần Quyên mới xác định Cổ Nguyệt không sao, lại quay về bên cạnh Đào Hoa, ôm Tiểu Khúc Nhi lên lòng.

 

Đào Hoa cúi đầu nhìm đăm đăm vào đám lửa, dường như cũng có tâm sự nặng nề.

 

Tần Quyên cảm thấy bầu không khí lúc này kỳ cục quá, khiến hắn cũng bất an theo, nhưng hắn không hiểu giữa bọn họ xảy ra chuyện gì.

 

Đào Hoa đột nhiên ho mấy tiếng. Tần Quyên nhìn sang, thấy quần áo của y ướt đẫm, không ho mới là lạ.

 

Tần Quyên nói với Đào Hoa, "Ngươi cởi áo ướt ra, mặc của ta đi." Nói rồi, hắn đặt Tiểu Khúc Nhi xuống, cởi áo ngoài của mình.

 

Đào Hoa tuy ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo. Y cởi mấy lớp áo, đến khi chỉ còn một lớp mỏng bên trong cùng thì bỗng do dự.

 

Tần Quyên đưa áo cho y. Y nhận lấy, khoác lên người mình, cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

 

Tần Quyên đem quần áo của Đào Hoa đi hong cạnh đống lửa.

 

Tiểu Khúc Nhi tỉnh dậy, kêu khát nước, bèn dụi mắt ngồi lên. Đào Hoa thấy nó tỉnh, vội chạy đến hỏi nó có sao không, có đau ở đâu không.

 

Hành động này khiến Cổ Nguyệt đang ngồi lẳng lặng một bên phải nhìn sang.

 

Tiểu Khúc Nhi ngơ ngác lắc đầu. Nó định đứng lên đi tìm túi nước, nhưng không biết đồ của mình để ở đâu.

 

Tần Quyên đã hong xong quần áo của Đào Hoa, ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Khúc Nhi đã tỉnh. Hắn cười nói, "Muốn uống nước hay ăn gì hả? Tiểu Khúc Nhi chờ một lát."

 

Nói rồi, hắn lục tìm trong hành lý. May là cả hắn lẫn Đào Hoa đều cột tay nải vào người nên ban nãy không bị nước cuốn trôi.

 

Hắn bước tới, đưa nước cho Tiểu Khúc Nhi, rồi lại tìm một ít thịt khô.

 

Thịt khô bị nước ngấm vào, chẳng biết có còn mùi vị gì không....

 

Tần Quyên nhìn dòng sông, không biết sông này có cá không?

 

Tất nhiên bây giờ trời còn đang tối, hắn vẫn chưa thể bắt cá.

 

Hắn đứng đó một lát thì nghe thấy tiếng bước chân, đương nhiên không phải là Đào Hoa. Hắn quay đầu nhìn, thấy Cổ Nguyệt đi tới.

 

Cổ Nguyệt đến lấy đồ ăn. Thấy Tần Quyên cứ loanh quanh nửa ngày, hắn không buồn lên tiếng. Hắn mở bọc hành lý, thấy bánh nướng đã bị ngấm nước hỏng hết rồi, đành tìm mấy miếng thịt khô.

 

"Nướng lên một chút, chắc còn ăn được đấy." Tần Quyên nói.

 

Cổ Nguyệt im lặng, lấy mấy thứ có vẻ ngòn ăn được, đem hơ trên lửa.

 

Tiểu Khúc Nhi uống no nước rồi đưa cho Đào Hoa.

 

Đào Hoa cười, nhận lấy uống.

 

Sau khi y uống xong, Tiểu Khúc Nhi còn lấy tay áo lau cho y.

 

Cổ Nguyệt quay đầu, thấy cảnh tượng đó, hắn hơi rũ mắt, không biết đang nghĩ gì.

 

Tần Quyên đi tới, đưa cho hắn mấy miếng pho mát, "Mấy cái này vẫn còn ăn được, ngươi đói thì ăn trước đi."

 

Cổ Nguyệt nhận lấy, chẳng nói lời nào. Hắn không biết thật ra Tần Quyên không thích pho mát, cũng không thích thịt.

 

Đây cũng là điểm khác nhau giữa hắn và Tần Quyên, lúc đói hắn không kén ăn, vì ngày trước đã từng chịu đói.

 

Nói cũng buồn cười, ở Ngân Sơn, một quý tộc như hắn mà cũng có lúc bị đói.

 

"Nước." Tần Quyên quăng túi nước cho hắn.

 

Pho mát không ngon lành gì, không có nước thì chẳng thể nuốt trôi được.

 

Tần Quyên bấy giờ mới ngồi xuống nướng thịt, thấy đã có vẻ ăn được thì đưa cho Tiểu Khúc Nhi và Đào Hoa.

 

Tiểu Khúc Nhi không ăn được mấy, phần còn lại đều đưa hết cho Đào Hoa.

 

Xong việc, Tần Quyên uống mấy ngụm nước rồi đi nằm.

 

Vậy là qua một đêm.

 

Ngày hôm sau, trời chỉ mới vừa hửng sáng, Tần Quyên tỉnh dậy thì thấy Cổ Nguyệt đã dậy trước mình từ lâu, ngồi cách họ khá xa, không biết đang làm gì.

 

Dù rơi vào cảnh này, thậm chí chẳng biết đây là đâu, nhưng đêm hôm qua, hắn lại cảm thấy rất an tâm, không có chút sợ hãi nào, ngủ một giấc ngon lành.

 

Không âm thanh tiếng động của dã thú, thậm chí chẳng có tiếng chim kêu....

 

Nghĩ đên đây, Tần Quyên đột nhiên lạnh sống lưng. Sao ngay cả tiếng chim cũng không nghe thấy....

 

Đôi khi, yên tĩnh quá cũng là một cái gì đó rất đáng sợ. Quanh đây không có thú hoang, không có chim rừng, dưới sông chẳng có một bóng cá bơi lội.

 

Bờ sông nơi bọn họ tạm ở lúc này giống như một vùng đất chết, không có đường đi ra.

 

"Ngạc nhiên hả? Ta cũng vậy." Nhận thấy nỗi bất an của Tần Quyên, Cổ Nguyệt lên tiếng. Lúc mới tỉnh, hắn cũng đã kiểm tra một vòng. Đây không phải khu vực phía sau khu rừng, cũng không phải thảo nguyên nơi tiếp giáp với chân núi. Đây chỉ là một góc chết kéo dài chừng mấy trăm bước mà thôi.

 

Không có lối đi hay hang động nào.

 

"Chúng ta không thể ở đây lâu được, phải tìm đường ra." Tần Quyên cau mày đứng dậy, đi đến chỗ hắn hái thảo dược hôm qua.

 

Đêm qua trời tối, bụi cỏ lại cao, hắn không dám đi vào quá sâu vì sợ gặp rắn.

 

Hôm nay nghĩ lại chỉ thấy buồn cười, e là muốn gặp rắn cũng chẳng được.

 

"Đào Hoa, các ngươi ở đây chờ, đừng đi lung tung." Cổ Nguyệt và Tần Quyên đi về hai hướng ngược nhau. Trước khi đi, Cổ Nguyệt căn dặn.

 

Đào Hoa hết sức ngạc nhiên. Cổ Nguyệt chưa từng chủ động nói chuyện với y, hơn nữa, làm sao hắn biết y đã tỉnh. Từ nãy đến giờ y không mở mắt, Cổ Nguyệt biết bằng cách nào.

 

Trong lúc Đào Hoa còn đang sửng sốt thì Cổ Nguyệt đã đi xa rồi.

 

Khu vực này không lớn, Tần Quyên đi chưa được nửa khắc đã đụng phải vách đá.

 

Hán vốn định trèo lên, nhưng ngửa đầu thì thấy vách đá kia cao ngất đến tận trong mây, việc leo lên chỉ là chuyện huyễn hoặc....Hắn nhanh chóng gạt ý nghĩ đó đi.

 

Nhưng họ cũng không thể ở đây chờ chết.

 

Chỗ này không có gì ăn được cả.

 

Tần Quyên nghĩ một lát, đột nhiên chạy thục mạng về phía dòng sông. Nếu trôi theo dòng nước này, họ sẽ tới được đâu.

 

Nhìn nước chảy cuồn cuộn, Tần Quyên cũng từ bỏ ý định.

 

Không chừng vừa xuống nước được một lúc, họ đã mất mạng rồi. Hơn nữa, trên sông còn nhiều đá tảng, va vào đá cũng bỏ mạng như chơi.

 

Tần Quyên càng nghĩ càng thấy sợ. Đang lúc lạnh người nhìn dòng nước siết, chợt có ai đó gọi hắn.

 

Hắn quay trở lại thì thấy Cổ Nguyệt đang chạy về phía mình.

 

"Ngươi mau theo ta." Cổ Nguyệt nắm lấy cổ tay Tần Quyên.

 

Tần Quyên không hỏi nhiều, liền đi theo hắn.

 

Đào Hoa và Tiểu Khúc Nhi cũng tò mò chạy theo.

 

*

 

Từ xa, họ trông vách núi phía bên kia cũng như bên này, cao đến tận đỉnh trời, không thấy được điểm cuối.

 

Tần Quyên không khỏi kinh hãi. Rõ ràng họ chỉ rơi từ trên mặt đất xuống, vì sao chỉ bị nước cuốn đi một đoạn đã lạc tới chỗ này rồi?

 

Nơi này rốt cuộc địa hình thế nào?

 

Cổ Nguyệt đi đến bên vách đá, gõ gõ nhẹ mấy cái rồi reo lên, "Đúng là nó rồi."

 

Tần Quyên cau mày đi tới, "Ý ngươi là phía sau vách đá này có đường."

 

Tần Quyên lại nhớ đến vách đá ban nãy hắn vừa tới. Bề mặt vách đá cách con sông không xa. Nếu phía bên kia trống rỗng thì đằng sau hẳn phải là nước sông.

 

Nhưng vách đá mà Cổ Nguyệt kiểm tra còn cách con sông một đoạn lớn.

 

Tần Quyên gõ tay lên đó. Theo bản năng, hắn có thể cảm nhận được phía sau vách đá này trống không, âm thanh vang hơn những chỗ khác....

 

"Ta đã kiểm tra hết rồi. Chỉ có mỗi phía sau phiến đá này trống rỗng thôi." Cổ Nguyệt nói.

 

Tần Quyên bảo Cổ Nguyệt cùng mình phá vỡ phiến đá.

 

"Đào Hoa, ngươi tránh xa ra một chút." Cổ Nguyệt quay đầu nói với hai người đằng sau.

 

Đào Hoa lại sửng sốt, Tiểu Khúc Nhi phải kéo tay áo y.

 

Y gật đầu, dắt Tiểu Khúc Nhi lùi lại phía sau.

 

Tần Quyên và Cổ Nguyệt tìm xem có thứ gì đủ cứng để phá vỡ phiến đá không.

 

"Chặt tạm một cái cây đi." Cổ Nguyệt chỉ vào một thân cây cách đó không xa.

 

Họ cũng không biết cây kia là cây gì, nhưng xem ra quanh đây không có gì khác cứng hơn.

 

Tần Quyên và Cổ Nguyệt mau chóng chặt cây xuống. Cả hai cùng khiêng lên, tông nó vào phiến đá.

 

Phải làm liên tục nửa canh giờ mới thấy được một khe nứt.

 

Lúc này, cả Tần Quyên lẫn Cổ Nguyệt đều đã mồ hôi đầm đìa.

 

Đào Hoa nhìn họ, lại nhìn con sông chảy xiêt đằng xa, cảm thấy lo lắng.

 

Tựa như một giấc mơ vậy.

 

Cuối cùng, sau vài tiếng răng rắc, vách đá bắt đầu sụp xuống ầm ầm.

 

Con đường đen kịt hiện ra trước mắt họ.

 

"....." Không ai dám nói câu nào.

 

Nhưng trước mắt họ chỉ có một con đường này thôi, đâu còn lựa chọn nào khác.

 

Tần Quyên nói, "Thu dọn đồ đạc thôi."

 

Họ quay lại, sắp xếp hành lý.

 

Lúc nghĩ rằng đã xong xuôi cả rồi, Cổ Nguyệt lại hỏi, "Con ngựa thì phải làm sao?"

 

Tần Quyên đắn đo, "Nó gãy một chân rồi...."

 

"Ta hỏi ngươi làm gì với nó bây giờ?"

 

"......." Tần Quyên rất khó xử.

 

Thấy Cổ Nguyệt đang định quát, Đào Hoa lại nói, "Hay là cứ để nó tự chọn. Chúng ta bỏ nó lại đây, nếu nó muốn theo thì sẽ tự đi theo."

 

Không chờ Tần Quyên đồng ý, Cổ Nguyệt đã nói, "Cứ quyết vậy đi."

 

Tần Quyên nghĩ bụng, bây giờ họ khó mà giữ được mạng mình, hơn nữa không biết tình hình bên trong đường hầm đen kịt kia thế nào. Tuy nơi này không có chim bay cá nhảy nhưng lại rất nhiều cỏ cây, dù người không thể sống nhưng ngựa thì sống được.

 

Cổ Nguyệt sợ Tân Quyên không chịu, bèn cướp lời, "Còn ngẩn ra đó làm gì? Muốn đứng đây chịu chết sao? Số lương khô của chúng ta chỉ đủ dùng cho ba ngày thôi đấy."

 

Cổ Nguyệt nói rồi đi trước, Đào Hoa và Tiểu Khúc Nhi cũng vội đuổi theo. Tần Quyên ngập ngừng một lát, rồi quyết định xách hành lý lên đi vào đường hầm.

 

Không biết một cây đuốc có thể cháy trong bao lâu. Lúc vào hầm, họ chia nhau mỗi người một cây.

 

Chỉ mong sao con đường này có thể dẫn ra khỏi cánh rừng.

Bình Luận (0)
Comment